Ba bóng người ngã xuống.
Lục Thủy tiếp tục bước đi, đầu không ngoảnh lại. Kết cục của ba tên kia vốn đã nằm trong dự đoán của anh ta.
Là bọn chúng kiếm chuyện trước.
Bọn chúng có ý tốt định giữ cho xác Lục Thủy còn nguyên vẹn. Làm người thì phải có qua có lại, vậy nên Lục Thủy cũng phải giữ cho xác của bọn chúng còn nguyên vẹn.
Thấy Lục Thủy nhìn mình, cô gái kia hoảng sợ, cố gắng lê cơ thể lùi lại, bộ dạng rất đáng thương.
Có vẻ như cô ấy đang lo sợ Lục Thủy cũng sẽ ra tay với mình.
Lục Thủy cũng không quá quan tâm đến cô gái kia, xoay người bước đi.
‘Đôi khi có những cô gái trông yếu đuối, hiền lành, đáng yêu nhưng trong đầu lại lúc nào cũng suy nghĩ cách hại anh đấy.’
Lục Thủy thoáng nhớ lại câu này, đó là câu nói kiếp trước Mộ Tuyết hay nói với anh ta.
Khi đó, Mộ Tuyết còn đặc biệt dặn dò Lục Thủy không được ‘thương hoa tiếc ngọc’ những cô gái khác.
Lục Thủy cũng đành nghe theo, và thật sự là Lục Thủy chưa bị cô gái nào hại bao giờ.
Lục Thủy bước ra khỏi quán café, lúc nãy anh ta dừng lại nhìn cô gái kia không phải để soi số đo ba vòng. Mà là chờ cô gái kia mở miệng.
Dù sao đã giúp cô ta tiêu diệt kẻ địch, theo lý thuyết thì cũng phải nói câu cảm ơn chứ.
Chính vì để cho cô gái kia được thanh thản cõi lòng, Lục Thủy mới cố ý dừng lại một lát. Để cho cô gái kia có thể nói lời cảm ơn.
Đáng tiếc, bọn người giang hồ này thật không biết phép lịch sự gì cả, khiến Lục Thủy cảm thấy hơi lúng túng.
“Có cảm nhận được vị trí của Chân Linh không?” Lục Thủy hỏi Chân Vũ.
Chân Vũ choáng váng, không những làm ba người kia không động đậy nổi, mà Lục Thủy còn vô tư đi ra ngoài trận pháp.
Anh ta bây giờ không biết tộc trưởng đã cho thiếu gia con hàng gì mà lại có thể dễ dàng xoay chuyển cục diện nan giải này.
Hay là khả năng diễn xuất của thiếu gia đã được nâng lên một tầm cao mới?
Nghe Lục Thủy hỏi, Chân Vũ tạm dừng suy nghĩ, vội nói:
“Có thể cảm nhận được, vị trí đại khái cách đây không xa. Chắc hẳn đang chiến đấu với kẻ địch, nhưng mà cũng không đáng lo ngại vì khí thế vẫn ổn định, không có dấu hiệu suy giảm”.
Lục Thủy gật đầu:
“Qua đó xem đi”.
Chân Vũ không có ý kiến vì thật ra anh ta cũng có chút lo lắng, muốn đi xem Chân Linh ra sao.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới khu vực quảng trường, nơi đây mặt đất bị cày xới lộn xộn.
Lúc này đường phố đã vắng tanh không một bóng người.
Ở giữa quảng trường, Chân Linh đang giao chiến với hai người phụ nữ khác.
Hai người kia đeo mặt nạ mỗi người có một chữ lần lượt là Tả và Hữu. Nhưng mà trông hai người yếu xìu, dù đã liên hợp lại rồi mà vẫn yếu thế hơn Chân Linh.
Thua cuộc chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khi thấy hai người lạ mặt đến, hai cô gái kia cũng nhanh chóng bỏ chạy.
Hai người kia bỏ chạy không phải vì nhìn thấy Lục Thủy, mà là thấy Chân Vũ ở phía sau Lục Thủy. Hai người cảm giác được Chân Vũ cũng mạnh ngang ngửa Chân Linh.
Thấy hai người kia bỏ chạy, Chân Linh không đưởi theo mà đi tới hội nhóm với Lục Thủy, nói:
“Thiếu gia, hiện tại nơi này đang là chiến trường tranh đoạt một đồ vật gì đó. Có vẻ như chúng ta vô tình bị cuốn vào trong, hai ả kia thấy người là đánh, không nói một câu gì cả”.
Chân Vũ cùng Chân Linh hiện đang lo rằng Lục Thủy sẽ đi kiếm chuyện với đám người kia, hay nguy hiểm hơn là cũng muốn tham gia tranh đoạt đồ vật gì đó.
Việc này cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại cả nhóm chỉ là không may vướng vào, có thể dễ dàng dứt ra.
Cả hai đang nghĩ cách thuyết phục Lục Thủy không nên tham gia vào.
Nhưng mà đang khi hai người kiếm cớ thì bị lời nói của Lục Thủy làm cho choáng váng.
Lục Thủy nhìn nhìn xung quanh, thản nhiên nói:
“Tranh nhau là việc của bọn chúng, chúng ta có việc của chúng ta. Tìm một chỗ cách xa chiến trường rồi nghỉ ngơi thôi. Nếu như nhà ga bị ảnh hưởng gì thì ngồi chờ nhà ga mở lại rồi đi tiếp”.
Mấy cái tranh giành vớ vẩn này Lục Thủy không có ý định tham gia, biết đâu lại làm trễ thời gian chuyến đi.
Mục tiêu chính của chuyến đi này là nhà họ Mộ.
Chân Vũ, Chân Vũ trợn tròn mắt. Thiếu gia đã trưởng thành rồi sao.
Chẳng lẽ là nhờ kỹ năng diễn xuất?
Hay là thiếu gia nghĩ ra cách chơi mới?
Cả hai đều không biết. Nhưng mà tạm thời quyết định này có vẻ tốt.
Sau đó cả nhóm đi tìm một chỗ yên tĩnh, chờ cho mọi chuyện lắng xuống. Tiện thể hỏi xem chuyến tàu tiếp theo có thể khởi hành đúng giờ không.
Chỉ là vừa đi được mấy bước, Lục Thủy liền dừng lại, Chân Vũ và Chân Linh cũng cảm thấy sự việc xảy ra không như ý muốn.
Lục Thủy cũng không thèm để ý hai người, lẳng lặng nhìn xuống đất.
Không phải Lục Thủy muốn ngừng lại, mà là có một người tóm lấy gấu quần của anh ta, khiến anh ta không thể tiếp tục di chuyển.
Lục Thủy cúi xuống, nhìn thấy một cậu nhóc đang bị chẹn trong đống đổ nát, máu me đầy người, bên cạnh còn có một ông lão và một cô bé.
Hai người kia đã hôn mê, may mắn là cô bé có vẻ không bị thương nghiêm trọng lắm.
Bắt gặp anh mắt của Lục Thủy, cậu bé thều thào nói:
“Cứu, xin hãy cứu ông nội và em gái tôi”.
Lục Thủy nhìn cậu bé, bình tĩnh đáp:
“Chúng ta không thân cũng chẳng quen, xung quanh đây lại rất nguy hiểm. Nhóc muốn người ta cứu mạng mình mà lại không có thứ gì để cảm ơn sao?”.
Thế giới này rất đang sợ, kẻ địch có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Đứng giữa chiến trường, lại còn mang theo 3 cục đá cản đường thì đúng là tự tìm cái chết.
Nhưng mà Lục Thủy vẫn đứng đó, không hề có ý định rời đi, chờ đợi cậu bé này sẽ làm gì.
Cậu bé kia một tay nắm chặt gấu quần Lục Thủy, tay kia luồn vào trong túi một cách chật vật, rồi cậu bé moi ra một đồng xu, đặt lên mũi giày của Lục Thủy.
Là đồng một xu:
“Đủ, đủ chứ?”.
Đây là tất cả những gì cậu có.
Lục Thủy nhìn đồng xu, suy nghĩ mọt hồi lâu, đáp:
“Đương nhiên là không đủ”.
Cậu bé thều thào: “Cháu van cầu chú.”
Lục Thủy nhìn cậu bé, một lúc lâu sau, cười nói:
“Này nhóc, hôm nay đi ra ngoài chắc là xem lịch kỹ lắm đúng không? Đúng là chọn được ngày tốt”.
Nói rồi Lục Thủy cúi xuống, cầm lấy đồng xu dính đầy máu me.
Đinh!
Anh ta búng đồng xu lên rồi nhẹ nhàng bắt lấy.
“Tốt, là mặt ngửa”.
Sau đó Lục Thủy bước đi, tùy ý nói:
“Mang theo 3 người đó”.
Chân Vũ, Chân Linh không hài lòng cho lắm vì đúng như Lục Thủy nói, nơi đây quá nguy hiểm.
Nếu mang theo 3 người kia không khác gì đang tự trói tay mình lại.
Nhưng mà hai người không thể không nghe theo. May là hai người đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao thì tính tình Lục Thủy ai ai cũng biết.
Thiếu gia không đi kiếm chuyện đã là tiến bộ vượt bậc rồi.
Sau đó Chân Vũ cõng ông cụ, Chân Linh cõng hai đứa nhóc, nhanh chân đuổi theo Lục Thủy.
--------------------------
“Xung quanh đây đều bị trận pháp của chúng ta bao phủ, một con muỗi cũng không thể thoát được. Hơn nữa dưới sự hỗ trợ của nó, ở trong đây chúng ta là vô địch.” Một ông chú đeo mặt nạ nói.
Trên mặt nạ có viết chữ Đông, từ này thể hiện chức vụ trưởng lão.
“Vẫn chưa có tin tức của những người khác sao?”. Người hỏi là một cô gái đeo mặt nạ, trên mặt nạ viết chữ Thiên, từ này thể hiện chức vụ chưởng môn.
“Tạm thời chưa có tin gì, nhưng mà có tin truyền về là sách lại ở trong tay của một thanh niên trẻ, bên cạnh còn có một tên nam vệ sĩ. Tả, Hữu hộ pháp đã trông thấy, hiện tai đang điều tra thêm”.
Nhóm người này thuộc Vô Diện Môn, cũng chỉ có các thành viên cấp cao mới đeo mặt nạ.
Thiên đứng đầu, dưới có Tả Hữu hộ pháp cùng Tứ Phương trưởng lão.
“Làm nhanh lên, nếu như cứ kèo dài thì đám người nhà họ Mặc sẽ tới. Lúc đó bên ta sẽ gặp bất lợi”. Thiên chưởng môn nói.
Đông trưởng lão đương nhiên biết tính nghiêm trọng của sự việc, nếu xảy ra chuyện thì Vô Diện Môn toang hẳn.
“Chưởng môn cứ yên tâm, tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán. Bên trong trận pháp này, không ai có khả năng uy hiếp được chúng ta”.