Yêu cầu của buổi thử vai là lần đầu tiên tiểu yêu nữ thích gì làm nấy biết yêu, lại phát hiện nam nữ chính đã bày tỏ tấm lòng với nhau rồi.
Diệp Linh Thính đã nghiên cứ rất kỹ về vai diễn này, khi người mình thích ở bên người khác tất nhiên khó tránh khỏi đau lòng, nhưng theo tính cách của tiểu yêu nữ, nàng sẽ không rơi nước mắt hay mặt mày ủ rũ như những kẻ thất tình thông thường.
Nàng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Vì vậy, vừa phải thể hiện ra sự tổn thương trong lòng nhưng không thể quá thẳng thắn, cần biểu đạt bằng các chi tiết nhỏ.
Đạo diễn cho cô mười phút để điều chỉnh, Diệp Linh Thính nắm bắt từng phút từng giây, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, không biết từ lúc nào trong phòng đã có thêm một người.
Cô nhận ra người này chính là người từng đạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất mảng điện ảnh Từ Châu Dương, cũng là nam chính trong "Khúc ca phù thế".
Từ Châu Dương và Giang Chấn Hoa đã từng hợp tác với nhau trong hai bộ phim, cũng chính bộ phim mà Từ Châu Dương đóng vai chính đã mang về cho Từ Châu Dương giải thưởng lớn.
Hiển nhiên đạo diễn quen anh ta, họ nói chuyện rất tự nhiên.
"Cậu đến vừa đúng lúc." Giang Chấn Hoa vỗ vai Từ Châu Dương, ra hiệu cho anh ta nhìn Diệp Linh Thính đang học thuộc thoại: "Hỗ trợ đối diễn không?"
Từ Châu Dương hơi bất ngờ.
Làm diễn viên, hỗ trợ đối diễn cũng không thành vấn đề, nhưng trước giờ mắt nhìn của Giang Chấn Hoa luôn rất độc đáo, lần này ông ấy lại chấm ai rồi?
Ngay lúc Từ Châu Dương đang thắc mắc thì Diệp Linh Thính ngẩng đầu lên, Từ Châu Dương cũng nhận ra cô.
Hai người không có lui tới, nhưng do tiếng tăm trong giới và thường xuyên được lên hot search nên họ đều từng nghe về người kia. Từ Châu Dương là người dễ gần không hề làm giá, Diệp Linh Thính hào phóng chào hỏi, nói với đạo diễn bắt đầu được rồi.
Trên trường quay chỉ có hai diễn viên, nhưng trong kịch bản cảnh này lại có ba người, lẽ ra bên cạnh nam chính phải có nữ chính, nếu không có người thứ ba thì đành phải dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình để tạo ra sự tồn tại của người thứ ba.Khi tiểu yêu nữ nhận ra tình cảm của mình, lòng đầy mong đợi đi tìm nam chính, nhìn thấy nam nữ chính bày tỏ tình cảm với nhau, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp.
Nàng không muốn tin, cũng không thể tin được, nàng rất ghen tị và đau lòng.
Nàng vùng vẫy ở một nơi mà người khác không nhìn thấy, không hề mang vẻ mặt bi thương, nhưng nàng vẫn khiến cho người xem cảm nhận được những cảm xúc dâng trào trong lòng mình một cách chân thực.
Ngày hôm sau, nam nữ chính cùng xuất hiện trước mặt nàng, nàng cười rạng rỡ mà thản nhiên, ánh mắt luôn dõi theo nam nữ chính.
Thay vì trốn chạy, nàng chọn cách đối mặt.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia đã mất đi ánh sáng rực rỡ trước đây, nhưng nàng vẫn là tiểu yêu nữ kiêu hãnh, thích gì làm nấy, không bị bất cứ thứ gì trói buộc.
Nụ cười trên mặt nàng càng rạng rỡ thì người xem càng lo lắng.
Cảnh phim cảm động này cực kỳ thử thách khả năng biểu đạt cảm xúc và khả năng hiểu tính cách nhân vật của diễn viên, Giang Chấn Hoa lặng lẽ theo dõi cảnh này, gật đầu hài lòng.
Diệp Linh Thính vừa đi ra ngoài đã bị Đoàn Văn và Tiểu Ngư vây lấy, hai người nóng lòng hỏi kết quả.
Diệp Linh Thính nhìn quản lý bên trái, lại nhìn trợ lý bên phải, dang hai tay: "Đạo diễn nói quay về chờ tin."
Câu trả lời này rất bình thường, Đoàn Văn hỏi bên trong đã diễn ra những gì, Diệp Linh Thính thẳng thắn nói với chị ấy cảnh diễn thử.
"Bé Thính ơi, em giỏi quá." Đoàn Văn vui đến mức bắt chước cách fan gọi cô.
Vốn dĩ họ chỉ thử vận may thôi, không ngờ đạo diễn lại chấm cô, còn gọi cô đến thử vai một mình, thậm chí còn bảo cô đóng vai Khương Chước.
Đoàn Văn không nhịn được nói liến thoắng: "Xem ra đạo diễn Giang cũng thấy em hợp với Khương Chước."
"Suỵt, những chuyện chưa chắc chắn thì đừng nói trước." Cô sợ hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, chẳng bằng điều chỉnh lại tâm trạng đợi tin tức thì hơn.
Đoàn Văn không cười nữa, giơ nắm tay cổ vũ cô: "Chị có lòng tin vào em!"
Dẫu sao Giang Chấn Hoa đã đích thân cho cô thử vai.
Lúc rời khỏi, Diệp Linh Thính lại đeo khẩu trang và đội mũ lên, ba người chọn một lối đi khác để tránh đám đông.
Diệp Linh Thính vừa đi vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Ở ngã rẽ, một chiếc xe dọn vệ sinh bất ngờ bị nhân viên đẩy ra, sắp sửa va vào Diệp Linh Thính đang đi đầu.
Hình ảnh chiếc xe dọn vệ sinh màu xanh phóng đại trong con ngươi, Đoàn Văn và Tiểu Ngư muốn nhắc nhở cũng không kịp nữa rồi.
"Cẩn thận."
Diệp Linh Thính giật mình, một cánh tay khỏe mạnh ôm chặt eo cô, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
Cô được người đàn ông ôm vào trong vòng tay an toàn.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm.
Còn Đoàn Văn thì mở to mắt, giơ tay che miệng, kinh ngạc đến nỗi không phát ra được tiếng nào.
- --
Lời tác giả:
Thư ký Chu: Ai chiều nó thì nó sẽ bám lấy người đấy.
Tổng giám đốc Hoắc: Đã hiểu.
Nhân viên vệ sinh liên tục xin lỗi, Diệp Linh Thính xua tay cho người ta đi.
Đây chỉ là một t/ai n/ạn, cô không muốn làm to chuyện.
Nhưng sau khi Hoắc Cẩn Hành đỡ cô đứng vững thì lại biến mất. Nếu không phải cô nghe thấy hai chữ "cẩn thận" bên tai và hơi ấm của cái ôm quen thuộc, cô còn tưởng mình bị ảo giác.
Anh về từ lúc nào?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Dõi theo bóng dáng cao lớn khuất sau góc rẽ, Diệp Linh Thính quay đầu lại nhìn.
Tiểu Ngư đi đến bên cạnh cô, còn Đoàn Văn vẫn chưa hoàn hồn.
"Trời ơi." Đoàn Văn khẽ cảm thán, nhớ lại cảnh tượng tận mắt chứng kiến, miễn c/ưỡng sắp xếp lời nói: "Vừa nãy là..."
"Là Hoắc Cẩn Hành phải không?" Cô ấy có chút không dám tin, quay sang hỏi hai người bên cạnh, không đợi họ trả lời lại bắt đầu lẩm bẩm một mình: "Chắc chắn là anh ấy, chị nhìn thấy chuỗi hạt Phật kia."