Những gì Chân Linh vừa nói, Lục Thủy đều không để vào tai.
Anh ta bình tĩnh đứng nhìn nhóm người kia, nếu đã tới đông đủ, vậy thì xem xem bọn họ muốn làm gì.
Kiều Càn được đỡ dậy, quay qua bên cạnh quát:
“Mày nhìn tao xem có giống như là không bị gì không?”
Nhìn thấy mặt thiếu gia sưng vù lên, nhóm người kia cũng rất tức giận. Một ông chú liền bước lên nói với Lục Thủy:
“Lục thiếu gia, tôi đi từ đằng kia tới, chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, thiếu gia nhà tôi không hề làm gì ngài, ấy vậy mà ngài lại sai người đánh thiếu gia nhà tôi, làm thế có vẻ không được hợp lý.
Dù sao thì chúng tôi cũng là khách của Tam Trưởng Lão, chẳng lẽ đây là nghi thức đón khách của nhà họ Lục hay sao?”
Chân Vũ cùng Chân Linh cau mày, nếu không giải thích được, lần này hai người no đòn.
Tiếp đón khách như thế này chắc chắn là phải chịu phạt rồi.
Lục Thủy thản nhiên nhìn ông chú kia, đáp:
“Ông chú cảm thấy bây giờ cháu nên làm gì thì mới hợp lý?”
Ông chú kia nhanh chóng cung kính đáp:
“Không dám, chỉ là mong lục thiếu gia nói lời xin lỗi, sau đó để thiếu gia nhà tôi trả lại hai cái tát.”
Nghe ông chú kia nói vậy, Kiều Càn cũng quát lên.
“Đúng thế, mày đánh tao, tao đánh lại mày, như thế mới đúng.”
Lục Thủy nhìn nhìn ông chú kia, phát hiện bên hông ông chú có một lá cờ nhỏ.
Cờ Huyết Sát, chà chà, vậy mà dám công khai đeo bên hông, nhà họ Kiều sắp tàn rồi à? Vậy mà cũng có tên tay sai như này.
Cờ Huyết Sát cần máu người nuôi dưỡng, cứ cách một khoảng thời gian lại phải bổ sung một lần.
Nói cách khác, đây là một tên ma tu.
Hơn nữa lá cờ này là mới được nạp máu gần đây. Tên ma tu này thế mà cũng dám đến gặp Tam Trưởng Lão?
Ha ha!
Lục Thủy nhìn cả nhóm, gật gật đầu nói:
“Nghe có vẻ hợp lý, nhưng mà là Chân Vũ đánh, vậy nên có gì cứ tìm Chân Vũ, tại sao lại đòi đánh ta?”
Nghe thấy thế, mặt Chân Vũ tối sầm lại.
Mệnh lệnh chỉ là bị đánh một chút, nhưng Chân Vũ lại cảm thấy thật là quá khó khăn.
Chân Vũ tay nắm chặt chuôi kiếm, nhưng rồi cuối cùng lại buông ra.
Vẻ mặt Chân Linh cũng rất khó chịu.
Đúng là không nên dính dáng gì tới đại thiếu gia.
Kiều Càn phản bác:
“Mệnh lệnh là do mày đưa ra, đương nhiên mày phải chịu trách nghiệm.”
Lục Thủy nhìn nhìn ông chú kia, nói:
“Ông chú cũng nghĩ như thế?”
Ông chú kia nghe vậy thì cười cười, lễ phép nói:
“Tôi nghe theo thiếu gia nhà mình.”
Lục Thủy gật đầu đáp:
“Như vậy bây giờ ta nói xin lỗi, tiếp đó để thiếu gia nhà mày đánh, tiếp đó lại để Chân Vũ bị đánh nữa, đúng chưa?”
Ông chú kia lập tức cau mày, lúc này ông ta cảm giác đối phương quá bình tĩnh, nhưng mà nghĩ tới danh tiếng của Lục Thủy, ông ta gật đầu:
“Đúng vậy, thưa Lục thiếu gia.”
Lục Thủy gật đầu ra vẻ hiểu, sau đó quay người bước đi. Đang khi mọi người không hiểu gì thì tiếng nói của Lục Thủy vang lên:
“Giết hết, ta cho người thời gian 60 giây.”
Nói xong, Lục Thủy lại đi tiếp, căn bản vốn không quan tâm phía sau mình, mọi người đang dùng ánh mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn anh ta.
Chân Vũ cùng Chân Linh cũng sốc, không ngờ thiếu gia lại ra lệnh quyết đoán như vậy, còn riêng Chân Vũ thì đã chuẩn bị tâm lý mình sẽ bị đánh.
Cả hai nằm mơ cũng không ngờ tới, thiếu gia không ngờ lại ra sát lệnh.
Nghe thấy Lục Thủy ra lệnh, ông chú kia hoảng sợ nói:
“Lục thiếu gia thật sự là không coi ai ra gì, nếu Lục thiếu gia đã không biết phải trái, chúng tôi đành phải…”
Ngay khi ông ta con chưa nói hết lời, một nhát kiếm đã xuất hiện, chém bay ông chú.
Chân Vũ đã hành động rồi.
Mặc kệ là thiếu gia cố tình gây sự, mặc kệ là thiếu gia đang ra vẻ thần bí, lần này là Chân Vũ tình nguyện rút kiếm.
Một phút ư?
Quá đủ.
Thấy Chân Vũ lao lên, tất nhiên phe địch cũng lao vào.
Chân Linh thấy thế cũng lao lên.
Kiều Càn sợ đái cả ra quần, cậu ta không ngờ tên phế vật kia lại chơi lớn như vậy.
Thằng đó không sợ sao?
Đây có thể xem như nhà họ Lục khiêu chiến nhà họ Kiều.
Nếu Lục Thủy thật sự giết cả đám, nó sẽ phải chịu phạt lớn đến nhừng nào.
Chẳng lẽ chấp nhận “giết địch một nghìn, tổn hại tám trăm” sao?
Hay là nó đã phế quá rồi nên không còn biết sợ là gì nữa?
Kiều Càn nghĩ nghĩ thấy có lý, Lục Thủy thành con chó điên rồi, gặp người là cắn. Nếu biết sớm thì đã không đi trêu chọc nó rồi.
Ngay lúc Kiều Càn còn đang ngơ người, một nhát chém đã xuất hiện nhắm ngay vào cổ cậu ta. Nếu như vẫn đơ người ra đó thì chắc chắn phải bỏ mạng.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Càn kịp thời kích hoạt pháp bảo hộ mệnh.
Phịch, nhát kiếm bắn ngược lại, nhưng mà lá chắn cũng vỡ vụn.
Kiều Càn ngã sấp mặt, không dậy nổi, lúc này mặt đất đã rất là ướt.
Nỗi sợ trong lòng ngày càng lớn, Kiều Càn biết tên điên kia thật sự muốn giết mình.
Điên rồi, điên rồi, điên hết rồi.
“Cụ tổ, cứu, cứ cháu với.”
Kiều Càn không biết làm gì, chỉ cố gắng mở miệng kêu cứu, nếu không có người cứu thì hôm này thật sự xong đời.
Chân Vũ đang đánh với ông chú kia, chợt nghe thấy kẻ địch đang cầu cứu, bèn tăng nhanh thêm tốc độ ra chiêu.
Ông chú kia cười nham hiểm, tao yếu hơn thì sao?
Chờ người kia đến, tao xem chúng mày ai có thể động đến tao.
Ông chú phân tâm một chút, Chân Vũ lập tức nắm được sơ hở, áp sát ông ta.
Ông chú hoảng sợ. Đúng lúc đó một luồng hơi thở rất mạnh ập tới, cùng với đó là âm thanh hùng hậu:
“Mọi người có thể nể mặt lão già này một chút được không?”
Ngay lúc đó, nhát chém của Chân Vũ cũng dừng lại, không phải không muốn tiếp tục chém mà mà không nhúc nhích được.
Chân Linh cũng vậy, cô cũng không thể động đậy.
Một người rất mạnh đã đến, trực tiếp khóa chặt cử động của cả hai.
Tất nhiên là người xung quanh cũng bị như thế.
Ông chú kia nhẹ nhàng thở ra, nhìn Chân Vũ với ánh mắt kinh bỉ.
Cuối cùng thì cũng không ai có thể làm gì tao. Bọn tao lần này thắng chắc.
Chân Vũ vẻ mặt không cam lòng, đã ra tay rồi, giết chết đối phương mới là tốt nhất.
Lục Thủy vốn đang đọc sách, ngẩng đầu liên liếc liếc một chút, thản nhiên nói:
“Chém.”
Lục Thủy vừa dứt lời, Chân Vũ cảm thấy luồng sức mạnh giam cầm mình biến mất. Chân Vũ không chút nào do dự, chém thẳng ông chú kia.
Ông chú kia còn đang đắc ý, lập tức ánh mắt tràn đầy hỏng sợ.
Không, không thể như thế. Tại sao tên đó lại có thể cử động?
Phịch, ông chú bị chém bay đi, ông ta không thể ngờ rằng đối phương lại có thể giết được mình.
Không chỉ ông chú kia, ngay cả Chân Vũ cũng không hiểu tại sao mình lại có thể cử động?
Chân Vũ lúc đó nghe được tiếng nói của Lục Thủy, nhưng mà trình độ của Lục Thủy thế nào thì cả thế giới này đều biết. Không thể có chuyện một câu nói của Lục Thủy có thể phá vỡ khống chế của người kia. Vậy nên đáp án chỉ có một. Chân Vũ liên quay đầu nhìn về phía nhà họ Lục.
“Ơ?” Lúc đó, một ông lão dắt theo một cô gái xuất hiện ngay bên cạnh.
Ông lão nhìn nhìn Chân Vũ, lại nhìn nhà họ Lục vị trí, trong lòng âm thầm suy đoán.
“Cụ tổ.” Kiều Càn không đứng dậy nổi, bèn lăn vài vòng đến dưới chân ông lão. Tay chỉ chỉ Lục Thủy nói:
“Nó, nó điên rồi, tên điên đó hạ lệnh giết bọn cháu.”
Chân Vũ, Chân Linh lập tức đứng chắn trước Lục Thủy, chỉ sợ ông già thần bí này ra tay với Lục Thủy.
Ông lão cũng nhìn nhìn Lục Thủy một chút.
“Cậu chính là Lục thiếu gia, Lục Thủy?”
Âm thanh mang theo một chút uy thế.
Lục Thủy nhìn thấy ông lão, biết rằng đối phương rất mạnh, không dễ ăn.
Nhưng mà Lục Thủy còn chưa kịp mở miệng, lập tức một người đã xuất hiện trước mặt anh ta, đó chính là Lục Cổ.
“Kiều tiền bối, sao ngài lại tới đây?” Lục cổ không chút kiêu ngạo, không chút tự ti nói.
“Thì ra là Lục Cổ, đã lớn bằng chừng này rồi.”
Sau đó ông lão nhìn về phía vị trí của nhà họ Lục, nói:
“Ta phải đi gặp Tam Trưởng Lão một lát, vừa rồi chỉ là mấy tên nhóc chơi đùa, không cần để ý.”
Nói xong ông lão dẫn đầu rời đi, ông ta còn xử lý thi thể ông chú kia.
Lục Cổ nhìn thấy bên mình không bị làm sao nên cũng không nói gì.