Lục Thủy thong thả đi trên phố, muốn tìm một cái khách sạn cũng không khó vì xung quanh đây cũng có khá nhiều.
Nhưng mà mới đi được vài bước thì đã có người đuổi theo cả nhóm.
Chân Vũ, Chân Linh phát hiện có người đang tiếp cận.
“Thiếu gia, có người đang đến đây, không biết là bạn hay thù.” Chân Vũ nói.
Lục Thủy âm thầm thở dài, đám người kia tỏa ra nồng nặc sát khí, chẳng lẽ tới để kết bạn sao?
Nhưng mà anh ta cũng không nói gì, lẳng lặng đứng đó, chờ xem đám người kia muốn cái gì.
Chẳng mấy chốc cả nhóm thấy một đám hơn mười người, dẫn đầu là ba người đeo mặt nạ.
Hai người Tả Hữu vừa gặp ban nãy, còn lại là một người đeo mặt nạ có chữ Tây.
Tả hộp pháp nói:
“Chắc hẳn là bọn chúng.”
Tây trưởng lão gật đầu:
“Đúng vậy, rất giống với trong tin tức mô tả, sách lạ chắc chắn đang ở trong tay bọn chúng.”
Lục Thủy ngớ người, mình có sách là từ khi nào?
Chân Vũ, Chân Linh cũng nhíu mày.
Dù cho là có hay là không thì hiện tại cũng không có cách nào giải thích.
Hai người đang do dự, cân nhắc bỏ lại ba người mình vừa cứu.
Tây trưởng lão lại nói:
“Bao vây bọn chúng lại, đừng để một đứa nào trốn thoát.”
Chân Vũ và Chân Linh đã trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng đem Lục Thủy đào tẩu.
Lục Thủy không thèm để ý, thản nhiên nói:
“Cứ bình tĩnh, đi theo ta, nhớ kỹ đi theo từng bước chân của ta.”
Nói rồi Lục Thủy quay người, thong dong bước đi.
Đương nhiên Lục Thủy không quên ném một quả bom khói để làm rối loạn kẻ địch. Đây là lá bài tẩy được mẹ anh ta đặc biệt chuẩn bị, không ngờ vừa ra khỏi cửa chưa bao lâu đã phải dùng rồi.
Bom khói này rất xịn, chỉ mất vài giây thôi mà tầm nhìn xa trong khu vực ảnh hưởng đã chỉ còn chưa đến 2m.
Tây trưởng lão choáng, không ngờ Lục Thủy lại có món đồ sịn xò như thế này.
“Trò vặt, lợi dụng trận pháp, Tả Hữu hộ pháp cùng ta áp sát bọn chúng, ngăn cản bọn chúng đào tẩu, nhớ cẩn thận kẻ địch có thể tấn công ngược lại.”
Ông ta biết bên kia rất mạnh nên chỉ có thể áp sát mới tạm thời ngăn cản đối phương đào tẩu.
Hai hộ pháp không hề do dự, lập tức lao vào trong màn khói.
Tây trưởng lão cũng nhanh chóng lao lên.
Ba người vừa lao vào trong thì cảm nhận được một chiêu thức cực mạnh đang đánh tới. Cả ba không hề chủ quan chút nào, lập tức sử dụng chiêu thức mạnh nhất để đối kháng lại.
Oanh!!!
Sức mạnh khổng lồ bộc phát, dư chấn rất mạnh khiến không ai dám tới gần.
Đến khi dư chấn đã giảm, cả ba ngơ ngác khi thấy nhóm Lục Thủy đã không còn ở vị trí ban đầu nữa rồi.
“Khốn nạn, không biết là đã vây được bọn chúng hay chưa nữa.” Tây trưởng lão chửi bậy mấy câu rồi đi ra khỏi đám khói mù.
Bây giờ cả đám đành ngồi chờ cho khói mù tan đi.
Tả Hữu hộ pháp cùng Tây trưởng lão đứng trên một chỗ cao, nhìn vào đám khói mù một cách gắt gao, xung quanh cũng đã có người vậy lại.
Một hồi lâu sau, khói mù tan đi.
Nhưng mà trong vòng vây không có một ai cả.
“Vẫn là không kịp sao?” Tả Hữu hộ pháp đồng thanh nói mang theo chút thất vọng.
Tây trưởng lão thở dài.
“Tiếp tục truy tìm, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
------------------------
Trong một căn phòng nhỏ.
Bành!
Sau khi ném ba ông cháu kia xuống đất, Chân Vũ Chân Linh thật sự không muốn dây dưa thêm nữa.
Lục Thủy nhìn nhìn ba ông cháu, mặc dù bị thương khá nặng nhưng mà cũng không đến nỗi mất mạng. Đương nhiên là cho dù có nguy hiểm tính mạng đi nữa thì Lục Thủy cũng không muốn dính dáng gì đến nữa.
Chân Vũ, Chân Linh nhìn Lục Thủy với ánh mắt kinh ngạc. Cả hai thật không ngờ rằng mình lại thoát hiểm đơn giản như vậy.
Hơn nữa rõ ràng cả nhóm đã bị bao vây, ấy thế mà lại có thể thoát đi không chút khó khăn.
Việc này khiến Chân Vũ rất kinh ngạc.
Không biết tộc trưởng đã cho thiếu gia cái gì mà lợi hại như vậy.
Có thể bỏ qua trận pháp, không những thế còn có thể khống chế luôn cả trận pháp của đối phương. Món đồ sịn xò như vậy từ bé đến giờ Chân Vũ chưa từng nghe qua.
Nhưng mà điều đó cũng không quan trọng
Chân Vũ nhìn Lục Thủy, nói:
“Thiếu gia, có kẻ cố ý dội nước bẩn lên chúng ta, hiện tại chúng ta đã trở thành mục tiêu chính rồi.”
Nhóm Lục Thủy bị người khác cho rằng đang giữ sách lạ, có kẻ gắp lửa bỏ tay người.
Đây không phải là chuyện tốt, hiện giờ cả nhóm không phải là vô tình vướng víu một chút mà đã thực sự bị hút sâu vào trong cái vòng xoáy này rồi.
Căn bản là lúc này không thể nào dứt ra được rồi.
Giờ có nói gì thì cũng sẽ không có ai tin.
Lục Thủy nhìn Chân Vũ, cười nói:
“Đâu có, mà dội nước bẩn cái gì?”
Chân Vũ, Chân Linh nhăn mày, không ngờ thiếu gia lại ngây thơ đến thế.
Chân Linh nói thẳng:
“Thiếu gia, có người cố ý truyền thông tin nói chúng ta sở hữu sách lạ.”
Cô ta cho rằng mình bị thiểu năng trí tuệ hay sao? Nhưng mà vì giữ gìn hình tượng, Lục Thủy vẫn mỉm cười, nói:
“Chúng ta không có sách lạ ư?”
Chân Linh nhíu mày, nói:
“Vâng, chúng ta làm gì có sách lạ.”
Chân Linh đang định nói thêm để cho Lục Thủy hiểu thì lại bị một câu nói của Lục Thủy làm cho sợ hãi.
Lục Thủy xòe hai bàn tay trắng ra, nói:
“Vậy là sách lạ của ta bị kẻ nào trộm rồi?”
Chân Vũ, Chân Linh cứng họng không nói nên lời.
Chẳng lẽ đầu óc của thiếu gia có vấn đề?
Đương nhiên đầu óc Lục Thủy vẫn tốt, nhưng mà nếu như đám người kia đã nói là sách lạ ở chỗ mình thì cũng nên tiếp nhận sự thật ấy.
Và giờ hiện tại sách lạ đang không ở trong tay anh ta, vậy thì phải đi tìm lại thôi.
Kẻ khác bắt anh ta làm con mồi, anh ta liên xoay người biến thành thợ săn.
Sau đó Lục Thủy nói với Chân Linh:
“Đi ra điều tra xem đây là cược tranh chấp là của hai phe phái nào.”
Chân Linh không dám nói gì, lập tức đi ra ngoài.
Cả nhóm đã bị cuốn vào trong đó nên cần phải biết tình huống hiện tại ra sao.
Sau đó Lục Thủy lại nhìn Chân Vũ, bình tĩnh nói:
“Nhà ga có thông báo gì không?”
Chân Vũ lắc đầu:
“Thưa không, nhưng mà có vẻ như cả khu vực này đã bị trận pháp giam giữ, bao gồm cả nhà ga. Hành trình của chúng ta chắc hẳn sẽ bị chậm trễ một chút.”
Lục Thủy cảm thấy hơi đáng tiếc. Dù sao cũng đã bị cuốn vào rồi, thôi thì đành ở lại giải trí một chút.
Chân Vũ đứng cạnh, sau một hồi do dự mới dám nói:
“Thiếu gia, thật sự không thể liên lạc với tộc trưởng sao?”
Hiện giờ tất cả đã bị trận pháp khóa lại, mọi biện pháp truyền thống đều là vô dụng, ngay cả sóng điện thoại cũng không có.
Nhưng mà Chân Vũ nghĩ rằng tộc trưởng rất yếu quý thằng con trai độc nhất này nên chắc chắn sẽ đưa cho thiếu gia vũ khí bí mật.
Lúc trước Chân Vũ cũng hỏi rồi nhưng không có được đáp án.
Giờ anh ta đánh liều hỏi thêm lần nữa.
Lục Thủy nhìn Chân Vũ, lắc đầu nói:
“Không.”
Sự thật là Lục Thủy không hề có, nhưng cho dù là có thì Lục Thủy cũng không liên lạc cầu cứu ba mẹ.
Nếu như gọi ba mẹ tới thì chẳng phải sẽ bị lôi về nhà, lôi về nhà rồi thì sao đi từ hôn được?
------------------------------------------
Trong một tầng hầm.
“Vô Diện Môn đã chia một nửa quân số để truy lùng nhóm người kia, vì thế nên áp lực bên phe chúng ta đã giảm nhiều.” Một bà thím báo cáo.
“Biện pháp tạm thời mà thôi, chúng ta vẫn không thể đánh lùi Vô Diện Môn, giờ đành phải đi một nước cờ hiểm.”
Lương Thiết nói: “Tìm vị trí của nhóm kia, sau đó chúng ta xong vào đó. Nếu như có thể liên thủ với họ thì xem như có hy vọng.
Nhưng mà đối phương cũng có thể làm điệp viên hai mang, đi liên kết với Vô Diện Môn.
Chỉ có thể xem xem điều kiện chúng ta đưa ra tốt như thế nào.
Chúng ta có sách lạ, đó là một ưu thế rất lớn.”
Ngồi bên cạnh, một cô gái lo lắng nói:
“Ba, dù sao họ cũng đã cứu mạng con, chúng ta làm vậy có ổn không?”
Bà cô trùng niên thở dài, nói:
“Tranh à, thế giới này thật sự tàn khốc hơn nhiều so với những gì con nghĩ.”
Lương Thiết cũng nói thêm:
“Con gái à, phải biết chấp nhận cái thực tại tàn khốc này. Bọn họ không bị con đổ oan, nhưng mà chỉ cần bọn họ có não thì sẽ lập tức nhận ra, lúc đó con cũng không tránh khỏi liên quan.”
“Đem quyển sách đó giao ra thì mọi chuyện đều êm đẹp, như vậy không hơn sao?” Lương Tranh cúi đầu lẩm bẩm.
Lương Thiết thở dài, không nói gì.