Mộ Trạch vừa về tới nhà, trong đầu vẫn mải mê suy nghĩ xem phải làm gì để lấy được Thiên Nữ chân kinh của Mộ Tuyết.
Đúng lúc đó, Đường Y chạy đến.
“Anh đoán xem, hôm nay em đã làm được gì?” Đường Y lay lay Mộ Trạch, hưng phấn nói:
Mộ Trạch lắc đầu:
“Chịu.”
“Mộ Tuyết đã đồng ý dạy thiên nữ chân kinh cho Nhã Lâm , không uổng công em đi tới đi lui.
À đúng rồi, tạm thời anh phải giữ lại căn biệt thự đó cho nó, hơn nữa phải duy trì tài chính, chu cấp cho Mộ Tuyết thật tốt vào, nếu không thì chưa chắc nó sẽ đồng ý dạy con gái mình đâu.” Đường Y nói.
Mộ Trạch hơi bất ngờ, đi họp một lúc thôi mà tự dưng lại có được thiên nữ chân kinh.
Mộ Trạch vội hỏi:
“Vậy sau khi lấy được chân kinh rồi thì nên xử lý Mộ Tuyết ra sao? Gia tộc sẽ không đồng ý một người bình thường được sống trong căn biệt thự đó đâu.”
Đường Y nhíu mày, nói:
“Chúng ta mua luôn căn biệt thự, sau đó để Mộ Tuyết cả đời sống trong đó, không cho đi ra ngoài. Nó đã biến thành một người bình thường, cùng lắm sống tiếp được vài chục năm. Khi đó căn biệt thự đó lại là của chúng ta. Tính ra chỉ có lãi mà không lỗ. Người ngoài nhìn vào cũng không thể dị nghị được gì.
Nếu như để nó đi ra ngoài, e rằng thiên nữ chân kinh sẽ không chỉ riêng nhà mình có được.
Anh thấy sao?”
Mộ Trạch gật gật đầu:
“Ừ, cứ làm vậy đi.”
--------------------------------
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn lên trời, đêm nay sao rất sáng.
“Ngày mai chắc chắn là một ngày nắng đẹp, mình có nên nói câu gì đó cho hoành tráng không nhỉ?
Chỉ thẳng mặt, hét lên một câu: 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây,….
Nhầm nhầm, đó là nếu bị từ hôn.
Mai mình đi từ hôn cơ mà.” Lục Thủy cố kìm nén cảm giác kích động, sau đó lại ngồi lặng yên suy nghĩ.
Chân Vũ, Chân Linh nhìn thấy khuôn mặt Lục Thủy cứ luân phiên chuyển từ cười rồi lại sang trầm ngâm suy tư thì đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng mà ngày mai chính là thời khắc mấu chốt của cả chuyến đi này, cả hai đều rất lo lắng.
Ngày mai khả năng cao nhà họ Mộ và thiếu gia sẽ xảy ra xô xát, đây là một việc vô cùng tồi tệ.
Cầu mong thiếu gia sẽ biết điều một chút.
Đừng có đứng trước mặt các cụ làm trò, nói lời chế giễu là được.
Chân Vũ, Chân Linh đồng thời thở một hơi thật dài.
Xưa nay thiếu gia không phải người đơn giản, tính nết lại còn không ra gì.
Chân Vũ, Chân Linh đồng thời quay sang nhìn nhau, lại thở dài một hơi.
Đành phải đi một bước, rồi mới tính tiếp bước tiếp theo.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, Lục Thủy nhắm mắt đi ngủ.
Ngày mai là một ngày trọng đại, anh ta phải đảm bảo mình ở trong trạng thái hoàn hảo.
Lúc Lục Thủy mở mắt ra, đã hơn 7 giờ sáng.
“Thiếu gia, sắp tới rồi, chỉ còn khoảng 1 giờ nữa thôi.” Thấy Lục Thủy ngủ dậy, Chân Vũ báo cáo.
Lục Thủy gật đầu, lại nhìn xuống viên ngọc trong tay, xem ra không kịp lên cấp rồi.
Bởi vì hôm qua đánh nhau tốn quá nhiều thời gian, đêm qua lại còn đi ngủ từ sớm.
Sau đó Lục Thủy lại ngồi đọc Thiên Địa Trận Văn, hôm qua mới liếc được vài lần nên hiện tại mới tích được có một tí năng lượng.
Đây rõ ràng là một tin xấu.
Mong rằng các cụ sẽ nương tay.
Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
“Thiếu gia, chúng ta tới nơi rồi.” Chân Vũ khẽ nhắc Lục Thủy.
Lục Thủy đem toàn bộ đồ cất đi, sau đó bước xuống xe lửa.
Mặt đất ngập đầy nắng vàng, Lục Thủy giơ tay che mắt cho đỡ chói. Anh ta nhìn thấy phía trước có một ngọn núi, có cây, có thác, phong cảnh rất đẹp. Dưới chân núi có những ngôi nhà mọc lên lít nha lít nhít, những ngôi nhà này xây theo kiến trúc cổ xưa pha chút hiện đại.
Trên đường phố tấp nập người qua kẻ lại, vô cùng phồn hoa.
Anh ta biết đây chính là thành phố thuộc sở hữu của nhà họ Mộ. Thành phố này khác với thị trấn Thu Vân của nhà họ Lục, trong đây đa số cư dân đều là người nhà họ Mộ.
Nhà họ Mộ thật là đông.
Ở nhà họ Lục, tính cả mẹ Lục Thủy thì cả gia tộc cũng mới được 6 người.
Chẹp chẹp, chênh nhau qua xa.
Có người tới đón không?
Chân Vũ lắc đầu:
“Thưa thiếu gia, hình như không có ai cả. Nhưng mà thư chắc chắn đã tới tay nhà họ Mộ nên họ chắc cũng biết.”
Ý gì? Lục Thủy giật mình, đã viết thư nói thẳng là tới từ hôn? Chân Vũ trở nên can đảm như vậy từ khi nào?
Thấy Lục Thủy nhìn mình chằm chằm, Chân Vũ không hiểu gì, hỏi:
“Có chuyện gì vậy, thiếu gia?”
Lục Thủy lắc đầu.
“Ngươi đi thông báo đi.”
Chân Vũ đang định nhận lệnh, nhưng đột nhiên giác quan thứ sáu kích hoạt, anh ta cảm thấy có gì đó sai sai.
Để cho thiếu gia đi từ hôn?
Chân Vũ luôn có linh cảm rằng chỉ cần để Lục Thủy mở miệng nói câu nào là câu đó sẽ lấy đi danh dự của nhà họ Mộ.
“………”
Cuối cùng Chân Linh đành đi thay, chỉ phút chốc đã tìm được quản gia, báo với ông ta việc Lục Thủy đã đến.
Sau đó cả nhóm được quản gia dẫn lên núi.
Nơi ở chính của nhà họ Mộ là ở sườn núi.
“Lục thiếu gia, sáng nay tộc trưởng bận chút việc, vậy nên hy vọng thiếu gia kiên nhẫn đợi đến buổi chiều.” Quản gia cung kính nói.
Chân Vũ, Chân Linh nhíu mày, rõ ràng nhà họ Mộ đang khiêu khích mình.
Lần này không chỉ là tới từ hôn, lại còn chỉ để Lục Thủy đến. Nhưng mà các cụ lại không thể không đích thân gặp mặt nói chuyện với Lục Thủy, việc này mà đồn ra ngoài thì nhà họ Mộ chỉ còn nước đeo mo lên mặt.
Hiện giờ Chân Vũ, Chân Linh chỉ sợ Lục Thủy nổi giận, sau đó ra lệnh xông thẳng vào trong.
Chuyện đó sẽ trở thành cái cớ để nhà họ Mộ đập cho Lục Thủy một trận.
Chân Vũ đang định nhắc nhở Lục Thủy, ai ngờ Lục Thủy đã nhanh miệng đáp:
“Không sao, ta chỉ hi vọng nhà họ Mộ không để ta phải chờ đến ngày mai là được.”
Chân Vũ, Chân Linh trợn tròn mắt, tại sao thiếu gia lại không đòi xông vào luôn?
Dọc đường hai người thấy rõ ràng Lục Thủy rất nóng lòng. Chẳng lẽ họ bị ảo giác?
Quản gia cười đáp:
“Xin thiếu gia yên tâm, đây chính là lời hứa của tộc trưởng, cho dù có bận gì đi chăng nữa cũng sẽ không để thiếu gia phải chờ đến tạn ngày mai. Sáng nay xảy ra việc quan trong, cần phải xử lý gấp nên mới phải để thiếu gia chờ.”
Lục Thủy nghe xong thì không thèm nhìn ông ta nữa. Người quản gia hơi sững sờ, không ngờ rằng Lục Thủy lại không hỏi xem chuyện quan trọng kia là chuyện gì.
Quản gia lại nói tiếp:
“Thiếu gia lần đầu tiên đến nhà họ Mộ, xin ngài xuống chân núi nghỉ ngơi một lát. Khi nào tộc trưởng xử lý xong việc tôi sẽ lập tức đến báo cho ngài.
Nếu như thiếu gia có yêu cầu gì xin cứ nói, chúng tôi lấy làm vinh dự khi được đón tiếp ngài.”
Lục Thủy gật đầu, hoãn một chút cũng không phải việc gì to tát, hơn nữa nó còn giúp anh ta có thêm thời gian nạp năng lượng.
Nếu như ngay bây giờ đi gặp có vẻ hơi gấp, bởi vì anh ta có cảm giác không an toàn.
Anh ta cũng không phải người ngu, đương nhiên ai cũng biết nhà họ Mộ không bận gì cả. Nhưng mà chỉ có một mình Lục Thủy đến, đây chính là xem thường nhà họ Mộ. Vậy nên nhà họ Mộ phải vòng vòng vèo vèo cho đỡ ngại.
Mấy cái này không quan trọng, Lục Thủy không để ý lắm. Dù sao anh ta là đến để chọc giận Mộ Tuyết chứ không phải đến chọc giận nhà họ Mộ.
Mộ Tuyết không liên quan gì đến nhà họ Mộ.
Vậy nên để ý đến nhà họ Mộ làm gì.
------------------------------------
Trong phòng họp.
Sau khi nghe quản gia báo cáo, Mộ Uyên cười cười, cay đắng nói:
“Xem ra Lục Thủy rất là ngoan, rất là hiểu chuyện, rất nể mặt mấy lão già chúng ta.”
Tất cả chỉ mong Lục Thủy làm ầm lên để có cớ ra tay, tiếp đó làm ra vẻ đã biết trước mục đích của đối phương, rồi nhẹ nhàng đồng ý, sau đó thản nhiên sút ra khỏi cửa.
Như vậy là xong, không bị mất đi danh dự.
Người ngoài kia cũng sẽ thấy được là nhà họ Mộ sút bỏ Lục Thủy chứ không phải Lục Thủy đến vứt bỏ nhà họ Mộ.
Mà nhà họ Lục cũng không thể ý kiến gì.
Chỉ tiếc là bông dưng chỉ số IQ của Lục Thủy có vẻ như tăng lên.
“Mặc dù Lục Thủy là phế vật, tính tình ngông cuồng nhưng mà mấy lão già kia cũng đã căn dặn kỹ càng, lần này chúng ta hết cách rồi.” Mộ Khương khẽ thở dài.
Mộ Trạch tiếp lời:
“Hay là chúng ta cứ để Lục Thủy chờ vài ngày, đợi cho đến khi nó mất kiến nhẫn.”
“Thôi.” Mộ Uyên lắc đầu ngao ngán: “Dù sao nhà họ Lục cũng đã nể mặt chúng ta, vậy thì chúng ta cũng không thể lấn tới quá mức.
Xem ra chúng ta nên đối mặt với hiện thực.”
“Biết đâu Lục Thủy chính là một quả bom nổ chậm, lúc quan trọng sẽ phát nổ khiến chúng ta không kịp phản ứng.” Mộ Khương lo lắng nói.
“Chuẩn bị tâm lý đón nhận thôi, đừng để cơn giận làm mờ lý trí. Suy cho cùng thì cũng chỉ là mất nhiều danh dự hay mất hết mà thôi.” Mộ Uyên cười cay đắng.