Ngày hôm đó đã đổ cái nóng khó tin từ sáng.
Cộng thêm lưng của tôi đau nhức nhối, còn cánh tay thì rệu rã……Toàn thân được bao trùm bởi sự mệt mỏi, áo sơ mi thì ướt đẫm ẩm ướt khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Một cơn thức dậy cực kỳ tồi tệ. Trước tiên đi uống nước để làm tỉnh người đã. Tôi quyết định như thế, và khoảnh khắc tiến một bước chân thì—
“Ái da!?”
Tôi vấp phải cái ba lô làm cho đầu ngón chân đau thốn.
Vừa lê lết cái chân đang đau, tôi vừa hướng mắt nhìn đồng hồ……Nhận ra cây kim ngắn đang chỉ vào số mười một, gương mặt tôi chẳng còn một hột máu.
“Chết dởởởởởởở!”
Trễ to rồi! Không phải là ngày nghỉ vậy mà sao chẳng ai gọi tôi dậy hết thế!
Sao mà thế này được chứ!
Tôi vẫn cứ chịu đựng cơn đau từ ngón chân, vừa vội vàng phóng ra khỏi phòng. Chạy vào nhà bếp rồi thì tôi uống ừng ực trà lúa mạch lạnh……
Bất chợt sau đó tôi cảm nhận thấy được gì đó sai sai.
Tấm lịch được dán trên tủ lạnh đang được lật sang tháng bảy.
……Nào, sao mà lại tháng bảy? Vẫn còn là tháng tư mà.
Do đang là mùa xuân mà quá nóng nên Sana đã đổi lịch sang tháng bảy à?
Chắc chắn là thế. Nếu là Sana thì có thể con bé đã làm. Đã là học sinh trung học năm hai rồi vậy mà cứ như con nít vậy ấy.
Nhưng mà, con bé Sana đó chẳng nghịch cái đồng hồ đâu. Bây giờ là mười một giờ không sai đi đâu được, phải mau chuẩn bị thôi.
Lễ khai giảng sắp kết thúc rồi, nhưng phải đến trường thôi. Phải kể lại sự tình trong phòng giáo viên, hỏi lớp học và số thứ tự nếu không bản thân sẽ khốn đốn tìm chỗ ngồi mất.
Tôi rời khỏi phòng khách và rửa mặt ở phòng thay đồ. Khi quay trở lại phòng mình thì tôi nhận ra có tín hiệu.
Là tín hiệu báo cho biết có cuộc gọi đến. Có lẽ mẹ hay Sana lo lắng không biết tôi dậy chưa nên gọi chứ gì.
Tôi vừa nghĩ thế vừa mở điện thoại ra—
“Hả!? Ngày 27 tháng 7!?”
Trên đó đang hiển thị ngày tháng tương lai.
Đang thành cái gì thế này? Sao lại đang bị lệch hẳn sang bốn tháng kế kia chưa? Mới mua gần đây thôi mà đã bị hư rồi sao?
……Màn hình nền lại của một đứa con gái, ai thế này. Lại còn cười và làm động tác chữ V nữa……Dễ thương quá chừng, thần tượng à? Màn hình chờ của tôi dù là thần tượng đi nữa cũng chỉ là nhân vật thần tượng của anime thôi mà ta……
Những chuyện mà tôi chẳng hiểu cứ liên tiếp dồn đến sau khi tỉnh dậy làm tôi hơi có chút hoảng loạn—
“Ư ô~!?”
Đột nhiên điện thoại bắt đầu reo.
Màn hình đang hiển thị『Koikawa Yuzuka』.
“A-, ai đây……Koikawa Yuzuka là ai.”
Hôm nay là lần đâu tôi cảm nhận được sự ớn lạnh trước cái tên mà mình không nhớ đã lưu vào.
Tôi đã từng xem cái phim kinh dị như thế này vào kỳ nghỉ xuân rồi. Cái phim mà bắt gặp cuộc gọi từ số mình không biết, rồi sau đó nếu trả lời sẽ dính lấy lời nguyền……
“……”
Tôi sợ bắt máy lắm nên bơ nó luôn.
Được một hồi thì âm thanh dừng đi, để lại một thoáng yên tâm. Lần này thì tin nhắn được gửi đến. Là từ cùng một người tên Koikawa Yuzuka lúc ban nãy.
Tôi vừa run rẩy vừa thử mở hộp tin nhắn.
……Trong hộp tin nhắn là liên tiếp những tin nhắn của Koikawa Yuzuka.
Tin nhắn mới gồm hai tin. Ngoài nó ra thì đã đọc rồi, cũng có dán dấu đã phản hồi nữa. Tất nhiên là tôi chẳng nhớ là mình đã nhắn tin lại.
Vừa bối rối, tôi vừa cuộn xuống thì thấy tin nhắn cũ nhất là từ ngày chín tháng tư.
Tôi có xem phim về lời nguyền bằng cuộc gọi rồi, chứ chưa có xem cái phim về lời nguyền bằng tin nhắn.
Dù có bất an đi nữa nhưng nó cũng chịu thua đi tính hiếu kỳ, tôi hít thở lấy một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi thì thử mở tin nhắn cũ nhất lên.
【Anh vừa nói ích kỷ?】
……Kiểu chào hỏi gì đây?
Tin đầu tiên chẳng phải phải là『Xin được chiếu cố』sao? Đâu, dù có được người lạ chiếu cố đi nữa cũng làm tôi khó xử lắm.
Bối rối đi chăng nữa nhưng tôi cũng thử nhìn sang tin tiếp theo.
【Anh vừa nói tôi ích kỷ đấy nhỉ?】
……Một người con gái với tính cách dai dẳng chăng?
Tò mò về người con gái này, tôi vừa lần lượt mở tin nhắn từ tin cũ.
【Đừng có làm cho tôi cười coi. Tôi bị mọi người xung quanh nghĩ là người kỳ cục đấy】
Dường như là tôi đã cố làm cho người con gái tên Koikawa Yuzuka cười.
【Vậy thì quay đằng đó đi】
Và rồi tôi dường như đã ở bên cạnh người con gái tên Koikawa Yuzuka.
【】
Tiếp theo thì một tin không có chữ mà là gương mặt cười được đính kèm.
Người này, chẳng phải là đứa con gái ngoài màn hình chờ sao. Ra vậy, người này là Koikawa Yuzuka.
“……”
Tôi lục lại ký ức, nhưng mà chẳng thể nhớ ra cổ.
Vậy mà tôi lại đang trò chuyện rất nhiều với lại Koikawa Yuzuka.
【Là miệng bạch tuộc đó! Tôi mỗi lần hôn đã làm gương mặt thế này mà!?】
【Tôi không giận đâu, thành thật mà nói đi!】
【Tôi đã nói là không có giận mà!】
【Không có giận! (*^_^*)】
Koikawa Yuzuka đang giận từ đầu cho đến cuối.
Tôi còn chẳng biết mối quan hệ tốt hay là xấu nữa……Hết điện thoại rồi nhắn tin, dường như mối quan hệ với cổ vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm qua.
“Thật ra đang xảy ra cái quái gì thế này?”
Ngủ dưới sàn.
Cơ thể rũ rượi.
Đã bước sang tháng bảy.
Rời trở nên thân thiết với lại đứa con gái không quen biết nữa.
Thật sự chỉ toàn những chuyện mình chẳng hiểu gì.
Nói thế thôi chứ tôi không thể nghĩ đây là mơ.
Dù không véo má đi nữa thì vẫn có cơn đau từ cánh tay và lưng từ lúc nãy mà.
“……À ré? Cánh tay mình……to hơn rồi nhỉ?”
Không chỉ cánh tay mà cả ngực cũng đang trở nên rắn chắc nữa.
Rốt cuộc là tại sao? Cái mà được gọi là phát triển trong lúc ngủ à? Không nhầm thì mình ngủ suốt bốn tháng liền kề rồi……Khoan nói đến trí nhớ, những thứ được ghi đây đang khẳng định những chuyện đã xảy ra vào bốn tháng gần nhất.
Khi mà tôi đang cực kỳ bối rối thì tiếng interphone vọng đến. Biết đây không phải là lúc để đáp lại, nhưng không thể lơ đi khách đến nhà nên là tôi tiến ra cửa.
Mở cánh cửa ra thì có một đứa con gái đang nhíu mày đứng đằng đó.
Cổ đang nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, máu tóc màu nâu kia thì đang bay trong gió.
Và cổ là—
“Koikawa Yuzuka……”
Khi tôi lẩm bẩm như thế thì Koikawa Yuzuka ngây người ra.
“Hả? Sao lại gọi đầy đủ họ tên? Cơ mà nếu anh dậy rồi thì chí ít trả lời em đi chứ!”
“Ấ-, ấy, trả lời thì……thì……”
Phải trò chuyện với con gái như thế nào mới được đây? Với lại còn dễ thương hơn khi nhìn trong hình nữa, làm tôi cực kỳ bối rối.
“Sao lại ấp a ấp úng thế kia. Trông như lên cơn điên ấy……Mà thôi kệ. Trước tiên cho em vào cái đã.”
“A~, không……”
“Gì đấy? Không được à?”
“Nói là không được thì……”
Tôi có biết gì về cổ đâu. Có đánh trống lảng đi nữa thì sẽ lập tức lộ ra ngay. Có thể cổ sẽ không lập tức tin mình, nhưng mà phải nói ra sự thật.
“Thật ra, thì……có thể nói là chẳng biết một tí gì cả……”
“Anh đang làm bài tập à? Em sẽ chỉ đàng hoàng cho nên là an tâm đi.”
“Không phải, là về chuyện về cậu……”
“……Hả?”
Mắt của Koikawa Yuzuka trợn lên.
Khác hẳn với phản ứng mà tôi đã nghĩ. Nếu đột nhiên bị người khác nói thế này thì bình thường phải xem nó như là trò đùa vậy mà……
“Cả anh……cũng mất ký ức rồi sao?”
Vậy mà cổ lại làm gương mặt tuyệt vọng, giống như là đã tin vậy.
◆
Kouhei đang nhìn tôi mà trông như bất an. Ánh mắt đó không được hướng về mắt tôi mà đang lạc lối vào tóc, môi hay là vùng ngực ấy.
Giống như không phải là Kouhei vậy. Kouhei của ngày xưa không thể nhìn trực tiếp vào mắt của con gái mà vừa nhìn mấy chỗ kỳ cục vừa nói cơ.
Nhưng mà, từ ngày để ý đến ánh mắt của tôi thì ảnh không còn đưa mắt mình lạc lối nữa.
Ảnh đã lấy hết dũng khí để nhìn vào mắt tôi, như để tôi không thấy mặc cảm, đắn đo hơn nữa.
Vậy mà Kouhei trước mặt tôi đang không nhìn vào mắt tôi. Gương mặt cũng như lời nói đều thấm sự căng thẳng, giống như là lần đầu tiên nói chuyện với tôi vậy.
Như thế này……như thế này chỉ có thể nghĩ rằng, Kouhei đã chẳng phải là Kouhei nữa.
“C-, có thật là……anh không nhớ gì, về em chứ?”
“X-, xin lỗi. Chẳng nhớ một tí gì cả.”
“Thế à……”
“A-, ano……cậu tin lời tớ nói sao?”
“Chẳng muốn tin gì hết!”
“T-, tại sao lại nổi giận—”
“Nổi giận chứ, đồ ngốc! Tại sao anh lại quên mất em chứ!”
Anh đã nói sẽ ở bên cạnh em từ giờ trở đi mà! Anh đã nói là muốn nhìn gương mặt khi cười của em từ giờ trở đi, cho đến lúc chết kia mà!
Vậy mà tại sao để em ở lại rồi biến mất đi kia chứ! Kouhei không còn thì làm sao em có thể cười được!
“C-, có nói như thế cũng làm tớ khó xử thôi……Có phải tớ muốn quên rồi quên đâu……Tự nhiên mở mắt dậy thì thấy đã sang ngày 27 tháng 7, bối rối quá trời quá đất mà……”
Rồi tôi nắm chặt lấy tay của Kouhei hiện đang bối rối.
Cơ thể của Kouhei giật bắn lên, gương mặt thì trở nên hơi đỏ.
“G-, gì đấy?”
“Đi theo em!”
“Đi, đi đâu?”
“Tới nhà em!”
“T-, tại sao?”
“Thì giúp anh lấy lại ký ức!”
“Giúp á……Nhà của Koikawa-san là bệnh viện à?”
“Phải đấy! Mau đi theo em!”
Tôi nắm thật chặt để bàn tay đẫm mồ hôi không tuột ra rồi dẫn Kouhei đến căn hộ. Bị kéo theo, rồi Kouhei đứng hình ngước nhìn lên khu căn hộ.
“Như tớ thấy thì, chỉ là khu căn hộ bình thường mà……”
“Được rồi mà, tới đây!”
Tôi kéo anh ấy qua cửa, rồi bước vào thang máy. Cứ như thế mà dẫn ảnh vào nhà, khi đi qua phòng khách thì Kouhei nhìn quanh căn phòng trông như bất an.
“Nà-, này Koikawa-san. Tớ có nhìn thấy nó giống bệnh viện đâu……”
“Được rồi mà, ngồi xuống đi! Em sẽ làm cho anh nhớ lại!”
“Koikawa-san trị liệu á……?”
“Được rồi mà, mau đi!”
Tôi miễn cưỡng bắt Kouhei ngồi xuống ghế sô-pha rồi thì mở rộng cuốn album trên mặt bàn.
“C-, cái này là gì?”
“Là hình.”
“T-, tại sao lại là hình? Không phải trị liệu sao……”
“Đây là cách trị liệu tân tiến nhất đó!”
Nếu như là cùng kiểu với tôi thì Kouhei vì sự bất an về tương lai mà đánh mất đi trí nhớ. Không muốn trải nghiệm đau khổ mà bản năng tự vệ kích hoạt để bảo vệ con tim, phong ấn đi ký ức của mình lại mất.
Nhưng mà, Kouhei đã nói với mình là ảnh hạnh phúc khi có mình bên cạnh.
Nếu thế thì, nếu như cho ảnh xem những bức hình lúc hạnh phúc thì ảnh chắc chắn sẽ lại lần nữa muốn cùng sống với mình trọn đời—Nếu như ảnh tin tưởng rằng sự kiện hạnh phúc xảy ra vượt qua cả trải nghiệm đau khổ thì chắc chắn sẽ lấy lại được ký ức.
“Cách trị liệu tân tiến nhất á……Cậu nghĩ tớ bị ngốc à?”
Kouhei chau mày lại trông như khó chịu.
“Được rồi mà! Nếu anh nghĩ mình bị đã bị lừa thì nhìn hình đi!”
Tôi muốn nhanh chóng lấy lại ký ức cho Kouhei mà lỡ hét lên lớn tiếng.
“B-, biết rồi……”
Vừa khúm núm, Kouhei vừa nhìn xuống album.
“Này cái này, là lúc cùng nhau đi sở thú đó! Anh có nhớ ra gì không?”
“Thì có từng đi cái sở thú đó rồi……”
“Anh nhớ lại rồi à!?”
“K-, không, không phải đi cùng với Koikawa-san mà là với gia đình.”
“V-, vậy à……Vậy thì anh nhớ tấm hình này chứ?”
“Trông khá là mờ……Cái này cũng là sở thú à?”
“Là tấm chụp ở trước mẫu hình Lion đó. Gương mặt hai đứa gần thật nhỉ. Tuy Kouhei có bảo không cần rửa ra cũng được nhưng mà em muốn giữ cái này làm kỷ niệm……”
“Xin lỗi. Không nhớ gì cả.”
“Vậy-, vậy thì cái này? Này, là Rinrin-chan đó!”
“Là nhân vật linh vật hay gì à?”
Kouhei cũng quên mất đi về anipara. Vì mình mà ảnh đã đọc cuốn fanbook trên tàu điện vậy mà……Cả gần đây cũng vui vẻ ở tháp quan sát và tiệm cà phê đang mở sự kiện hợp tác vậy mà.
Cảm giác thực tế về chuyện Kouhei cùng cười bên mình đã biết mất ấy dâng trào, khiến cho nỗi buồn lan rộng bên trong lồng ngực. Nước mắt tôi chực trào, gương mặt của Kouhei mờ đi.
“Ư, ư ừn. Là nhân vật của anipara đó. N-, này, nó mặc cảm về cái cổ dài của mình……”
“Không hiểu lắm, nhưng Koikawa-san thích hươu cao cổ à?”
“Không phải hươu cao cổ, mà là về sự mặc cảm cái cổ dài……N-, này, mắt em cũng xấu nữa, em mặc cảm về nó lắm đó……”
Đôi mắt ngấn lệ của tôi nhìn vào gương mặt của Kouhei.
Nếu là Kouhei của mọi khi thì ảnh sẽ nhìn lại, và nói với tôi rằng『Anh thích nó mà』rồi.
Nhưng mà……
“R-, ra là vậy.”
Kouhei đã không nhìn vào mắt tôi.
Ảnh lảng ánh nhìn đi mà trông như khó chịu, bồn chồn không giữ được bình tĩnh—Ảnh đang cảm nhận được stress khi dành thời gian bên tôi.
Tôi đã cho ảnh xem đến cuối album rồi, nhưng mà đã chẳng một chút nào thấy vui vẻ. Ảnh còn loáng thoáng nhìn về phía cửa mà trông như muốn về nhà ngay bây giờ vậy.
“Etto……Koikawa-san? Tấm hình này là cuối cùng nhỉ?”
“Ư, ừm. Cái bây giờ là cuối cùng rồi……”
“V-, vậy à! Vậy thì cũng đã đến lúc tớ về rồi!”
Kouhei nói và trông như vội vàng rồi đứng dậy khỏi sô-pha.
“Ch-, chờ một chút đã! Chuyện vẫn chưa kết thúc mà!”
“Nh-, nhưng mà cứ tiếp tục thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đúng chứ. Vì tớ có nhớ gì về Koikawa-san đâu. Dù có cho xem ảnh, dù cho có được kể lại kỷ niệm đi nữa, tớ chẳng đồng cảm được một cái gì cả……”
“Th-, thế nên phải làm trị liệu để làm anh nhớ lại……”
“Khỏi cần trị liệu đâu. Tớ mừng vì cậu lo lắng cho tớ, nhưng tớ sẽ đến bệnh viện khám đàng hoàng.”
Bị dẫn đến một cách miễn cưỡng, rồi được cho xem ảnh mà xưng là trị liệu nên hình như sự bất tin đến tôi ngày càng lớn hơn rồi. Kouhei nói mà có vẻ như có chút bực bội, rồi định đi ra khỏi căn phòng.
Vì nếu mà cố dừng Kouhei lại thì có lẽ sẽ làm cho ảnh không thích nên là tôi đã sợ mà chẳng níu kéo lại……Tiếng cánh cửa nhà đóng lại vang lên, để lại sự yên ắng bao trùm lấy căn phòng.
Tôi đã nghĩ mình đã quen với lại chuyện trở nên một mình. Đâu phải là lần đầu tiên cãi nhau to với nhau rồi Kouhei đi khỏi đâu chứ.
Nhưng mà……Lý do lần này khác với lại mọi khi.
Khác với khi xưa, nếu như mất ký ức đi rồi thì thậm chí không thể làm thân trở lại. Kouhei sẽ không trở lại đây bằng mong muốn của bản thân, dù có cố lấy lại ký ức cho ảnh đi nữa cũng chỉ làm ảnh khó chịu mà thôi.
Thực tế thì tôi cũng đã tỏ thái độ giống với Kouhei bây giờ lúc mà mất đi ký ức vậy.
Lúc bị vây lấy ở cửa ra vào trường mình đã thấy đáng sợ, rồi cảm giác kinh khủng khi được ảnh chờ ở trước khu căn hộ nữa. Lúc mà nghe ảnh nói sẽ chờ cho đến khi mình đi ra, mình đã bực tức về độ dai dẳng đó nữa.
Nhưng dù vậy đi nữa—.
Kouhei đã không lùi bước mà cố gắng vì mình.
Dù cho mình có tỏ ra thái độ lạnh lùng đi nữa, ảnh cũng đã tiếp tục đến vây lấy mình mà không từ bỏ.
“Mình cũng phải cố gắng thôi……”
Tôi tuyệt đối không muốn cứ thế này mà chia tay đâu.
Tôi không muốn từ bỏ Kouhei.
Nếu như dù có xem hình mà vẫn không nhớ ra đi nữa thì chỉ cần làm chuyện giống như Kouhei đã làm là được. Nếu như khắc phục được sự『bất an』là nguyên nhân dẫn đến mất ký ức thì chắc chắn ảnh sẽ nhớ lại mình.
Vào thời điểm này mà gọi điện thì sẽ bị xem là đứa con gái dai dẳng ngay……nhưng nếu như tôi không hành động thì tình trạng sẽ chẳng thay đổi.
“Làm ơn nhấc máy đi mà……”
Tôi gọi điện cho Kouhei.
Kouhei không bắt máy, nửa tiếng sau tôi gọi lại nhưng cũng không nhấc máy, nhắn tin cũng không có trả lời……
“Bị bơ toàn tập luôn rồi……”
Nếu thế thì mình làm khách không mời ở nhà ảnh thôi nhỉ. Khác với tôi, Kouhei đang sống chung với gia đình—Dù cho Kouhei có bơ đi nữa thì nếu như ai đó trong gia đình ảnh ra thì tôi có thể vào bên trong nhà.
“……Ư ừn. Như thế không được.”
Dù cho có gặp được Kouhei đi nữa thì chắc chắn ảnh sẽ đuổi tôi ra. Nếu để cho gia đình thấy thì Kouhei sẽ bị nổi giận mất.
Gia đình Kurose thân thiết với nhau vậy mà, mình không thể cố làm cho họ trở nên lục đục được.
Phải làm cách khác, tạo ra tình huống mà có thể nói chuyện một một với Kouhei mới được.
“……Phải rồi. Sana-chan.”
Đề xuất tuyệt diệu lóe lên và tôi gửi tin nhắn cho Sana-chan.
【Sana-chan, chị có chuyện muốn nhờ em. Bây giờ có ở nhà chứ?】
【Em đang ở phòng thể dục của trường! Vừa đúng lúc sinh hoạt câu lạc bộ xong và định thay đồ đây~! Chuyện chị muốn nhờ là gì thế?】
Vì là Sana-chan nên em ấy nhắn lại ngay lập tức.
◆
Sau khi rời khỏi nhà của Koikawa-san—.
Tôi về thẳng nhà, bật máy tính lên và đã tìm kiếm hội chứng mất ký ức.
Đang lướt mấy trang web để thu thập thông tin thì cái điện thoại nổi lên bản nhạc điện tử. Tôi thử mở ra xem thì đó lại là cuộc gọi từ Koikawa-san.
Cứ ba mươi phút lại gọi đến kể từ lúc ban nãy. Chắc chắn là cổ muốn tiếp tục trị liệu để cho tôi nhớ lại rồi.
Nói là trị liệu chứ tôi chỉ được cho xem hình thôi, ký ức đã quay trở lại đâu chứ, nhưng mà tôi đã hiểu được một điều.—Rằng tôi và Koikawa-san đã từng là một cặp đôi quấn quít bên nhau.
Dù nhìn bức hình nào đi nữa thì tôi và Koikawa-san cũng đang cười trông hạnh phúc từ tận con tim cả.
Tôi thấy mình có lỗi khi làm tan nát mối quan hệ tương thân tương ái như thế, nhưng mà tôi chẳng thể làm gì cả, cũng chẳng nghĩ định lấy lại ký ức một cách tích cực đâu.
Tất nhiên là tôi có cảm xúc muốn lấy lại ký ức chứ, nhưng phải để cho bác sĩ người ta khám thì hơn.
Nếu tới lui bệnh viện thì sẽ lộ chuyện mất ký ức với gia đình mất. Một lúc nào đó rồi cũng sẽ vỡ lỡ ra đấy, nhưng khi nghĩ đến sẽ làm cho gia đình thấy lo lắng mà tôi không có dũng khí để nói thẳng ra.
Nếu ở nhà thì thời gian ở bên gia đình sẽ tăng, nguy cơ bị lộ sẽ cao nên nếu được thì tôi muốn ra ngoài, nhưng mà lúc chạm mặt với lại người quen mới trong bốn tháng này sẽ làm tôi trở nên khó xử.
Giả dụ như là người quen mặt thì cố mà đánh trống lảng đi được, nhưng vấn đề là nhân vật mang tên『Akabane Chizuru』này. Tên của người này được đăng ký trong sổ địa chỉ, vậy có lẽ mối quan hệ đang thân thiết lắm. Có khả năng lúc gặp mặt và nói chuyện sẽ bị nhận ra là mất ký ức. Lời đồn từ đó lan rộng và có khả năng đến tai của gia đình.
“Cơ mà, từ cái tên『Akabane Chizuru』thì là của con gái ha? Mình, sao trở nên chỉ toàn thân với con gái thế này?”
Mình lúc mất đi ký ức đã trở thành loại người dính dáng đến con gái một cách tích cực sao? Nếu vậy thì chuyện tập luyện cơ bắp là để nổi tiếng với con gái à?
“Đừng có vì thế mà cố gắng quá sức chứ……”
Cái ba lô mà ban sáng tôi vấp phải có chứa tạ trong đó. Dùng cái này để làm tạ rồi chống đẩy, sau đó cứ thế mà ngủ dưới sàn nhà. Trong lúc trở mình đầu bị đập phải, dẫn đến ký ức bị thổi bay đi—có lẽ là thế này nhỉ. Tuy đầu không có cơn đau gì nhưng tôi không nghĩ ra lý do nào khác dẫn đến chuyện mất ký ức.
Nỗ lực đã thành trái ngọt khi đã có thể hẹn hò với lại Koikawa-san. Koikawa-san dễ thương này, có lẽ tôi đã nỗ lực một cách liều mạng để trở thành một thằng con trai phù hợp với cổ, nhưng mà tôi không nghĩ người đẹp như thế lại trở nên thích ngoại hình của tôi. Nếu như mà cổ thích nội tâm thì lẽ ra lúc hẹn hò phải bảo tôi dừng tập luyện cơ bắp thì đã tốt rồi vậy mà……
Chuyện đã qua rồi, chẳng thể làm gì được nữa.
“Con về rồi ạ—!”
Đột nhiên ở cửa ra vào nhà có giọng nói tươi tắn vang đến.
Rồi tiếng chạy lên cầu thang làm cho tôi hồi hộp.
Tôi cũng sợ sẽ bị nhận ra chuyện mất đi ký ức lắm nhưng quan trọng hơn là hồi hộp khi nhìn thấy mặt của Sana.
Trong bốn tháng này mà nó trở thành gyaru thì tôi biết phải làm sao đây. Hồi năm hai trung học, một đứa con gái trong sáng học cùng lớp tôi đã trở thành gyaru sau kỳ nghỉ hè nên không phải là không thể……
“Nii-cha~n! Em về rồi đây!”
Cửa để mở và Sana trong bộ đồng phục đã đến.
M-, may quá. Là Sana mà tôi biết rõ đây mà. Nhìn em nó nở nụ cười tươi tắn bước vào phòng thì trông như mối quan hệ anh em cũng tốt rồi.
“Ồu, mừng em đã về.”
“Nii-chan này, giờ anh rảnh nhỉ!”
“Đột nhiên giở chứng gì đấy. Như đang thấy đây anh đang vọc máy tính.”
“Tức là rảnh chứ gì?”
“Ờ thì, nếu nói rảnh thì rảnh……Mà sao đấy?”
“Em muốn anh đến cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua kem ấy mà.”
“Tại sao lại là anh……Bản thân đi mua đê.”
“Em mới sinh hoạt câu lạc bộ về mệt lắm.”
“Nói thế chứ mới vừa la to trông như khỏe lắm mà……”
“Em giả vờ khỏe thôi! Mà nhờ anh mà! Nguyện vọng cả đời của em đó! Đi mua kem đi!”
“Đừng có xài nguyện vọng cả đời cho chuyện như này coi……Anh sẽ đi mua.”
“Cảm ơn Nii-chan! Kem gì cũng được nên nhờ anh đến cửa hàng tiện lợi gần nhà nhé!”
“Roài roài.”
Không cần phải nói thì tôi cũng sẽ mua ở chỗ gần nhà. Ra ngoài với cái nóng như thế này mệt lắm.
Tôi nhét ví vào túi rồi thì rời khỏi nhà.
Rồi ghé thăm cửa hàng tiện lợi cách nhà năm phút đi bộ, giữa cái tiết trời nóng oi nóng ả—
“……A~, Kouhei.”
Koikawa-san đang đứng ở hòm thư thấy tôi liền chạy đến.
T-, tại sao cổ lại ở đây? Gần nhà của Koikawa-san cũng có cửa hàng tiện lợi cơ mà……
Koikawa-san hướng vẻ mặt nghiêm túc đến khi mà tôi đang lúng túng.
“Xin anh đấy Kouhei. Làm ơn nghe em nói.”
“B-, bây giờ tớ bận lắm……Thì, đang giữa chừng làm chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng á, là đi mua kem đúng chứ?”
“T-, tại sao lại biết thế?”
“Em đã nhắn tin cho Sana-chan đó. Em bảo muốn tạo bất ngờ cho anh nên đã bảo em ấy gọi anh ra cửa hàng tiện lợi gần nhà.”
Trao đổi tin nhắn thân thiết với nhau thế này……tức là mình đã giới thiệu Koikawa-san với gia đình xong rồi à?
Hay là cả hai vốn dĩ là bạn bè với nhau, rồi cổ nhờ tôi giới thiệu bản thân cho Sana?
Dù là đằng nào đi nữa thì cũng đã trở nên tệ rồi. Nếu như mà dừng giao lưu với lại Koikawa-san thì sẽ bị Sana tra hỏi tại sao lại chia tay ngay, rồi có lẽ sẽ lộ ra chuyện bị mất ký ức không chừng.
Trông như vẫn chưa để lộ ra với Sana, con bé cũng chẳng có dấu hiệu nào quan tâm đến tôi cả, nhưng mà……
“……Cậu nói chuyện mất ký ức với Sana rồi à?”
“Em chưa có nói. Không muốn làm em ấy lo lắng mà. Với lại nếu khéo léo thì có thể lấy lại ký ức mà không bị lộ chuyện đó.”
“Lấy lại ký úc á……lại tiếp tục trị liệu cho tớ bằng kỹ thuật tân tiến nhất à?”
Cổ ‘ư ừn’ lắc đầu,
“Em sẽ kể lại từ đầu nhé? Có thể anh sẽ không tin……nhưng mà thực ra thì, chúng mình có mối quan hệ hẹn ước tương lai đó.”
“E, eeto……Tương lai á?”
“Tức là chuyện sẽ kết hôn đó.”
“Kết hôn!? Mới chỉ là học sinh cao trung năm nhất thôi mà!? Với lại mới chỉ gặp nhau có bốn tháng còn gì……?”
“Ư ừn. Em với Kouhei đã xuyên không từ 12 năm sau đến đây đó.”
N-, nào nào, xuyên không cơ đấy……Cổ đang nói gì với cái vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc thế kia.
“Đừng có bảo vì tớ đang mất ký ức mà cậu chọc ghẹo đấy nhé?”
“K-, không phải như thế~. Là thật đó! Chúng mình đã kết hôn rồi! Nhưng mà, đã ly hôn mất rồi……Ngay sau khi nộp đơn ly hôn thì đã xuyên không đó.”
“Nếu thế thì chẳng có hẹn hò còn gì.”
“Thì đã là như thế……nhưng lại lần nữa trở nên yêu nhất mất rồi. Thế nên, hai đứa đã hứa lần này sẽ không ly hôn nũa, và để được như thế, Kouhei đã cố gắng hết sức để được ba của em công nhận……Vì ba em thích đàn ông mạnh mẽ. Lần kết hôn đầu tiên bị phản đối nên là em đã xa cách với ba……Để chuyện đó không xảy ra tại lần thứ 2 mà anh đã cố gắng tập luyện cơ bắp vì em đó.”
Tôi há hốc kinh ngạc.
“Thế à. Vậy là luyện tập cơ bắp vì lý do đó……”
“Anh đã nhớ ra rồi sao!?”
“K-, không, không phải thế. Chỉ là tớ nghĩ, lúc thức dậy vấp phải cái ba lô nặng rồi té, sau đó đập đầu để mất trí nhớ thôi.”
“Thế à……Tạm biệt em rồi mà anh vẫn cố gắng luyện tập cơ bắp……”
Koikawa-san đang làm biểu hiện trong phức tạp.
Cổ vui mừng vì mình đã cố tập luyện cơ bắp vì bản thân, nhưng mà vì nó nên tôi đã mất đi ký ức.
“Nhưng mà, không phải đâu.”
“Không phải?”
“Nguyên nhân việc mất trí nhớ đó. Nếu như bị đập đầu thì anh chắc chắn sẽ đau đúng chứ.”
“Đúng thật là đầu chẳng đau gì cả……”
“Đúng chứ? Vì lý do mà Kouhei bị mất ký ức là cảm nhận được bất an về tương lai đó. Để không phải trải nghiệm qua đau đớn một lần nữa mà anh đã lỡ đóng kín ký ức liên quan về em lại đó.”
Koikawa-san không phải là bác sĩ, nhưng mà tôi cũng chẳng có kiến thức về y học.
Tôi không có mang tài liệu để xét xem cách nghĩ của Koikawa-san có đúng hay không, ngược lại đã tìm thấy được tài liệu khẳng định lúc tra tìm trên máy tính ban nãy. Cũng có trường hợp mất đi ký ức vì nguyên nhân stress.
“……Anh tin em chứ?”
Koikawa-san nhìn chằm chằm đến tôi bằng ánh mắt như khẩn cầu.
“Tuy là tớ không thể tin chuyện xuyên không……nhưng mà nguyên nhân mất ký ức có lẽ đúng như theo Koikawa-san nói.”
Và ngay lập tức gương mặt của Koikawa-san trở nên tươi tắn lên.
“Cảm ơn~! Phải~, phải rồi đó! Đúng theo như em nói! Này nhé, thực ra thì 2 tháng trước em cũng bị mất ký ức cùng nguyên nhân với Kouhei đó.”
“Cả Koikawa-san sao?”
“Phải. Nhưng mà nhờ có Kouhei mà đã trở lại bình thường rồi. Lúc đó, Kouhei đã chỉ cho em phương pháp để quay trở lại ban đầu. Cách đó là—nếu như có thể giải trừ đi sự bất an về tương lai thì ký ức sẽ quay trở lại ban đầu.”
Tôi không biết lời của Koikawa-san đúng đến đâu.
Nhưng mà, nếu mà giả định tất cả là đều sự thật thì……
“Tức là, chuyện bất an về tương lai có lẽ là bị chú phản đối chuyện hôn nhân à?”
“Em nghĩ như thế đó……Nhưng mà vì Kouhei tốt bụng nên có lẽ bất an về chuyện em và ba sẽ xa cách không chừng.”
“Dù sao đi nữa thì nếu được chúc phúc cho hôn nhân thì nỗi bất an sẽ được xóa bỏ nhỉ.”
“Phải. Nếu phải nói một cách chính xác thì, nếu như có thể được ba em chấp nhận vào buổi gặp mặt 2 tuần sau, ấy.”
Hạn chót là hai tuần. Cho đến ngày đó thì phải trở thành người đàn ông mạnh mẽ nên là tôi đã liều mạng mà cố gắng luyện tập cơ bắp sao.
“Nói tóm lại nếu thuận buồm xuôi gió thì ký ức của Kouhei sẽ trở về trong 2 tuần. Thế nên, nếu như có chuyện gì mà em có thể làm thì em sẽ hỗ trợ anh toàn lực, nên là em muốn anh tập luyện cơ bắp.”
Chỉ trong hai tuần thì tôi chẳng nghĩ sẽ trở nên vạm vỡ theo sở thích của ông chú đâu, nhưng mà nếu như trôi chảy thì có thể lấy lại được ký ức. Có giá trị để cố gắng chứ. Có giá đấy nhưng mà……
“……Xin lỗi. Tớ không muốn tập luyện cơ bắp.”
Gương mặt cảu Koikawa-san trở nên lúng túng.
“Tại sao? Nếu như luyện tập thì sẽ tiến gần đến sở thích của ba em mà? Nếu như được ba em công nhận thì nỗi bất an sẽ bị xóa bỏ, ký ức cũng sẽ quay trở về đó?”
“Dù thế đi nữa thì tớ cũng không hứng thú. Vì nếu như ký ức quay trở lại thì tớ một đời sẽ phải chịu đựng nỗi bất an.”
“T-, tại sao lại như thế chứ!”
“Thì bởi vì, nếu như kết hôn với lại Koikawa-san, chẳng phải cả một đời từ giờ về sau tớ cũng sẽ phải nỗ lực trở thành người đàn ông mà chú thích hay sao?”
“C-, cái đó……thì phải……Nh-, nhưng mà đâu phải sống chung đâu kia chứ……”
“Nhưng mà có lẽ một ngày nào đó sẽ lộ ra, để rồi phải tiếp tục trăn trở bất an hay sao? Và rồi, nếu như hình tượng người đàn ông mạnh mẽ bị sụp đổ thì có lẽ sẽ bị ép buộc một cuộc ly hôn tồi tệ nhất không chừng……Dù có ôm nỗi bất an như thế mà kết hôn thì tớ nghĩ cũng chẳng thể hạnh phúc được đâu.”
Khi mà tôi nói ra bóng gió chuyện chia ly thì đôi mắt của Koikawa-san đã ngấn nước mắt.
“X-, xin lỗi, tớ không định làm cho cậu buồn đâu……nhưng mà, nếu cứ tiếp tục mối quan hệ lê thê thế này thì trông như cả hai sẽ trở nên bất hạnh đó……V-, với lại Koikawa-san dễ thương nữa, nên sẽ sớm tìm ra người đàn ông lý tưởng của chú thôi. Nếu như thế thì cậu sẽ có cuộc hôn nhân mà chẳng cần lo lắng gì nữa……”
“Đừng có……nói ra điều như thế mà……”Đáp lại lời an ủi của tôi, gương mặt của Koikawa-san trở nên méo mó, nước mắt lả chả chảy xuống đôi gò má—
“N-, nói chung là như thế nhé~!”
Không biết cách dỗ dành con gái đang khóc nên tôi quyết định rời khỏi chỗ đó như thể bỏ chạy.
◆
Đã trôi qua được vài ngày sau khi qua tháng tám.
Vào ngày này, tôi cố gắng làm bài tập nghỉ hè từ sáng……nhưng mà tiến độ chẳng xê dịch gì cả.
Thậm chí học hành tôi còn tệ nữa, vậy mà toàn những câu hỏi mà tôi chưa từng nhớ đã học qua.
Lịch sử thế giới hay điển tích thì nếu đọc sách giáo khoa sẽ hiểu được phần nào, nhưng vấn đề là môn toán cơ. Công thức toán thì có in trong sách giáo khoa, nhưng mà tôi không biết cách để sử dụng nó.
Quan trọng hơn hết—
“……Mình lỡ làm chuyện sai trái rồi nhỉ.”
Bận tâm về chuyện của Koikawa-san mà tôi đã chẳng thể tập trung được.
Nói ra từ miệng chuyện chia tay, lỡ làm cho Koikawa-san khóc. Gương mặt khóc ấy in sâu trong đầu, cùng với cảm giác tội lỗi cuộn xoáy trong lồng ngực……
Đã trôi qua một tuần từ ngày hôm đó, vậy mà con tim chẳng thể nào trở nên tốt lên được.
Nếu như lúc đó có thể chia tay bằng nụ cười thì chắc chắn cảm xúc đã chẳng thành thế này rồi.
Nhưng mà có thay đổi cách nói đi nữa, chỉ cần nói đến chuyện chia tay thì có lẽ Koikawa-san sẽ khóc giống như thế thôi.
Bỏ qua chuyện xuyên không có đáng tin hay không, bởi vì sự thật là cổ yêu tôi đến mức muốn đám cưới trong tương lai cơ mà.
Tôi đã làm người con gái như thế khóc. Tôi cảm thấy thật có lỗi. Nghĩ là thế, nhưng mà……
“Quả nhiên, vì 2 đứa thì nên chia tay hơn nhỉ……”
Liên quan đến chuyện xuyên không, lúc này cứ bỏ sang một bên. Tuy là phi hiện thực nhưng trông như cổ chẳng nói dối, vì mất đi ký ức nên là tôi không biết cái gì mới là đúng.
Thế nên là tôi đã giả định Koikawa-san chỉ đang kể sự thật. Vì giả định như thế nên tôi quyết định nên chia tay thì hơn.
Thứ như tình yêu cả một đời sẽ không tìm thấy nên là tôi đã từ bỏ rồi. Tôi mừng vì có thể hẹn hò với một đứa con gái dễ thương như thế. Mừng đấy……nhưng dường như phải vượt qua cái bức tường được gọi là『chú』.
Như lời Koikawa-san nói, đâu phải là sống chung chứ ông chú chứ. Có lẽ một năm gặp mặt vài lần là xong.
Nói ngược lại, trong một năm phải gặp vài lần……
Lấy ví dụ, nó giống như là phải lấy chính xác số điểm tuyệt đối của vài kỳ thi trong năm vậy. Không phải chỉ cố gắng trong kỳ thi hôm đó thôi là xong đâu. Phải chuẩn bị cho ngày đó, sẵn sàng để có thể lấy điểm tuyệt đối từ ngày thường nữa.
Để bị trằn trọc bởi áp lực và nỗi bất an như thế mà sống cả đời thì sao mà tôi chịu cho nổi.
Koikawa-san cũng đang gặp cùng nỗi bất an. Chính vì cảm đang cảm thấy thế—chính vì hiểu được cứ như thế này sẽ không được chấp nhận nên là cổ đã đề xuất tôi tập cơ bắp.
Nếu là thế thì chỉ cần hẹn hò với một người lực lưỡng từ ban đầu là được.
Thế rồi thì tôi cũng như Koikawa-san sẽ không cảm nhận được bất an mà có thể tận hưởng ngày tháng trôi qua.
Vì thế tôi mong cổ sẽ mau chóng quên tôi đi……nhưng một tuần nay, cổ cứ nhiều lần gọi điện đến. Tôi không nhấc lấy một cuộc từ số lần gọi đó.
Tôi muốn Koikawa-san biết sự quyết tâm của tôi. Ngày qua ngày số cuộc gọi đang giảm đi, đến hôm nay vẫn đang là không cuộc.
Cứ thế này, chắc chắn cổ sẽ quyết định bỏ cuộc khi kỳ nghỉ hè kết thúc thôi.
“Em về rồi đây~!”
Rồi thì tôi nghe được giọng nói tươi tắn ở cửa nhà. Rồi sau đó là tiếng chạy lạch bạch lên cầu thang,
“Nii-chan Nii-chan! Có tin nóng có tin nóng!”
Cái cửa được mở một cái rầm, và Sana với nụ cười rạng rỡ phóng đến.
“Đã bảo là gõ cửa rồi kia mà.”
“Có gõ mà!”
“Ở trong tâm trí chứ gì.”
“Nếu anh nghe thấy rồi thì có sao đâu!”
Sana chẳng thay đổi gì so với lúc xưa. Lúc nào nó cũng cười tủm ta tủm tỉm trông vui vẻ. Tôi không muốn gương mặt cười đó mất đi mà chẳng thể làm rõ chuyện mất đi ký ức với em ấy. Với cả ba và mẹ nữa.
Có lẽ sẽ sớm bị lộ thôi……nhưng mà tôi đã bị Koikawa-san làm vẻ mặt như thế mà. Tôi chẳng muốn đến cả gia đình nhìn mình bằng gương mặt giống vậy đâu.
“Vậy rồi, tin nóng là gì?”
“Anh quan tâm chứ!?”
“Quan tâm lắm nên nói ra đi.”
Khi tôi thúc giục thì Sana ưỡn ngực tự đắc,
“Em! Bây giờ! Đã trở thành đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ rồi~!”
“Ồ~, thật á. Cũng vì cố gắng câu lạc bộ mỗi ngày ha. Chúc mừng.”
“Em cảm ơn! Rồi nhé, sau khi em nhắn tin cho ba thì ba bảo sẽ mua bánh kem lúc về nữa!”
“Thế thì hóng ghê ha.”
“Đúng hông~! Ba nói sẽ mua thật nhiều về đó! Mà còn là của tiệm bánh nổi tiếng nữa! Thế nên anh cũng gọi Koikawa-san đến đi!”
“T-, tại sao?”
“Thì bởi vì Nii-chan đã cãi nhau với lại Koikawa-san mà đúng chứ?”
“Ờ, ờ thì……”
Dường như tôi đã làm rõ mối quan hệ với Koikawa-san với gia đình và hơn nữa đã giới thiệu xong xuôi cả rồi nên chủ đề này cũng rôm rã ở bàn ăn lắm—Nào là『Hôm nay con không đi hẹn hò à』hay『Nếu là tiền đi hẹn hò thì ba mẹ sẽ cho mà』nữa.
Cứ mỗi lần như thế tôi lại nói dối nào là『Hôm nay cổ có việc bận』hay『Trông như cổ muốn tập trung làm bài tập』……nhưng mà dường như mối quan hệ giữa tôi và Koikawa-san tốt đẹp đến mức có thể nghĩ chẳng có gì thiếu tự nhiên nếu như không gặp nhau trong một tuần, nên có vẻ đã bị hiểu lầm rằng đang bị cãi nhau mất rồi.
“Chính vì thế nên anh mời Koikawa-san đi!”
“K-, không, có mời cổ cũng không đến đâu. Vì đang cãi nhau mà.”
“Chỉ sẽ đến mà! Chắc chắn là Koikawa-san cũng muốn làm lành, với lại là bánh từ tiệm nổi tiếng đó!? Nhất định là sẽ ngon ngọt lắm!”
“Bánh thì phải ngọt và ngon rồi còn giề.”
“Ừm! Nếu được ăn đồ ngọt và ngon thì sẽ được bao trùm bởi cảm giác hạnh phúc, rồi cả hai người sẽ cười và có thể làm lành với nhau một cách tự nhiên thôi! Thế nên anh mời đi!”
“Đã bảo được rồi mà. Cơ mà, tại sao lại muốn bọn anh làm lành với nhau đến như thế.”
“Bởi vì, Nii-chan gần đây trong chẳng vui chút nào cả mà. Em muốn anh trông hạnh phúc giống như lúc trước.”
Sana hiếm khi làm gương mặt nghiêm túc.
Mang cái tính cách ‘Hỷ Nộ Ai Lạc’ mà vứt hai cái ở giữa đi vậy mà Sana lại làm gương mặt như thế này đây. Đến cả gõ cửa còn chẳng thể bận tâm vậy mà Sana lại quan tâm đến như thế này đây.
Đúng thật vì mất trí nhớ mà tôi đã lỡ làm cho một người con gái khóc. Bất an có, cảm giác tội lỗi cũng có.
Nhưng mà không phải là tôi không vui. Nói đúng hơn, tôi không phải là loại người năng động giống như là Sana. Hiếm khi mà tôi cho thấy mình cười hết sức là vui vẻ.
Vậy mà con bé lại lo lắng cho tôi đến ngần này, tức là trong vòng bốn tháng này tôi thường hay cho nó xem nụ cười rất vui vẻ lắm. Thế tóm lại là, tôi đã rất vui vẻ từ tận đáy lòng qua những ngày tháng ở bên cạnh Koikawa-san.
Chính vì như thế, tôi không thể dính dáng đến Koikawa-san.
Hạnh phúc càng căng phồng thì lúc nó tan vỡ sẽ để lại cái giá phải trả to lớn.
Nếu như để cho sự buồn bã chẳng thể nào đếm được ấy tấn công thì thà rằng kết thúc mối quan hệ trong lúc này sẽ là vì hai đứa hơn.
“Anh sẽ suy nghĩ.”
“Anh suy nghĩ lạc quan lên nhé~!”
Sana thật lòng tin lời tôi rồi bước ra khỏi phòng.
Tất nhiên là tôi không định mời Koikawa-san đâu. Tôi sẽ xem như đã mời nhưng lại bị từ chối.
Sana có lẽ sẽ thất vọng lắm……nhưng hình như sẽ là bánh kem từ tiệm nổi tiếng mà. Chắc chắn con bé sau khi ăn sẽ nở nụ cười thôi.
“……Nào, làm bài tập thôi.”
Tôi vỗ vào mặt để thay đổi tâm trạng rồi cầm lấy cây bút. Vào lúc đó thì.
Điện thoại đã rung. Là tin nhắn từ Koikawa-san. Tôi muốn biết tâm trạng của Koikawa-san bây giờ nên thử mở tin nhắn ra xem……
【Em đang chờ ở công viên trước nhà Kouhei】
Dường như vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Bơ đi sẽ làm tôi thấy khó chịu lắm……
Nhưng nếu tôi không xuất hiện thì có lẽ cổ cũng sẽ từ bỏ thôi.
“……Xin lỗi.”
Tôi đóng chiếc điện thoại lại trong khi bị cảm giác tội lỗi tấn công, sau đó quay trở lại làm bài tập.
◆
Đã một tuần trôi qua từ sau khi tôi bị Kouhei nói lời chia ly.
Ngày hôm đó, tôi đã đắm mình vào chiếc ghế sô-pha, thẫn thờ nhìn vào bức tường.
Tôi cầm chặt điện thoại mà giống như lúc nào có cuộc gọi đến cũng được……nhưng mà trong một tuần này đã chẳng có phản hồi nào từ Kouhei cả.
“……Mình đã lỡ làm chuyện xấu rồi nhỉ.”
Nếu như thử ở vị trí Kouhei thì tôi là một đứa con gái không quen không biết.
Vậy mà……Với một Kouhei thậm chí sợ con gái, kèm theo đó là đang bất an vì mất trí nhớ, tôi đã lỡ đùn đẩy cái lợi của bản thân như là nói không ngừng nghỉ vậy.
‘Lấy lại ký ức cho Kouhei’—. Lấy cái danh như thế mà lỡ xem thường đi cảm xúc của Kouhei hiện tại.
Ở cùng với một đứa con gái tự tiện như thế thì đương nhiên khó chịu rồi.
“Kouhei đã làm gương rồi, vậy mà mình đang làm cái gì thế này……”
Vốn dĩ, mình nên làm chỉn chu theo cách mà Kouhei đã làm với mình chứ.
Để cho ảnh tin tưởng về mình—
Để cho ảnh thấy vui khi ở bên cạnh mình—
Để cho ảnh cảm nhận được sự dễ chịu—
Để cho ảnh nghĩ muốn cùng bước đi với mình trong tương lai—
Lúc mà Kouhei nói『hãy để cho anh gặp ba em』bằng mong muốn của bản thân, mình nên nói ra lời lời mong muốn hiệp lực lần đầu mới phải. Rằng, ‘cố gắng để được ba em chấp nhận nào’ ấy.
“Nhưng mà……Nếu chỉ được ba chấp nhận thì Kouhei sẽ không thấy an tâm đâu nhỉ……”
Kouhei đang cảm thấy bất an. Rằng, nếu như kết hôn thì sẽ tiếp tục trằn trọc, bất an về chuyện có lẽ một ngày nào đó sẽ bị lộ ra.
Nếu như thế thì ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt ra thì không thể cho hai người họ gặp nhau là được.
Nếu như mà muốn gặp ba thì mình một mình quay về quê là được. Cứ nói ảnh bận công việc là được.
Nếu như mình đề xuất như thế với Kouhei, chắc chắn ảnh sẽ được giải thoát khỏi sự bất an. Và chắc chắn ký ức cũng se quay trở lại.
Để như thế, trước hết phải bắt đầu từ chuyện để cho ảnh tin tưởng mình mới được.
Quyết định như thế rồi, tôi không thể ngồi yên mà bước ra ngoài trời oi bức.
Tôi chạy qua những cơn gió không nóng cũng chẳng lạnh, đến công viên phía trước nhà Kouhei rồi thì mở chiếc điện thoại đang nắm chặt ra.
Tôi đã định gọi điện cho Kouhei rồi……nhưng mà trông như ảnh sẽ không bắt máy đâu nên đã quyết định gửi tin nhắn. Nếu là tin nhắn thì còn có cơ hội ảnh sẽ xem.
【Em đang chờ ở công viên trước nhà Kouhei】
Gửi tin rồi thì tôi ngồi xuống băng ghế phòng nghỉ ngơi. Đó là phòng nghỉ ngơi bị sét đánh vào bốn tháng trước. Mái bị hỏng mất một nửa, băng ghế chịu mưa chịu gió mà đã đen hơn lần trước.
“Đã 4 tháng trôi qua từ lúc đó rồi nhỉ……”
Đó là vào xế trưa của ngày xuyên không. Nhường lại chiếc dù cho đứa trẻ đang trú mưa ở đây, sau đó khi ngồi chờ tạnh mưa trên băng ghế thì Kouhei đã mang dù đến cho tôi.
Vừa mới ly hôn, đã ghét tôi, vậy mà lại cho tôi vào chiếc dù chung……và cho tôi trú trong phòng cho đến khi tạnh mưa nữa.
Rốt cuộc thì ngày hôm đó tôi biết được Kouhei cũng xuyên không, cãi nhau rồi chia ly……nhưng dù có đi đâu đi nữa cũng chạm mặt Kouhei, nhưng khoảng thời gian ở cùng nhau tăng lên……để rồi dần cảm thấy sự dễ chịu.
Trở thành bạn với Kouhei, rồi tái duyên—.
Mỗi ngày sau đó đều thực sự rất vui.
Tôi đã nghĩ từ giờ trở đi hạnh phúc cũng sẽ được tiếp tục mãi mãi.
Và đã nghĩ kỳ nghỉ hè sẽ đi biển, rồi đến công viên giải trí. Rồi còn chọc Kouhei khi ảnh ngượng do thấy đồ tắm, hay là có thể ôm chầm lấy ảnh ở trong ngôi nhà ma nữa.
Đã nghĩ sẽ cùng nhau đi dạo các gian hàng tại lễ hội văn hóa sau kỳ nghỉ hè.
Đã nghĩ là định cổ vũ lớn tiếng cho Kouhei ở đại hội thể dục.
Đã nghĩ là đi dạo cố đô cùng với Kouhei ở buổi học dã ngoại năm sau, rồi cùng nhau cố gắng học cho kỳ thi tuyển vào năm tới, rồi sau khi đậu cùng một trường đại học thì sẽ tận hưởng cuộc sống vui vẻ dưới mái trường.
Đã nghĩ là sau khi tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, có con, rồi có thể cùng gia đình du lịch đến những nơi đáng nhớ và cổ vũ cho con cái ở hội thao.
Ở cuộc đời thứ nhất thì giấc mơ đã kết thúc.
Ở cuộc đời thứ hai thì tôi không thể để thúc trong giấc mơ.
Tôi không muốn để mối quan hệ với Kouhei kết thúc ở nơi như thế này.
Đã trôi qua quá một tiếng, hai tiếng, ba tiếng ở công viên rồi vậy mà Kouhei không xuất hiện.
Những tia nắng bị chắn ngang bởi nữa đám mây dày, nhưng không thể dối đi được cái nóng giữa hè. Bị cơn nóng bao trùm, làm cho toàn thân tôi đã chảy mồ hôi.
Vậy mà tôi còn chẳng mang theo ví chứ đừng nói là chai nước, ai mà nghĩ tôi sẽ như thế chứ.
Tạm quay trở về nhà là xong, nhưng mà tôi không thể phủ bỏ đi cảm giác rằng sẽ đi lướt qua Kouhei—
Đã trôi qua quá bốn tiếng, năm tiếng, rồi sáu tiếng, vậy mà tôi vẫn tiếp tục ngồi chờ ở băng ghế.
Đang bị say nắng đến nơi hay sao mà đầu tôi quay cuồng……nhưng mà Kouhei đã vượt qua chuyện này để mời tôi đi hẹn hò mà. Lần này đến lượt mình cố gắng.
Một tuần này tuy là tôi không xem tivi nhưng chắc chắn tỷ lệ trời đổ mưa là 100%. Nhìn trời đầy mây thế kia, tôi chắc chắn sẽ như thế.
Sẽ chẳng ai nghĩ đến đâu, nhưng do tôi vội vàng rời khỏi mà chỉ riêng hôm nay đã quên mang theo dù.
Xin trời đừng đổ mưa—. Lời cầu nguyện đó đã chẳng linh nghiệm, và nhưng giọt mưa lộp bộp rơi xuống. Trận mưa rào trong nháy mắt trở nên mạnh hơn—
“Bình thường nếu trời mưa thì phải quay về nhà chứ……”
Tôi được một giọng nói hoài niệm bắt chuyện từ đằng sau, hòa lẫn với tiếng mưa.
Quay lại thì thấy Kouhai đã cầm chiếc dù trên.“Vì em đã quyết định sẽ đợi cho tới khi anh đến mà.”
“Đừng có vì thế mà đợi quá chứ……”
Vừa nói bằng giọng chán nãn, Kouhei vừa cho tôi vào bên trong dù và đưa cái chai có nước đến.
“Anh cố tình mang đến vì em à?”
“Ở quanh đây không có máy bán nước tự động nên tớ nghĩ cậu sẽ uống hết phần nước mang theo nếu cứ ở lại suốt thôi.”
“Cảm ơn. Đỡ quá vì em đã chẳng uống gì suốt.”
“Suốt? Chẳng lẽ nào không mang theo à? Nếu bị ngất đi thì tính sao hả……”
“Lúc đó dù cho có húp nước bùn đi nữa em vẫn định đợi anh.”
“Nước bùn á……Tại sao lại cố đến như thế chứ.”
“Bởi vì, lúc em bị mất trí nhớ, Kouhei cũng đã cố gắng giống như vậy vì em đó……Mà, tuy thời gian em chờ dài hơn anh.”
“Xin lỗi vì đã để chờ lâu……Nhưng mà, tớ nghĩ giữa chừng cậu về rồi chứ.”
“Em không về đâu. Đã hứa là sẽ đợi rồi mà.”
Nói thế rồi thì tôi uống ừng ực nước.
“Sống lại rồi……Thật sự cảm ơn anh.”
“Không có chi. Tớ sẽ cho cậu chiếc dù, mau quay về trước khi trời tối sẽ tốt hơn đấy.”
“Trước đó em có chuyện muốn nói với Kouhei.”
Kouhei gãi đầu trông như khó xử,
“Dù bảo là có chuyện muốn nói đi nữa……Tớ, không biết phải nói gì với con gái mới được nữa……”
“Chuyện về anime, hay là về manga cũng được.”
Rồi Kouhei làm vẻ mặt trông ngạc nhiên.
“Koikawa-san, cậu là otaku à?”
“Phải. Chính cống luôn.”
“Chính cống……”
Kouhei làm bộ mặt ra vẻ trăn trở.
Là bộ dạng đang trăn trở không biết nên nói hay là không nói. Gương mặt trông khó xử đó đã cho tôi biết đó chẳng phải là chuyện tốt.
Chẳng mấy chốc Kouhei lấy quyết tâm rồi hay sao mà rụt rè mở lời.
“Tớ cũng muốn có bạn là otaku, nếu là về chuyện anime hay manga thì có thể nói……nhưng mà tớ nghĩ nên dứt khoát cắt đứt mối quan hệ sẽ tốt hơn là dính dáng đến nhau giữa chừng.”
“……Xin lỗi.”
“T-, tại sao lại xin lỗi?”
“Dạo trước em đã lỡ đùn đẩy anh bằng sự thuận tiện của bản thân……Chính vì như thế mà đã làm cho Kouhei cảm thấy khó chịu……”
“K-, không có thấy khó chịu đâu! Cơ mà, tớ mới là bên đùn đẩy chuyện chia ly theo một chiều……! T-, tớ nghĩ đáng lẽ nên lựa chọn ngôn từ để nói sẽ tốt hơn!”
Dù cho Kouhei có nói như thế mà trông như hối lỗi, nhưng ảnh đã không rút lời lại.
Tuy là ảnh đang hối hận đùn đẩy chuyện theo một chiều, hay là chuyện đã không lựa chọn lời nói đi nữa, cảm xúc định cắt đứt liên quan đến tôi vẫn không thay đổi.
Ảnh thậm chí đang định tránh xa chuyện làm bạn bè, chứ đừng nói đến kết hôn hay là hẹn hò.
Ảnh không ghét tôi, chỉ là không muốn làm cả hai đứa buồn khổ.
……Dù cho không còn ký ức thì Kouhei vẫn là Kouhei. Chỗ hiền lành vẫn không hề thay đổi.
Nếu là cự tuyệt đến từ sự cảnh giác hay sợ hãi thì tôi còn có hy vọng, nhưng mà nếu như quyết tâm đó đến từ sự hiền lành thì dù tôi có nói gì đi chăng nữa, ngày mà hai đứa hẹn hò với nhau sẽ chẳng đến một lần nữa không chừng.
Giấc mơ muốn có một cuộc sống như thế này đã vẽ lên trong đầu ấy, rốt cuộc thì trong cuộc đời thứ nhất lẫn thứ hai, nó đã kết thúc mà vẫn chỉ là giấc mơ.
Nếu là thế thì……nếu thật sự không thể liên quan đến nhau thêm lần nữa thì……
“……Lần cuối cũng được. Lần cuối cũng được, chỉ một lần thôi, em muốn anh hẹn hò với em.”
Nếu như chia tay bằng gương mặt buồn bã thì Kouhei sẽ tiếp tục sống với cảm giác tội lỗi.
Tôi không muốn người mà tôi đã yêu bước đi trên cuộc đời như thế đâu.
Thế nên, tôi muốn cười.
Nếu như hẹn hò, rồi cuối cùng chia tay trong nụ cười thì Kouhei sẽ thấy an tâm.
“……Vậy rồi, khi nào?”
“Bây giờ cũng được.”
“T-, từ bây giờ? Trời đang mưa đấy, cũng đã tối rồi……”
“Từ bây giờ là được. Em muốn hẹn hò ở nhà của Kouhei.”
“……Từ bây giờ, tại nhà của tớ……”
Kouhei quay lại nhìn về nhà như thể do dự……
“Vậy thì……Nếu như cậu hứa là không nói ra chuyện tớ bị mất ký ức……”
Khi tôi gật đầu và nói ‘em hứa’ thì Kouhei mở ra thêm một chiếc dù nữa và dẫn tôi đến nhà.
◆
Sau khi đến nhà của Kouhei rồi thì—
“Bắt đầu tiệc chúc mừng nhậm chức đội trưởng câu lạc bộ nào~!”
“Sana-chan chúc mừng con~”
“Sana nhỏ nhắn đến ngần ấy mà lại được làm trưởng câu lạc bộ ha……Cảm động hết sức……”
Tôi đã được mời dùng bánh.
Khi đang cởi giày ra thì Sana-chan với nụ cười rạng rỡ chạy đến, nói ‘có bánh kem từ cửa tiệm nổi tiếng lắm’ rồi nắm lấy tay tôi, sau đó dẫn tôi đến phòng ăn mà để Kouhei lại nơi đó.
Tất nhiên là Kouhei cũng đến. Ảnh ngồi cạnh tôi, vừa đung đưa chân như không bình tĩnh được vừa nói lời chúc mừng『Mừng em lên làm trưởng câu lạc bộ』với Sana-chan.
“Chúc mừng nhé, Sana-chan.”
“Cảm ơn Koikawa-san cũng đã đến vì em! Chị cứ ăn thỏa thích nhé!”
“Cảm ơn em. Cái nào trông cũng ngon hết ha.”
“Là bánh kem từ cửa tiệm nổi tiếng đó! Nhất định là ngọt và ngon lắm! Trước tiên thì chị sẽ ăn cái nào?”
“Ể~, chọn từ chị liệu được chứ? Là tiệc chúc mừng Sana-chan vậy mà……”
“Được mà được mà! Vì em thích hết toàn bộ!”
“Vì ba hiểu rõ khẩu vị của Sana-chan mà.”
“Quả nhiên là ba!”
“Mẹ cũng hiểu rõ nếu là Sana-chan thì đồ ngọt gì cũng thích hết.”
“Quả nhiên là mẹ! Hora hora, mau chọn đi chị!”
“Etto, vậy thì……Chị chọn bánh gatô được chứ?”
“Quả nhiên là Koikawa-san~! Mắt chọn lựa của chị tốt lắm~! Chị thuộc bên ăn trái dâu trước? Hay là giữa chừng mới ăn? Hay là để dành sau cùng mới ăn?”
“Ừn thì……Có lẽ là từ đầu.”
“Vậy là đồng chí rồi~!”
“Koikawa-chan cũng hiểu rõ cách ăn bánh gatô quá ta~”
“Quả nhiên dâu trên bánh gatô là phải ăn đầu tiên nhỉ.”
“Phải ha phải ha~. 4 chọi 1, phe ăn trước chiến thắng~!”
“Ồ-, ồn quá nha. Rõ ràng phe ăn giữa chừng là đông nhất xét về mặt thế giới rồi còn gì.”
“Bộ anh khảo sát rồi hà?”
“Thì chưa có khảo sát……”
“Vậy thì phe ăn trước chiến thắng~!”
Khi mà Sana-chan làm động tác hoan hô trông vui vẻ thì Kouhei trông cay cú một chút. Và hai bác thì tủm tỉm cười dõi theo hai người họ.
Nhìn thấy gia đình đoàn viên như thế, tôi nghĩ quả nhiên gia đình Kurose thật tuyệt vời.
Ba người họ đã chấp nhận lấy tôi đang phát tác chứng sợ người lạ trong lần đầu gặp mặt, rồi bắt chuyện vui vẻ với tôi. Ở tại lễ kết hôn, để cho tôi không buồn mà tích cực nói chuyện với tôi nữa.
Tôi thì yêu Kouhei, yêu cả Sana-chan, bác trai lẫn bác gái nữa.
“Itadakima~su!”
Bánh kem được phát cho mọi người rồi thì đồng loạt cùng ăn.
“Ư~n, ngon quá~!”
Khi nhìn Sana đang ôm lấy đôi gò má, hay bác trai lẩm bẩm nói ‘bánh hạt dẻ thì ăn hạt dẻ cuối cùng là ngon nhất ha’ và bác gái xắn đôi cái bánh con vịt mà không do dự, tự nhiên mà tôi bật cười.
Nhà Kurose bây giờ lẫn tương lai đều không đổi, thật là những con người tuyệt vời.
Nhưng mà……
Ba của mình, cũng là một người tuyệt vời chẳng thua kém gì bác trai hay bác gái.
Ông ấy đã một mình gà trống nuôi tôi lớn,
Ông ấy đã dắt tôi đến những nơi muốn đi,
Ông ấy đã đến cổ vũ tôi lập tức mà không vắng mặt tại hội thao,
Và lúc tôi ngủ li bì khi bị cảm, ông đã luôn ở bên cạnh cho đến khi tôi khỏe.
Từ lúc tôi nhận thức được mọi chuyện, ông đã luôn nghĩ tôi là nhất—luôn cầu chúc tôi hạnh phúc từ trong tâm.
……Tôi đã trở nên xa cách với người cha như thế.
Đó là sự lựa chọn của bản thân thôi. Đặt ba và Kouhei lên bàn cân, tôi đã không do dự mà chọn lấy Kouhei. Dù cho có bị thúc ép cùng một sự lựa chọn đi chăng nữa tôi vẫn sẽ không thay đổi câu trả lời.
Vì Kouhei đối với tôi là một người không thể thay thế. Tôi cũng đã muốn ba mình biết Kouhei là người tuyệt vời đến như thế nào nữa.
……Phải. Kouhei là người tuyệt vời, thật sự là người tuyệt vời.
Vậy mà tôi đối với Kouhei……
“A~, ngon quá!”
“Một mình ăn hết 3 cái luôn ha. Thế thì sẽ bị mập đó.”
“Cái được gọi là mập trong hạnh phúc à.”
“Ừm ừm! Nếu hạnh phúc thì có mập cũng ôkê đó!”
Sau khi ăn bánh kem xong, mọi người chắp tay và nói ‘cảm ơn vì bữa ăn’.
Rồi thì Kouhei rụt rè và nói,
“Vậ-, vậy đến phòng của anh nhỉ.”
Tôi gật đầu đáp ‘ừ’, bên phía Sana-chan thì đưa tiễn bằng gương mặt cười toe toét, và cứ thế mà đến phòng của Kouhei.
Kouhei vừa đúng ngồi không yên vừa nói,
“Nh-, nhân tiện thì……Hẹn hò ấy, cụ thể phải làm gì mới được?”
“Em muốn chơi game.”
Kouhei thẫn người ra.
“Như thế là được hả?”
“Ừm. Game là được. Em muốn chơi game đua.”
“Biết rồi. Chờ một chút nhé.”
Kouhei lắp mấy game rồi sau đó đưa cho tôi bộ điều khiển và đệm ngồi. Tôi trải tấm đệm ngồi bên cạnh Kouhei và ngồi xuống đó thì Kouhei không bình tĩnh được mà bồn chồn bờ hông mình.
Game đua xe được mở lên.
Là game đã chọn không biết bao nhiêu lần, sau khi làm lành cùng với Kouhei. Mới vừa được phát hành mùa xuân này, Kouhei không quen hay sao mà tôi tiếp tục dành chiến thắng.
Tôi không biết phải vì thế hay không nữa—
“Nà-, này, Koikawa-san……Buổi hẹn hò cuối cùng vậy mà, có thật như thế này thôi là được chứ?”
Kouhei kết thúc trò đùa xe, đã định làm lấy chuyện khác.
“Anh muốn hôn à?”
“Kh-, không phải như thế~. Có thể nói là chẳng giống như hẹn hò chút nào, nói sao nhỉ……Nếu như đây là buổi hẹn hò cuối cùng thì chẳng phải nên làm chuyện gì đó đặc biệt hơn hay sao……”
“Ư ừn. Game là được rồi.”
“Cậu thích game đến như thế à?”
“Thì cũng thế……nhưng nếu đây là lần hẹn hò cuối cùng thì em muốn làm những chuyện đã làm như mọi khi, chứ không phải chuyện gì đặc biệt cả.”
Làm chuyện như mọi khi thế này, tôi có thể cảm nhận được bản thân mình hạnh phúc đến nhường nào mỗi ngày.
Không có lý do để buông bỏ hạnh phúc như thế này cả.
Thế nên—
“Xin lỗi nhé, Kouhei. Em sẽ phá bỏ lời hứa.”
“Th-, thế tức là, cậu sẽ làm rõ chuyện mất ký ức cho mọi người biết sao?”
“Không phải thế. Ý em là sẽ tiếp tục dính dáng đến Kouhei kể từ bây giờ ấy.”
“Ể~? Nhưng mà, chẳng phải đây là lần cuối sao……”
“Đã định như thế rồi, nhưng em sẽ thôi.”
“Thôi á……”
“Xin lỗi nhé, vì em là đứa con gái ích kỷ……Với lại, là đứa con gái ngu ngốc nữa.”
“N-, nào, tớ không có nghĩ cậu là đứa con gái ngu ngốc~!”
“Ư ừn. Em ngốc lắm. Ngốc nhất thế giới luôn ấy. Bởi vì, đã phạm phải một sai lầm hết sức ngu xuẩn.”
“Sai lầm……?”
‘Phải, sai lầm’ – tôi gật đầu nói,
“Em đã sai lầm khi cố làm Kouhei trở thành người mà ba thích.”
Rồi Kouhei thốt lên tiếng ‘ể’ lúng túng.
“Nh-, nhưng mà, theo như chuyện mà tớ nghe thì nếu không trở thành người mà chú thích sẽ không được chấp nhận chuyến kết hôn đúng chứ?”
“Chắc sẽ không được chấp nhận đâu ha.”
“Vậy mà……Sao cậu lại nói chuyện trở thành người chú thích là sai lầm?”
“Phải. Đã sai lầm rồi. Vì dù cho không trở thành người mà ba thích đi nữa, Kouhei vẫn là một người cực kỳ tuyệt vời mà. Em muốn ba sẽ trở nên thích Kouhei cứ như mọi khi. Bởi vì, chẳng phải quây quần bên bàn ăn như thế sẽ hạnh phúc hơn sao?”
Tôi cũng gia đình mình trở nên thích Kouhei.
Muốn ảnh cảm nhận được sự dễ chịu dùng bữa với ba, giống như khoảng thời gian bên cạnh gia đình Kurose vậy.
“Nếu mà được như thế thì lý tưởng đó……nhưng mà về vấn đề chính, chẳng phải tớ sẽ không được chấp nhận nếu vẫn cứ là tớ sao?”
“Em sẽ làm cho ba chấp nhận.”
“Làm thế nào?”
“Thể hiện sự yêu thương ra.”
Kouhei thẫn người ra.
“Etto……gì đấy?”
“Em sẽ cho ba thấy em yêu Kouhei đến như thế nào.”
“Trông như sẽ nổi giận lắm luôn đó……”
“Ban đầu thì sẽ nổi giận ha……Nhưng mà, đến cuối cùng chắc chắn ông sẽ chấp nhận cho em.”
“Tại sao lại có thể nói được như vậy?”
“Bởi vì, ba luôn nghĩ đến hạnh phúc của em đầu tiên mà.”
Ba đã mong mình trở nên hạnh phúc.
Chuyện ba không chấp nhận đám cưới chẳng phải vì ba ghét Kouhei hay gì cả. Ba chỉ không có sự tin tưởng rằng khi mình ở bên Kouhei sẽ có được hạnh phúc.
Dù cho Kouhei có cố trở nên vạm vỡ đi chăng nữa, khi mà tôi mang gương mặt trông không hạnh phúc thì chắc chắn sẽ bị phản đối.
Thế nên tôi sẽ thể hiện sự yêu thương, nhấn mạnh rằng mình hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Hai con người yêu thương nhau đến thế này kết hôn rồi sẽ không trở nên bất hạnh——. Phải nhấn mạnh rằng mình yêu Kouhei, đến nỗi làm cho ba nghĩ như thế từ tận trong lòng mới được.
“……Xin lỗi nhé, Koikawa-san.”
Kouhei đột nhiên đến xin lỗi.
“Tại sao Kouhei lại xin lỗi.”
“Bởi vì tớ, đã nói điều tồi tệ với Koikawa-san……”
“Điều tồi tệ?”
“Thì ‘dù có kết hôn cũng không thể trở nên hạnh phúc’ ấy……”
“Thế tức là……bây giờ anh không nghĩ như thế à?”
“Ừm. Ngược lại, tớ đang nghĩ sẽ có thể trở nên hạnh phúc.”
“……Dù cho có gặp ba em đi chăng nữa?”
“Dù cho có gặp chú luôn. Tuy là tớ không biết liệu thể hiện sự yêu thương có thành công hay không, nhưng tớ không nghĩ vì đã thất bại rồi thì sẽ trở nên bất hạnh. Vì có một người yêu tớ đến như thế này kia mà. Dường như nếu có người đó thì một tương lai hạnh phúc sẽ được dự báo trước.”
Kouhei đã nói như thế với tôi bằng giọng vui vẻ.
Rồi nước mắt chực trào từ mắt tôi.
“T-, tại sao lại khóc?”
“Em khóc vì hạnh phúc……Có Kouhei ở cạnh rồi, làm sao mà trở nên buồn được chứ. Dù cho từ giờ trở đi có gì xảy ra đi nữa, Chỉ cần có Kouhei bên cạnh, nhất định em sẽ luôn tiếp tục hạnh phúc.”
Tôi nói bằng gương mặt rạng rỡ rồi thì Kouhei nở nụ cười trên môi—
“Nếu thế thì, sau khi kết hôn rồi thì cả hai cùng nhau trở nên hạnh ph——ư gư!?”
Đột nhiên ảnh ôm đầu rồi cúi xuống.
Rên rỉ lên giọng trông như đau đớn rồi ngã gục xuống tại nơi đó——……
◆
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi sau khi tỉnh dậy là bộ ngực căng phồng to bự.
Đỉnh đầu được bao bộc bởi thứ mềm mại, còn lan tỏa mùi hương như là mùi hòa lẫn mồ hôi lẫn xà phòng mà tôi yêu thích nữa.
“……”Tôi đang được Yuzuka cho gối đùi.
Chỉ nghĩ đến cảm giác mềm mại của cặp đùi này thôi mà sự ngượng ngùng đã dâng tràn lên rồi. Tôi định nhấc người dậy trước khi mặt mình trở nên đỏ thì Yuzuka đã nhận ra tôi tỉnh giấc rồi,
“Không được, phải nghỉ ngơi.”
Rồi cổ nhấn trán tôi xuống. Móng tay quơ trúng làm tôi đau nhói.
“Móng tay dài quá đó……”
“X-, xin lỗi nhé? Dạo gần đây bận quá nên em không thể cắt móng tay……”
“K-, không phải giận hay gì đâu……Nói chung là không sao.”
Tôi nói thế rồi nhấc người mình dậy.
Ngoài cửa sổ trời đã tối rồi, không nghe được tiếng gia đình ở bên kia cánh cửa.
“Ngủ được bao lâu rồi?”
“Khoảng một tiếng đó.”
“Vẫn còn 9 giờ tối à. Vậy mà im ắng quá ha.”
“Chắc chắn là họ quan tâm vì bọn mình đang hẹn hò tại nhà đó. Thật sự là một gia đình tuyệt vời nhỉ.”
“Ờ thì, không phủ nhận.”
Nói thẳng ra thì ngượng lắm nên tôi giữ trong lòng, rằng tôi yêu ba, mẹ và cả Sana lắm.
Và Yuzuka cũng đang mang cảm xúc giống như vậy với lại chú.
Tôi không muốn vì sự thuận tiện của bản thân mà làm cho hai người họ chia cách.
Tôi không thể chịu đựng chuyện làm cho Yuzuka bất hạnh đâu.
Cứ thế mà tiếp đón buổi gặp mặt đầu tiên thì sẽ lặp lại sai lầm mất—!
Tôi đã bị sự bất an đó cuộn xoáy trong lồng ngực, để tránh đi cái tương lai nghiệt ngã mà lỡ phong ấn ký ức của mình lại—Nhưng nó là lỗi lầm.
‘Từ giờ trở đi dù chuyện gì xảy đi nữa, chỉ cần có tôi bên cạnh thì hạnh phúc sẽ được tiếp tục mãi mãi’—. Câu nói ấm áp từ miệng của Yuzuka đã giải tỏa sự bất ai của tôi.
“Cảm ơn nhé.”
“Về chuyện gì?”
“Và, xin lỗi nhé.”
“Đã nói là về chuyện gì mà?”
“Về chuyện em đã cố gắng để anh lấy lại ký ức.”
Khi mà tôi nhìn thẳng với đôi mắt xếch ấy và nói lời cảm ơn—
Thì đôi mắt của Yuzuka tròn xoe. Rồi từ từ rỉ ra nước mắt,
“K-, ký ức của anh……quay lại rồi sao?”
“Ừ. Hoàn hảo luôn.”
Nước mắt lả chả rơi xuống từ đôi mắt của Yuzuka.
Và rồi, khi tôi nghĩ cổ đến ôm chặt tôi thì,
“ĐỒ NGỐC!”
Tôi bị cổ quát mắng lớn tiếng.
“Ch-, đột nhiên sao thế hả.”
“Nếu ký ức quay lại rồi thì mau nói ngay lúc tỉnh giấc đi chứ!”
“N-, nói rồi còn gì.”
“Anh có nói đâu! Chẳng phải còn nói móng tay em đâm trúng nữa sao!”
“Thì bởi đau mà……Cơ mà em cũng có ngay lập tức nói lúc ký ức quay trở lại đâu chứ.”
“Ngay lập tức em làm rõ rồi mà!”
“Rõ cái vẹo ấy! Rõ là đã nói chuyện sandwich hay là cơm cuộn trứng trước còn gì!”
“Tại sao cả chuyện 2 tháng trước mà anh nhớ rõ mồn một thế hả!”
“Sao mà có thể quên được chứ! Vì anh đã thật sự rất vui khi ký ức của em quay trở lại đấy!”
“Em cũng vui khi mà ký ức của anh quay lại đó!”
“Nếu thế thì đừng có quát chứ!”
“Có quát đâu! Tại sao anh lại mất ký ức chứ!? Bộ anh không nghĩ cảm xúc của em sẽ thành ra như thế nào à!?”
“Có phải thích rồi lăn ra mất ký ức đâu! Anh chỉ không chịu nỗi được sự bất an rằng sẽ lại lần nữa chia cắt Yuzuka và chú thôi.”
“Làm gì có nỗi buồn nào hơn là mất anh trên đời này chứ!”
“Thế nên lúc nãy anh xin lỗi rồi còn gì! ‘Xin lỗi nhé’ ấy! Cơ mà chẳng phải em cũng mất ký ức à!”
“Thì còn cách nào khác đâu chứ! Em đã bất an vì có lẽ sẽ lại lần nữa ly hôn với Kouhei mà!”
“Sao anh lại ly hôn có thể ly hôn với em chứ! Sẽ không làm em bất an nữa đâu! Nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc!”
“Em cũng sẽ làm cho anh hạnh phúc! Nhất định! Tuyệt đối!”
“Nếu thế thì đừng biến mất trước mặt anh lần nữa đấy!”
“Anh cũng suốt đời ở bên em đấy nhé!”
“Ở luôn cho xem! Cho dù Yuzuka có đầy nếp nhăn đi nữa!”
“Em cũng vậy! Dù cho Kouhei có hói đầu đi chăng nữa!”
Nếu có ai đứng nghe ở bên kia cánh cửa thì có lẽ sẽ hiểu nhầm chúng tôi đang cãi nhau.
Nhưng mà, cái này không phải cãi nhau. Mà là một loại biểu hiện của tình yêu. Dù tranh cãi với nhau nhưng con tim tôi đang tràn ngập sự hạnh phúc, cả Yuzuka cũng đang vừa khóc vừa cười nữa.
“Thật sự tốt quá rồi. Em yêu Kouhei nhiều lắm.”
“Đột nhiên sao đấy.”
“Thì chẳng phải thế sao. Nhờ có em yêu mà ký ức của anh trở lại chỉ trong 1 tuần đó? Cảm ơn sức mạnh tình yêu của em đi.”
“Nếu nói thế thì sức mạnh tình yêu của anh khủng hơn còn gì. Vì mất có 6 ngày để em lấy lại ký ức đó.”
“Đừng có ganh đua chứ.”
“Anh không có ganh đua. Chỉ là, anh muốn em biết rằng anh đang yêu em đến nhường nào mà thôi. Anh muốn mau chóng nói cho chú biết những cảm xúc này lắm.”
“Em cũng muốn nói nữa.”
Đang nói về chuyện ông chú mà mình từng quan ngại đến như thế, vậy mà tôi lại chẳng thấy một chút gì bất an cả. Ngược lại đang mong chờ gặp mặt đây.
“Vậy thì, chiến game tiếp nhỉ.”
“Từ bây giờ à?”
“Gần đây toàn luyện cơ bắp nên chẳng mấy khi chơi được mà. Cũng lâu rồi nên thức xuyên đêm nào.”
“Ừm. Em cũng muốn thức xuyên đêm chơi game.”
“Quyết định rồi nhé. Anh bây giờ đang hóng gương mặt cay cú của Yuzuka đây.”
“Bộ không thể nói ‘cùng nhau chơi game vui vẻ nào’ được à? Toàn nói mấy câu dư thừa không à!”
“Em thích anh như thế còn gì?”
“Dừng nhìn em bằng gương mặt nham nhở đó đi!”
“Không dừng”
“Thế thì em sẽ cho gương mặt đó nhuộm đầy sự cay cú luôn! Em sẽ quần cho anh tan nát nên là chuẩn bị tinh thần đi nhé!”
“Thích thì chiều! Tới đây nào!”
Nắm chặt chiếc cần điều khiển trong khi vai kề vai với nhau, chúng tôi đã tận hưởng game cho đến tận trời sáng.