Cô Vợ Hung Dữ Cũng Trùng Sinh

chương 13 : cứ bình tĩnh, không phải hốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hy vọng là 1 tiếng nữa mới khởi động.”

Lục Thủy nói rất nhỏ, Chân Vũ vẫn nghe được rất rõ ràng, nhưng mà anh ta cho rằng Lục Thủy đang nói đến xe lửa cho nên nói:

“Rất hiếm khi xảy ra vấn đề, nhà họ Mặc xưa nay rất chú ý đến giờ giấc.”

Lục Thủy chả hiểu cái mô tê gì, sao tự dưng Chân Vũ đi nói cái này?

Nhưng mà Lục Thủy cũng khong thể nói gì khác, chỉ đành gật gật đầu.

Lục Thủy đã phát hiện được trận pháp, nhưng mà anh ta không hề tránh đi, chẳng qua là vài cái trận pháp vớ vẩn mà thôi, không cần phải lo lắng gì cả.

Sau đó Chân Linh đi ra ngoài mua đồ ăn đêm, trong xe không phục vụ đồ ăn, muốn ăn gì thì phải tự mình chuẩn bị.

Chân Vũ thì ở lại bảo vệ Lục Thủy.

Lục Thủy dùng một chiếc thìa nhỏ, khuấy đều ly cà phê trước mặt, nói:

“Lát nữa nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng cứ bình tĩnh, không phải hốt.”

Mấy cái trận pháp kia đã chuẩn bị khởi động, xem ra người kia xui xẻo rồi, mà cũng không biết mục tiêu là ai trong quán này.

Trong quán có rất nhiều người, chắc hẳn người mang thân phận đặc biệt cũng không ít.

Chân Vũ nhìn Lục Thủy bằng ánh mắt không hiểu, anh ta không hiểu câu nói kia ám chỉ điều gì, cái gì mà không phải hốt hoảng, cứ bình tĩnh?

Nhưng rồi rất nhanh Chân Vũ liền hiểu. Thiếu gia nói như thế chắc là đang thể hiện danh tiếng, địa vị cao sang của mình với những người xung quanh.

Thế nên Chân Vũ đành gật đầu:

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Lục Thủy thì âm thầm thở dài, Chân Vũ đang nói dối.

Nhưng mà cũng không quan trọng.

Nhìn cốc cà phê trước mặt, Lục Thủy quết định uống hết thật nhanh, tránh cho chút nữa bắn tung tóe dính người mình.

Ngay khi Lục Thủy bưng ly cà lên, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.

Boooom!!!

Vụ nổ lớn khiến mọi người hoảng sợ, sóng xung kích cũng đã truyền đến cửa tiệm.

“Chân Linh?”

Anh ta có chút lo lắng.

“Nếu thấy lo lắng thì cứ đi đi.” Lục Thủy uống một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói.

Chân Vũ với Chân Linh có quan hệ gì, Lục Thủy không biết, nhưng mà hai người họ có vẻ như rất hòa hợp.

Lục Thủy liếc qua, thấy Chân Vũ đang rất là xoắn xuýt.

Nhưng mà anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Không, Chân Linh làm việc gì cũng rất cẩn thận, nếu gặp phải nguy hiểm cô ấy sẽ rút lui.

Tôi sẽ ở lại bảo vệ ngài, biết đâu kẻ địch dùng kế điệu hổ li sơn.” Chân Vũ nói với Lục Thủy.

Lục Thủy khinh thường nhìn Chân Vũ, không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ngồi uống cà phê.

Nhưng mà tiếng nổ vang lên tần xuất càng ngày càng nhiều, người trong quán cũng dần chạy ra ngoài.

Chạy khỏi chiến trường là quết định rất sáng suốt.

Chỉ là khi chưa kịp chạy ra ngoài, trận pháp đã khởi động. Bịch một cái, tất cả đều bị hất ngược trở lại, ngã đè lên nhau thành một đống.

Ly cà phê trên tay Lục Thủy cũng đung đưa một phát, may là đã uống gần hết, không thì quần áo chắc sẽ đầy mùi cà phê.

Anh ta nhìn ly cà phê, khẽ thở dài. Đúng là mình không hợp ngồi uống cà phê, lần sau đành đi uống trà vậy.

“Thiếu gia, chỗ này xảy ra vấn đề, xin ngài đừng tùy tiện đụng chạm gì.” Chân Vũ cảnh giác nhìn bốn phía.

Anh ta không ngờ rằng ở đây sẽ xảy ra chuyện.

Bên ngoài đánh nhau thì thôi, ở đây lại có trận pháp giam cầm.

Anh ta nghi ngờ có người nhắm vào Lục Thủy.

Nếu điều đó là thật, anh ta có thể sẽ không bảo vệ nổi Lục Thủy.

Cầu cứu?

Không, hiện tại vẫn còn hơi sớm.

Chân Vũ nghĩ gì, Lục Thủy đều biết, anh ta bình tĩnh nói:

“Không phải lo, đối phương không nhắm vào chúng ta.”

Nói xong, Lục Thủy tiếp tục ngồi ăn vài món ăn nhẹ.

Mọi người thì đang hoảng loạn, ngã nháo nhào trên mặt đất, anh ta lại ngồi ăn ăn uống uống.

Chân Vũ nghe thế, hơi sửng sốt.

Anh ta nhớ vừa nãy Lục Thủy cũng đã nói rằng không phải hốt.

Chẳng lẽ thiếu gia biết trước việc này sẽ xảy ra?

Hay chỉ là trùng hợp?

Đúng, nhất định là trùng hợp.

Sau đó Chân Vũ đứng sát Lục Thủy, vừa đề cao cảnh giác, vừa nghĩ cách thoát khỏi nơi này.

Đây là chỗ không thể ở lâu.

Một lát sau, Lục Thủy nhìn về phía cửa ra vào, có một nhóm 3 người đang đi vào.

Một ông chú trung niên mang theo hai người đeo mặt nạ, nhìn dáng người thì chắc là 1 nam, 1 nữ.

Cả đám vừa đi vào thì đầu tiên là nhìn chằm chằm Lục Thủy, ai bảo Lục Thủy quá nổi bật. Trong khi mọi người đang hoảng loạn, anh ta vẫn ngồi đó uống cà phê.

Nhưng mà bọn họ không phải đến tìm Lục Thủy, mà túm lấy cô một cô gái, nói:

“Nói, hàng ở đâu?”

“Tôi, tôi không biết.” cô gái gượng nói: “Chung tôi chia nhau ra hành động.”

Bang.

Mặt cô gái kia đập xuống lún cả sàn nhà.

Hai người đằng sau lập tức ngồi xuống lục lọi trên người cô gái.

Chân Vũ nhíu mày:

“Cô gái đó cấp độ rất cao, tại sao lại không có chút lực phản kháng nào?”

“Bởi vì không động được.” Người đáp lại câu hỏi đó chính là Lục Thủy, anh ta đặt ly xuống, nói tiếp: “Trận pháp này không chỉ giam cầm không gian, mà còn giam cầm cả cấp độ.

Tất cả mọi người trong đây đều chịu ảnh hưởng khi trận pháp bắt đầu khởi động, thế nên mấy tên đó phải chờ một lúc mới đi vào.

Không cần phải kiểm tra, ngươi đứng bên cạnh ta nên sẽ không bị ảnh hưởng.”

Đang khi Chân Vũ định kiểm tra lại cấp độ của mình, Lục Thủy nói.

Chân Vũ hơi hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ Lục Thủy lại hiểu biết như thế, lại còn có thể làm cho anh ta miễn nhiễm ảnh hưởng từ trận pháp.

Nhưng mà Chân Vũ liền biết được nguyên nhân, chắc hẳn ông chủ và bà chủ lo lắng nên đã cho thiếu gia một món đồ gì đó rất xịn xò.

Lục Thủy cũng không thèm để ý đến suy nghĩ của Chân Vũ, bởi vì có vẻ như bọn họ sắp gặp phải phiền toái.

Đám người bên kia đã hoàn thành việc lục lọi, đương nhiên kết quả không được như bọn chúng muốn.

Ông chú trung niên đi tới chỗ Lục Thủy.

“Các chàng trai, vui lòng phối hợp một chút.”

Ông chú lạnh lùng nói.

Lục Thủy nhìn nhìn ông chú, hỏi:

“Bọn bay đang tìm gì?”

Anh ta chỉ là có chút tò mò, ông chú có trả lời hay không cũng không quan trọng.

Ông chú nhìn quyển sách trên tay Lục Thủy nói:

“Một quyển sách lạ.”

Lục Thủy cúi đầu xuống nhìn Thiên Địa Trận Văn, cái này đúng là một quyển sách lạ, không biết có sánh được với quyển sách lạ mà ông chú nói tới không?

“Đưa quyển sách đó đây.” Ông chú đưa tay ra.

Mặc dù không biết đó có phải là cái mình đang tìm hay không, nhưng mà lấy nhầm còn hơn bỏ sót.

Lục Thủy nhìn ông chút nói:

“Mày có biết tao là ai không?”

“Tao không cần biết mày là ai, trên tay mày cầm sách lạ, điều đó đồng nghĩa với việc ngày này năm sau là ngày dỗ của mày.” Ông chú đáp.

“Chỉ vì tao đã đọc nội dung cuốn sách?”

“Thông minh lắm, tao sẽ cố gắng giữ cho xác mày còn nguyên vẹn.” ông chú nói.

Lục Thủy gật đầu:

“Hiểu, đã vậy tao cũng không còn gì để nói.”

Lục Thủy đứng dậy, cầm theo Thiên Địa Trận Văn.

Ông chú thấy vậy thì mỉm cười, thằng ranh này đúng là biết điều.

Nhưng mà nụ cười trên mặt ông chú liền cứng lại, bởi vì ông ta thấy Lục Thủy không hề có ý định giao nộp sách lạ, lại còn thản nhiên đi ra khỏi quán cà phê, lúc đi ra ngoài, Lục Thủy lại còn mở miệng nói:

“Nhớ giữ cho thi thể bọn nó còn nguyên vẹn.”

Ông chú tức giận quát:

“Thằng ranh con, thì ra mày chọn cái chết.”

Sau đó ông chú định ra chiêu đập chết Lục Thủy thì chợt ngớ người, lập tức quay sang nhìn hai người kia. Ba người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

Cả đám hoảng sợ, bởi vì cấp độ của mình đã bị giam cầm.

“Cái gì đây, tại sao lại thế này?”

“Nó ra tay từ khi nào?”

Chân Vũ không chần chừ, lập tức lao lên.

Anh ta chấp hành theo mệnh lệnh của Lục Thủy.

Ánh kiếm lấp lóe, ba người kia cũng ngã xuống.

Truyện Chữ Hay