Giờ thấy vẻ tò mò của Đoàn Văn, Diệp Linh Thính đã có quyết định.
Mà thôi, nếu nói bây giờ, có lẽ lát nữa sẽ không đi được.
Để Đoàn Văn bình tĩnh lại đã, rồi từ từ tiếp nhận chân tướng.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần trở nên u ám, Diệp Linh Thính quay đầu hỏi: "Tiểu Ngư, dự báo thời tiết có nói hôm nay sẽ mưa không?"
"Để em xem." Tiểu Ngư lập tức kiểm tra trên điện thoại: "Dự báo tối nay sẽ có mưa lớn, có thể có sấm sét."
Mùa này có sấm mùa đông.
Đoàn Văn nhớ ra: "Em sợ sấm sét, hay là hôm nay chị ở lại đây với em?"
"Không cần."
Cô có chỗ để đi.
Diệp Linh Thính không về chung cư, mà tự mình về Thủy Tạ Lan Đình.
Thủy Tạ Lan Đình là khu nhà giàu nổi tiếng ở thành phố Cảnh, cô đã từng sống ở nơi này nhiều năm.
Hoắc Cẩn Hành không về nhà mấy tháng nay cuối cùng cũng trở về thành phố Cảnh, Diệp Linh Thính muốn về đó ngay lập tức.
Từ lúc bước qua cánh cổng, cô đã không nén được sự vui mừng, cho đến khi tận mắt nhìn thấy người đó, nụ cười càng tươi hơn: "Anh Cẩn Hành."
Cô chạy vụt tới, ôm lấy cánh tay Hoắc Cẩn Hành: "Hôm nay anh đến đó làm gì thế?""Đi xem em thử vai." Ánh mắt liếc thấy đôi tay đang vòng trên cánh tay mình, Hoắc Cẩn Hành bắt đầu đấu tranh nội tâm, do dự không biết có nên nhắc nhở cô giữ khoảng cách tiếp xúc cơ thể hay không.
Diệp Linh Thính hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh mà than phiền: "Anh không nói với em một tiếng."
"Sợ em không tự nhiên."
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Hoắc Cẩn Hành đã có quyết định.
Chỉ là khoác tay thôi, chuyện giữ khoảng cách lần sau nói cũng không muộn.
Cô gái nhỏ ôm tay anh nũng nịu, trách móc anh về nhà mà không báo trước, Hoắc Cẩn Hành đưa tay chấm lên giữa trán cô: "Sau này đừng vừa đi vừa chơi điện thoại."
"Em đang nhắn tin cho anh mà." Cô không muốn mang tiếng vừa đi vừa chơi điện thoại.
Hoắc Cẩn Hành cố tình nghiêm mặt nhấn mạnh: "Nhắn cho anh cũng không được."
"Chuyện hôm nay không phải em đụng vào người ta đâu." Nhân viên vệ sinh đang đẩy xe ở phía sau, tầm nhìn bị che khuất, vừa đúng lúc hai người đụng ở chỗ rẽ, thực sự không liên quan đến việc cô chơi điện thoại.
"Ừ, nên lần này anh tha cho em." Hoắc Cẩn Hành giơ tay xoa đầu cô, như ảo thuật gia lấy ra một hộp quà được gói rất đẹp: "Quà của anh cho em."
Diệp Linh Thính: "!"
Logo trên hộp quà cao cấp kia là loại nước hoa mà cô đã từng thuận miệng nhắc đến khi trò chuyện.
"Cảm ơn anh." Cô nâng niu lọ nước hoa nhỏ xinh, nụ cười mãn nguyện gần như tràn ra khỏi mắt.
Hoắc Cẩn Hành cong môi khẽ cười.
Lần trước hỏi cô muốn quà gì, cô cố tình không nói, để anh tự suy nghĩ, may mà món quà này hợp ý cô.
Có vẻ cô rất thích, còn nhón chân lên ôm cổ anh dụi dụi.
Đúng là con gái thích dính lấy người chiều chuộng mình.
Hoắc Cẩn Hành tự thuyết phục mình hiểu những hành động thân mật của Diệp Linh Thính.
Vào lúc hoàng hôn, trận mưa lớn đúng hẹn kéo đến, bầu trời xanh thẳm dần bị mây đen bao phủ, màn đêm buông xuống.
Mưa lớn lúc nhanh lúc chậm xối xả trút xuống thành phố, mưa đêm làm cảnh vật trở nên mờ ảo.
Rèm cửa sang trọng mở sang hai bên, Diệp Linh Thính ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một tia chớp xẹt ngang bầu trời, ẩn mình trong đám mây.
Cô mong trận mưa này lớn hơn nữa, tốt nhất là có thêm cả sấm sét.
Tuy nhiên, vấn đề cô cần suy nghĩ lúc này là chọn đồ ngủ theo phong cách nào.
Rèm cửa từ từ khép lại, Diệp Linh Thính quay người nhìn vào phòng thay đồ sáng như ban ngày này, khiến người ta hoa cả mắt.
Trong nhà có phòng thay đồ riêng của cô, ngày nào cũng có người dọn dẹp để tránh bụi bặm, bên trong có đủ các loại phong cách. Cô do dự giữa váy và quần áo, cuối cùng chọn một bộ đồ ngủ mềm mại thoải mái.
Eo hoặc chân, dù sao cũng phải hở một chỗ.
Sau khi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm sữa, Diệp Linh Thính trở về phòng, mở hộp quà nhận được hôm nay, lấy lọ nước hoa mới ra, xịt vào mặt trong cổ tay, nhẹ nhàng thoa lên cần cổ trắng ngần.
Cuối cùng, cô lại xịt một chút nước hoa vào lược chải tóc, dùng nó để chải mái tóc dài như rong biển.
Hương thơm thoang thoảng, thanh khiết mà không nồng, ngửi gần thì vừa đủ.
Đến trước gương toàn thân, Diệp Linh Thính nhìn người trong gương, mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa sạch sẽ như được bọc trong bông mềm, trông ngây thơ vô hại, khiến người ta thương xót.
Công việc của Hoắc Cẩn Hành tạm thời đã xong, hiếm khi được thư giãn.
Người đàn ông nghiêm cẩn thường ngày cởi bỏ bộ vest nghiêm trang, thay vào đó là bộ đồ ở nhà thoải mái. Khí chất cả người trở nên khác biệt, ngũ quan dưới ánh đèn cũng mềm mại hơn vài phần.
Anh đeo kính gọng vàng, một tay chống sách ngồi tựa trên ghế sô pha, trong không gian tĩnh lặng, thoang thoảng toát ra khí chất nho nhã và kiềm chế cấm d/ụ/c.
Theo động tác vô tình ngẩng đầu, yết hầu gợi cảm nhấp nhô lên xuống, Diệp Linh Thính đang quan sát trong bóng tối không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Thật là thèm.
Hoắc Cẩn Hành phát hiện ra cô, vô thức đẩy gọng kính, đáy mắt thoáng qua một tia sáng.
Diệp Linh Thính mang theo tâm trạng lâng lâng bước ra ngoài, cười hỏi: "Anh xem em có gì khác thường không?"
Cô giơ hai tay lên, xoay người sang trái và phải hai vòng nhỏ, giống như một người mẫu chuyên nghiệp đang trình diễn thứ gì đó.
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô từ trên xuống dưới hai lần, không phát hiện ra điều gì đặc biệt.