Chuỗi hạt gỗ tử đàn mười tám viên của Hoắc Cẩn Hành chính là biểu tượng độc đáo của anh, nhận người qua chuỗi hạt, còn có khuôn mặt kia, tuy ít khi xuất hiện trước công chúng, nhưng vẫn là vẻ đẹp kinh diễm khiến người ta khó quên.
Diệp Linh Thính khá bình tĩnh thưởng thức những biểu cảm đa dạng trên khuôn mặt người quản lý, khó hiểu hỏi: "Khó tin đến vậy sao?"
"Tất nhiên!" Đoàn Văn không hề do dự, nghiêm túc liệt kê từng điểm.
"Anh ấy ôm eo em."
"Còn bế em nữa!"
Diệp Linh Thính: "Thế thì sao?"
"Hoàn toàn có thể xếp vào chuyện lạ trong giới mà?" Giọng nói của Đoàn Văn quá lớn, suýt nữa là không kiềm chế được.
Diệp Linh Thính không nói gì, kéo khẩu trang lên cao, kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, che giấu mọi cảm xúc.
Ba người trở lại xe bảo mẫu, Đoàn Văn mở hết van nói, nhìn chằm chằm vào Diệp Linh Thính, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Diệp Linh Thính bị ánh mắt kỳ lạ của cô ấy nhìn đến rùng mình, hai tay chắp lại bảo vệ trước ngực: "Chị sao vậy?"
Đoàn Văn nắm chặt tay trong không khí: "Tại sao hai người không có phản ứng gì hết vậy?"
"Em có nói cảm ơn anh ấy." Diệp Linh Thính đáp.
"Chị không nói cái này, ý chị là..." Những thông tin về người kia trong đầu cô ấy ùa về, Đoàn Văn nghiến răng hít sâu một hơi: "Đó là Hoắc Cẩn Hành đó!"Người có giá trị tài sản bạc tỷ, sở hữu tập đoàn gia đình khổng lồ, sau khi gia nhập giới giải trí đã nhanh chóng trở thành một trong những công ty giải trí hàng đầu cả nước, thậm chí còn có xu hướng chiếm vị trí đầu bảng.
Với địa vị hiện tại của họ trong giới, muốn tiếp xúc với những đại gia như vậy vẫn còn phải mất một thời gian nữa, vậy mà hôm nay vào lúc nguy cấp lại được Hoắc Cẩn Hành ra tay cứu giúp!
Đây là duyên phận kiểu gì thế này.
"Chị bình tĩnh nào." Diệp Linh Thính cố gắng trấn an.
Đoàn Văn liên tục lắc đầu: "Chị không bình tĩnh nổi."
Người quản lý mang trong mình tâm hồn của một phóng viên giải trí, ngọn lửa tám chuyện bùng cháy dữ dội, không thể dập tắt: "Em biết tổng giám đốc Hoắc Thị chứ? Chị không cần nói nhiều về sự nghiệp thành công của anh ấy nữa, quan trọng là anh ấy không có scandal."
Giàu có, đẹp trai, những người như thế này chỉ cần ngoắc ngoắc tay là sẽ có vô số người xếp hàng theo đuổi, nhưng bấy lâu nay vẫn chưa có ai theo đuổi thành công.
Hoắc Cẩn Hành chính là dạng người không dính líu đến scandal, bất cứ tin đồn nào xuất hiện đều sẽ được anh làm rõ, bao gồm cả tin đồn Hướng Vân Sương tiếp tục làm người đại diện cho Hoắc Thị do có thân phận đặc biệt ở trên mạng. Đó chỉ là suy đoán nhất thời của cư dân mạng, không ai đưa ra bằng chứng xác thực.
Nhưng hôm nay một người như vậy lại chủ động ra tay cứu Diệp Linh Thính, còn ôm cô vào lòng.
Diệp Linh Thính xoa cằm, chống má nói: "Trong tình huống đó, kéo em một cái là chuyện bình thường mà."
"Hừ hừ, không đâu, từng có một diễn viên nữ muốn phất nhanh nên cởi đồ lao vào Hoắc Cẩn Hành, thậm chí anh ấy còn không thèm nhìn, trực tiếp gọi bảo vệ đưa người ta đến đồn cảnh sát." Đoàn Văn kể lại cảnh tượng đó một cách sống động như thể tận mắt chứng kiến: "Còn những người khác muốn quyến rũ anh ấy đều phải gánh chịu hậu quả."
Diệp Linh Thính cố gắng giải thích: "Chị cũng nói rồi đó, đó là những người có ý đồ xấu, còn tình huống của em là bất ngờ."
"Thế cũng không phải, vừa nãy anh ấy ôm em chặt lắm!" Đoàn Văn dùng thị lực của mình để thề, khoảng cách đó cực thân mật.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cô ấy còn nghi ngờ mình bị choáng váng nên nhìn nhầm, Hoắc Cẩn Hành ôm cô khá lâu.
Nếu người đó không phải là Hoắc Cẩn Hành không gần nữ sắc thì cô ấy còn nghi ngờ anh ấy nhân cơ hội sàm sỡ.
Diệp Linh Thính rời mắt đi, tự mình nói đùa: "Chị nói cứ như thể anh ấy có ý với em vậy."
Đoàn Văn lắc đầu xua tay: "Cái này chị không dám nói."
Cũng không dám nghĩ.
"Thế lỡ như hai chúng em thật sự có gì đó thì sao?" Diệp Linh Thính thăm dò hỏi.
Đoàn Văn liếc cô: "Hừ, nếu hai người có gì đó, chị có thể diễn cảnh chị ch/ế/t ngay tại chỗ cho em xem."
Không có lý do gì khác, chắc chắn là vì vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến phát sợ.
Diệp Linh Thính mím môi, cảm thấy trong xe hơi nóng nên buộc tóc lên.
Cũng chính hành động này đã thu hút sự chú ý của Đoàn Văn, cô ấy lập tức nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trước ngực Diệp Linh Thính: "Nhưng mà hai người đúng là có duyên thật, em đeo dây chuyền chuỗi hạt Phật, anh ấy đeo vòng tay chuỗi hạt Phật, em thích đọc kinh Phật, anh ấy cũng đi chùa."
"Em không thích đọc kinh Phật."
"Nói bừa, chị thấy em chép kinh mà."
"Được rồi." Thật ra cô có chép kinh, nhưng không phải vì thích.
Có lần cô chép kinh khi đang nghỉ ngơi ở đoàn phim, lúc đó người quay phim tình cờ quay được cảnh đó, tò mò muốn biết cô đang chăm chú học gì, không ngờ lại là một quyển Tâm kinh.
Sau đó, ngay cả fan cũng cho rằng cô thích đọc kinh Phật.
"Bé Thính, em thật may mắn." Đoàn Văn nói được một nửa thì giơ ngón tay cái lên với cô: "Cá chép hóa rồng."
Mới ra mắt đã lên hot search, đóng phim thì được đạo diễn để mắt, gặp sự cố bất ngờ thì còn có đại gia cấp bậc như Hoắc Cẩn Hành ra tay cứu mỹ nhân, phim m/á/u ch/ó còn không dám viết như vậy.
Diệp Linh Thính nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô biết chuyện đi chùa, hai năm trước Hoắc Cẩn Hành đi chùa cầu phúc cùng cô bị người ta chụp ảnh đăng lên mạng. Trong thời đại internet phát triển như vũ bão này, bức ảnh nhanh chóng lan truyền. Có người nói Hoắc Cẩn Hành tin Phật, không gần nữ sắc, còn có cư dân mạng nói anh ấy thanh tâm quả d/ụ/c, định xuất gia.
Đương nhiên là không phải.
Nếu không có cô, có lẽ Hoắc Cẩn Hành đã kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối ở độ tuổi thích hợp từ lâu.
Lời còn văng vẳng bên tai, Diệp Linh Thính thu hồi suy nghĩ, cân nhắc xem có nên nói sự thật với Đoàn Văn hay không.
Ban đầu cô định về thành phố Cảnh nói thật cho Đoàn Văn, nhưng mãi không tìm được thời điểm thích hợp, công việc bận rộn nên cô cũng không nhắc đến nữa.