Cô Vợ Hung Dữ Cũng Trùng Sinh

chương 22 : bà đây đã mài sẵn đao rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhà họ Mộ.

Trong sân nhỏ trồng đầy hoa tươi, một cô gái đang nhẹ nhàng chăm sóc một bông hoa trắng đang nở rộ.

Nhưng sâu trong mắt cô hiện lên vẻ lo lắng.

Đúng lúc đó, một cô hầu gái đi tới, khẽ nói:

“Tiểu thư, bà chủ đến.”

Cô gái trẻ ngừng lại, từ từ đứng lên:

“Đi thôi.”

Cô đưa nông cụ cho cô hầu gái, sau đó đi thẳng lên phòng khách.

Cô hầu gái nhìn theo bong lưng đó, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác tiếc nuối.

Tiểu thư chắc chắn đã phải chịu một cú sốc lớn, nếu không thì ai lại nửa đêm ra vườn tưới hoa.

“Đến rồi à con gái? Ngồi đi.” Trong phòng khách, một cô gái trẻ trông thấy Mộ Tuyết, thản nhiên nói.

Mộ Tuyết gật đầu, lễ phép chào:

“Dì Đường”.

Đợi cho Mộ Tuyết ngồi xuống, cô gái kia mới nói tiếp:

“Dạo này vẫn khỏe chứ?”

Mộ Tuyết mặt không biểu cảm, gật đầu nói:

“Vâng.”

“đám người nhà họ Lục chắc hẳn sáng mai sẽ tới, con biết chứ?” Dì Đường lại hỏi.

Mộ Tuyết trầm tư một hồi, gật đầu nhè nhẹ.

“Vâng.”

“Đã được 2 năm kể từ khi cấp độ của con suy giảm liên tục, nhà họ Mộ chưa bao giờ cắt xén bớt tài nguyên của con, cũng không lấy đi quyền lực trong tay con. Tất cả là vì con có hôn ước với thiếu gia nhà họ Lục. Nếu như ngày mai nhà họ Lục từ hôn, mọi thứ có thể sẽ thay đổi, lúc đó con cũng đừng trách dì, cũng đừng trách ba con, chúng ta cũng rất đau lòng.” Dì Đường từ từ nói, giọng nói mang theo vẻ đau thương.

Mộ Tuyết vẫn hết sức bình tĩnh:

“Vâng.”

Ngay từ đầu cô đã biết rằng mình chỉ là một công cụ của gia tộc mà thôi. Ba không thèm ngó ngàng tới mình, dì Đường cũng không ưa mình.

Cả gia tộc cũng không có ai làm bạn với cô.

Từ khi còn bé, cô chỉ biết siêng năng tu luyện, suốt ngày chỉ ở trong khu đất nhỏ này, cô không thích ra ngoài, cũng không thích nói chuyện với người lạ.

Kiếp trước, cô sống như vậy từ bé cho tới tận khi lấy chồng, ròng rã hơn 20 năm.

Nhưng mà kiếp này lại khác, cô trùng sinh từ ba năm trước. Vì một số nguyên nhân, cô tự phế hết tu vi. Vốn là bí mật không ai biết nhưng trong một lần tham gia kiểm tra trong gia tộc nên mới bị lộ.

Ban đầu cô cũng không quan tâm lắm, nhưng mà chợt xảy ra biến cố khiến cô thật sự sốc, chỉ vì mình không còn tu vi nữa mà nhà họ Lục lại muốn từ hôn.

“Nếu như nhà họ Lục thật sự từ hôn, lúc đó con chân chính trở thành một người bình thường, lúc đó sẽ không thể có được chút tài nguyên nào.

Tất cả những gì mà Dì có thể làm được cũng chỉ là cố gắng giữ lại mái nhà nhỏ này cho con thôi.” Dì Đường nhẹ nhàng nói với Mộ Tuyết.

Căn nhà mà Mộ Tuyết đang ở cũng không phải loại thường, chỉ có một vài thiên tài trong gia tộc mới có được một căn nhà như vậy mà thôi. Vậy nên nếu như trở thành “người bình thường” thì chỉ có nước dọn ra gầm cầu ở.

Mộ Tuyết lặng yên không nói, hồi lâu sau mới lại tiếp tục:

“Dì có biết nhà họ Lục định chọn ai thay thế con không?

Là một cô gái thiên tài khác của nhà ta hay sao?”

Mộ Tuyết không phải người đẹp nhất, cũng không phải người tài giỏi nhất.

Ngoài cô ra, trong nhà họ Mộ còn rất nhiều cô gái tốt hơn, giỏi hơn nhiều.

Dì Đường lắc đầu, tạm thời cô cũng không biết.

Sau đó, dì Đường lại nói về vấn đề cũ:

“Con muốn tiếp tục sống trong căn nhà này thì cũng phải có một lí do nào đó mới được. Ví dụ như đào tạo thế hệ trẻ trong gia tộc chẳng hạn, như vậy thì dì mới có thể xin giúp cho con được.”

Mộ Tuyết khẽ gật đầu:

“Từ ngày mai, dì bảo Nhã Lâm đến đây, con sẽ dạy cho nó Thiên Nữ chân kinh.”

Nghe được câu nói này, dì Đường mừng đến nỗi suýt nhảy dựng lên. Nhưng may mà vẫn cố gắng kiềm chế được, cố điều chỉnh giọng điệu khách sáo:

“Dù sao Thiên Nữ chân kinh là tài sản độc quyền của con, nếu như dạy cho Nhã Lâm liệu có gây ra bất lợi đến địa vị của con không? Dì thấy như thế thật có lỗi với con.

Còn về việc giữ lại căn nhà này thì con cứ yên tâm. Xưa nay dì đã nói cái gì thì chắc chắn sẽ làm được cái đó. Hơn nữa đây cũng là căn nhà mà mẹ con đã ở, dì sẽ không để người khác đến lấy đi của con.”

Mộ Tuyết chỉ trả lời qua loa:

“Dì không cần lo, ngày mai cứ bảo Nhã Lâm đến đây.”

Dì Đường nở một nụ cười hiền hậu, nói này nói nọ nhưng thực ra cũng chỉ muốn lấy được công pháp của Mộ Tuyết. Mộ Tuyết đương nhiên biết rõ mục đích của dì, nhưng dù sao cô cũng không quan tâm cái này lắm. Bây giờ muốn sao cô cũng chiều hết.

Thiên Nữ chân kinh là công pháp mạnh nhất gia tộc, Mộ Tuyết may mắn nhặt được trong một lần vượt cấm địa. Cả gia tộc không ai không thèm nhỏ dãi nhưng vì sợ nhà họ Lục nên không ai dám cướp.

Bây giờ thì tình hình đã thay đổi rồi, xung quanh ai ai cũng nhìn chằm chằm lăm le ra tay với cô.

Còn Nhã Lâm, đó là con gái của dì Đường, năm nay mới 5 tuổi.

Hay nói cách khác đó là em gái cùng cha khác mẹ của Mộ Tuyết.

Nghe thấy thế, dì Đường “bất đắc dĩ” nói:

“Nếu như con đã cân nhắc rồi thì dì cũng không từ chối nữa, Nhã Lâm tính tình ngang bướng, nếu nó không nghe lời thì con cứ đánh thoải mái.”

Dù Mộ Tuyết chỉ đồng ý dạy một mình Nhã Lâm nhưng mà dì Đường cũng không lo gì cả. Chỉ cần một đứa học xong thì rồi dần dần sẽ có nhiều đưá khác được học.

Chẳng mấy chốc cả nhà cũng sẽ học được mà thôi.

Sau đó dì Đường vui vẻ đi về, trước đó còn không quên thề thốt các kiểu, luôn miệng đảm bảo giữ lại căn nhà này cho Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết cũng chỉ gật đầu, không nói gì cả.

Dì Đường đã đi, nhưng Mộ Tuyết vẫn cứ ngồi đó.

Một cơn gió nhẹ thổi qua khẽ làm tung bay mái tóc dài của cô gái trẻ.

Mộ Tuyết cũng không thèm quan tâm, cô lẳng lặng nhìn xuống mặt bàn, miệng khẽ lẩm bẩm:

“Bà đây đã mài sẵn Đao rồi.”

----------------------------

Trong phòng khách.

“Có ý kiến gì không, lão Tam?” Một người đàn ông trung niên đang đọc lá thư trên tay, khẽ hỏi.

Người đó chính là Mộ Uyên.

Mộ Uyên là tộc trưởng nhà họ Mộ. Không giống như nhà họ Lục, người nhà họ Mộ rất đông, vậy nên quyền lực tập trung trong tay tộc trưởng.

Các trưởng lão của nhà họ Mộ cũng khác xa nhà họ Lục. Trưởng lão nhà họ Mộ gần như chưa bao giờ xuất hiện.

Bởi vì tuổi của họ quá cao, tất cả đều đi bế tử quan để tìm một con đường sống.

Đâu phải ai cũng được như ba trưởng lão nhà họ Lục, tuổi thì cao mà vẫn nhìn như thiếu niên, thiếu nữ vậy.

Người mà Mộ Uyên gọi là lão Tam chính là Mộ Trạch, cha của Mộ Tuyết.

Mộ Trạch lắc đầu, không biết phải nói gì.

Mộ Uyên thở dài:

“Thôi, hy vọng Lục thiếu gia biết điều, không làm bẽ mặt gia tộc ta.

Còn Mộ Tuyết thì đành phải thu hồi mọi tài sản thôi, nhà họ Mộ không nuôi phế vật.

Nhớ thông báo trước để con bé chuẩn bị tâm lý.

Còn căn nhà đó thì sẽ sang tên cho Nhã Nguyệt, Thiên Nữ chân kinh thì chú phải tự nghĩ cách bắt Mộ Tuyết giao ra.”

Mộ Trạch gật đầu:

“Được.”

“Vậy thì giải tán.” Mộ Uyên tuyên bố.

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp.

Mộ Trạch đứng dậy, đang định về nhà, bổng nhiên bị gọi lại.

“Em trai, chờ chút.”

Mộ Trạch quay lại nhìn, thì ra lạ chị hai, Mộ Khương.

“Có việc gì không chị?”

Mộ Khương nhìn đứa em trai đã sắp già, nhẹ nhàng nói:

“Mày định làm gì?”

Mộ Trạch bèn đáp:

“Em định thử khuyên bảo con bé.”

Mộ Khương nhíu mày, lại nói:

“Dù sao thì Mộ Tuyết cũng chỉ là một đưa trẻ, chị hy vọng mày đừng dùng đến bạo lực bắt nó giao nộp công pháp.

Hơn nữa hổ dữ cũng không ăn thịt con, nếu như mày lấy được thứ mình muốn rồi thì hãy âm thầm đưa con bé đi một nơi thật xa, để cho nó có thể sống vui vẻ đến cuối đời.

Chị biết mày thừa sức làm được, hơn nữa gia tộc ta thừa sức để con bé sống sung túc đến già.

Nếu như mày không làm được hoặc sợ phiền phức thì nói với chị, chị sẽ lo. Chị cũng có thể thề không nhòm ngó công pháp của nó.

Chị biết mày không thích con bé nhưng dù sao nó cũng là con ruột của mày mà.”

Mộ Trạch đứng đó, một lúc lâu mới gật đầu, đáp:

“Em hiểu rồi, em sẽ cân nhắc.”

Mộ Khương nhăn mày, nhìn biểu cảm của Mộ Trạch khiến cô cảm thấy thằng em này đã hết thuốc chữa rồi, nó căn bản chưa từng nghĩ đến Mộ Tuyết.

Mộ Khương lại nói:

“Nếu mày không nghĩ ra cách gì thì chị khuyên mày hãy hỏi Đường Y.”

Sau đó Mộ Trạch liền quay đi.

Nhìn theo bóng lưng đứa em trai mình, Mộ Khương chỉ biết thở dài.

Cũng may, Đường Y dù không phải người tốt nhưng cũng không phải dạng thâm độc, ghen ăn tức ở với con chồng.

Mộ Tuyết đã mất đi chỗ dựa là nhà họ Lục, quyền lực cũng sẽ không còn.

Vậy nên lặng lẽ rời khỏi gia tộc chính là lựa chọn tốt nhất.

Truyện Chữ Hay