Chẳng mấy chốc, Chân Linh đã trở về.
“Thiếu gia, có tin xấu.” vừa trở lại, Chân Linh vội báo cáo.
Lục Thủy cũng không bất ngờ lắm, cả nhóm đang bị truy sát thì làm sao có tin gì tốt được.
“Tình hình cụ thể là như thế nào?” Lục Thủy hỏi.
Chân Linh không biết Lục Thủy có ý định điên rồ gì, nhưng vẫn báo cáo một cách thành thật.
“Theo như tôi vừa điều tra được, hiện tại Vô Diện Môn đang vây công nhà họ Lương vốn chỉ là một gia tộc nhỏ.
Mục đích của bọn chúng là một cuốn sách lạ, cụ thể quyển sách lạ đó là cái gì thì tạm thời tôi chưa thể tra được.”
“Nhà họ Lương? Vô Diện Môn?” Lục Thủy nhăn mày, toàn là những cái tên xa lạ, chưa nghe thấy bao giờ.
Chân Vũ, Chân Linh cũng lắc đầu:
“Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi nghe được.”
Cả nhóm đều không ai biết, vậy thì thảo luận cái gì.
Lục Thủy nói:
“Vậy còn tin xấu?”
“Bọn chúng theo một cách vô tình hay cố ý đang di chuyển hướng về phía chúng ta, nói ngắn gọn thì vị trí của chúng ta đã bị lộ.
Hơn nữa tôi vừa mới tra được, phe nhà họ Lương có ba tên bậc 4. Vô Diện Môn lại còn mạnh hơn nữa, có thể có đến bảy tên bậc 4.
Hiện tại có vẻ như Vô Diện Môn cũng đang bắt đầu áp sát chúng ta.
Tình thế hiện tại có thể nói là cực kỳ bất lợi.”
Nhà họ Lương 3 người, Vô Diện Môn 7 người.
Lục Thủy nhăn mày, nếu muốn dùng một chiêu duy nhất giết chết 10 tên bậc 4, game này xem ra hơi khó.
Nhưng chắc hẳn vẫn có thể chơi được.
Kẻ địch là bậc 4, Chân Vũ Chân Linh cũng bậc 4.
Lục Thủy thì mới cấp 2.3, muốn lên 2.4 thì phải mất thêm 1 ngày.
Nhưng mà cho dù có lên cấp đi nữa cũng không có tác dụng gì. Một cái búng tay của bậc 4 thừa sức thổi bay một đám bậc 2.
Xem ra cần phải dùng đến sự trợ giúp từ bên ngoài.
Thấy Lục Thủy suy tư không nói gì, Chân Vũ cảm thấy đứng ngồi không yên:
“Thiếu gia, chúng nhanh chóng trốn thôi, chỉ cần chờ người nhà họ Mặc đến là mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Lục Thủy nhìn nhìn Chân Vũ, đây đúng là một biện pháp tốt, nhưng mà lúc này chưa cần dùng đến.
Hiện tại cả nhóm bị 2 phe kia nhìn chằm chằm, nếu như bây giờ cắm đầu chạy trốn thì đồng nghĩ với việc từ bỏ cơ hội phản đòn.
Đúng lúc đó, Chân Vũ cảm giác được không gian xung quanh đã bị giam cầm.
Chân Vũ nhíu mày:
“Bọn chúng tới rồi, Chân Linh bảo vệ thiếu gia rút lui, tôi ngăn cản bọn chúng.”
Nét mặt Chân Linh rất không bằng lòng, cô cũng muốn ở lại chặn địch cùng Chân Vũ.
Nhưng mà Chân Linh chưa kịp mở miệng nói, Lục Thủy đã lên tiếng:
“Cả hai cùng đi đi, lúc này mà tách nhau ra thì càng nhanh chết.”
Chân Vũ nhin Lục Thủy, do dự nói:
“Thiếu gia, ngài có thể tự mình trốn thoát chứ?”
Tại sao tao phải trốn? Lục Thủy ngơ ngác, nhưng mà anh ta cũng lười giải thích, bèn nhẹ gật đầu:
“Không thành vấn đề.”
Không thành vấn đề chính là vì vấn đề đã vượt quá sức tưởng tượng. Đúng là thiếu gia, không đáng tin chút nào. Nhưng mà nếu tách nhau ra thì đúng là càng nhanh chết, kẻ địch mạnh hơn bên mình gấp nhiều lần.
Lục Thủy thấy cả hai vẫn đang do dự, đành nói thêm:
“Ba ta có cho vài món vũ khí bí mật, cho dù bị bắt cũng có thể chống chọi được vài ngày.”
Nghe vậy, Chân Vũ Chân Linh mới yên tâm, Chân Vũ nói với Lục Thủy:
“Chúng tôi sẽ cản đường bọn chúng, thiếu gia nhanh đi đi, cho dù có chuyện gì cũng đừng quay đầu lại.”
Lục Thủy gật gù không nói, Chân Vũ Chân Linh lập tức lao ra ngoài. Mặc dù nhìn thái độ của thiếu gia rất bất cần đời, tùy tiện vứt bỏ hai người nhưng cả hai vẫn quyết tâm phải hoàn thành trách nhiệm của mình.
Như thế có ngu không?
“Lũ ngu.” Lục Thủy nhìn theo bóng lưng hai người kia, lẩm bẩm nói.
“Ba mẹ ta chẳng cho ta vũ khí bí mật gì hết, nói đùa một câu thì cả hai liền tin sái cổ.
Nhắc mới nhớ, sao ba mẹ không cho mình cái gì nhỉ? Chẳng lẽ hai người không sợ dọc đường mình xảy ra chuyện sao?”
Nghĩ nghĩ một lúc, Lục Thủy bỗng nhớ ra mình có một đống pháp bảo hộ mệnh, nhưng mà tất cả đều để vào trong túi không gian.
Chỉ tiếc là hiện giờ cái túi đó ném ở đâu thì Lục Thủy cũng không nhớ.
Không thèm nghĩ về mấy thứ đồ vô dụng đó nữa, Lục Thủy nhặt lên một chiếc đũa rồi bắt đầu vẽ trận pháp ngay trên mặt đất.
Lúc này anh ta đang sử dụng năng lượng trời đất.
Không gian xung quanh đã bị trận pháp của kẻ địch giam cầm, Lục Thủy muốn mượn ngoại lực, xem ra cũng chỉ có thể mượn từ cái trận pháp đó mà thôi.
Tự mình dựng trận pháp thì sẽ không kịp.
Vậy nên anh ta dùng năng lượng trời đất, tiếp đó kết nối tới cái trận pháp ngoài kia rồi tìm cơ hội xoay chuyển tình thế này.
Lục Thủy từ từ đưa đũa vẽ nên trận pháp, anh ta có thể nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài.
Chắc là Chân Vũ Chân Linh đang liều mạng chống chọi.
Lục Thủy hết sức tập trung, vẫn ngồi đó dùng năng lượng trời đất vẽ trận pháp.
Không lâu sau, trận pháp hoàn thành, Lục Thủy bấm ngón tay khởi động trận pháp.
Trận pháp không lớn, nhưng tốc độ vận hành lại cực nhanh, tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Không chỉ một tên bậc 2, thậm chí cả Chân Vũ Chân Linh nếu nhìn thấy cũng không biết đây là trận pháp gì.
Sau một lát, trận pháp ngừng xoay tròn, hiện tại trận pháp nhỏ này đã liên kết được với trận pháp lớn ngoài kia, tỏa ra sức mạnh chập trùng, khi mạnh khi yếu.
“Xem ra thứ này yếu hơm mình dự đoán quá nhiều, tối đa chỉ có thể giúp mình ra được hai đòn.
Hơn nữa hai đòn này không đủ để đánh lui bậc 5.
Xem ra đây không phải là tin tốt.”
Bậc 5 và bậc 4 chênh lệch nhau quá xa. Bậc 4 mới chỉ có thể ngưng tụ năng lượng thành thể lỏng, mà bậc 5 đã đúc kết năng lượng thành thể rắn.
Bậc 4 đối đầu với bậc 5 không khác gì lấy trứng chọi đá.
Không chịu nổi một cái tát.
Hiện giờ Lục Thủy đang ló lắng không biết nhà họ Lương hay Vô Diện Môn có người bậc 5 hay không. Nếu như có thì tính mạng anh ta sẽ gặp nguy hiểm.
“Phải đánh cược một lần sao? Cược bọn chúng không có tên nào bậc 5?”
Lục Thủy gõ gõ đũa xuống đất, bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng mà rất nhanh anh ta liền nảy ra một sáng kiến.
“Xem quẻ bói lành dữ, nếu như là dữ thì đành lôi hai tên kia cùng trốn.”
Mặc dù Lục Thủy rất tự tin vào bản thân mình nhưng mà anh ta cung không bao giờ dám chủ quan khinh địch, nếu như đi sai một lần, cho dù thoát nạn cũng sẽ để lại bóng ma tâm lý.
Một lần như vậy đã là quá đủ rồi.
Quyết định xong, Lục Thủy dùng đũa vẽ một vòng tròn, sau đó chi thành hai nửa.
Một bên ghi chũ lành, bên còn lại là dữ.
Sau đó anh ta đặt đũa tại vị trí trung tâm, xoay một phát.
Lục Thủy nhìn cây đũa một cách chăm chú, hướng chỉ của cây đữa này sẽ quyết định hành động tiếp theo của anh ta.
Cho nên không thể không chú ý.
Chẳng mấy chốc chiếc đũa dần dần chậm lại, hiện đang chỉ về bên lành nhưng mà cũng đang lại dần di chuyển về phía dữ.
Đầu đũa đã đi tới vạch ngăn cách, chẳng mấy chốc sẽ đi sang bên dữ.
Lục Thủy nhăn mày, xem ra sắp phài chuồn khỏi đây.
Nhưng mà chiếc đũa đã dừng lại ngay chính giữa vạch phân cách.
Lục Thủy nhìn chiếc đũa, sau một hồi suy nghĩ mới đưa ra quyết định:
“Không dữ thì là lành, xem ra kẻ địch không có ai bậc 5.”
Sau khi xem xong, tâm trạng Lục Thủy tốt hơn nhiều.
Lục Thủy vừa mới nhặt lại chiếc đũa, lập tức bước chân lùi lại một bước.
Ngay khi đó, mộ thanh kiếm bay tới cắm ngay xuống vị trí Lục Thủy vừa đứng.
Lục Thủy ngẩng đầu lên, trông thấy có 6 người bịt mặt đang đứng chặn cửa.
Cả đám dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Lục Thủy.