Nhóm Lục Thủy đi vào trong nhà ga, mặc dù vẫn chưa thấy mặt mũi nhà họ Mặc đâu nhưng mà mọi chuyện cũng ổn rồi, trận pháp đã bị phá nên xe lửa có thể đi tiếp được rồi.
Dọc đường đi, Chân Vũ khẽ hỏi:
“Vừa nãy thiếu gia làm sao mà dùng được chiêu kia vậy ạ?
Có phải là nhờ pháp bảo không ạ?”
Lục Thủy liếc liếc Chân Vũ, thản nhiên đáp:
“Hẳn là thế đó mà.”
Chân Vũ: “……”
Chân Linh lắc đầu, Chân Vũ gà quá, tiếp đó hỏi thẳng Lục Thủy:
“Trước kia là thiếu gia giả ngu phải không? Sự thực là thiếu gia rất mạnh đúng không ạ?”
Lục Thủy lại quay qua liếc Chân Linh, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu. Anh ta lười nói tiếp, trước kia vốn chỉ định giả ngu thôi, ai ngờ lại là ngu thật.
Chân Linh: “……”
Vậy tóm lại là sao?
Cả hai vẫn chưa hiểu gì cả.
Một lát sau, Lục Thủy bỗng mở miệng:
“À, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay không cần báo cáo lại cho gia tộc.”
Nhưng mà nói xong Lục Thủy mới nhớ ra, dù có dặn hay không thì chắc chắn Chân Vũ cũng sẽ báo cáo lại thôi, trưởng lão có quyền hơn Lục Thủy mà.
Chỉ cần từ hôn xong là được rồi.
Mấy chuyện sau đó thì không thành vấn đề.
Chân Vũ, Chân Linh cảm thấy rất khó xử.
Nhưng đột nhiên Chân Vũ nhớ ra một việc, vội vàng nhắc nhở Lục Thủy:
“Thiếu gia, ngài dùng tên tuổi của Ẩn Thiên Tông để đi gây sự.
Ẩn Thiên Tông rất mạnh, bọn họ có một quyển sách là Ẩn Thiên Bí Giám. Chỉ cần trong đó viết tên ai thì cho dù có chạy lên trời cũng sẽ có người truy sát.
Từ xưa đến nay, không một ai có thể sống sót sau khi bị ghi tên vào đó.”
Lục Thủy lại ngồi đọc Thiên Địa Trận Văn, năng lượng tích lũy mấy ngày vừa qua đã bị dùng hết sạch mất rồi.
Đúng là lỗ to, tốn thời gian đọc sách mấy ngày, đổi lại được vài món đồ vô dụng cùng với một quyển sách nát.
“Ẩn Thiên Bí Giám?” Lục Thủy vẫn cúi đầu đọc sách, khinh thường đáp: “Nếu như bây giờ viết tên Tam Trưởng Lão vào trong đó thì theo các ngươi, Tam Trưởng Lão có chết hay không?”
Chân Vũ: “……”
Chân Linh: “……”
Cả hai cứng họng, không nói nên lời.
Sau một lát, Chân Vũ nói:
“Đạt đến cấp độ như Tam Trưởng Lão thì về cơ bản là không thể nào bị đám ruồi muỗi làm gì được, nhưng mà cũng sẽ bị đám đó vây quanh, cảm giác rất khó chịu.”
Lục Thủy không nghĩ nhiều, Tam Trưởng Lão là người yếu nhất trong ba trưởng lão, nếu như Tam Trưởng Lão còn không sao thì Lục Thủy lo lắng cái gì?
Chỉ cần anh ta ở trong nhà thì trên đời này không tồn tại thứ gì được gọi là nguy hiểm cả.
Đằng nào thì sau chuyến đi này cũng sẽ không còn đi đâu nữa.
Chân Vũ, Chân Linh dường như đã hiểu ra vấn đề, sau đó không biết nên nói thế nào nữa.
Đúng là thiếu gia, vẫn là một người không đáng tin cậy.
Đây chính là đi ra ngoài kiếm chuyện.
Ngừng một lát, Chân Linh lại nói:
“Thế còn Lưu Hỏa là ai vậy thiếu gia?”
Chẳng lẽ lại đi dùng tên thật sao? Danh tiếng của ta đã vang xa, nếu nói ra thì sẽ không thể dọa được ai cả, vả lại cũng không ai tin. Lục Thủy bình tĩnh đáp:
“Nói bừa thôi, đám đó thích chọn làm tên hay danh hiệu gì đó cũng được, điều đó không quan trọng.”
Chân Vũ, Chân Linh không dám hỏi nữa, cả hai cũng không thể hiểu được Lục Thủy đang nghĩ gì.
Nhưng mà cũng may là không dùng tên thật, bọn kia cũng sợ hãi dập đầu nên không ai thấy mặt Lục Thủy.
Vậy nên cho dù có bị Ẩn Thiên Tông biết thì cũng không thể nào tìm ra được.
Dù có tra ra đi chăng nữa thì phế vật Lục Thủy với thiên tài Lưu Hỏa khác nhau quá xa, giờ Lục Thủy đi thừa nhận cũng không ai tin.
“Xem ra thiếu gia đã tính toán cẩn thận rồi.” Chân Vũ, Chân Linh thầm nghĩ.
Mặc dù không biết được sức mạnh thật sự của Lục Thủy nhưng mà cái khí chất ấy, chiêu thức ấy làm sao mà diễn được?
Lúc đó, cả hai đều bị Lục Thủy dọa sợ.
Nhưng bây giờ Lục Thủy lại trông rất bình thường khiến cho hai người cảm giác mình đang nằm mơ.
Lục Thủy ngồi trong nhà ga, lấy ra quyển sách lạ kia xem cho đỡ chán.
Sau khi lấy sách ra, Lục Thủy ném hết đống đồ vừa “được tặng” cho Chân Vũ:
“Cất giúp ta.”
Một đống đồ linh ta linh tinh, để trong túi không gian chỉ tổ ngứa mắt.
Đối với Lục Thủy, ngay cả Thiên thủy tuyết liên cũng chẳng có tác dụng gì.
Mặc dù dược liệu này khá hiếm, nhưng mà nhà họ Lục có cả đống.
Chân Vũ không nói gì, nhanh tay thu nhặt hết đống đồ đem cất đi, nếu như Lục Thủy không cần thì anh ta sẽ đem nộp vào kho hàng của gia tộc.
Lục Thủy không thèm để ý đến những chuyện khác, bắt đầu đọc cuốn sách kia.
Cuốn sách được viết bằng một loại ngôn ngữ kỳ lạ, không phải ngôn ngữ thời cổ đại, mà là một loại ngôn ngữ xưa cũ hơn rất nhiều.
Nói một cách chính xác, đây chính là ngôn ngữ của Tộc Bất Tử .
Lục Thủy nhìn nhìn góc dưới, lập tức biết được đây là sách gì.
Hay nói đúng hơn, đây là một quyển công pháp.
Cuốn công pháp này có tên là Cửu chuyển bất tử chân kinh.
Lục Thủy lật lật, đọc lướt qua vài trang giới thiệu.
Mỗi khi luyện tới một tầng trong này thì năng lực tái tạo của cơ thể sẽ mạnh thêm một chút. Nếu luyện tới tầng 9, có thể từ một giọt máu, tái tạo lại toàn bộ cơ thể.
Nhưng mà nếu bị đốt, giọt máu cũng bay hơi thì đương nhiên là không cứu nổi nữa rồi.
Nhưng mà công pháp này lại có một chỗ rất đặc biệt.
Sau khi vượt qua tầng 9, độ thông thạo công pháp này đạt đến 100% thì sẽ có thêm một mạng.
Dù cho có chết kiểu gì đi chăng nữa thì sau đó cũng sẽ trùng sinh.
Sau khi trùng sinh thì độ thông thạo của công pháp sẽ giảm về 0.
Luyện đến 100% lại có thêm một mạng nữa, đúng là thú vị.
Nhưng tóm lại vẫn là rác, chẳng có tác dụng gì.
“Thiếu gia có thể đọc được cuốn sách đó ư?” Chân Linh hỏi.
Đó chỉ là một quyển sách bình thường, không có gì đặc biệt. Mỗi tội nó được viết bằng mấy hình thù kỳ lạ, như gium như dễ. Chân Linh nhìn qua qua, không thể nào đọc nổi.
Thấy Lục Thủy lật hết trang này đến trang khác, Chân Linh xoa xoa đầu, thiếu gia lại thích làm màu rồi.
Nhưng mà nhớ tới những việc vừa xảy ra, cô lại hơi hơi nghi ngờ rằng Lục Thủy có thể đọc được, vậy nên mới hỏi thử xem sao.
Chân Vũ cũng cảm thấy rất tò mò, nếu Chân Linh không hỏi, anh ta cũng đang định nói.
Lục Thủy dơ dơ cuốn sách lên, nhìn Chân Vũ Chân Linh, thản nhiên nói:
“Muốn ta dịch cho nghe không?”
Chân Vũ, Chân Linh hoảng sợ cúi đầu, sợ hãi nói:
“Xin lỗi thiếu gia, chúng tôi không cố ý.”
Lục Thủy: “……”
Anh ta đang định dịch cho cả hai cùng nghe. Dù sao cũng không phải việc gì ghê gớm. Thậm chí Lục Thủy có thể tóm tắt lại nội dung cho ngắn gọn hơn.
Nhưng mà nếu cho hai người học thì không biết có phù hợp với cơ địa không.
Lục Thủy cũng không thèm để ý đến bọn họ, ném quyển sách đó cho Chân Vũ. Nếu như cả hai không muốn nghe thì thôi, anh ta cũng lười dịch:
“Cứ cất đi đã.” Lục Thủy nói.
Chân Vũ nhanh tay cầm quyển sách cất đi.
Qua hành động vừa rồi của Lục Thủy, hai người đã xác định được một việc, đó là thiếu gia không thể đọc được quyển sách này.
Vừa nãy cả hai suýt nữa làm cho thiếu gia mất mặt. Nếu như để cho thiếu gia dịch, chắc chắn sẽ chém gió, bịa ta mấy từ khó hiểu để cho đỡ ngại.
Mặc dù Chân Vũ, Chân Linh nghe thiếu gia chém gió thường sẽ giả vờ tin, nhưng mà tốt nhất là không nghe, biết đâu thiếu gia bí từ thì lúc đó hơi căng.
Lục Thủy không biết hai người nghĩ gì, nếu như anh ta biết thì chắc chắn sẽ phải bật dậy, phiên dịch cả quyển cho hai người nghe, không thể để hình tượng thiếu gia của mình bị phá hủy như thế được.
Lại nhớ khi xưa cũng hay bị như thế.
Sau đó Lục Thủy lại tiếp tục đọc Thiên Địa Trận Văn, trong tay anh ta cầm viên ngọc mang thuộc tính thủy, chắc là ngày mai sẽ lên cấp 2.4.
Đợi cả tiếng đồng hồ, người nhà họ Mặc mới tới nơi, chắc tới để dọn dẹp chiến trường.
Về việc nhân viên an ninh ở nhà ga đi đâu rồi thì chỉ có Vô Diện Môn mới biết được.
Lục Thủy thật sự không biết.
“Thiếu gia, lực lượng an ninh đã tới, trật tự khu vực cũng dần được khôi phục. Mặc dù bị chậm một chút nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều tới chuyến đi của chúng ta. Sáng sớm mai chúng ta có thể đến địa phận nhà họ Mộ.” Chân Vũ nói.
Lục Thủy gật đầu không nói.
Chờ đợi bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng sắp tới nơi rồi.
Mộ Tuyết ơi, lúc này em đang cảm thấy như thế nào?
Có đang ngồi khóc không?