Lúc mà Yuzuka mở mắt thì đã trôi qua quá hai tiếng kể từ khi cổ bất tỉnh rồi.
“Ở đây, là……”
“Ư ô ô! Em tỉnh rồi à!”
“Hyaa!? Đ-, đừng có đột nhiên hét lớn lên chứ!”
Ánh mắt vẫn còn sự mơ ngủ, nhưng mà hình như bây giờ cổ đã hoàn toàn tỉnh giấc rồi. Cổ mở to cặp mắt, nhịp hô nhấp trở nên nhanh hơn.
“X-xin lỗi. Tại anh mừng quá nên……Mà đột nhiên em xỉu làm anh lo thật đó. Bị say nắng à?”
“Không phải.”
“Vậy đói bụng quá nên xỉu à?”
“Không phải thế đâu. Mà, công nhận là đang đói bụng thật.”
“Vậy à. Vậy thì ăn cái này đi.”
Tôi đưa cho Yuzuka sandwich.
Nhìn nó được đặt trên cái dĩa rồi thì Yuzuka ngẫn ngơ.
“Cái này, sao thế?”
“Là người của cửa tiệm cho đó.”
Sau khi Yuzuka đột nhiên bất tỉnh, bà thím trong cửa tiệm đã lo lắng mà cho chúng tôi mượn căn phòng này. Tầng hai của căn tiệm là nhà riêng, và họ đã để cho chúng tôi sử dụng giường.
Tôi chấp nhận lời đề nghị, đang dõi theo cổ ngủ trên giường thì thím ấy cất công mang sandwich đến dù cho giờ trưa tất tả bận rộn.
“Thím ấy nói, ‘không cần tiền bạc đâu, nếu như con bé tỉnh giấc rồi thì 2 đứa cùng ăn đi nhé’ đó.”
“Nhưng mà nhìn thế nào đi nữa cũng thấy dấu tích đang ăn rồi mà.”
Như lời của Yuzuka nói, tôi lỡ ăn hết tám phần của cái sandwich rồi. Một phần lý do cũng tại đói, chứ không phải vì tôi háu ăn đâu.
“Tại anh muốn tăng thể lực thôi. Do Yuzuka mãi không tỉnh nên là anh đã tính cõng em ra bãi đỗ taxi đó.”
“Chưa ăn cơm cuộn trứng à?”
“Chưa ăn. Hình như là thím ấy chưa làm nên bảo là không cần tiền.”
“Nhưng cho đến lúc bất tỉnh, 2 đứa đã nói chuyện rất nhiều mà?”
“Thì bà thím cũng say sưa xem 2 đứa nói chuyện ấy mà.”
“Mà~, cũng đâu thể tập trung được khi mà nghe cuộc trò chuyện như thể cầu hôn đó chứ……Nhớ lại làm xấu hổ quá đi mất. Đằng ấy thật sự thích quá rồi đó.”
“Ừ. Anh yêu em lắm.”
“……Đến mức muốn kết hôn?”
“Đến mức muốn kết hôn luôn.”
Khi tôi nhìn thẳng vào mắt cổ và nói thế thì Yuzuka trông bẽn lẽn đáp lại ‘vậy à’.
Rồi cổ khịt mũi, như thể đánh trống lảng cơn ngượng ngùng,
“Vậy thì lần cầu hôn tới đừng có khóc nức nở đấy nhé.”
“Thì còn cách nào khác đâu. Tại lúc đó anh thực sự mừng—Ể~!?”
……Khóc nức nở, á?
“T-, tại sao em biết? Sao em biết anh đã khóc nức nở sau khi cầu hôn……”
Tôi đã nói ra chuyện cầu hôn. Lúc rời mắt khỏi kính viễn vọng thì Yuzuka đã khóc——Kể ra chuyện đấy thôi chứ đâu có kể ra rằng tôi nhìn thấy thế rồi hành phúc đến nỗi khóc đâu chứ.
Nếu là thế thì, chẳng lẽ nào……
Rồi Yuzuka dịu dàng híp đôi mắt lại và nhìn đến tôi hiện đang tràn ngập sự mong đợi trong lồng ngực.
“Cảm ơn nhé, Kouhei. Vì anh đã cố gắng vì em.”
“Ký ức quay lại rồi sao?”
“Hya~!? Đã bảo đừng có đột nhiên lớn tiếng rồi mà. Ký ức em quay lại đàng hoàng rồi, anh không cần phải lo.”
“Th-, thật chứ? Thật là đã quay lại chứ?”
“Em không đùa cái chuyện không thể như thế này đâu.”
“Thật của thật chứ?”
“Anh dai thật đấy……Bộ không tin em đến tận như thế à?”
“Không phải như thế……Yuzuka lúc mất đi ký ức cũng cực kỳ tốt bụng mà. Anh đã nghĩ hay là em đang quan tâm đến anh mà giả có lại được ký ức ấy……”
“Thế thì làm sao em biết được chuyện Kouhei sẽ khóc nức nở đúng chứ……Cơ mà theo cách nói đó nghe giống như em không có tốt bụng à?”
“A-, anh có nói thế đâu.Yuzuka nói gì thì nói cũng tốt bụng mà.”
Yuzuka chau mày lại trông bất ngờ ngoài dự đoán.
“Hảả? Nói gì thì nói? Anh thật sự giỏi thêm thắt vào ghê ha.”
“Th-, thì là thế còn gì. Đến cuối cùng vẫn cho anh xem sự tốt bụng, nhưng trước tiên chẳng phải là em nổi nóng sao.”
“Anh bị em nổi giận cũng phải vì làm mấy chuyện không đâu còn gì! ……T-, tại sao anh lại làm cái gương mặt sắp khóc thế kia? Nếu như có nói quá thì em xin lỗi, nên đừng có khóc mà.”
Yuzuka an ủi tôi.
Thật sự, nói gì thì nói cổ thật là tốt bụng mà……
Nhân tiện thì, không phải tôi khóc vì bị cô ấy nổi giận đâu. Chỉ là vui mừng thôi.
“Anh khóc vì mừng đó. Vì bây giờ anh đã tin chắc rồi. Tin chắc ký ức của em đã trở lại như cũ thật rồi.”
“Tại sao anh lại tin chắc khi em bị em nổi giận chứ! Thế trông như em là người đáng sợ vậy!”
Tôi không chịu nổi nữa mà ôm thật chặt Yuzuka đang hét lên mà trông như khó chịu.“Tốt quá……Thật sự tốt quá……”
“Kh-, khoan đã, đau em……”
“X-, xin lỗi. Đột nhiên lại ôm chặt em……”
Khi mà tôi nhẹ nhàng buông ra thì Yuzuka nói với bộ dạng hơi bối rối một chút,
“E-, em có giận gì đâu. Anh đâu cần phải ngừng ôm cũng được mà……”
“Thế tức là em muốn anh ôm?”
“E-, em có nói như thế đâu! Em đang nói là ôm nhẹ hơn một chút thôi!”
Yuzuka lảng ánh nhìn đi như thể giấu ngượng.
Khi mà tôi cẩn thận điều chỉnh lực mà ôm chặt thì thân nhiệt dần dần truyền qua lớp quần áo. Hiểu được mình đang chạm vào thứ mềm mại làm tôi trở nên xấu hổ làm sao ấy.
Trước khi mặt mình đỏ lên, tôi đã thả Yuzuka ra rồi, nhưng mà gương mặt của cổ đã đỏ lên hết cả. Yuzuka mà thế này thì mặt tôi sẽ còn đỏ hơn nữa.
Cả hai đứa đều đỏ mặt, tạo nên bầu không khí có chút khó xử. Thôi thì đổi chủ đề để lảng nhỉ.
“Trước hết thì……uống nước đi nhỉ?”
Khi tôi quay về phía chai nước đang uống dở thì Yuzuka lắc đầu.
“Em không có khát đến thế đâu.”
“Nhưng mà mồ hôi ra quá trời mà.”
“……Anh mà nói em có mùi mô hôi hay gì đó là em giận thật đó.”
“A-, anh có nói thế đâu~. Chỉ đang lo lắng thuần khiết đấy thôi. Trước khi xỉu vì đói thì ăn sandwich đi.”
“Vậy thì cùng nhau ăn đi.”
Tôi thì đã ăn rồi, nhưng nếu Yuzuka muốn thế thì ăn cùng vậy.
Chia nhau hai lát sandwich cuối cùng rồi thì chúng tôi đưa sandwich lên miệng.
Do đã khá đói hay sao mà khi vừa cắn một cái đầy miệng rồi thì Yuzuka thể hiện sự vui sướng trên gương mặt.
“Trứng ngọt và ngon quá.”
“Độ ngọt của trứng và độ mặn của miếng chả hợp cực kỳ luôn ha.”
“Bánh với trứng thì mềm nên cũng làm cho cảm giác muốn ăn rau diếp tăng lên nữa……Fưfư~”
Bất chợt Yuzuka cười trông rất dễ chịu.
“Bộ có gì lạ à?”
“Không có gì lạ hết. Em mừng thôi. Vì có thể nói ra cảm nhận về bữa ăn cùng nhau như đã hứa.”
Tôi bất ngờ. Chứng tôi đã cùng nói cảm nhận về bữa ăn thay thế cho chuyện nói cảm nhận về manga——. Đó là lời hứa của tôi với Yuzuka sau khi cổ bị mất trí nhớ.
“À này……Ký ức mấy ngày hôm nay em nhớ được đến đâu?”
“Toàn bộ luôn. Cả chuyện hét lên khi được anh gọi dậy, quơ qua quơ lại cái chảo, hay cả chuyện anh chưa trả lại bộ đồ thể thao nữa.”
“Xin lỗi. Anh quên khuấy đi mất. Để anh giặt rồi trả cho.”
“Thế tức là vẫn chưa giặt à?”
“Thì không thể giặt mà. Vì anh muốn lưu lại chút mùi của Yuzuka……”
“Anh……bộ bị cuồng mùi hương à?”
“Không phải cuồng. Anh chỉ thích mùi hương của Yuzuka thôi. Nói chung là vẫn còn ký ức đàng hoàng nhỉ?”
“Đã bảo vẫn còn mà. Anh bận tâm đến thế à?”
“Tất nhiên rồi. Anh muốn Yuzuka trở lại, nhưng đâu phải là muốn Yuzuka biến mất đâu.”
Một Yuzuka đã cảnh giác tôi.
Một Yuzuka đã mua cho tôi nước.
Một Yuzuka đã rút đồ cho đến hết tiền.
Và cuối cùng của cuối cùng, một Yuzuka nở nụ cười với tôi.
Tôi không muốn nghĩ ngợi về cái chuyện mà cô ấy không hề tồn tại trên cái thế giới này đâu.
Đoán được nội tâm của tôi hay sao mà Yuzuka giải thích bằng giọng điệu dịu dàng, như thể giải tỏa được nỗi bất an vậy.
“Em không biết phải nói gì mới được……nhưng mà không phải là em chiếm được loạt tính cách của cô nàng đâu. Ký ức, cũng như cảm xúc vẫn còn đọng lại đàng hoàng đó.”
“Cả cảm xúc sao?”
Yuzuka gật đầu,
“Lúc ở cửa ra vào của trường, em đã sợ và nghĩ anh là thật sự là người nguy hiểm khi nói ra chuyện xuyên không, và lúc nói ra chuyện tiêu hết tiền vào máy gacha, em đã thấy anh kinh khủng từ tận đáy lòng luôn đó.”
Khoan đã nào.
Nghe được thứ không lọt tai nên tôi dừng cổ lại.
“Người tiêu hết tiền là Yuzuka còn gì.”
“Chẳng phải anh cũng xài hết tiền luôn à.”
“Anh vẫn còn 200 yên còn gì.”
“Thế thì giống em thôi!”
“Rõ xạo! Em thì 50 yên, anh thì 200 yên—Đấy? Anh lớn hơn còn gì?”
“Có mỗi 200 yên thì đừng trông tự hào chứ!”
“Anh lấy tiền đó mua nước cho em còn gì!”
“Chẳng phải anh uống hết 1 nửa à! Cơ mà anh quên dạo trước em mua nước cho anh rồi à?”
“Em nói anh không cần trả lại cũng được còn gì!”
“Nhưng em có nói không cần cảm ơn cũng được đâu!”
“Anh đâu có quên cảm xúc biết ơn chứ. Sự hiền lành của Yuzuka lúc đó đã cứu rỗi tâm trạng của anh đó……Làm anh nhớ đến chuyện lúc làm mất chiếc nhẫn kết hôn.”
“A~, là lúc đó nhỉ. Thật mừng vì đã tìm ra ở chỗ đánh gôn ha.”
“Buổi chơi gôn cũng vui quá chừng ha.”
“Còn lo lắng vô ích này nọ không biết đánh được Hole in One sẽ ra làm sao nữa ha.”
“Thì anh có bảo hiểm Hole in One đâu.”
“Anh đâu cần phải lo, sao mà vào Hole in One được. Từ đầu thì Kouhei cũng đâu có kỹ thuật đến như thế đâu.”
“Nhưng mà anh đã cao điểm hơn mà đúng hông.”
“Lại tự kiêu nữa……! Thế anh đã quên ơn em chăm non anh bị đau cơ vào ngày hôm sau rồi à? Lần đầu tiên em mới thấy có người bị đau cơ mà không đi lại được đấy.”
“Thì bất khả kháng mà. Cả 2 ngày liên tiếp chơi gôn, lại còn đi bộ cho đến tận chỗ chơi gôn nữa. Chuyện em trông nom anh, anh thật sự cảm kích lắm. Cảm ơn nhé, Yuzuka.”
“Không có gì.”
Du cho có giễu cợt nhau đi nữa thì tâm trạng cũng không trở nên xấu đi.
Ngược lại tôi còn thấy thật thoải mái khi cãi cọ nữa cơ.
Điều này cũng sẽ đọng lại trông ký ức của nhau như là kỷ niệm ấn tượng sâu đậm.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Ăn hết sandwich, uống nước trong chai để giải khát cổ họng rồi thì sau đó Yuzuka rời khỏi giường.
“Di chuyển bình thường rồi chứ?”
“Ừm. Em hoàn toàn khỏe lại rồi.”
“Vậy thì đi thôi.”
Tôi cùng với Yuzuka bước khỏi phòng, cứ thế mà đi xuống lầu một thì thấy cửa tiệm đang đông lắm.
Nhận thấy chúng tôi, người của cửa tiệm bắt chuyện với vẻ trông lo lắng.
“Đã ổn chưa cháu?”
“Dạ. Nhờ ơn trời mà hình như cháu ổn rồi ạ. Xin cảm ơn vì đã cho bọn cháu mượn giường ạ.”
“Món sandwich cực kỳ ngon lắm ạ. Về tiền thì—”
“Tiền thì không cần đâu cháu. Khỏe lại rồi thì còn gì hơn nữa.”
“Cảm ơn thím nhiều lắm ạ. Bọn cháu sẽ lại đến nữa.”
Người của cửa hàng cười tủm tỉm và nói「Thím sẽ chờ」sau khi Yuzuka đáp.
Nói lời cảm ơn lại lần nữa rồi thì chúng tôi bỏ cửa tiệm lại đằng sau.
Hiện tại là hơn một giờ chiều. Mặt trời đã lên đến đỉnh, và hôm nay là ngày nóng nhất. Cái khí nóng bao ráp lấy toàn thân, chẳng làm gì vậy mà mồ hôi đã rỉ ra rồi.
Không phải vì thế mà tôi đưa ra quyết định, nhưng mà—
“Vậy rồi, mình về thôi nhỉ.”
Khi tôi nói về nhà thì Yuzuka làm vẻ mặt trông buồn bã.
Và rồi cổ nói giọng ngọt ngào,
“Tháp quan sát……anh không dẫn em đến đó sao?”
Lời vòi vĩnh dễ thương đó làm cho con tim tôi đập lên thình thịch.
Đã vô sự lấy lại được ký ức, mục tiêu ngay từ đầu đã hoàn thành rồi……nhưng nếu như có thể hẹn hò với Yuzuka mà tôi yêu thì nên vui lòng theo cổ vậy.
“Được thôi. Đã cất công rồi thì đi thôi.”
Yuzuka vui vẻ nắm lại cánh tay mà tôi chìa ra.
Ánh mặt trời mùa hạ chiếu xuống con đường chẳng có đặc biệt ấy đang soi sáng cặp tình nhân đi cùng với nhau.
◆
Và rồi sau đó.
Tôi và Yuzuka sau khi đến tháp quan sát kỷ niệm rồi thì cứ thế bước đến phòng quan sát.
Phòng quan sát được lắp toàn bộ kính, có thể đảo mắt một lần nhìn nhìn thấy các dãy phố từ độ cao cách mặt đất một trăm ba mươi mét.
Chỗ này là địa điểm hẹn hò điển hình nên bên trong căn phòng có nhiều cặp đôi trẻ khá là nhộn nhịp.
Bị cảm hóa bởi bầu không khí trông vui vẻ như thế hay sao mà gương mặt của Yuzuka sáng rỡ lên, và cổ chạy đến cửa sổ kính.
“Nhìn kìa Kouhei! Tầm nhìn tuyệt vời lắm đó~”
“Mừng vì hôm nay trời đẹp ha.”
“Ha~. Những lúc đi hẹn hò phần lớn toàn là trời đẹp, có lẽ em là cô bé nắng[note49118] không chừng.”
“Cô bé nắng vậy mà lại mang theo chiếc dù gập ha.”
“Anh lại nói như thế nữa. Cứ thật lòng mà nói『Phải ha』cho em nào.”
“Phải ha. Cô bé nắng ha.”
“……Được anh khẳng định một cách thật lòng thế kia làm em thấy kinh sao ấy.”
“Anh nói câu nào thì em lại cãi câu đó.”
“Giống anh thôi. A, hora, do anh nói mấy chuyện kỳ cục nên kính viễn vọng bị người ta chiếm lấy rồi kìa.”
“Vẫn còn kính viễn vọng khác còn gì.”
“Em chỉ thích kính viễn vọng đó thôi. Bởi vì……chẳng phải đấy là chỗ mà em được anh cầu hôn sao. Bộ anh quên rồi à?”
“Sao mà có thể quên được. Lúc đó anh còn thật sự sốt ruột không biết sẽ thành ra như nào nữa.”
“Anh nghĩ sẽ bị em từ chối à? Em đã để cuốn sách kết hôn đàng hoàng để biểu hiện ra rồi vậy mà.”
“Không, anh đã hiểu cảm xúc của Yuzuka một cách đàng hoàng rồi. Chỉ là, chỉ mỗi kính viễn vọng đó là thấy quảng cáo mà thôi—”
“A~, phải phải. Anh cầm lấy tay em, rồi dẫn em đi lòng vòng bên trong phòng quan sát rất thiếu tự nhiên nữa.”
Đôi gò má của Yuzuka thả lỏng đi trông như cảm thấy hoài niệm, nhưng tôi cho đến bây giờ mà nhớ lại tâm trạng đương thời thì lồng ngực sẽ lại đập thình thịch ngay.
“Phải rồi đó. Cứ đi một vòng thì lại thấy một cặp khác sử dụng, làm anh sốt ruột không biết cứ như thế này mà hết cả một ngày hay không nữa.”
Tuy trời có tối đi nữa thì biển quảng cáo sẽ được lên đèn, nhưng mà nó sẽ khó nhìn hơn nếu so với lại buổi trưa. Nếu như mà cổ không nhận ra được tấm biển quảng cáo chiếc nhẫn một cách đàng hoàng thì xem như kế hoạch của tôi sẽ bị phá nát hết cả.
“Cất công đến rồi nên mình đi dạo 1 vòng anh nhỉ?”
“Phải ha. Lần này trông có thể thoải mái đi vòng quanh rồi.”
Chúng tôi nắm tay tay nhau rồi bước đi trong phòng quan sát tấp nập những cặp đôi.
Bất chợt nhìn thì thấy trên tường đang được dán những poster của anime.
Dường như nhà hàng dưới đây một tầng đang diễn ra sự kiện kết hợp với anime..
“A~!”
Nhìn thấy poster rồi, Yuzuka thả tay tôi ra và chạy đến chỗ đó.
“Nhìn nè Kouhei! Đang kết hợp với lại anipara đó!”
“Đừng có lớn tiếng nào. Làm phiền xung quanh còn gì.”
“Thì em sốc mà. Quả nhiên là anipara, nào là công viên giải trí, nào là tháp quan sát, tham gia kết hợp nhiều ghê ha~”
Yuzuka đang làm gương mặt trông như muốn đến đó.
“Đã cất công đến rồi, lúc về mình ghé qua nhỉ.”
“Được chứ~?”
“Cũng đâu có lý do gì để không đến ha.”
“Nhưng mà……Kouhei, chẳng phải bụng anh nhồi nhiều sandwich lắm rồi sao?”
“Hôm nay đi bộ nhiều mà, bụng anh vẫn còn đang đói đây. Với lại Yuzuka cũng muốn đến mà đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Nếu vậy thì đi thôi.”
Tuy ký ức đã quay trở lại rồi, nhưng buổi hẹn hò hôm nay vẫn lấy mục tiêu là làm cho Yuzuka cười.
Yuzuka vừa cười trông hạnh phúc, vừa nói,
“Em cảm ơn~! Để đáp lễ, em sẽ cho anh chụp hình em tùy thích luôn~”
……Chụp hình?
Tôi có dự cảm gì đó chẳng lành.
“Ý-, ý em tức là sao?”
“Ý là anh muốn để màn hình chờ cũng được đó. Như thế rồi anh có thể nhìn thấy em mọi lúc mà đúng chứ?”
Chết tiệt~! Quả nhiên là thế mà!
Tôi mừng vì ký ức của cổ đã quay lại rồi, nhưng mà muốn cổ quên đi chuyện đó ghê……!
“L-, lúc đó anh nói đùa thôi~. Sự thật thì như đã giải thích trước đó, là bức ảnh chụp làm bằng chứng cho gia đình thấy đã đi sở thú ấy mà.”
Thôi thử đánh trống lảng đi, nhưng mà chẳng có hiệu quả rồi.
Yuzuka cười khúc khích một cách kỳ lạ.
“Có phải chuyện gì ngượng đâu. Hay là anh không muốn tấm hình để dùng làm màn hình chờ?”
“C-, cái đó……”
Những bức ảnh hẹn hò theo luật bất thành văn là sẽ chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số. Cho đến bây giờ tôi đã ngại xin cổ để cho chụp bằng điện thoại nên đã chẳng nói ra cho đến bây giờ.
‘Lúc ở nhà đi nữa anh cũng muốn nhìn thấy gương mặt của em—’. Thấy ngượng khi mà phải thừa nhận như thế lắm, nhưng mà cuối cùng thì cũng bị biết được cảm xúc đấy rồi. Thành thật thừa nhận, để rồi sau này có thể đường đường dùng điện thoại để chụp hình của Yuzuka nào.
“Thì không phải là……không cần……”
“Thế thì em sẽ cho anh chụp.”
Tôi chấp nhận và lấy điện thoại ra thì Yuzuka tạo dáng. Chụp được bức Yuzuka cười với động tác chữ V rồi thì tôi mau chóng đặt nó làm màn hình chờ của điện thoại.
“Một tấm vậy có được không đó?”
“Tạm thời vậy đi cái đã.”
“Anh không cần phải nhịn cũng được mà? Anh yêu em đến nỗi phải chụp lén mà đúng chứ?”
Yuzuka lại bới móc với gương mặt cười nham nhở.
Cứ để bị nói có cảm giác thua cuộc làm sao ấy. Phải nói gì đó, nói gì đó đáp trả lại……Phải rồi!
“Phải phải. Nhìn poster của anipara anh mới nhớ ra, em tỏ ra vẻ xem bộ đấy có thâm niên nhể.”
Rồi tôi có cảm giác nghe thấy được cái tiếng ‘ư gừ’.
Rồi Yuzuka lảng ánh mắt đi với vẻ khó xử,
“A, àà chuyện đó ha. Em đùa thôi mà. Em chưa từng bỏ sót tập nào từ tập 1 đâu. Chỉ là, lúc đó là em chưa có thân để trò chuyện anime cùng anh thôi. Hora, để chúng tỏ mình là otaku cần khá là nhiều dũng khí mà đúng chứ?”
“Rồi rồi. Cứ cho chuyện đó là như vậy đi nha, Yuzuka-san không sợ sâu róm.”
Khi mà tôi thử chọc ghẹo thì mặt Yuzuka đỏ lên hết cả.
“Đừng có bới móc lại nữa~. Vì muốn để anh nhìn thấy em dễ thương nên đâu còn cách nào khác đâu chứ……”
“Anh nghĩ không cần thể hiện ra thì em cũng dễ thương rồi.”
“Nhưng mà anh đâu có nói em ra dễ thương ra ngoài miệng đâu chứ.”
“À thì lúc đó cả hai đâu có đang hẹn hò hay gì đâu, nên anh ngượng chứ……với lại, anh tưởng em cũng sẽ hiểu mà không cần anh nói ra……Đại khái thì, Yuzuka cũng đâu có nói là anh ngầu đâu còn gì.”
“Nếu như anh muốn em nói như thế thì nói ra đi chứ. Mà Kouhei bán khỏa thân đi giữa phố lúc giữa trưa ấy đã rất là ngầu lắm đó.”
“D-, dừng lại ngay~. Đừng có làm anh nhớ lại……!”
Rồi Yuzuka cười tủm ta tủm tỉm khi mà tôi đang ôm đầu.
“Á rà, đâu phải chuyện gì xấu hổ đâu chứ. Vì là ký ức đẹp đẽ mà. Với lại anh chẳng phải lúc nào cũng làm cái bộ dạng xấu hổ à.”
“Đừng có cho mấy bộ đồ của anh vào cái đề mục『bộ dạng xấu hổ』giùm coi……!”
“Cái bộ đồ có đính dây xích vô bổ đó anh mua ở đâu thế?”
“Đừng có nói vô bổ này nọ coi~. Đương thời anh thật sự nghĩ nó chuẩn men lắm đó. Cơ mà tại sao em biết? Cái bộ đó anh mặc lúc trung học năm hai mà.”
“Là hình mà mẹ anh cho em xem đó.——Mẹ còn bảo『Con phải để ý thằng Kouhei vì nó mua mấy bộ đồ khó giặt như thế này lắm』nữa.”
Mẹ à! Đừng có vì thân thiết mà cái gì cũng cho cổ xem chứ……!
“N-, nhưng mà so với lại sau khi hẹn hò với Yuzuka thì đã đỡ hơn rồi còn gì.”
“Phải ha. Mà anh cứ làm bộ dạng mà mình thích cũng được mà. Hay tù giờ đi mua bộ đồ dây xích đó chứ?”
“Không đi gì hết~. Sẽ tạo ra kỷ niệm xấu hổ cho cả hai đấy.”
“Em thì dù cho Kouhei có trông bộ dạng nào đi nữa không màng đến đâu. Vì thứ em đã trở nên yêu là bên trong của Kouhei mà. Vẻ ngoài thì ra sao đi nữa cũng được.”
“V-, vậy à……”
Được nói những lời như tỏ tình như thế làm mặt tôi nóng lên.
Cứ trò chuyện như thế, khi mà đi một vòng phòng quan sát để quay trở lại rồi thì kính viễn vọng mà chúng tôi nhắm tới đã trống, nên là cứ thế mà tiến đến đó.
Yuzuka nhanh chóng dòm vào kính viễn vọng, rồi làm động tác như là tìm kiếm gì đó.
Không lâu sau đó cổ vui mừng réo lên ‘tìm thấy rồi’. Được vẫy tay với nói ‘anh xem thử đi’ thì tôi cũng thử dòm vào kính viễn vọng……
Tôi có thể nhìn thấy cùng một tòa nhà mà tôi từng sử dụng để tỏ tình.
Trên tầng thượng có bảng quảng cáo đó, nhưng mà lại là quảng cáo trang phục chứ không phải là nhẫn.
“Hóng đến khi nó trở thành quảng cáo nhẫn ghê ha.”
Yuzuka nói thế mà trông như mong mỏi đợi chờ.
Cổ đang mong chờ đến cái ngày được tôi cầu hôn.
Nếu là thế thì—dù để chào đón ngày đó đến một cách vô sự, tôi phải xác nhận chuyện quan trọng với lại Yuzuka mới được.
“Anh có chuyện muốn xác nhận với em.”
Đưa mặt ra khỏi kính viễn vọng rồi thì tôi hướng về phía của Yuzuka.
Biểu hiện của Yuzuka trở nên nghiêm túc khi thấy biểu hiện của tôi.
“Xác nhận à?”
“Trước ngày mà em mất trí nhớ, có phải chú đã gửi tin nhắn đến cho em không?”
“Tại sao anh biết?”
“Quả nhiên là thế à.”
“‘Quả nhiên’ gì cơ.”
Rồi Yuzuka làm vẻ mặt trông lạ lùng. Có vẻ như cổ không nghĩ rằng chính tin nhắn của ông chú lại là cò súng dẫn đến việc mất trí nhớ.
“Nói thật thì, anh có trò chuyện với với Akabane-senpai và đã làm rõ được nguyên nhân mà em mất trí nhớ.”
“Em tưởng là mình bị đập đầu……Không phải sao?”
“Lúc đầu thì anh cũng đã nghĩ như vậy. Tướng ngủ của Yuzuka xấu mà.”
“Thế xin lỗi vì tướng ngủ của em xấu nhé.”
“Đâu, không phải anh chọc em hay là gì cả……”
Ngủ lật qua đụng phải rồi được cổ ôm làm tôi sướng lắm ấy chứ. Với lại độ chênh lệch giữa một Yuzuka bình thường thẳng tính vậy mà vừa ngủ thì tướng ngủ lại trông như là con nít ấy dễ thương phải biết.
“Quay trở lại câu chuyện, không phải là em đập đầu đâu. Nếu là như thế thì lúc tỉnh dậy chắc chắn là em đã ở dưới sàn rồi, mà trông như em lại chẳng bị đau đầu nữa.”
“Đúng thật là thế nhỉ. Vậy nguyên nhân là gì thế?”
“Là sự bất an dành cho tương lai. Theo lời Akabane-senpai nói, có vẻ như có trường hợp để trốn tránh trải nghiệm đau khổ, một loại phản ứng phòng vệ sẽ hoạt động, và ký ức liên quan đến chuyện đó sẽ mất đi đó.”
“Để trốn tránh trải nghiệm đau khổ……”
Lặp lại trong miệng rồi thì Yuzuka làm vẻ mặt chịu thuyết phục.
“Cái đó em nghĩ là đúng rồi đó. Sau khi anh ngủ, sự bất an cứ cuộn xoay bên trong đầu em suốt mà thôi.”
Nói thế rồi thì Yuzuka đã kể cho tôi nghe cổ đang bất an về chuyện gì.
Cổ trở nên bất an vì tôi nói không muốn đi gặp ba mình, nghĩ rằng tôi đang ghét ông chú—
Cổ trở nên bất an vì tôi nói không có chuyện trở nên thân thiết, và mối quan hệ giữa tôi và chú trở nên hiềm khích với nhau—
Cổ trở nên bất an vì không được nói lời chúc phúc cho đám cưới, rồi sẽ lại lần nữa bị xa lánh với gia đình—
“Nếu như lặp lại cùng một chuyện đã xảy ra ở cuộc đời trước, em lại trở nên bất an. Rằng sẽ lại đi theo vết xe đổ, rằng sẽ lại lần nữa ly hôn với Kouhei sao……”
Để không phải trải nghiệm đau khổ lần nữa—để cho người mà cổ yêu quý là tôi không ghét bỏ, cổ đã phong ấn tất cả ký ức liên quan về tôi lại.
“Xin lỗi nhé. Lúc đó anh không thể làm cho em an tâm được.”
“Được rồi mà. Chẳng phải anh đã làm em an tâm rồi sao. Thế nên mới lấy lại ký ức như thế này đó……Nhưng mà, nếu như nỗi bất an về tương lai trở thành cò súng thì có lẽ chuyện tương tự sẽ lặp lại không chừng……”
Chỉ một chút bất an tôi sẽ không làm mất đi sạch ký ức, nhưng mà khi nghĩ đến chuyện cứ mỗi khi bất an thì lại mất đi ký ức lại khiến cho lòng trở nên bất an……Lẩn quẩn như thế lại khiến cho ký ức mất đi nữa không chừng.
Để cho cổ không cảm nhận bất an như thế, trong lúc này tôi đã lặp lời thề.
Tôi nắm chặt lấy tay của Yuzuka, rồi thổ lộ một cách mạnh mẽ.
“Anh không làm cho em bất an đâu. Từ giờ trở đi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ cho Yuzuka. Anh sẽ nhổ hết đi tất cả mầm móng của sự bất an. Thế nên, em cứ yên tâm mà ở bên cạnh anh nhé.”
Khi mà tôi hứa bằng tấm lòng thì gương mặt của Yuzuka trở nên sáng rỡ. Nỗi bất an đã biến mất từ đôi mắt……Rồi cổ cười trông hạnh phúc, sau đó nắm chặt lấy tay tôi.
“Em cũng muốn ở bên cạnh Kouhei.”
“Cảm ơn em. Anh, sẽ trở thành người đàn ông được chú chấp nhận. Sẽ làm cho chú chúc phúc hôn nhân của mình cho em xem.”
“Ừm, em tin anh. Từ tận đáy lòng.”
Yuzuka đã không còn nghĩ sai lầm giống quá khứ sẽ lặp lại nữa. Chính vì không nghĩ sẽ trở nên ghét tôi dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa nên ký ức mới lại quay trở về.
Để hướng đến tương lai mà Yuzuka mong muốn, tôi muốn cổ nói cho tôi nghe về tin nhắn của ông chú.
"Em nhận được tin gì đến từ chú thế?"
“Em nhận được liên lạc kỳ nghỉ hè này ba sẽ lên, nếu như có người yêu rồi thì hãy giới thiệu.”
“Vậy thì giới thiệu anh đi.”
“Em không muốn.”
“Đã hứa là không bỏ chạy nữa rồi mà.”
“Không phải vì thế mà cần phải vội vàng gặp mặt. Kouhei vẫn chưa có cơ bắp sáu múi, mà đột nhiên luyện tập chẳng phải cơ thể của anh sẽ bị hủy hoại sao. Nếu để lại di chứng về sau thì sẽ thế nào hả? Tương lai phía đó sẽ bất an hơn đó.”
“Nhưng mà……Em muốn nhanh chóng giải quyết đi yếu tố bất an mà đúng chứ?”
Yuzuka lắc đầu với gương mặt vui vẻ,
“Em không có bất an đâu. Vì em tin tưởng Kouhei rồi mà. Không chỉ mỗi chuyện về ba……Từ giờ trở đi dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, nếu như có Kouhei bên cạnh thì sẽ chẳng còn sợ gì cả.”
“……Sẽ không mất trí nhớ nữa chứ?”
“Không mất nữa đâu. Thế nên dành thời gian một cách cẩn thận để luyện tập nào. Rồi thì, sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm rồi thì hẵn chào hỏi.”
Tôi không cảm nhận được sự bất an về tương lai trên vẻ mặt đang kể về tương lai mộng mơ như thế.
Lần này để hôn nhân được hạnh phúc, mình sẽ trở thành người đàn ông được ông chú chúc phúc cho ngưỡng cửa cuộc đời cho xem!
Vừa lên quyết tâm vững chắc như thế, chúng tôi vừa tiếp tục buổi hẹn hò.
◆
Hạ tuần tháng bảy.
Vào buổi sáng của ngày nghỉ hè đầu tiên.
Do đổ mồ hôi khi ngủ rất nhiều nên tôi đã đi tắm, xong cứ thế bán khỏa thân trên mà đứng trước gương, đang tạo tư thế giống như là vận động viên thể hình thì Sana dụi mắt đi đến.
“Ư waa~! Nii-chan đang giả làm anh hùng kìa!”
“Có phải là tư thế biến hình đâu.”
Vừa nói, tôi vừa hờ hững thể hiện một bên ngực.
Thế rồi Sana nhìn chằm chằm vào cơ thể của tôi……
Nó thốt lên ‘à ré?’ rồi nghiêng đầu.
“Nii-chan, hình như anh to hơn nhỉ?”
“Phải đấy, anh to hơn rồi! Mà em để ý hay thật đấy~!”
“Quả nhiên mà! Không qua được mắt em đâu~! Dạo gần đây anh cũng ăn khá nhiều cơm mà~”
Sana làm gương mặt đắc thắng hơn cả tôi.
Cũng đã bảy tuần trôi qua khi tôi lấy quyến tâm trở nên vạm vỡ. Việc trước tiên mà tôi làm chính là học về tri thức luyện tập cơ.
Theo một blogger đã biến thân từ thân hình gầy gò sang vạm vỡ trong một năm rưỡi, chế độ ăn uống cũng quan trọng trong việc tập luyện cơ bắp nhằm để cơ bắp trở nên to lớn hơn này nọ.
Mục tiêu cuối cùng của tôi không phải là có thể hình đô vật, mà là có thể hình săn chắc vạm vỡ. Hiện tại thì đang trong thời kỳ tăng lượng nên tôi ăn rồi lại ăn, khi đạt được mục tiêu tăng mười lăm ký-lô rồi thì tôi định sẽ bước vào thời kỷ giảm lượng mỡ.
Và rồi tôi đây đã thành công tăng năm ký-lô sau bảy tuần này.
Bằng cách nào đó mà tôi có cảm giác rằng cơ thể mình đang to dần lên, nhưng mà có lẽ là do tưởng tượng không chừng……Do muốn có ý kiến khách quan nên tôi tính toán thời điểm mà Sana thức dậy và đi đến rồi thì làm dáng ngay.
“Cảm ơn vì đã khen anh nhé!”
Cảm giác như nỗ lực của mình đã được báo đáp rồi vậy.
“Không có gì đâu! Anh cũng khen ngược lại em đi!”
“Em giống người trưởng thành hơn chút rồi đó.”
“Hoan hô~! Vào nhóm người trưởng thành rồi~”
Sana trông rất là hạnh phúc. Rồi nó bắt đầu rửa mặt với tâm trạng vui vẻ. Tôi đứng sấy tóc bên cạnh xong rồi thì cả hai cùng đi đến bàn ăn.
Tại bàn ăn thì ba mẹ đã ở đó rồi.
“Á rà, cả 2 đứa tâm trạng vui vẻ ghê hen.”
“Tối mơ thấy gì vui lắm hả?”
“Con được Nii-chan khen đó! Với lại cũng mơ thấy giấc mơ đẹp nữa! Là một con chim ưng ngậm cà tím rồi bay phía trước núi Phú Sĩ đó[note49119]!”
“Thế là thuộc những vận may ở trên đầu rồi ha. Ba cũng nằm mơ thế mình lái xe máy vượt đèo đó.”
“Ba ngầu quá~!”
“Ngày xưa thì như thế ngầu cực lắm.”
“Còn mẹ thì mơ thấy mình đi mua vé số.”
“Đi mua đồ trông mơ thế kia, trông lãng mạn thế nào ấy ha!”
“Nếu như mà trúng giải jumbo mùa hè thì đi ăn đồ ăn ngon nhé.”
“Hoan hô~!”
Vẫn như mọi khi, bàn ăn gia đình tôi cứ nhộn nhịp. Sana đứng đầu nói nhiều nhất, con bé tạo được sự hưng phấn bằng những vấn đề nhỏ nên tôi cũng hiểu được tại sao nó lại thân với Yuzuka sợ người lạ.
Nếu như ông chú cũng là người giống gia đình tôi thì có lẽ sẽ ngay lập tức mở lòng nhỉ……Mà có nghĩ đến chuyện như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, đừng đẻ sự quyết tâm trở nên cơ bắp bị lung lay.
“Kouhei mơ thấy gì thế?”
“Con không nhớ.”
“Vậy mà tâm trạng tốt ghê hen.”
“Con nó trông hạnh phúc thế kia chắc chắn là vì có thể ở dành thời gian bên Koikawa-chan rồi.”
“Đ-, đã bảo là không có chuyện như thế mà.”
Đã giới thiệu đàng hoàng rồi, nhưng mà bị gia đình nói về chuyện người yêu ngại lắm chứ.
Tuy là tôi lập tức phủ nhận nhưng lời mẹ nói là chuẩn rồi đấy.
Từ giờ trở đi mỗi ngày cũng đang gặp nhau, nhưng ở trường thì có những ánh mắt xung quanh nữa nên là không thể dính lấy nhau. Nếu là nghỉ hè thì sẽ chẳng bị ai làm phiền, có thể làm những chuyện như là người yêu với Yuzuka.
“Hôm nay cũng đến nhà Koikawa-chan à?”
“Ừ thì, đi thì có đi……”
“Quả nhiên mà. Nghỉ hè mà dậy sớm đi gặp nhau như thế này, 2 đứa thật sự thân nhau ghê hen.”
“Em ngóng chờ tương lai lắm đó~!”
“Lúc nào đó phải giới thiệu gia đình của Koikawa-san cho nhà mình biết đấy nhé.”
“Lúc đó hãy giới thiệu em thật tốt nhé anh!”
Bọn họ ngóng trông gặp mặt gia đình nhà Koikawa này nọ, nhưng mà việc gặp mặt giữa hai nhà ở cuộc đời đầu tiên đã chẳng được thực hiện.
Tôi và ông chú trở nên hiềm khích, và Yuzuka đã xa lánh mái nhà của cổ——. Sao mà tôi nói như thế được, nên đã dối rằng「Chú bận công việc nên không thể tham dự lễ cưới」.
Cả bản thân tôi cũng biết đấy là cái cớ thật cay đắng, nhưng ba mẹ thì chẳng đào sâu thêm vào nữa.
Bây giờ là cuộc đời thứ hai rồi. Tất nhiên ngoài việc làm cho Yuzuka trở nên hạnh phúc, tôi cũng muốn làm cho gia đình mình trở nên hạnh phúc nữa.
Nếu như hiện thực hóa buổi gặp mặt giữa hai bên gia đình, mọi người ai nấy cũng sẽ nở nụ cười.
Để được như thế thì mình cũng phải trở nên vạm vỡ.
Sau khi lấy quyết tâm lần nữa và ăn thật nhiều cơm rồi thì tôi quay trở về phòng.
Hiện tại mới chỉ qua tám giờ rưỡi.
Còn sớm, nhưng thử gửi tin nhắn cho Yuzuka xem sao.
【Chào buổi sáng. Em dậy chưa?】
Nhắn tin xong, đang thay thường phục thì âm thanh điện tử vang đến.
【Bao giờ anh đến cũng được. Mà cũng đừng quên bài tập đấy nhé】
【Làm bài tập từ ngày đầu tiên nghỉ hè á!?】
Sốc văn hóa quá. Cuộc đời tôi cho đến bây giờ chưa bao giờ đụng tay đến bài tập từ ngày đầu tiên nghỉ hè. Chẳng phải thứ đấy bắt đầu từ sau khi vào tháng tám hay sao?
【Anh mà không làm xong cho sớm thì ngày cuối sẽ khóc ra nước mắt đấy?】
【Cảm giác lo sợ cũng thú vị không chừng đó】
【Tuyệt đối không thú vị gì đâu. Chỉ cần tưởng tượng thôi là sợ rồi……Em trở nên bất an rồi này(T-T)】
Biểu tượng cảm xúc thì đang khóc, nhưng mà Yuzuka có khóc gì đâu. Cổ chỉ đang trở nên bất an để thuyết phục tôi thôi. Trong đầu thì biết là như thế, nhưng nhỡ mà không may thì cũng sẽ……
【Anh hiểu rồi! Hôm nay hẹn hò làm bài tập nào!】
Làm bài tập từ ngày đầu tiên phiền thật, nhưng nếu như có câu nào không hiểu mà hỏi cô Yuzuka thông mình thì cũng được này, kết thúc sớm có thể tận hưởng trọng về kỳ nghỉ hè nữa này.
【Em đang trông chờ buổi hẹn làm bài tập lắm đó(*^^*)】
Biểu tượng cảm xúc trông hạnh phúc, có lẽ Yuzuka cũng đang làm gương mặt hạnh phúc không chừng. Tuy không thể thấy mặt, nhưng mà tôi tin chắc như thế.
Mới hôm qua vừa nhìn thấy nụ cười, vậy mà tôi lại muốn mau chóng nhìn gương mặt Yuzuka cười quá……
Tôi vội vàng sửa soạn xong xuôi rồi thì tiến đến khu căn hộ mà Yuzuka đang chờ.
Sau đó tôi đến khu căn hộ mà không tạt ngang vào đâu cả—.
Tôi và Yuzuka đang cùng ở trong căn phòng khách có hiệu quả máy lạnh. Cả hai đang ngồi học trên thảm đối diện nhau, với những trang vở bài tập được mở trên mặt bàn.
……Hết sáu tiếng đồng hồ luôn.
Hiện tại đã hơn ba giờ chiều rồi.
Tuy là có xen lẫn giờ nghỉ trưa vào nhưng hầu như việc học duy trì liên tục.
Mang mác là hẹn hò làm bài tập, nhưng cái này có khác gì là đi học đâu. Khác với ở trường là chỉ có hai đứa nhưng chẳng thể làm được chuyện gì giống với người yêu với nhau.
Thời điểm bản thân cổ đưa ra đề xuất làm bài tập, có lẽ cổ sẽ ngại tôi chiều chuộng không chừng.
Nghĩ vậy, để tạo bầu không khí như thế mà tôi có thử xoa đầu của cổ sau khi đi vệ sinh trở về, nhưng mà đã chẳng có phản ứng gì cả.
“……”
Thôi thì trở lại vị trí rồi thử dòm vào sắc mặt cổ xem.
Yuzuka thì đang đeo kính, cùng với gương mặt nghiêm túc tập trung vào câu hỏi.
Nhận thấy ánh nhìn của tôi hay sao mà cổ ngước lên, sau đó chau mày lại và gõ nhẹ bút vào cuốn vở bài tập. Ánh mắt đó thay thế cho câu nói『Tập trung đi』.
Tôi lẩm bẩm ‘biết rồi’ trong miệng rồi lại hướng về phía bài tập……nhưng độ tập trung đã mất chẳng quay trở lại.
Tôi khẽ bắt chuyện với Yuzuka đang cầm bút viết loạt soạt.
“Nà~, Yuzuka……”
“Gì thế? Lại câu hỏi không hiểu à?”
Rồi cổ nói ‘hết cách rồi nhỉ’ cùng với hơi thở dài, sau đó di chuyển đến bên cạnh tôi.
Ngay lúc mà Yuzuka đến bên cạnh, hương thơm thoang thoảng bay đến. Thậm chí còn mặc đồ mỏng nữa, di đang lơ đễnh nhưng lúc ở riêng hai đứa ở riêng như thế này hay sao mà khi dòm vào vở bài tập, tôi có thể thoáng thấy áo ngực của cổ.Chính là do đấy.
Là do chịu thua cái sự quyến rũ này nên tôi phải dành hết sáu tiếng đồng hồ để làm bài tập.
Nhưng mà, nếu như không chống lại sự quyến rũ—nếu như không làm hết bài tập thì mình sẽ mệt rã người trước khi luyện tập cơ bắp mất.
“Rồi, anh không hiểu ở đâu?”
“Đâu, đâu phải là có câu nào không hiểu đâu……Thôi thì cũng đến lúc mình dừng làm bài tập rồi nhỉ?”
“Từ bỏ rồi à?”
“‘Từ bỏ’ gì đâu, cũng 6 tiếng rồi đó? Yuzuka không thấy mệt sao.”
“Em không thấy mệt, cũng chẳng cảm thấy đã trôi qua 6 tiếng nữa. Đúng thật khoảng thời gian vui vẻ trôi qua trông nháy mắt nhỉ.”
“Yuzuka thích học đến như thế à?”
“Vì có Kohei nên vui mà. Tiếp tục hẹn hò làm bài tập, cùng kết thúc trong hôm nay nào.”
“Trong hôm nay!?”
“Sao lại càu nhàu thế kia.”
“Càu nhàu chứ! Trong một ngày thì không thể đâu!”
“Tốt hơn là làm cho xong càng sớm càng tốt. Em muốn mùa hè này đi chơi biển hay là đi khu vui chơi với anh lắm đó.”
“Có thể đi mà không phải làm cho xong bài tập mà……”
“Làm xong rồi thì đi chơi sẽ thấy thoải mái hơn đúng chứ.”
“Thì đúng……nhưng chí ít cũng chừa cho anh chút sức để tập cơ hôm nay trước khi mệt rã cả người đi mà.”
Có lẽ vì kế hoạch Kurose Kouhei hóa sáu múi không thể thiếu trong tương lai của hai đứa nên tôi không thể nói thẳng ra. Yuzuka thở dài một hơi rồi chịu đầu hàng tôi.
“Hết cách với anh luôn……Phần hôm nay xem như xong cũng được. Mà đổi lại ngày mai cũng làm bài tập đấy nhé.”
“Ừ, anh sẽ cố.”
Yuzuka nhắc ‘hứa rồi đấy nhé’ rồi tựa đầu vào vai tôi.
“……Em buồn ngủ à?”
“Ư ừn. Em nghĩ sẽ để anh xoa đầu thôi. Anh muốn sờ mà đúng chứ?”
Bài tập đã kết thúc rồi. Đâu phải là tôi đâu muốn, đã vậy còn cho đến bây giờ nữa.
Với lại……Yuzuka cũng đang làm ánh mắt trông như muốn được tôi xoa. Lúc nãy còn không có tí phản ứng nào, nhưng mà giống như cổ chỉ nhẫn nhịn để có thể tiếp tục làm bài tập vậy.
Khi mà tôi vòng tay trái ra đằng sau để vuốt ve mái tóc thì cảm nhận được cảm giác mượt mà. Khi mà tôi đang tận hưởng cảm giác sờ mềm mượt ấy thì Yuzuka trông như nhột mà rên lên thành tiếng hòa lẫn với hơi thở.
Một ngày nghỉ lý tưởng ghê. Tôi muốn cả hai cứ thế này tựa vào nhau, nhàn nhã trải qua quãng thời gian hạnh phúc……Nhưng mà không thể thơ ơ chuyện tập cơ bắp được.
Tôi phủi đi nhưng cám dỗ vì tương lai, đưa tay ra khỏi mái tóc màu nâu mềm mượt đó.
“……Đủ rồi sao?”
“Ừ. Anh thỏa mãn rồi.”
“Vậy thì lần tới đến lượt em nhé.”
“Yuzuka cũng muốn vuốt ve à?”
“Gì đấy, không muốn à?”
“Nói là không muốn thì……đúng hơn là anh bị ám ảnh chuyện bị giật đứt tóc lúc khi xưa thôi.”
“E-, em có làm chuyện đó đâu~!”
“Có làm còn gì. Cãi nhau, rồi em nắm lấy tóc, *bựt bựt* thành tiếng nữa.”
“Em có cố tình đâu! Tại tóc anh nó tự rụng ấy chứ!”
“Đừng có nói nó rụng ra coi!”
“Lỗi tại anh rụng tóc nhiều quá ấy!”
“Đừng có nói rụng nhiều coi! Gương mặt lúc đó của Yuzuka kiểu『Ể~, đến tận thế này sao……』ấy vẫn còn in sâu trong đầu anh không tách rời này.”
“Thì bởi vì, em đã giật cả mình mà……Nhưng mà, lần này em sẽ không làm chuyện đó đâu. Sẽ không cãi nhau như thế nữa, anh cũng nói rụng tóc là do stress mà……Với lại, có thể anh bận tâm về chuyện đó, nhưng mà em thì không đâu đó? Vì em thích con người bên trong của anh mà.”
“Nhưng mà, lúc giới thiệu anh cho ai đó không thấy ngượng sao?”
“Sao mà ngượng được. Em sẽ ưỡn ngực giới thiệu ‘Đây là chồng yêu của tôi đó.’ cho xem.”
Rồi cổ nói ‘Thế nên anh vui lên đi nào’ rồi đến nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi.
Bị cuốn hút bởi cảm giác dễ chịu, tôi để cho cổ vuốt ve mái tóc mình một lúc……Nhưng không lâu sau đó thì tôi đứng dậy.
“Nào, giờ thì tập cơ bắp thôi.”
“Anh đem tạ cầm tay đến à?”
“Anh để nó ở nhà rồi. Vì hôm nay là ngày tập luyện cơ ngực với cơ tam đầu.”
Có cái lý thuyết siêu phục hồi trong việc luyện tập cơ bắp.
Cơ bắp sẽ bị hủy hoại khi chịu quá tải, nhưng khi phục hồi thì nó sẽ sinh ra lượng cơ bắp mạnh mẽ hơn trước. Cơ bắp cứ lặp đi lặp lại quá trình bị hủy hoại rồi lại sinh ra như thế làm cho nó lớn dần lên, rồi cơ thể sẽ trở nên vạm vỡ—
Hiệu quả hóa to sẽ tốt hơn khi để nó chịu tải sau khi hồi phục, chứ không phải để chịu tải mà không chờ phục hồi.
Và do từng bộ phận sẽ có thời gian hồi phục khác nhau nên tôi đang chia ra từng phần nhỏ để luyện tập.
Hôm nay là ngày tập hít đất. Ngày để tập luyện cơ ngực và cơ tam đầu.
“Rồi, làm thôi!”
Tôi thay bộ đồ tập luyện, sẵn sàng tư thế đúng đắn rồi thì bắt đầu hít đất. Đẩy ngực thấp xuống sâu gần như là dính xuống mặt sàn, ý thức đến bộ phận đang luyện tập rồi lặp đi lặp lại chuyện gập lại và duỗi thẳng nó.
“—Ba mươi!”
Tôi làm ba hiệp mỗi lần ba mươi cái, xen lẫn giờ nghỉ ngơi trong đó. Lúc ban đầu thì lập tức chạm giới hạn ngay, nhưng dạo gần đây có thể dư dả hoàn thành chỉ tiêu rồi.
Có lẽ cũng sắp đến lúc kết thúc mấy cái bài luyện tập sử dụng trọng lượng cơ thể làm tải trọng thôi.
“Em ngồi lên lưng anh một chút được chứ?”
“Ểể~……”
Yuzuka vẫn cứ ngồi ở ghế sô-pha mà làm vẻ mặt trông khó chịu một cách trắng trợn.
Tuy cổ nói là thích mùi của tôi, nhưng có lẽ là không thích mùi mồ hôi nhỉ?
“Thế này thì không đủ tải trọng ấy mà. Vì tương lai của bọn mình, nhờ em đấy.”
Yếu lòng trước cụm từ ‘vì tương lai’ hay sao mà Yuzuka thở dài như thể bỏ cuộc.
“Hết cách rồi ha……Đổi lại anh mà nói『nặng』hay gì đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu đấy nhé?”
Àà, cổ không thích chuyện đấy à.
Dù cho có ngoại hình thế nào đi nữa thì nếu Yuzuka—người con gái mà tôi yêu, bận tâm đến rồi thì tránh đụng chạm đến thì hơn.
“Khắc cốt ghi tâm luôn.”
“Vậy……”
Nói thế rồi Yuzuka ngồi lên lưng tôi.—Cảm giác mềm mại đang dâng trào trên lưng!
“Tại sao lại nằm sấp xuống thế hả!? Bình thường phải là cưỡi còn gì!”
“Nếu em cưỡi chẳng phải trông lưng anh sẽ bị gập thành hình chữ ‘kư[note49120]’ hay sao”
“Em không cần lo lắng cho cái lưng anh đâu. Cứ cưỡi lên đi đừng bận tâm.”
“Không muốn. Vì tương lai của hai đứa mình thì em cũng muốn anh khỏe mạnh nữa.”
Tôi cũng yếu lòng trước cái cụm từ ‘vì tương lai’. Tuy cảm giác ngon lành làm tôi không thể bình tĩnh được, nhưng mà cần phải tập trung luyện tập cơ bắp để tránh bị thương.
“Cẩn thận để đừng bị té đấy nhé.”
“Dạ. Em sẽ đếm cho anh nên cứ tập trung mà chống đẩy đi.”
Tôi nói ‘đã rõ’ rồi tập trung toàn bộ thân kinh vào cánh tay—
“Uôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôô!”
Không được rồi! Một mili còn chả lên được!
“Xin lỗi. Không được rồi.”
“Ch-, chí ít thì cũng phải nâng lên được một lần đi chứ~! Chẳng phải giống như là em quá nặng sao!”
“Có còn cách nào khác đâu. Nặng thật mà.”
“Rồi, nói rồi đấy nhé! Em đã nói là không được nói ra vậy mà!”
“Đừng có đột nhiên hét vào tai coi! Vì tương lai của hai đứa mà tai anh trở nên kém đi sẽ phiền lắm đúng chứ?”
“……Anh, tưởng nói như thế thì chuyện gì cũng sẽ được em tha thứ hả?”
“Sẽ là xạo nếu như anh nói là không nghĩ……Nói chung thì xin lỗi. Anh xin lỗi.”
“Thì không sao. Mà em cũng xin lỗi vì đã hét vào tai anh nhé?”
“Anh không bận tâm đâu.”
Cả hai đứa làm lành để không để lại hiềm khích rồi thì Yuzuka rời khỏi.
Tôi quyết định bổ sung số lần vào phần tải trọng mà mình không gánh được mà thực hiện thêm hai hiệp ba mươi cái nữa. Ba mươi cái ban đầu thì gồng được bằng cách nào đó, nhưng mà ba mươi cái cuối thì giữa chừng cánh tay dần không nhấc lên được……Sau khi hoàn thành hai hiệp đó rồi thì tôi cứ thế mà ngã nhào xuống thảm.
“Phù~…….phù~……”
“Anh vất vả rồi. Cố gắng lắm rồi đó.”
“Yuzu……Protei……”
“Rồi rồi. Giờ em đi làm đây.”
Một blogger có nói, ngay sau khi luyện tập cơ bắp thì chất đạm sẽ dễ được hấp thu, uống protein trông như là rất thích hợp.
Sau khi mệt mỏi rã rời tại nơi đó khoảng năm phút thì tôi uống cạn ly protein vị cam chuối. Lúc đầu thì tôi có nghĩ『Protein trông ghê ghê vì nó giống như bột』nhưng giờ đã có thể uống ngon mà vị nó giống như là nước ép vậy.
“Thế nào? Có trông thấy anh mạnh hơn chưa?”
Tôi bán khỏa thân nửa trên trước mặt Yuzuka và làm động tác nắm chặt hai tay trước ngực.
“Em thấy trông mạnh hơn Kouhei của hôm qua.”
“Thế à. Trông mạnh hơn rồi à~”
Được Yuzuka đảm bảo làm cho cảm giác an tâm và vui mừng dâng lên trong lòng tôi. Cứ theo đà này luyện tập luyện tập vắt hết sức để luyện tập, trở thành sáu múi lực lưỡng cho ông chú thấy nào!
Tôi vừa lấy quyết tâm, vừa lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi rồi thay lại bộ đồ thường.
“Luyện tập cơ bắp thế là đủ rồi sao?”
“Đã đạt được chỉ tiêu hôm nay rồi.”
“Thế tức là, từ giờ đến tối anh rảnh nhỉ?”
“……Chắc là em không bảo sẽ làm bài tập gì đâu ha?”
“Thì đúng rồi đấy——Em muốn nói thế lắm nhưng hôm nay thì thôi vậy. Từ giờ đi mua đồ chứ?”
“Đi mua đồ ăn tối à?”
“Ư ừn. Đi mua đồ cho anh.”
“Cho anh? Anh tiêu vào dụng cụ tập luyện rồi, không có ngần ấy tiền đâu……”
“Em sẽ mua cho anh. Là phần thưởng cho sự cố gắng đó. Mỗi ngày anh đều luyện tập mà, cái áo sơ mi ấy mà cài nút vào khó chịu cho ngực lắm đúng chứ.”
Đúng thật là tôi có cảm giác nó chật hơn so với lúc trước. Tuy không phải vì thế mà phải vội đi mua đồ làm gì, nhưng tôi thì cũng muốn đi ra ngoài cùng với Yuzuka mà.
“Vậy thì hẹn hò đi mua đồ nhỉ.”
Thế rồi tôi cùng với Yuzuka gật đầu ra vẻ hạnh phúc kia đi ra bên ngoài trời đổ lửa.
◆
Khoảng hơn bốn giờ chiều, chúng tôi đã đến được cửa tiệm quần áo ngoài rìa khu mua sắm.
Đấy là một cửa tiệm trưng bày những bộ đồ aloha bắt mắt. Trong cửa tiệm sáng sủa đang du dương bản BGM vui vẻ, khiến cho tâm trạng dâng cao một cách tự nhiên.
Bao gồm cả cuộc đời đầu tiên thì đây là cửa tiệm đầu trong đời tôi đến thăm……
“Em thường đến đây lắm à?”
“Ư ừn. Em chỉ đến vào mùa hè lúc học cao trung năm nhất thôi. Nhân viên là loại người đến bắt chuyện một cách tích cực nên là sau đó em chẳng lần nào đến nữa.”
Đối với một người sợ người lạ như Yuzuka thì chuyện giải thích hàng họ cho khách hàng chỉ phản hiệu quả thôi. Có vẻ như trước khi bắt đầu hẹn hò với tôi, cổ thường mua đồ trong mấy tiệm trang phục ở trung tâm mua sắm mà cơ bản nhân viên không dính dáng đến bản thân.
Đến tiệm vào cùng thời kỳ lần trước ghé thăm nên có lẽ sẽ gặp người nhân viên đó, nhưng do cùng đi với tôi mà cổ nghĩ có thể an tâm mà mua sắm.
“Nhân tiện thì, người nhân viên đó là con trai à?”
“Ư ừn. Là một phụ nữ trẻ. Sao thế?”
“Không có gì. Chỉ là anh muốn hỏi thôi.”
Đôi mắt của Yuzuka trở nên nham hiểm.
“A~, em biết rồi nha. Anh lo không biết có phải đấy có phải là tán tỉnh không đúng hông.”
“L-, làm sao thế được.”
“Anh nói xạo dở lắm. Mặt anh ghi rõ chữ『Lo cho cổ bị tán tỉnh』kia kìa.”
“Em nhìn nhầm rồi đấy.”
“Nhầm sao cho được. Em nhớ rõ gương mặt đó mà. Hora, em từng nói là muốn đi làm thêm mà nhờ anh tư vấn mà đúng chứ?”
“Vào năm hai đại học ha.”
Đi làm thêm cũng có khía cạnh học tập về xã hội, nhưng mà ba của Yuzuka thì lại theo cách suy nghĩ『Bổn phận của học sinh là học hành』.
Thật ra có lẽ ổng chỉ lo lắng cho đứa con gái sợ người lạ của mình, hay nỗi sợ bị mấy đứa con trai tiếp cận……
Đổi lại việc cấm đi làm thêm, có vẻ như ông chú đã gửi rất nhiều tiền cho cổ hàng tháng.
Ban đầu thì Yuzuka nhận hảo ý từ cha mình như thế, nhưng do nghĩ không thể cứ mãi mà sợ người lạ được hay sao mà cổ đã nhờ tôi tư vấn về chuyện muốn thử đi làm thêm.
Một Yuzuka mắt chứng sợ người lạ, trở nên lo lắng run cầm cập, ngay lập tức lẹo lưỡi mà đi làm thêm á……Tôi nhớ lại sự lo lắng như thế mà cứ như là chuyện hôm qua.
Nhưng mà, Yuzuka đã bộc lộ dũng khí để cố gắng khắc phục điểm yếu của mình.
Mang cảm xúc muốn tôn trọng thứ cảm xúc như thế của cổ nên là tôi đã đưa ra đề xuất đi làm thêm công việc phát khăn giấy.
Nếu như là phát khăn giấy thì sẽ luyện tập được bắt chuyện với đối phương, và cũng chẳng cần mấy cuộc hội thoại phức tạp.
……Chỉ là, do đã từng chứng kiến một bà chị phát khăn giấy bị tán tỉnh nên tôi cực ký lo lắng nếu như Yuzuka cũng bị bọn nó tán tỉnh lấy.
Để có thể chạy đến cứu cổ lúc cần kíp mà tôi đã quyết định lặng lẽ quan sát. Tất nhiên là Yuzuka chưa phát hiện ra rồi.
“Kouhei lúc đó lo lắng cho em bị tán tỉnh nên đã lén đi quan sát em đúng chứ.”
“T-, tại sao em biết……Anh đã giả dạng rồi vậy mà……”
Rồi Yuzuka nở nụ cười đắc ý khi mà tôi bối rối, lơ đễnh thừa nhận ra mất.
“Dù anh có đeo khẩu trang với kính râm vào đi nữa, mặc có bộ đồ như thế sẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
“Th-, thế xin lỗi nhé~. Vì cái bộ dạng kỳ quặc đó!”
Có ngờ rằng vào cái ngày hôm đấy, chuyện sau khi Yuzuka phát hết khăn giấy tôi đã vội vàng rời khỏi nơi đó rồi giả điên hỏi『Yo~, làm thêm thế nào rồi?』khi mà cổ về nhà đã bị nhìn thấu toàn bộ đâu chứ……Xấu hổ làm sao ấy.
“Em chưa bao giờ thấy biết ơn về trang phục của Kouhei như ngày hôm đó cả. Nhờ như thế mà em ngay lập tức nhận ra và đã có thể an tâm mà làm thêm. Cảm ơn anh đã dõi theo em nhé.”
Nhưng mà, ừ thì……được cổ làm thế này với vẻ mặt trông hạnh phúc, thôi thì là chuyện tốt vậy.
“Vì là người yêu nên bảo vệ là lẽ đương nhiên thôi. Thế nên, dù cho em bị tán tỉnh đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ. Bằng chính cánh tay đang trở nên vạm vỡ đúng cách này đây.”
“Rồi rồi. Anh đáng tin cậy lắm.”
Cùng với Yuzuka đang nở nụ cười tươi, tôi vừa nghe bản BGM vui vẻ, vừa nhìn quần áo xung quanh.
“Cơ mà……Toàn là áo sơ mi aloha không ha.”
“Trông cảm giác mùa hè chẳng phải tốt sao. Anh không thích à?”
“Thì anh chưa từng mặc áo sơ mi aloha mà. Nếu như là biển hay gì đó thì còn hiểu……mặc như này ra đường có nổi quá không?”
“Xem cái người toàn ăn mặc kỳ lạ nói gì kìa.”
“C-, càm ràm mãi nha~. Lúc đó anh đã nghĩ là mình ngầu lắm đấy.”
“Thế em sẽ hiệp lực để làm cho anh có thể nghĩ áo sơ mi aloha cũng thật ngầu.”
Hiệp lực á……
“Tức là mỗi ngày em đều nói『anh ngầu quá』với anh chẳng hạn à?”
“Nếu như anh mỗi ngày nói em『dễ thương』nhé.”
“……Tính toán đến thế này rồi dẫn anh đến cửa hàng này rồi thì em đúng là người bày mưu đấy.”
“Em làm gì mà lập ra được chiến lược như thế chứ~. Chỉ đơn thuần em muốn anh nói em dễ thương thôi—Mà anh bắt em nói cái gì thế này!”
“Tự mẹ trẻ tự hủy đấy chứ! Được thôi, anh sẽ khen em. Dễ th—”
“Chờ đã. Phần hôm nay anh cứ giữ lấy đi.”
Yuzuka vội vàng ngăn tôi lại.
Cơ mà đâu phải giới hạn mỗi ngày một lần đâu kia chứ……
“Thế lúc nào nói mới được?”
Nếu như cổ thấy thời điểm mà tôi nghĩ là『dễ thương』là được thì bây giờ tôi cũng có thể nói ra vậy mà.
“Em cũng mua đồ nữa nên lúc đó hẵn nói.”
“Hiểu rồi. Nếu thế thì cũng hãy nói với anh lúc đấy nhé.”
Yuzuka gật đầu và nói ‘được rồi’.
Rồi chúng tôi tiếp tục đi nhìn quần áo quanh—
“A~, cái này chẳng hạn được lắm này?”
Cái mà Yuzuka lấy là một áo sơ mi aloha với họa tiết hình thơm.
Cảm giác chất lượng mềm mại, trông như mặc vào thoải mái lắm đây.
Tôi tin tưởng toàn bộ vào gu của Yuzuka nên quyết định lấy mẫu hình thơm. Sau đó tôi thử cởi áo sơ mi đang mặc và mặc cái áo aloha lên mình.
“Thế nào?”
“Ừm. Ngầu lắm.”
“Th-, thế hả……”
Mặt tôi dần nóng lên. Biết là sẽ được cổ nói thế rồi, vậy mà mặt đối mặt nói thế này ngượng thật chứ.
Chỉ mỗi tôi đỏ mặt thôi thì có cảm giác đã thua cuộc ấy, nên cũng phải cho cổ nghe câu cực kỳ『dễ thương』mới được.
Tôi vừa lén lập nên kế hoạch như thế, vừa cởi cái áo sơ mi aloha ra và cầm trên tay thì lần này theo Yuzuka đi mua đồ. Yuzuka mà đi mua đồ nói chung là lâu lắm, nhưng mà dường như hôm nay cổ đã quyết định được thứ cần mua rồi nên cứ tiến thẳng đến nơi đó.
Ở chỗ đó được bày bán những bộ bikini họa tiết aloha mà làm cho người ta cảm nhận được mùa hè của biển quanh năm.
Quả thật chỉ nhìn bộ bikini được treo trên móc thôi thì sẽ chẳng cảm nhận được gì cả……nhưng mà khi nghĩ Yuzuka sẽ mặc nó vào thì tôi lại trở nên hồi hộp.
“Em mặc thử cái này hả?”
“Phải. Như đã hứa, anh phải nói đàng hoàng đấy nhé?”
“B-, biết rồi. Mau chóng đi thay đi.”
“Bộ muốn thấy đến thế à? Ecchi.”
“Kh-, không phải như thế~”
“Vậy thì không muốn thấy à?”
“Cái đó cũng không phải……”
“Ecchi.”
Bị cổ cười nham hiểm với đôi mắt híp lại khiến tôi dần trở nên ngượng ngùng hơn. Tôi vừa bỏ cuộc mà nói ‘mà chuyện đó sao cũng được’, vừa cùng với Yuzuka đến phòng thử đồ.
“Anh đi nhìn đồ qua loa đây, thay xong rồi thì gọi anh.”
“Vậy đứng ở chỗ mà có thể nghe giọng em đàng hoàng được chứ?”
Đúng thật do có nhạc đang du dương nên nếu không đứng gần sẽ chẳng nghe thấy được, nhưng mà nếu đợi ở trước rèm làm tôi lo lắng.
“Vậy thì khoảng 5 phút sau anh quay trở lại.”
“5 phút nhé. Em biết rồi.”
Soạt~ rồi chiếc rèm được đóng lại.
Khi rời khỏi khu thử đồ với cảm xúc kỳ vọng tràn trề, đột nhiên bụng tôi đột nhiên trở nên đau. Dường như cái lon nước uống hết một hơi lúc giữa chừng đến đây nó bộc phát hiệu quả rồi.
Trông như sẽ tốn hơn năm phút nên tôi quay trở lại phòng thử đồ để báo cho Yuzuka biết trước khi đi vệ sinh. Và rồi, Để không bị át bởi tiếng nhạc vui vẻ mà tôi cất lớn tiếng.
“Yuzuka~! Anh đi vệ sinh một chút nhé—”
“Suỵt!”
Tôi nghe được tiếng kỳ lạ ở bên kia chiếc rèm. Tiếng này lạ so với hắt-xì.
“‘Suỵt~’, tức là sao?”
“K-, không~, không có gì cả! Ư, ừn! Là vậy đó, ba à!”
“——~!?”
Tim tôi chợt thắt lại.
Có lẽ ngay sau khi tôi rời đi thì cổ nhận được điện thoại từ ông chú, an tâm vì năm phút tới tôi không quay trở lại nên cổ mới bắt máy không chừng.
Nhưng mà chi vỏn vẹn một phút thôi tôi đã quay trở lại, lại còn lỡ gọi lớn tên của cổ nữa.
……Ông chú chưa nghe được đâu nhỉ?
Tôi ém hơi trong nỗi bất an cùng với nhịp tim đang đập rất nhanh rồi lắng nghe phía bên kia chiếc rèm.
“Ư, ư ừn, không phải mà. Là Yuzuka khác. Bên cạnh cũng có người tên Yuzuka nữa—Đâu, đã bảo không phải mà! Ba không thể tin tưởng con gái mình à?”
Yuzuka đang tranh cãi.
Tôi không nghe được tiếng ông chú, nhưng dường như là cổ đang bị nghi ngờ dắt trai theo.
Những câu phủ nhận ‘không phải’, ‘đâu phải thế’ cứ tiếp tục……nhưng mà giọng nói của Yuzuka đang lan ra sự dao động. Đánh lừa ba của mình khó lắm hay sao mà làm cho ổng tiếp tục nghi ngờ, dẫn đến Yuzuka đã nóng lên.
“Đã nói là không phải rồi mà! ……Hảả? Gì cơ! Sao lại nói như thế chứ!? Ba đừng có nói xấu đến người mà ba còn chưa gặp mặt! Ảnh không phải người như thế! Ảnh là một người tuyệt vời đó~! ……Ừm……Ừm……Phải! Nhất định là người ba sẽ thích! ……Ể~, giọng nói? Có thật chỉ như thế thôi không? ……Ừm……Ừm……Nếu thế thì được.”
Nửa bên rèm được mở ra, và tôi được cổ gọi.
Khi tôi bước vào với sự lo lắng theo cả hai nghĩa thì Yuzuka vẫn chưa có cởi đồ.
Nhưng mà một yếu tố bất an khác cực kỳ mạnh, hoàn toàn chẳng thể làm cho sự căng thẳng giảm đi chút nào cả.
“……Sao thế?”
Khi tôi nhỏ tiếng hỏi để cho ông chú không nghe thấy thì Yuzuka trông tức giận mà nói,
“Ba nói muốn chào hỏi với anh. Bảo không cần gặp trực tiếp, chỉ cần nghe giọng thôi là được.”
Chỉ cần giọng. Nếu chỉ cần giọng nói thì……
“……Có ổn không?”
“À, àà, không sao. Không thành vấn đề.”
Tôi nhận lấy điện thoại, sau khi hít thở một hơi thật sâu rồi trả lời.
“Đã chuyển máy rồi ạ, cháu là Kurose Kouhei ạ!”
『Tao không hỏi quan hệ giữa mày và con gái tao là gì! —Nhưng mà, nếu như mà mày quan tâm đến chuyện hẹn hò với con gái tao thì gặp trực tiếp tao đi!』
“Gặp trực tiếp ạ!?”
“Hảả!? Gì đấy! Chuyện có phải thế này đâu! Kouhei, anh bơ đi chuyện này cũng được!”
Yuzuka đã nói thế với tôi rồi, nhưng mà nếu từ chối cuộc gặp này thì lời chào hỏi đám cưới sẽ thất bại—Tôi có thể nhìn thấy cái tương lai bị ổng quát『Quan tâm đến chuyện hẹn hò mà lại không gặp tao thì chẳng phải thất lễ sao!』.
Tôi thì vẫn chưa trở nên vạm vỡ. Vẫn chưa trở thành sở thích của ông chú. Nhưng mà nếu từ chối thì sẽ lặp lại lần thứ hai cuộc đời đầu tiên.
Thế này thì lựa chọn chỉ có một mà thôi.
“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ gặp chú!”
『Thế thì thứ bảy tuần kế nữa tao sẽ đến gặp! Cũng nói cho con gái tao như thế luôn!』
*Rụp* - Và cuộc gọi kết thúc.
“……Em nghe rồi chứ?”
“Em nghe rồi……Tại sao anh lại nói là gặp chứ?”
“Nếu mà anh từ chối thì sẽ để lại ấn tượng xấu nhất cho buổi chào hỏi đám cưới còn gì. Không sao đâu, còn những 2 tuần nữa mà.”
Được Sana bảo『trở nên to hơn rồi』, còn được Yuzuka khen『trông mạnh hơn so với hôm qua』nữa.
Tôi đã trở nên vạm vỡ hơn so với lần gặp mặt trước.
Nếu như trong hai tuần tập luyện thể hình nghiêm túc thì có lẽ sẽ trông mạnh mẽ hơn nữa.
Tôi tự dặn bản thân mình như thế để lấy lại sự bình tĩnh trong lòng.
◆
Nếu cứ làm cho Yuzuka bất an thì có khả năng cái ác mộng『Mất ký ức』sẽ tái hiện—.
Vẫn cứ ôm cái cảm giác lo âu như thế, tôi trước hết vì để làm cho tâm trạng của Yuzuka tốt lên mà rủ cổ đi hát karaoke.
Hát nhiệt tình để giải tỏa stress, song ca vui vẻ cùng nhau rồi thì lần này chúng tôi đi đến quán ăn gia đình.
Dùng bữa tối xong thì tôi gọi bánh ga-tô, và Yuzuka đã ăn nó mà trông rất ngon miệng.
Nhờ đó mà làm cho cảm giác lo lắng của cổ giảm đi, nhưng mà hình như vẫn phản đối chuyện tôi gặp mặt ông chú quá sớm—
“Em đã nghĩ rồi, nếu như tạo ra một bức ảnh ghép Kouhei vào thân hình vạm vỡ thì sao?”
Bước đi trên con đường được ánh đèn chiếu sáng để tiễn Yuzuka về nhà thì cổ đưa ra đề xuất như thế.
“Anh thì không có kỹ thuật như thế đâu.”
“Thì đi tìm và nhờ người có thể làm là được. Nếu như có thể ghép chuẩn thì ba em cũng sẽ công nhận thôi~”
Yuzuka nói bằng giọng vui tươi để cho tôi chú ý đến chuyện đấy.
“Đã hứa là sẽ gặp rồi. Chỉ mỗi hình thôi thì chú sẽ không chấp nhận đâu.”
“Thế bảo thể trạng của anh không được tốt là được mà.”
“Thế thì hình tượng『đàn ông mạnh mẽ』sẽ sụp đổ ngay còn gì.”
“Nếu thế thì bảo là có việc nhà hay gì chẳng hạn……Nói chung là không phải miễn cưỡng gặp nhau là được. Em cũng sẽ đi theo cùng Kouhei. Nếu như em từ chối gặp thì ba cũng sẽ bỏ chuyện đến thôi.”
“Như thế không được!”
Khi tôi nói bằng giọng kiên quyết cứng rắn thì Yuzuka đúng lại như là bối rối,
“Tại sao? Có thể trì hoãn gặp mặt cho đến khi Kouhei trở nên vạm vỡ mà?”
“Như thế thì Yuzuka và chú sẽ trở nên xa cách mà còn gì.”
Đây là cuộc đời thứ hai. Tôi đã thề lần này sẽ làm cho Yuzuka trở nên hạnh phúc.
Vậy mà chỉ vì sự thuận tiện của tôi để làm cho hai người họ trở nên xa cách thế này……Tôi không thể chấp nhận cái cách tác chiến như thế được.
“Nhưng mà……chỉ cần có Kouhei bên cạnh thì em hạnh phúc rồi.”
Yuzuka đang nghĩ tôi quan trọng hơn bất cứ gì với em ấy. Cảm xúc đó làm tôi vui lắm. Thật đấy.
Nhưng cho dù là vậy đi nữa—
“Dù vậy đi nữa, anh không muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người. Yuzuka cũng đâu muốn trở nên xa cách với ba mình đâu đúng chứ?”
“Thì đúng là thế……Ông đã một mình gà trống nuôi con mà……Lúc nãy có lỡ quát nạt, nhưng mà em thật sự biết ơn lắm……”
“Nếu thế thì gặp thôi. Anh sẽ gặp rồi làm cho chú chấp nhận anh cho xem.”
Thành thật mà nói chỉ có bất an khi gặp ông chú thôi.
Nếu so với chuyện làm cho Yuzuka mất trí nhớ thì chuyện gặp ông chú chẳng có gì đáng sợ cả—. Cảm xúc mà trước kia tôi nói với Yuzuka ấy không phải giả dối. Không phải giả dối……nhưng mà nếu so với lại chuyện mất đi Yuzuka thôi, chứ gặp mặt ông chú có phải chuyện ổn đâu chứ.
Tất nhiên là không thể để cho cổ biết được cảm giác bất an như thế.
“Nếu như Kouhei đã nói như thế rồi thì……2 tuần tới quen hết chuyện bài tập mà tập luyện một cách đàng hoàng nào. Em sẽ dồn hết sức hỗ trợ cho anh.”
“Cảm ơn em.”
Cả hai đứa cùng lên quyết tâm rồi lại bắt đầu đi. Lúc đến trước khu căn hộ thì,
“Vậy thì sáng mai anh cũng đến nhé.”
“Ừm. Em sẽ đợi. Vậy chào anh, Kouhei.”
Được Yuzuka vẫy tay rồi, tôi bước đi trên con đường về nhà một mình mà cảm thấy nặng trĩu.
“Con về rồi đây……”
“Mừng anh đã về Nii-chan! Vừa đúng lúc phòng tắm đang trống đó!”
Khi tôi quay về nhà thì được Sana tươi tắn chào đón trong bộ pajama dài bằng nửa người.
Trước hết thì đi tắm, thay đổi tâm trạng cái đã nhỉ.
“Anh biết rồi. Vào ngay đây.”
Tôi đặt cái túi giấy đựng bộ sơ mi aloha trong phòng, mang theo đồ để thay rồi đến phòng thay đồ.
Nhìn nửa thân trên đã trần trụi trong gương thì thấy được gương mặt của một thằng đàn ông ra vẻ bất an đến ngần ấy.
“……Đừng có làm vẻ mặt như thế coi.”
Mày, chẳng phải đã trưởng thành đàng hoàng rồi sao. Cân nặng cũng tăng hẳn năm ký lô đấy. Sự thay đổi về ngoại hình cũng thể hiện ra ngoài nữa. Bằng chứng đó cũng đã được Sana nói ra mà. Rằng, ‘anh đã to hơn’ ấy.
Tôi vừa dặn lòng như thế thì Sana đến phòng thay đồ.
“À ré? Nii-chan chưa vào à.”
“Bây giờ vừa định vào đây. Đến đây làm gì đấy?”
“Em định đi đánh răng thôi.”
“Thế à……À này, anh muốn hỏi lại lần nữa, trông anh như thế nào?”
Hôm nay cũng tập luyện cơ bắp nhiều lắm rồi.
Tuy chỉ một ngày thôi thì sẽ không thể hiện ra sự thay đổi to lớn cho lắm đâu……nhưng nếu như thể hiện ra sự thay đổi khác với lại cái mà con bé nhận ra lúc sáng nay, tôi có tự tin rằng mình sẽ có thể trở nên mạnh hơn trong vòng hai tuần.
Sana cười tủm tỉm và nói,
“Em nghĩ là đã to hơn rồi đó~! Chẳng phải cao hơn hẳn một cm sao?”
Nó nói như thế bằng giọng tươi tắn.
……Một cm?
“Đang nói về gì đấy?”
“Thì về chiều cao. Nii-chan, dạo gần đây anh cũng ăn nhiều mà~”
Cái đó thì tôi vui đấy. Vì tôi ngưỡng một cái mức một trăm bảy mươi cm mà.
Nhưng mà, không phải thế.
Cái mà tôi muốn hỏi không phải là chiều cao—
“Thể hình thì sao?”
“Thể hình?”
“Ừ, thể hình. Anh, trông có vạm vỡ không?”
“Có thấy vạm vỡ gì đâu.”
Bị nó trả lời ngay tắp lự làm cho nỗi bất an trong tôi dâng lên.
“……Hoàn toàn không hả?”
“Ừm. Thì bởi nếu như Nii-chan mà vạm vỡ thì em cũng sẽ trở nên vạm vỡ mất.”
……Nó đang nói cái gì đấy?
“Nếu theo cách nói đấy thì giống như anh và em cùng đẳng cấp với nhau ấy.”
“Thì giống mà. Nhìn này~”
Sana đắc ý vén ống tay áo sơ mi dài nửa thân ấy lên.
Bắp tay lộ ra kia……nó to giống cỡ như tôi vậy.
“C-, cánh tay đó là sao!?”
“Sau khi gia nhập câu lạc bộ thì thế này chẳng hiếm với con gái đâu anh. Cơ bụng của em cũng thế, nhìn này~”
Nó vén áo sơ mi lên, để lộ cho tôi thấy cơ bụng hơi ngấn múi.
……Còn kinh hơn tôi nữa.
Vậy ra tôi, còn thua cả đứa nữ sinh trung học sao? Cái gì thế này. Hoàn toàn chẳng ra gì cả. Thế này thì sao người ta nghĩ mình là đứa con trai mạnh mẽ được chứ.
“À ré? Nii-chan không đi tắm sao?”
“Để sau……”
Đây không phải là lúc đi tắm. Nói chung là phải luyện tập cơ thể.
Tôi vừa quay về phòng, vừa trông như sắp bị nỗi bất an đè bẹp, sau đó nhồi nhét tạ vào trong balô. Nếu lấy cái này làm tải trọng cho việc hít đất thì sẽ chịu đựng kha khá dấy.
Chỉ tiêu của ngày hôm nay đã hoàn thành, nhưng mà vẫn chưa đủ. Hoàn toàn chẳng đủ gì hết cả. Nếu như không luyện tập cơ bắp hơn thì nó sẽ chẳng hóa to như mong muốn—Cái tương lai lý tưởng cũng sẽ chẳng thành hiện thực.
“Ư~……phù~……ưn~……”
Tôi cắn chặt răng và chống đấy. Nếu như mọi khi thì tôi sẽ tập trung toàn bộ thần kinh của mình vào mỗi bộ phận, nhưng mà ý thức lại không hướng về đằng ấy. Trong đầu đang tràn ngập bất an nên chẳng phải lúc để chú ý đến chuyện đấy.
Thế này thì không được.
Thế này thì không phải là một đứa con trai mạnh mẽ.
Thế này thì sẽ không được ông chú chấp nhận.
Phải cố gắng. Phải cố gắng hơn để thay đổi. Nếu không thì sẽ lặp lại sai lầm mất—Sẽ lại khiến cho Yuzuka xa cách với lại gia đình mất.
Không được. Không được. Không được không được. Như thế thì không được! Đã quyết định sẽ làm cổ hạnh phúc rồi. Đã nói lần này sẽ làm cho cổ hạnh phúc mà! Thế này thì sẽ lại làm cho Yuzuka trở nên bất hạnh mất—
“——~”
Đột nhiên đầu tôi trở nên đau buốt. Có lẽ do tôi đã quá sức không chừng. Chắc chắn là do cơ bắp đã chịu khá nhiều tải trọng rồi. Nếu như càng dồn hơn thì sẽ càng mạnh hơn. Sẽ được đấy, nhưng mà nếu cơ thể bị tổn hại sẽ làm cho Yuzuka buồn mất. Cái đó thì không được. Tôi không muốn thấy gương mặt khi khóc của Yuzuka nữa. Đặt balô xuống một chút để nghỉ ngơi chút xíu nào. Và rồi sau khi mở mắt ra thì——……