Lục Thủy đứng đó, nhìn nhìn đám người kia, cũng không có gì là bất ngờ.
Theo lý thuyết, Chân Vũ và Chân Linh đã câu kéo thừa thời gian Lục Thủy chạy trốn, mấy tên này mạnh nhất mới cấp 2.7 không có cửa đuổi kịp.
“Mày đang giữ sách lạ?” thanh niên dẫn đầu hỏi, tay cầm kiếm chỉ vào Lục Thủy.
Lục Thủy bình tĩnh đáp:
“Nếu như tao nói là tao không có sách lạ thì chúng mày có tin không?”
“Theo mày thì bọn tao có tin không? Tao khuyên mày nên nhanh chóng nôn ra, như vậy tao sẽ cho mày được chết một cách thoải mái.” Thanh niên kia lại nói.
Lục Thủy lặng im không nói, 6 tên bậc 2, nếu thật sự đánh nhau thì có hơi phiền.
Mặc dù anh ta cấp 2.3, nhưng mà đối phương cũng là bậc 2. Hai đánh một không chột cũng què, sáu đánh một thì…
Lục Thủy đành ra sức một chút vậy.
Phải là cố hết sức mới đúng. Cố hết sức để giúp 6 người này được thoải mái nhất có thể, không ai phải chịu đau đớn gì cả.
Lục Thủy cất chiếc đũa đi, tiếp đó định cầm lấy một thanh kiếm, bỗng nhiên anh ta nhớ ra mình hiện tại không có kiếm, mọi lần toàn là mượn của Chân Vũ.
Mẹ đúng là không quan tâm mình, chỉ biết chỉnh đốn mình mặc áo phông mà không quan tâm đến đồ phòng thân.
Nếu như là ba mình, chắc chắn mẹ sẽ chuẩn bị chu đáo từ đầu đến chân.
Kiếp trước có lúc Lục Thủy từng hoài nghi mình không biết có phải con ruột của mẹ hay không.
Thấy Lục Thủy động đậy, 6 người kia lập tức chia ra, bao vây anh ta.
“Mày cũng chỉ là mới lên bậc 2, không có cửa đâu con.” Thanh niên cầm đầu mở miệng: “Bọn tao không rảnh, nếu như mày đã không nghe lời thì cũng đừng tránh tao ra tay độc ác.”
Lục Thủy nhìn đám người, thản nhiên nói:
“Nếu như bây giờ chúng mày cút đi, tao có thể cân nhắc bỏ qua cho.”
Không phải Lục Thủy thánh thiện thương người, mà là anh ta cảm nhận được Chân Vũ và Chân Linh đã bị thương, nếu không ra nhanh thì hai người đó sẽ bay màu. Rồi lúc về nhà biết giải thích với Tam Trưởng Lão như thế nào đây.
Vậy nên anh ta không muốn lãng phí thời gian với bọn nhãi nhép này.
Sau người kia cười không ngậm được mồm.
“Tao năm nay hơn 70 tuổi rồi mà tao chưa gặp trường hợp nào như này cả chúng mày ạ.”
“Đầu tiên là chặt chân, đề phòng nó chạy trốn.”
“Rõ.” Năm người kia đồng thanh đáp, sau đó cũng nhau lao lên.
Lục Thủy thở dài, bọn này não bé thế thì sao mà làm được nhân vật phản diện.
Bản thân mình có hai tên bậc 4 làm người hầu, chẳng lẽ lại là người thường sao?
Đúng là mấy con gà thì thường không thích dùng đầu để nghĩ.
Một nhát kiếm chém tới, trong mắt Lục Thủy thấy chúng chậm rề rề như mấy thước phim slow motion vậy.
Đám này đa số là cấp 2.1, anh ta dù sao cũng đã 2.3. Đơn thuần dùng cấp độ cũng đủ đè chết mấy con gà này rồi.
Sau đó Lục Thủy ra tay, nhẹ nhàng bước chân sang bên, bắt lấy tay cầm kiếm của một tên rồi nhẹ nhàng gảy một cái.
Rắc!!!
Là tiếng gãy xương tay của tên kia.
Đau đớn tuột độ khiến khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, thanh kiếm trong tay cũng rỡi xuống.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
Cùng lúc đó, thanh kiếm đã rơi vào tay Lục Thủy.
Ngay sau đó, Lục Thủy vung một nhát chém, lập tức tiếng kêu kia cũng ngừng lại.
Lục Thủy xoay người, cơ thể lập tức xuất hiện bên cạnh tên thứ hai, một kiếm bay màu.
Lần lượt tên thứ ba, tên thứ tư, tên thứ năm.
Cuối cung Lục Thủy đứng ngay trước mặt tên thủ lĩnh, khi đó, cơ thể của 5 tên kia mới chạm đất.
Tên thủ lĩnh cấp 2.7 nhưng khi nhìn thấy Lục Thủy đứng trước mặt mình, mắt sắp sửa lòi ra.
Anh ta vô cùng hoảng sợ.
Giờ muốn trốn nhưng mà đôi chân đã không còn nghe theo chỉ dẫn của não bộ nữa rồi.
Quá nhanh, nhanh khủng khiếp. Tốc độ kinh khủng như thế không phải là thứ mà một tên bậc 2 có thể làm được.
Mới hít vào một hơi, chưa kịp thở ra thì đồng bọn đều đã tắt điện.
Rõ ràng ngang bậc nhưng mà Lục Thủy chém người như chém chuối vậy.
Không một ai có thể phản kháng.
"Mày, mày, mày là ai? Không được lai gần, tao, tao đã đạt cấp 2.7, mày không phải đối thủ của tao." thanh niên hai tay cầm chặt kiếm, cả người run lẩy bẩy chỉ vào Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn nhìn, đáp:
"Lục Thủy, Nhà họ Lục."
Thanh niên kia không biết đó là ai, nhưng rồi đột nhiên anh ta nhớ tới một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Thanh niên dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lục Thủy:
"Phế vật nhà họ Lục? Không, không thể nào, mày đừng hòng lừa tao, mày cho rằng chỉ cần giả mạo người nhà họ Lục thì có thể thích gì làm nấy sao?
Mày giả mạo Lục thiếu gia, đây chính là đang bêu xấu nhà họ Lục.
Đây chính là tội chết.
Chỉ cần mày không giết tao, tao tình nguyện đứng ra làm chứng mày không phải đại thiếu gia nhà họ Lục.
Không thì tao sẽ nói cho nhà họ Lục biết rằng mày......"
Lục Thủy không rảnh nghe thanh niêm lắm mồm, nhẹ nhàng đi tới, sau đó thì không còn sau đó nữa.
"Nói có một câu đã bị dọa sợ đái ra quần rồi, mà chuyện đó khó tin vậy sao? Hệ thần kinh kém như thế mà cũng lên được cấp 2.7?" Lục Thủy ném bỏ thanh kiếm trong tay rồi thong thả bước ra ngoài.
Bên trong căn phòng nhỏ, ông cụ kia tỉnh lại, nhìn thấy Lục Thủy đang bước ra ngoài thì lại ngất đi.
---------------------
Thiên chưởng môn cùng Nam, Bắc trưởng lão đi đến bên cạnh một hồ nước nhỏ, nơi này cách vị trí của Lục Thủy hơi xa một chút.
Hơn nữa nơi này là bên ngoài trận pháp.
Trong trận pháp có 2 trưởng lão cùng 2 hộ pháp lo liệu.
Vậy nên quân số còn lại phải ở ngoài đối đầu với phe nhà họ Lương.
Hiện tại hai phe cũng đang đánh nhau túi bụi, từ trưởng lão cho đến đám lính quèn.
Chỉ có Thiên chưởng môn và Bắc trưởng lão không tham gia chiến đấu.
"Chưởng môn?" Bắc trưởng lão nói nhỏ: "Có vẻ như phía trong hai hộ pháp đang chiếm ưu thế."
Thiên chưởng môn gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
"Tùy cơ ứng biến."
Nam, Bắc trưởng lão cũng đều là nữ, chính là người thân cận Thiên chưởng môn nhất.
Phe bên kia, Lương Thiết hiện tại rất lo lắng.
Bọn họ không ngờ Vô Diện Môn lại dùng trận pháp giam cầm khu vực này lại.
Việc này làm cho ông ta không cách nào tiếp cận và đàm phán với phe bên trong.
Quả nhiên Vô Diện Môn không phải là bọn não tàn.
Hiện giờ lại còn bị Thiên chưởng môn cùng 2 trưởng lão ngăn chặn ở đây càng làm cho Lương Thiết cảm thất bức bách.
Một lúc nữa thôi phe kia sẽ bị tiêu diệt, lúc đó Vô Diện Môn sẽ tập hợp toàn bộ lực lượng dồn vào chiến trường ngoài này, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cả gia tộc.
Lương Thiết đã đem sách lạ cho tất cả mọi người xem qua, vì thế nên Vô Diện Môn chắc chắn sẽ không tha cho ai cả.
Khốn nạn.
---------------------
Tả, Hữu hộ pháp cùng với Đông, Tây trưởng lão đã bao vây Chân Vũ và Chân Linh.
Trên lý thuyết thì 4 người này không có cửa đánh với Chân Vũ Chân Linh, nhưng mà nhờ có trận pháp trợ giúp công thêm một đám tôm tép liên tục đánh lén khiến cho Chân Vũ Chân Linh phải chật vật phòng ngự.
May là mục tiêu chính của hai người chỉ là câu giờ.
Giúp cho Lục Thủy có đủ thời gian đào tẩu.
Hai người bị thương khắp người, nhưng mà kẻ địch cũng chịu đến vài vết thương không nhẹ.
Đông trưởng lão nhìn hai người, trầm giọng nói:
"Chúng mày tưởng rằng tên kia có thể chạy thoát sao? Bên tao đã sai người đuổi theo, hiện giờ chắc hẳn tên đó cũng đã an nghỉ nơi suối vàng rồi."
Chân Vũ nhăn mày, nói:
"Mày biết thiếu gia là ai không?"
Đông trưởng lão bật cười:
"Không biết, tao cũng éo cần biết, đâm lao thì theo lao, có muốn hối hận cũng đã muộn rồi.
Tao biết rằng gia tộc chúng mày chắc chắn rất mạnh, nhưng mà tao cũng không quan tâm lắm.
Dù sao thì chỉ cần giết hết chúng mày, đợi cho gia tộc của chúng mày biết tin thì tao đã yên tâm đi nghỉ mát rồi."
"Mày nghĩ chúng máy có thể trốn thoát ư?" Chân Vũ lạnh lùng nói.
"Ủa, vậy bây giờ tao thả chúng mày đi thì sau này sẽ được sống yên ổn à?" Đông trưởng lão cười gằn: "Hiện giờ nó cũng đã ngủm rồi, bọn tao cũng không thể quay đầu lại nữa.
Hôm nay, tất cả chúng mày sẽ phải nằm xuống đây, không ai cứu nổi chúng mày đâu."
Chân Vũ, Chân Linh trong lòng rất phẫn uất cùng với không cam tâm, nhưng mà hiện tại cũng không thể làm được gì khác.
Kẻ địch tuy yếu hơn nhưng lại rất đông, rất lầy, rất khó đánh tan.