Không để Lục Thủy phải chờ lâu, chỉ một lát Kỳ Khê trở về, cầm theo một hòn đá và một viên ngọc:
“Thiếu gia, đây là Kim Nguyên Thạch, đây là Mộc Linh Châu, bên trong mỗi thứ đều chứ năng lượng bậc 2 cao cấp.”
Tại nhà họ Lục, đồ vật quá đểu hơi khó tìm, thôi đành dùng tạm hai cái này.
Lục Thủy nhìn một lát rồi gật đầu. Kỳ Khê cũng nhanh chân đi khỏi.
Lục Thủy không để ý đến Kỳ Khê nữa mà cầm lấy Kim Nguyên Thạch, kích hoạt Hữu Vi tu luyện, ngay lập tức trận pháp 7 màu xuất hiện trong lòng bàn tay. Sau đó trận pháp này bắt đầu hấp thu sức mạnh thuộc tính kim.
Hành động này của Lục Thủy cũng không làm cho bất kỳ ai phát hiện, anh ta cảm nhận được tốc độ hấp thu, cau mày:
“Tốc độ chậm hơn nhiều so với dự đoán, muốn hấp thu xong cần khoảng 1 ngày. Muốn lên bậc 3 cũng cần tận 7 ngày.”
Lục Thủy lắc đầu, xem ra chỉ còn biết trong cậy vào Vô Vi, dùng Hữu Vi tốc độ quá chậm. Muốn đàn áp các trưởng lão cũng phải mất vài tháng mới được.
Mặc dù anh ta có thể tự mình đi từ hôn, nhưng anh ta cũng lại không muốn phải cưới một cô gái khác.
Có trời mới biết trưởng lão lại muốn anh ta đi cưới ai. Mà muốn không phải cưới vợ thì phải có đủ sức mạnh mới được.
Tưởng tượng khi ấy chân đạp Tam Trưởng Lão, tay túm cổ Đại Trưởng Lão, trừng mắt dọa khóc Nhị Trưởng Lão. Tiếp đó hô một câu: người tiếp theo…
Khụ Khụ…
Tạm ngừng ảo tưởng, Lục Thủy vừa hấp thu kim nguyên thạch, vừa đọc Thiên Địa Trận Văn. Có thể nói là cùng lúc tu luyện cả Hữu Vi và Vô Vi.
Mặt trời vừa lên, Đông Phương Lê Âm đi đến chỗ Lục Thủy.
“Bà chủ,.” Kỳ Khê cung kính chào.
Đông Phương Lê Âm nhìn xung quanh rồi nói:
“Thiếu gia bắt đầu đọc sách từ lúc nào.”
Kỳ Khê liền đáp:
“Lúc 5 giờ 6 phút.”
Đông Phương Lê Âm thở dài:
“Muốn ra vẻ cũng phải lựa chọn thời gian cho phù hợp chứ, mới sáng sớm làm gì có ai nhìn mà làm.”
Chọn một cuốn công pháp bình thường, sau đó giả vờ giả vịt tu luyện không tốt hay sao?
Làm vậy dù cho vẫn không thu được lợi ích gì, nhưng ít ra vẫn có vẻ là cố gắng học tập, trưởng lão cũng sẽ không nói gì.
Thế mà thằng con ngốc này cũng không hiểu, toàn đi làm nhưng chuyện không đâu.
“Được rồi, người đi nghỉ đi.” Đông Phương Lê Âm nói.
“Cảm ơn bà chủ.” Kỳ Khê đáp. Sau đó liền rời đi.
Sau khi Kỳ Khê đi, Đông Phương Lê Âm đi vào trong sân, Lục Thủy cũng ngừng đọc sách, nhìn sang.
“Mẹ.”
Thật lòng mà nói thì Lục Thủy không thích mẹ đến chỗ anh ta sớm như thế này, lí do là vì 90% đều muốn gọi đi ăn cơm, mà cơm này lại là do tự tay mẹ anh ta nấu.
Thật sự rất khó ăn.
Đông Phương Lê Âm cười nói:
“Sao lại nhìn mẹ bằng ánh mắt như thế? Cứ như thể mẹ làm gì hại con trai quý tử ấy.”
Lục Thủy bèn đổi chủ đề:
“Ba đâu ạ?”
Đông Phương Lê Âm thở dài, giọng nói có chút cô đơn:
“Xuống núi rồi, mạng viễn thông trong thị trấn đang chuẩn bị được nâng cấp, ba con đi xuống xem xét một chút.
Cơm cũng không kịp ăn.
Cũng mấy năm rồi không ăn cơm sáng do mẹ làm.”
Nhìn thấy mẹ mình như vậy, Lục Thủy cảm thấy ba mình thật quá đáng, anh ta đang do dự xem nên nói câu gì để an ủi, dù sao mẹ cũng sắp 50 tuổi rồi.
Mặc dù vẻ ngoài thì trông như con gái tuổi 20.
Chỉ là Lục Thủy ngay lập tức gạt bỏ, vì mẹ anh ta quay sang mỉm cười nói:
“Nhưng mà không sao, dù sao trưa với tối ba con sẽ phải về ăn, mẹ đều nấu đầu đủ.”
Lục Thủy: “…..”
Là Lục Thủy hiểu lầm ba mình, đột nhiên Lục Thủy cảm giác ba mình thật vất vả.
Bảo sao nhiều khi ba hay xuống bếp tranh việc nấu cơm với mẹ.
Đông Phương Lê Âm lại nói tiếp:
“À, ba con không ở nhà, con trai cùng mẹ ăn sáng nhé.”
Nghe thấy thế, Lục Thủy vội vàng đứng dậy, nhanh tay nhặt thêm vài cái bánh rồi nói:
“Mẹ, con ăn no rồi, con đi xuống núi xem có giúp gì được cho ba không.”
Không đợi Đông Phương Lê Âm trả lời, Lục Thủy chạy thẳng ra ngoài
Nhìn thấy thế, Đông Phương Lê Âm cười cười, lắc đầu nói:
“Thằng ngốc, ba không ở nhà ăn cơm thì mẹ sẽ không tự mình xuống bếp đâu.
Mẹ xuống bếp chỉ muốn nấu cơm cho ba ăn thôi, thằng ngốc ngươi chỉ là tiện thể mới được ăn ké.”
-----------------------------
Lục Thủy vừa ra khỏi cửa thì đã thấy Chân Vũ cùng Chân Linh đợi.
Chân Vũ cung kính nói:
“Thiếu gia, Tam Trưởng Lão đã ra lệnh, trước ngày đi từ hôn, không được để thiếu gia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Lục Thủy không nói gì, tiếp tục đi, chẳng lẽ lo mình chạy trốn?
Từ hôn là việc rất thú vị, hắn mong đi càng sớm càng tốt, sao lại phải trốn?
Hay là sợ mình sẽ đi tìm quái vật đánh nhau?
Giờ Lục Thủy muốn đi xuống thị trấn xem xem có thật sự sẽ được bắt kịp thời đại công nghệ hay không.
Dù sao Tam Trưởng Lão cũng đã hứa rồi.
Trên đường xuống núi, Lục Thủy một tay cầm kim nguyên thạch, một tay cầm Thiên Địa Trận Văn, vừa đi vừa đọc.
Nhìn qua giống như một cậu sinh viên chăm chỉ.
Chân Vũ, Chân Linh thì âm thầm thở dài, thiếu gia đang làm bộ cho bọn họ nhìn sao?
Thế nhưng thế này thì cũng quá lộ liễu. Muốn giả bộ chăm chỉ thì cũng không phải làm như thế này.
Hôm qua hai người còn cảm thấy thiếu gia đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, lúc đó thật sự đã dọa cả hai. Nhưng mà hôm nay thì cuối cùng cũng lộ ra, hôm qua chỉ là khả năng diễn xuất phát huy hơn ngày thường thôi.
Chẳng mấy chốc, Lục Thủy đã đi tới thị trấn Thu Vân.
“Ba ta đang ở đâu?”
Chân Vũ đáp:
“Tộc trưởng ở khu phía tây.”
Lục Thủy gật đầu, sau đó đi về khu phía tây. Vừa đi được vài bước, đột nhiên anh ta cảm thấy có cái gì bay đến.
Thứ đó bay rất nhanh, Lục Thủy cũng nhanh chân lùi một bước nhỏ, ngay sau đó nhìn thấy một vật thể rơi ngay vào chỗ mình vừa đứng.
Đó là một hạt táo.
“Ơ, đây chẳng phải là thiếu gia nhà họ Lục, Lục Thủy? Nhiều năm không gặp suýt chút nữa không nhận ra luôn.” Phía trước vang lên lời nói với vẻ châm chọc.
Lục Thủy nhìn sang, hóa ra là một thanh niên trẻ, là ai thì Lục Thủy không biết.
Thấy Lục Thủy đã chú ý, thanh niên kia nói tiếp:
“Lục thiếu gia, ngài không bị trúng hạt táo tôi vừa ném bỏ đó chứ?”
Lục Thủy nhìn nhìn tên thanh niên, nói:
“Vả nó.”
Nghe thấy mệnh lệnh, Chân Vũ lập tức lao lên.
Ba tiếng chát, chát, chát vang lên.
Thanh niên kia bị vả nằm sấp mặt dưới đất, thanh niên vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu, tại sao vừa nói chuyện đã ra lệnh đánh người ta?
Lục Thủy nhìn thanh niên kia bằng ánh mắt khinh bỉ:
“Tuyệt vời, rất dễ nói chuyện, ta còn tưởng ngươi bị thiểu năng trí tuệ.”
Chưa thấy mặt mà đã mờ mồm ra châm chọc người khác, đây chẳng phải là gợi đòn thì là gì?
Lục Thủy cũng chỉ là bất đắc dĩ chiều lòng đối phương thôi.
Thanh niên kia ôm mặt, tức giận nói:
“Lục Thủy, mày khinh người quá đáng.”
Chân Vũ, Chân Linh lúc này đang trong tư thế sẵn sàng đợi lệnh.
Hiện tại Lục Thủy ra mệnh lệnh gì, họ nhất định phải nghe theo.
Nếu như trước mặt người ngoài mà mệnh lệnh của thiếu gia không được đáp ứng thì sẽ khiến cho cả nhà họ Lục mất mặt.
Lục Thủy dù phế đi chăng nữa thì cũng là cháu đích tôn, là đại thiếu gia. Khinh thường Lục Thủy chính là khinh thường nhà họ Lục.
Lục Thủy bảo vả thanh niên kia, nếu là hai người không nghe, chịu tội trước tiên là họ, bởi vì chính hai người làm mất mặt nhà họ Lục.
Lục Thủy nhìn nhìn thanh niên kia, không biết tiếp theo nên làm gì.
Đúng lúc này, một nhóm người nhanh chân chạy tới bên cạnh thanh niên kia, nói:
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
“Thiếu gia, thanh niên kia là thiếu gia nhà họ Kiều, Kiều Càn.
Hình như bọn họ có việc muốn đến gặp Tam Trưởng Lão.
Nghe nói người đi cùng là một trưởng lão của nhà họ Kiều.” Chân Linh sợ Lục Thủy định làm to chuyện, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.
Hy vọng Lục Thủy không nên làm loạn thêm nữa.
Dù sao thân phận của đối phương cũng không phải bình thường, nếu như xảy ra xô xát thì đây sẽ coi như chuyện của những người cùng trang lứa, các trưởng lão sẽ không can thiệp. Khi đó người thua thiệt chỉ có Lục Thủy mà thôi.