Lại lần nữa trở nên thân thiết với Yuzuka——!
Tôi giấu đi quyết tâm như thế trong lồng ngực rồi đến khu căn hộ của Yuzuka. Chạy qua cánh cửa tỏa ra cảm giác thanh khiết, nhập số phòng để gọi và nhấn chuông.
“……”
Đợi dài cổ nhưng lại chẳng có phản ứng. Có vẻ như cổ vẫn chưa về. Cứ ở suốt chỗ cửa ra vào sẽ bị nghi là kẻ đáng ngờ mất nên trước tiên là tôi bước ra bên ngoài.
Bầu không khí ẩm bao lấy da, và khi tôi đang đứng dáo dác nhìn xung quanh thì thấy Yuzuka ở hướng kia đường.
Đi học xong rồi tạt ngang siêu thị hay sao mà trên tay cổ cầm túi đồ, bước chân đó cũng nặng nề nữa.
Trông như không chỉ mỗi lý do là đang cầm đồ đâu. Chắc chắn là do cổ không quen chốn trường học do mất trí nhớ, không thể theo kịp tiết học và bị cảm giác bất an giày vò.
Cổ có xu hướng cúi xuống, vừa nhìn xuống chân, vừa đến gần đây, và rồi chợt ngước mặt lên—
“Đ-, đang làm cái gì đấy?”
Yuzuka chững lại mà trông như bối rối.
Nếu như mọi khi thì cổ đã nói「Anh đến chơi à?」và cho tôi thấy gương mặt tươi cười rồi vậy mà……Phản ứng này làm tôi buồn đấy, nhưng cứ xem như đã tiến lên một bước vì không bị cổ la hét lên giống như sáng này.
“Anh đang chờ Yuzuka đây. Anh muốn chúng mình lại lần nữa trở nên thân thiết.”
“C-, có nói thế đi nữa cũng khó xử cho tôi lắm……Tôi, có biết tí gì về Kurose-kun đâu chứ……”
“Anh hiểu. Thế nên để cho em biết về anh, anh muốn em hãy cùng nói chuyện với anh.”
“Không thể nào đâu……”
“……Quả nhiên, trông anh kinh tởm sao?”
“Nói là tôi dở tệ trong quan hệ với con người đúng hơn là thấy kinh tởm. Tôi không biết phải nói chuyện gì mới được……Đặc biệt là với con trai, tôi sẽ căng thẳng không thể bình tĩnh được mất……”
Cũng giống như lúc vừa mới biết nhau vậy. Cả hai đều căng thẳng, lúng ta lúng túng, nhưng vì là người quen duy nhất nên đã cố gắng để trở nên thân thiết……
Rồi Yuzuka bắt đầu cuồng thế giới Akazuru, nổi hứng khi nói về chuyện manga, sự thân mật được thắt chặt cấp tốc.
Do vẫn là trước khi Akazuru-sensei debut tác phẩm nên hiện giờ tôi không có manga nào để giới thiệu cho cả, nhưng Yuzuka có tố chất của một otaku.
Và may thay, anipara mà Yuzuka yêu thích hiện đang phát sóng.
“Ví dụ như, nói về anipara thì thế nào?”
“Anipara……”
Tại sao lại ngạc nhiên thế nhỉ?
“Là Animal Paradise. Anime ngắn được chiếu mỗi sáng ngày thường……Bộ em chưa xem à?”
“Lần đầu tiên mà tôi nghe đó.”
Chẳng phải em đã nói『Em đã xem anipara từ lúc bắt đầu phát sóng』từ rất lâu rồi sao! Thế hóa ra chỉ muốn tự mãn với anh nên giả vờ có thâm niên lâu hơn thôi á……
Địa phương của Yuzuka khá là thôn quê, cổ đã từng than rằng số lượng kênh khá ít. Có lẽ là không có kênh nào chiếu anipara không chừng.
“Tôi, chưa từng xem anime……thế nên tôi nghĩ không thể trở nên thân được với Kurose-kun đâu. Tuy là không biết tên, nhưng tôi nghĩ cậu nên bắt chuyện với đứa con gái đọc tiểu thuyết có vẽ tranh anime trong lớp thì sẽ vui hơn đấy.”
Ghét nói chuyện với tôi, hay là cổ chỉ đang căng thẳng chứ……Yuzuka đã nói thẳng như thế rồi thì cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, và cổ định bước vào bên trong cánh cửa.
“Ch-, chờ một chút đã!”
“B-, bộ vẫn còn gì à?”
“Còn chứ! Chúng mình, có thể trở nên thân thiết mà! Anh biết là có thể trở nên thân thiết! T-, thế nên, hãy nói chuyện với anh đi, cũng đâu có mất mát gì đâu chứ!”
Yuzuka híp mắt lại trông như bối rối.
“Tôi mà Kurose-kun biết, với tôi của bây giờ khác nhau đó……Với lại tôi thật sự ghét mấy người bám dai bám dẳng lắm.”
“T-, thế thì anh sẽ không bám dai bám dẳng nữa!”
“Thế tức là, cậu sẽ không dính dáng gì đến tôi nữa sao?
“Không phải như thế. Không phải thế……Anh sẽ không bám dai dẳng em nữa, nhưng anh muốn em trở thành người trò chuyện cùng anh……”
Yuzuka thở dài mà trông như phiền muộn,
“Nhưng mà tôi không có ý định nói chuyện với cậu……”
“Anh biết. Anh biết chứ……Nên là, anh quyết định sẽ tiếp tục chờ cho đến khi Yuzuka muốn nói chuyện với anh.”
“‘Tiếp tục chờ’……Bộ cậu tính chờ suốt đời sao?”
“Thì như thế đó. Cho đến khi Yuzuka muốn nói chuyện với anh thì anh sẽ không nhúc nhích khỏi nơi này đâu.”
“Cậu không còn là con nít nữa đâu, nên là đừng có vòi vĩnh như thế nữa……”
“Là đứa trẻ cũng được. Anh, thật sự sẽ không di chuyển khỏi đây đâu.”
“Cậu có nói như thế đi nữa, tôi cũng không trở thành người trò chuyện với cậu đâu?”
“Dù thế nhưng anh vẫn đợi.”
“……Nếu thế thì, cứ làm tùy thích?”
Yuzuka nói với thái độ bất cần như thể từ bỏ thuyết giáo tôi rồi thì bước vào trong căn hộ.
Tôi vẫn đứng yên tại đó, chờ đợi Yuzuka quay trở lại. Rồi đến sáu giờ tối, bảy giờ tối, khi mà con đường trở nên tối đi rồi thì tiếng nhạc điện tử điện thoại vang lên.
Là Yuzuka!? ……Gì chứ, là Sana à.
“Alô, sao thế?”
『Nii-chan, bây giờ anh ở đâu? Tới giờ cơm rồi đó』
Nghe con bé nói thế, tôi mới nhớ ra là mình chưa ăn gì từ sáng. Ngửi thấy mùi cá nướng từ nhà đối diện khiến cho cảm giác đói bụng dâng lên.
“Hôm nay cứ ăn mà không có anh đi nhé.”
『Được không đó? Hiếm lấy mới có dịp mở tiệc thịt nướng vậy mà』
“Giờ anh không có tâm trạng.”
『Ể~, vị ngọt đậm đà quấn lấy sớ thịt nướng kia nếu ăn cùng với nhau tuyệt đối sẽ ngon vậy mà. Với lại món tráng miệng còn là dưa lưới nữa!』
“D-, dừng lại ngay! Không được quyến rũ anh trai mình!”
『Em chỉ định làm cho Nii-chan có tâm trạng ăn thịt nướng thôi. Cơ mà không phải là hàng thịt giảm giá đâu, mà là thịt bò quốc sản luôn đó!』
“Tại sao chỉ mỗi hôm nay lại xa hoa thế chứ……”
『Do Nii-chan trông buồn bã nên em muốn bảo mẹ là muốn ăn thịt nướng đó. Tuy dưa lưới là tự bản thân em muốn ăn』
Àà, ra thế……
Trông như tôi hờ hững mà em ấy đã lo lắng cho tôi thế này thế kia.
Sự quan tâm lo lắng đó được đánh giá cao, và Sana được bầu làm trưởng câu lạc bộ bóng rổ vào mùa hè này. Nếu như mà ký ức của Yuzuka trở lại vào lúc đó thì cùng nhau chúc mừng em ấy nhậm chức nào.
“Cảm ơn nha. Anh chỉ nhận tấm lòng của em thôi. Anh, có chuyện phải làm.”
『Anh hứa ăn tối cùng với Koikawa-san ạ?』
Nếu thế thì đã tốt đến chừng nào chứ.
Tôi muốn lần nữa dùng cơm với Yuzuka. Nếu được thì tôi muốn được cô ấy nấu cho ăn. Tôi đã nói thế bao nhiêu lần rồi.
Rằng, món ăn do Yuzuka là ngon nhất thế giới.
Rằng, sẽ hạnh phúc nếu được ăn mới ăn ngon đến như thế này.
“Có nhiều chuyện xảy ra ấy mà. Không phải là anh ăn cùng với Yuzuka đâu. Nói chung là, em không cần phải lo lắng đâu.”
『Em hiểu rồi. Vậy thì em lấy dưa lưới đấy nhé』
“Ờ. Vậy gặp lại sau.”
Cuộc gọi chấm dứt, và tôi chờ đợi Yuzuka với cái bụng đang réo.
Khi căn hộ mà Yuzuka sống là một tòa nhà rất nổi tiếng với nữ giới. Mỗi khi có nữ giới đi ngang để về nhà thì tôi đều bị nhìn như kẻ đáng ngờ vậy, nhưng do vẻ ngoài là học sinh cao trung hay sao mà tôi chưa bị báo cảnh sát.
Tấm màn đêm đã buông xuống rồi.
Đêm đã xuống rồi, nhưng cơn nực vẫn không đổi. Bên trong áp tôi nhớp nháp mồ hôi, cổ họng trở nên khô khốc. Nhắc mới nhớ từ sáng đến giờ cũng chưa uống nước……
Ngay bên cạnh có máy bán nước tự động, nhưng mà tôi lại không mang theo ví. Hình như lúc sáng rời khỏi nhà tôi đã quên mang theo rồi. Cơn đói, cơn khát làm đầu tôi trở nên thẫn thờ. Cảm giác hoài niệm làm sao ấy.
Cái này……phải. Cũng như cái ngày cãi nhau lớn với Yuzuka ngày xưa vậy.
Là mùa hè sau hai năm kết hôn.
Tôi đã hứa sẽ cùng Yuzuka ra ngoài chơi, nhưng mà lại chẳng thể từ chối của lão sếp bắt nạt……Yuzuka dù trông như luyến tiếc nhưng vẫn đưa tiễn tôi bằng câu ‘anh coi chừng say nắng nhé’ nữa.
Nếu ra ngoài cùng với Yuzuka thì vui lắm, còn đi đánh gôn với lão sếp thì chẳng vui tẹo nào cả. Cùng với đồng nghiệp khen lão, xu nịnh đến nỗi cổ họng khô khốc, để rồi hối hận phải chi từ chối thì tốt quá.
Đến chiều thì cuối cùng cũng được thả, tôi mua bánh mà bao gồm cảm xúc tội lỗi đến với Yuzuka rồi về nhà. Yuzuka trong hạnh phúc, nói ‘anh không cần phải bận tâm đến em cũng được vậy mà’ và nhận rồi thì—
—『Nè~, chiếc nhẫn cưới đâu rồi?』
Bị Yuzuka nói rồi thì tôi mới nhận ra cái tay đưa hộp bánh kem của mình không có chiếc nhẫn.
Tôi nhớ để không vướng víu lúc chơi gôn nên đã tháo ra và bỏ vào trong túi.
Tôi vội vàng lục trong túi nhưng chiếc những đã chẳng còn nữa.
—『Chẳng tin được là anh lại làm mất!』
—『Bình thường trên đường về anh phải nhận ra chứ!』
—『Đối với anh, nhẫn cưới là thứ dù đánh mất anh cũng không nhận ra à!?』
Bị quát với thái độ cực kỳ hung dữ, và kết cục của trận cãi nhau lớn là tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
—『Anh mà không tìm ra thì đùng có mà về nhà!』
—『Ai mà thèm về cái nhà như thế này hả!』
Thốt ra những câu đó, để rồi đi lang thang trên phố buổi tối tôi mới dần dần trở nên bình tĩnh và hối hận những lời tồi tệ đã nói với Yuzuka.
Tôi muốn làm lành với cổ, nhưng nếu không có nhẫn thì sẽ chẳng làm gì được cả. Vì bị đuổi mà không mang theo gì nên là chẳng có mang theo ví, dùng năm tiếng đồng hồ để đến khu đánh gôn rồi nhưng thời gian hoạt động cũng dã kết thúc……Tôi đã chờ ở đó cho đến khi mở cửa.
Cổ họng thì khô khốc, đầu thì lâng lâng, khiến tôi ngồi bẹp xuống mặt đất……
Và rồi có một chiếc taxi dừng lại trước mặt tôi khi đó. Yuzuka vội vàng bước xuống, chạy đến chỗ tôi, nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi lên taxi……
Và rồi cổ nói ‘Em xin lỗi’.
Và ‘Em đã lỡ nói những lời tệ bạc dù rằng anh không cố tình làm mất’.
Tôi nói ‘Cả anh cũng xin lỗi em’ để xin lỗi cổ, rồi ngày tiếp theo cùng nhau đến sân gôn……Tại cái sân thứ hai tôi đã tìm ra chiếc nhẫn. Lúc đó tôi thật sự rất hạnh phúc, và chơi gôn với Yuzuka đã rất vui nữa.
“……Không ngờ lại có ngày mình lại ghen tị với lại ngày hôm đó thế này đây.”
Tôi không muốn lại cãi nhau lớn như thế lần nữa. Không có gì quý hơn là giành thời gian với nhau thật thân thiết. Vậy mà……tôi lại ghen tị với mối quan hệ có thể cãi vả.
Khi tôi đang đắm chìm vào sự hoài niệm thì nghe được tiếng động. Đó là tiếng bước chân, và cánh cửa từ từ được mở ra,
“……Cậu vẫn còn ở đây à.”
Yuzuka bước ra với vẻ cạn lời.
“Cậu nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi……”
“Mấy giờ rồi?”
“Hơn 11 giờ tối rồi đó.”
Yuzuka không phải loại cú đêm đâu.
Cổ lo lắng cho tôi mà không ngủ, đi đến để xem xem tôi thế nào.
Dù có mất ký ức đi chăng nữa, chỗ hiền lành đó ở cổ không thay đổi ha……
“Xin lỗi, vì đã làm phiền……”
“Thì không có sao……Kurose-kun, giọng cậu khô quá? Không uống nước à?”
“Anh quên mang theo ví……”
“Thế quay về nhà lấy là được mà……”
“Anh đã hứa sẽ đợi ở đây rồi mà……”
“Đâu cần phải ngay thẳng như thế chứ……Chờ một chút nhé.”
Yuzuka lấy ví ra từ trong túi của bộ đồ thể thao rồi thì mua nước uống thể thao cho tôi.
“Đây, cầm lấy.”
“Cảm ơn……”
Uống một hơi đến nửa chai làm mình bị nghẹn, và Yuzuka nhìn chằm chằm đến tôi trông như lo lắng.
“Không sao chứ……”
“Không sao. Nhờ thế mà sống lại rồi. Thật sự cảm ơn em.”
“Đâu cần phải cảm ơn……Mà tôi bó tay thật. Ai ngờ cậu cũng chẳng mang theo tiền thế này. Nếu như mà tôi không đi ra đây thì cậu tính làm sao hả?”
“Đã nghĩ gì đâu. Anh quyết định sẽ chờ cho đến khi em ra rồi mà, với lại nếu là Yuzuka thì anh tin là sẽ ra với anh mà.”
“Tại sao?”
“Vì ngày xưa, lúc cãi nhau to với nhau cũng đã từng như thế mà.”
Vừa mang tâm trạng hoài niệm, tôi vừa kể lại chuyện mất chiếc nhẫn đám cưới cho cổ. Yuzuka lắng nghe tôi cho đến cùng, nhưng mà gương mặt đó hằng lên sự bối rối.
“Tuy là tôi không thể tin được chuyện chúng mình đã kết hôn. Xuyên không à, liệu có phải do Kurose-kun ảo tưởng không?”
“Không phải ảo tưởng đâu. Nó đã xảy ra ở hiện thực đó. Kết hôn, ly hôn, xuyên không, xong rồi lại yêu nhau……và hứa là sẽ cùng nhau trở nên hạnh phúc rồi……”
“Dù có nói như thế đi nữa thì tôi cũng khó xử lắm……Đối với tôi, Kurose-kun là một người mà tôi không quen biết……Chẳng thể nào tưởng tượng được cảnh hẹn hò chứ đừng bảo là kết hôn. Vốn dĩ hẹn hò với một người sợ người lạ giống tôi thế này, bộ vui đến như thế sao?”
“Vui chứ. Tuy là có những kỷ niệm không vui, nhưng mà còn có nhiều kỷ niệm tốt đẹp hơn nữa, anh có thể nói thật tốt khi lấy tự tin và có thể hẹn hò với lại Yuzuka đó.”
“Thế à……”
Yuzuka lẩm bẩm, rồi nói với vẻ ghen tị.
“Tôi cũng nghĩ, là khi ở bên cạnh Kurose-kun đã vui lắm.”
“T-, tại sao lại nghĩ như thế? Em có ký ức đâu chứ……”
“Tôi xem album rồi. Thật lòng thì, đến bây giờ tôi vẫn không thể tin. Không thể tin mình có thể cười được như thế……Với lại còn cùng với một đứa con trai nữa. Gặp một người như Kurose-kun……biết bản thân mình nói là lạ, nhưng mà tôi cũng ghen với lại chính tôi nữa.”
‘Rồi còn’ – Cổ nói tiếp với vẻ mặt trông khổ sở.
“Tôi lúc yêu Kurose-kun, và tôi của bây giờ khác nhau mà. Nếu cả hai quên nhau sẽ có thể trở nên hạnh phúc đó.”
Tôi không cảm thấy sự lạnh lùng trong câu nói mang ý nghĩa chia ly đó.
Yuzuka đang quan tâm đến tôi. Cổ đang cố ắt đứt những sự lưu luyến để tôi không phải bị trói buộc bởi quá khứ.
……Nhưng mà, tôi yêu Yuzuka.
Dù cho thời gian có trải qua bao lâu đi nữa, cảm xúc yêu này vẫn sẽ không thay đổi—Sự lưu luyến không hề mất đi đâu. Và tôi nghĩ muốn cùng bước đi cùng với Yuzuki trong cuộc đời, từ tận đáy lòng mình.
Thế nên, tôi gắng hết sức để cố trở nên thân thiết.
Mối quan hệ giữa Yuzuka và tôi không thể cắt đứt được……nhưng cố miễn cưỡng thu hẹp khoảng cách cũng không thể trở nên thân thiết với nhau. Nếu cứ tiếp túc cứ cho mình là đúng như thế này thì sẽ làm cho Yuzuka stress thôi.
Tôi không muốn nhìn gương mặt khổ sở của Yuzuka.
Tối muốn cổ lúc nào cũng nở nụ cười lúc ở bên cạnh tôi.
Thế nên—
“……Cho anh 1 ngày được không?”
“1 ngày?”
“Ừ. 1 ngày là đủ. Hãy hẹn hò với anh. Anh nhất định sẽ làm cho em vui……Anh sẽ làm cho Yuzuka nở nụ cười.”
Khi mà tôi cầu mong với tấm lòng mình trong đấy, Yuzuka hơi cúi gương mặt xuống.
Trong thoáng chốc thì……
“……Nếu như chỉ một ngày thì.”
Và, cổ đã gật đầu vì tôi.
◆
Ngày tiếp theo, tôi đã gục ngã.
Không chỉ kiệt quệ về tinh thần, mà thể trạng cũng sa sút do thiếu dinh dưỡng và nước nữa, thành ra tôi đã nằm liệt giường suốt ba ngày.
Và rồi sang ngày thứ tư, thứ sáu lúc quá trưa. Cuối cùng tôi đã lấy lại thể trạng, đầu cũng hoạt động lại rồi nên bắt đầu lên kế hoạch hẹn hò.
Trong suốt ba ngày, tôi chỉ toàn mơ về chuyện hẹn hò thôi. Như thể nỗi bất an xuất hiện trong mơ hay sao mà Yuzuka không cười lấy dù chỉ là một mili, còn mắng tôi nào là「Thà đếm tatami còn có ý nghĩa hơn」hay「Bọn trẻ con chắc dẫn tôi đến mấy chỗ vui hơn」nữa.
Chính vì như thế, để giấc mơ không trở thành hiện thực mà tôi bắt đầu lên kế hoạch hẹn hò……
“Phải làm sao đây ta.”
Lúc đang hẹn hò, dù là dẫn đi đâu đi nữa cổ cũng cho tôi thấy vẻ mặt vui vẻ. Do cùng sở thích một cách tuyệt vời nên nơi mà tôi muốn đi cũng là nơi Yuzuka đã muốn đi.
Quan trọng hơn chuyện có thể dành thời gian cùng với người mình thích là trọng yếu, nên địa điểm nơi nào cũng được hết cả.
Bây giờ thì khác.
Tuy là cổ đã chấp nhận lời hẹn hò, nhưng đâu phải là đã có hảo ý với tôi đâu kia chứ. Yuzuka sợ người lạ và không thích con trai kia mà. Nếu dành thời gian với tôi có lẽ sẽ khiến cổ căng thẳng. Sẽ cực khó để làm cho gương mặt cưng nhắc đó thả lỏng, và rồi nở nụ cười trên đó.
Không biết đi đâu cổ mới nở nụ cười với mình đây.
“Hay là tái hiện lại buổi hẹn hò đầu tiên?”
……Không, bác bỏ.
Không dùng đầy đủ một ngày thì lãng phí lắm, nhưng hẹn hò với nhau suốt mười bốn tiếng quả là khổ mà.
“Vậy đi thủy cung thì sao?”
……Không, bác bỏ.
Khoảng cách quá xa để đi rồi lại về. Nếu mà tôi nói ra đi xa thì thì sẽ làm cho cổ cảm thấy bất an vì bị dẫn đến nơi kỳ lạ mất.
“Vậy thì mấy nơi tấu hài manzai thì sao?”
……Không, bác bỏ.
Đã nói câu ngầu lòi như là sẽ làm cho Yuzuka cười rồi, vậy mà lại để cho người nghệ sĩ hài chọc cười thì tôi có cảm giác quê mùa quá. Nếu như mà Yuzuka cười hết lớn thì tôi sẽ chẳng thể nhắm mắt làm ngơ được.
Sau đó thì tôi cũng thử đưa ra mấy phương án, nhưng mà lại chẳng có cái nào dấy lên hình ảnh Yuzuka cười cả, tất cả đều trở nên tự hủy. Nếu có thể thì tôi muốn hẹn hò vào thứ bảy hoặc chủ nhật, nhưng hoàn toàn chẳng quyết định được nơi chốn muốn đến.
Bụng đói rồi thì làm được gì chứ. Tôi tạm nghỉ ngơi để dùng bữa tối, thử cung cấp dinh dưỡng cho não rồi, nhưng chẳng lóe lên được đề xuất hay nào cả……
“Nii-cha~n. Anh đi tắm được rồi đó~”
Khi mà tôi đang trăn trở thì Sana bước vào mà chẳng thèm gõ cửa.
“Bây giờ anh đang suy nghĩ nên để lát sau tắm cũng được.”
“Suy nghi á?”
Tôi đã bối rối không biết có nên nói ra với nó hay không, nhưng trông như tự sức mình sẽ chẳng thoát ra khỏi cái mê cung này được. Yuzuka và Sana thì tuy khác tính cách lẫn sở thích, nhưng có thể tham khảo ý kiến của con gái.
“Thực ra thì anh đã quyết định sẽ đi hẹn hò với lại Yuzuka.”
“Thế à! Vậy mà tại sao anh lại đang trăn trở?”
“Nói sao nhỉ……Anh với Yuzuka cãi nhau ấy mà. Cổ không chịu cười với anh.”
Thế ạ. Tóm lại là anh muốn một buổi hẹn hò làm lành ha?
“Ừ. Thế nên anh muốn làm cho Yuzuka nở nụ cười……nhưng đang trăn trở không biết phải đi đâu. Nếu là Sana thì em muốn đi đâu?”
“Em thì thấy đi du lịch nước ngoài được đó.”
“Quá xa còn gì……Anh đang tìm chỗ có thể đi đi về về trong ngày.”
“Nếu vậy thì, đến cổ vũ trận đấu của em thì sao?”
“Cổ vũ à. Đi xem trận đấu thể thao cũng không tệ……nhưng như thế có thể làm cổ cười chứ?”
“Nếu em thực hiện cú ném thì chị ấy sẽ cười và vỗ tay cho em ngay.”
Sana tràn đầy tự tin.
Thậm chí nếu như Yuzuka không bị mất trí nhớ, có lẽ cổ nói「Sana-chan giỏi quá~~!」với gương mặt rạng rỡ không chừng. Nhìn thấy Yuzuka như thế rồi tôi cũng sẽ cười, chắc chắn là sẽ có buổi hẹn hò vui vẻ.
Nhưng mà, Yuzuka đang mất đi ký ức.
Và Sana không biết về chuyện đấy.
Nếu như hai người giới thiệu nhau và để cho Sana biết được cổ mất trí nhớ thì sẽ làm cho em ấy có kỷ niệm buồn mất. Tôi không muốn đứa em gái lúc nào cũng cười tươi rói lại làm vẻ mặt như thế đâu.
“Ý kiến hay đấy, nhưng mà bọn anh sẽ không đi xem trận đấu đâu.”
“Ể~, tại sao?”
“Dù thế nào thì cũng không. Mà anh và Yuzuka sẽ đến xem em sớm thôi.”
“Lúc đó em sẽ cho bọn anh xem sự nỗ lực của cầu thủ cấp chủ lực nhé!”
“Vậy thì anh sẽ trông chờ……Vậy thì, còn chỗ nào muốn đi không?”
“Chỗ em muốn đi nhiều lắm, nhưng mà là anh cùng với Koikawa-san đi mà đúng chứ, đâu phải với em đâu? Nếu thế thì chỉ cần đi đến chỗ Nii-chan muốn đi là được mà.”
“Thế không được đâu. Đây là cuộc hẹn để làm cho Yuzuka thấy vui mà.”
“Nhưng mà Nii-chan, cứ thế này thì anh sẽ căng thẳng ở buổi hẹn hò đó. Mà nếu như gương mặt của Nii-chan cứng nhắc thì đến cả Koikawa-san cũng sẽ căng thẳng cho xem. Rồi anh sẽ lại nổi giận với chị ấy, đó.”
Thật sự thì có phải đã cãi nhau gì đâu, nên tôi không nghĩ mình sẽ nổi giận……nhưng đúng thật là khi ở cạnh một đứa con trai đang làm vẻ mặt cứng nhắc thì Yuzuka sẽ trở nên căng thẳng không chừng. Bởi vì cổ sợ người lạ, và không thích con trai mà.
Chuyện nên ưu tiên nhất chính là làm cho Yuzuka an tâm.
Không gò bó một cách kỳ lạ, trước nhất khi tôi hành xử trông như vui vẻ thì chắc chắn sẽ làm cho căng thẳng của Yuzuka được giải tỏa. Chỉ cần đi đến đúng nơi chốn cần thiết là được.
Và đối với tôi, nếu nói『nơi chốn cần thiết』thì chỉ có nơi đó mà thôi.
“Cảm ơn nhé. Em đúng là thiên tài đấy.”
“Đúng hông~! Thành tích dạo gần đây của em cũng như cá gặp nước vậy ấy~!”
Có lẽ tăng một cách chóng mặt nhể……
Về mặt thành tích thì còn xa lắm mới đến thiên tài, nhưng về ý tưởng thì ẻm ở mức thiên tài rồi. Nhờ đó mà tôi đã nhìn thấy được kế hoạch hẹn hò. Nếu đã quyết định như thế thì phải mời cổ thôi.
“Vậy thì em để ba vào tắm trước nhé~”
“Ừ. Giúp anh nhé.”
Dõi theo Sana rời khỏi cùng với giọng mũi trông như vui vẻ, xong rồi tôi mau chóng gọi điện cho Yuzuka. Sau vài tiếng chuông rồi thì,
『……Alô?』
Tôi nghe được giọng nói cứng nhắc. Tuy không thấy được biểu hiện, nhưng mà lại đang lan tỏa sự căng thẳng đến.
“Bây giờ là em có thời gian chứ?”
『Thì cũng không sao……Nhưng mà Kurose-kun, thể trạng cậu đã tốt lên chưa?』
“Em lo lắng cho anh sao?”
『Cũng phải thế chứ. Ngày thứ tư cậu không đến trường thế này……Nguyên nhân là do tôi nhỉ?』
“Không phải là do lỗi của Yuzuka hay gì đâu. Chỉ là do anh quyết tâm không di động khỏi nơi đó thôi. Đúng hơn nếu như lúc đó không được em mua nước cho thì anh sẽ không được như thế này đâu. Thật sự cảm ơn em.”
『Không có gì đâu……Mà, như thế ổn chứ?』
“Như thế là đúng rồi. À mà, em còn nhớ lời hứa chứ?”
『Hẹn hò……nhỉ?』
Vừa lúc nói ra từ đó, giọng nói của cổ dần trở nên cứng nhắc.
Như Sana đã nói, cứ cứng nhắc và run bần bật thì có hẹn hò đi nữa trông sẽ chẳng thú vị gì cả. Quả nhiên cần phải lên kế hoạch để cho cổ giải tỏa căng thẳng.
Phần lớn thời gian hẹn hò giúp cho cổ thả lỏng sự căng thẳng, đến cuối cùng dẫn Yuzuka đến chỗ quan trọng thì sẽ làm cho cổ cười thôi.
“Nếu được thì anh muốn hẹn vào thứ bảy hoặc chủ nhật, em muốn ngày nào?”
『Nếu thế thì thứ bảy được đó. Chủ nhật hình như trời sẽ âm u nữa……Mà đi trong ngày nhỉ?』
“Tất nhiên rồi. Chỉ là chỗ gần đây thôi, chủ yếu đi bộ là chính, nên em mang những đôi ngoài cao gót giúp anh nhé.”
『Nhưng hẹn hò vậy mà……?』
Yuzuka nói mà như thể thấy lạ lùng.
Cổ đến từ vùng thôn quê mà. Hình ảnh thành thị hình như được vun đắp từ phim truyền hình, và tôi cũng nghe để không bị chế nhạo là dân quê mà cổ nhuộm tóc và cởi cặp kính ra.
Từ xưa tôi nghe được từ Yuzuka rằng, cứ như thế mà cổ đã mua đôi giày cao gót trước lúc nhập học. Đương thời, dường như cổ nghĩ rằng nữ giới thành thị ai nấy cũng đều mang giày cao gót cả.
Phong cách của Yuzuka rất đẹp. Nếu như cổ mà mang giày cao gót vào thì như hổ mọc thêm cánh vậy. Tôi thấy đôi chân thon gọn rồi, thật sự rất là quyến rũ.
Chỉ là, hình như cổ không quen mang giày cao gót nên lần hẹn hò trước khi mà mang giày cao gót đến, cổ giống như là hươu con vừa chào đời vậy làm tôi không thể đứng nhìn nữa.
Tôi lo lắng cổ sẽ mang giày cao gót đến, và cũng chẳng phải lúc như thế đâu.
“Nói là hẹn hò, nhưng em không cần phải áp lực cũng được. Thì anh cũng vui nếu như em quyết tâm làm dáng vẻ dễ thương, nhưng mục đích là dành thời gian cho nhanh cơ. Em cứ mặc như mọi khi sẽ an tâm hơn, có thể dành thời gian bên nhau hơn.”
『Hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ như thế. À mà, hẹn mấy giờ và gặp ở đâu thì được?』
“10 giờ gặp nhau ở trước ga thì thế nào?”
『Vậy mai 10 giờ tập trung ở trước ga nhé』
“Ừ. Vậy thì anh mong chờ ngày mai lắm.”
Cứ thế, lấy được cái hẹn của buổi hẹn rồi thì tôi cúp máy.
◆
Ngày tiếp theo, tức thứ bảy.
Không thể bình tĩnh được khi ở nhà nên là tôi ra khỏi nhà sớm. Dọc đường ghé mua nước ở cửa hàng tiện lợi rồi, nhưng khi đến ga vẫn còn ba mươi phút nữa mới đến giờ hẹn.
Tôi ngồi đợi Yuzuka đến ở băng ghế, dưới tiết trời đẹp đẽ.
“……”
Cứ ngồi yên mà không làm gì thì cảm giác bất an dâng lên.
Nếu là hẹn hò mọi khi thì vui vẻ một cách tự nhiên vậy mà, lần này lại mang thêm cái sứ mệnh『làm cho Yuzuka cười』nữa. Nói thật thì áp lực lắm.
Yuzuka sợ người lạ và ghét con trai mà. Nếu mà tôi trở nên cứng nhắc thì sẽ truyền sự căng thẳng đến cổ mất. Để cuộc hẹn hò trở nên thú vị thì trước tiên tôi phải bình tĩnh cái đã.
Thư giãn coi!
Thư giãn coi!
Đừng có áp lực, phải vui phải vui! Khi mà tôi cúi mặt xuống như trốn chạy những tia nắng rực rỡ, tự dặn lòng mình như thế—thì có bóng xuất hiện ở bên cạnh.
Tôi ngước mặt lên thì thấy một đứa con gái mặc bộ váy sát nách đứng kế bên băng ghế, loáng thoáng nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay.
Là Yuzuka.
“Em đến rồi à.”Khi mà tôi nhẹ nhàng bắt chuyện thì cơ thể cổ run lên. Rồi cổ nhìn sang đây như thể giật mình,
“Là Kurose-kun à……Xin lỗi nhé? Vì cậu cuối xuống nên là tôi không nhận ra.”
“Được rồi mà. Mà hơn hết em đến sớm ghê.”
“Ở nhà thì tôi không bình tĩnh được. Mà Kurose-kun cũng đến sớm nhỉ. Đã đợi lâu rồi sao?”
“Đâu, anh vừa đến lúc nãy thôi.”
“Thế à. Nếu thế thì tốt quá. Cũng tại thể trạng cậu gần đây không tốt mà. A~, nhưng mà hôm nay có mang theo nước đang hoàng rồi ha.”
Yuzuka nói hơi nhanh một chút, giọng cũng hơn the thé. Hình như là không thể giải tỏa căn thẳng khi trò chuyện cùng tôi.
“Anh cũng sám hối vụ lần trước rồi. Mà, phải rồi. Trả lại em tiền nước hôm nọ.”
“Không cần trả lại cũng được. Quan trọng hơn thì, giày tôi mang thế này được rồi chứ?”
Yuzuka nhìn xuống chân với vẻ trông bất an. Là một đôi sneaker màu trắng còn đọng lại sự mới mẻ.
“Hoàn hảo luôn. Cả sneaker lẫn bộ đầm đều hợp với em lắm.”
“Cảm ơn. Cơ mà không phải là tôi đã chọn đâu. Vì trong tủ có nên tôi mặc vào và đến thôi. Gu ăn mặc của tôi trước lúc mất trí nhớ tốt quá nhỉ.”
“Yuzuka có gu thì không sai đâu, nhưng thực ra bộ đầm đó là do anh chọn đó.”
“Kurose-kun chọn? Gu của cậu tốt quá nhỉ.”
“Đúng không? Đến cả Yuzuka cũng đã bất ngờ nữa mà.—Còn nói『Ra là anh cũng chọn được bộ đồ đàng hoàng』nữa cơ.”
“R-, ra tôi cũng nói ra những câu quá đáng nhỉ……”
Yuzuka trông ái ngại trước câu nói của bản thân. Nếu mà tôi chỉ cho cô ấy những câu mạt sát lúc cãi nhau thì trông như cổ sẽ lăn ra bất tỉnh ha. Mà, tôi đã chẳng bận tâm đến nữa rồi.
Lúc đó tôi đã bực tức mà nghĩ cổ là đưa con gái kinh khủng xấu xa, nhưng bây giờ thì thậm chí tôi còn cảm thấy đáng yêu.
“Anh không nghĩ đó là lời quá đáng đâu. Nói ra điều mà bản thân mình đã nghĩ tức là em đang là chính em chứ không phải giả vờ ngây thơ trước mặt anh. Tất nhiên là anh cũng vậy nữa. Mối quan hệ hai bên giễu cợt nhau tuyệt vời lắm.”
“Giễu cợt à~. Tôi ngưỡng mộ mối quan hệ tri kỷ nhỉ.”
Cổ nhấn mạnh mà trông như từ bỏ, rằng ‘bản thân em sợ người lạ nên không có người bạn như thế đâu~’, nhưng bây giờ thì tuy ít nhiều có sự căng thẳng đấy, cổ vẫn có thể trò chuyện một cách bình thường.
Yuzuka chung là dở tệ khi nói chuyện với người lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà không phải là cổ ghét con người. Chỉ đơn thuần là nhút nhát thôi. Một khi đã mở tấm lòng ra rồi thì thái độ sẽ thay đổi hoàn toàn, công tắc đã bật lên rồi thì cổ nói nhiều lắm.
Bây giờ thì công tắc vẫn còn tắt, nhưng có thể nói chuyện được như thế này tức là ít nhiều cổ đã mở lòng rồi.
Cứ theo nước này, nếu như cổ mở lòng, mối thân mật được thêm khăng khít và cảm thấy được thoải mái khi được ở bên cạnh tôi thi chắc chắn có thể làm cổ cười một cách tự nhiên như trước.
Rồi thì tôi đứng dậy.
“Hơn sớm một chút, nhưng bắt đầu buổi hẹn hò nhỉ.”
“P-, phải ha.”
Biểu hiện của Yuzuka bất chợt trở nên cứng nhắc.
Cứ tưởng là cổ đã giải tỏa căng thẳng được một chút, nhưng mà cổ phản ứng nhạy cảm cái từ hẹn hò.
Vừa kỳ vọng buổi hẹn hò sẽ kết thúc với tâm trạng ôn hòa, chúng tôi vừa hướng vào trong sân ga. Leo lên tàu, đi qua ba nhà ga rồi thì chúng tôi xuống và bước đi dọc theo con đường.
Nếu là mọi khi thì nắm tay người yêu rồi, nhưng quả nhiên là tôi không thể nói thẳng ra rằng hãy nắm tay nhau đi được.
Bởi vì dù mang mác là đi hẹn hò, nhưng mối quan hệ của chúng tôi là trên người quen・dưới bạn bè kia mà.
“……”
Yuzuka thì im lặng chín chắn hơn bình thường. Ở trước ga đã nói chuyện với nhau, vậy mà thời điểm lên tàu thì im lặng, đi bênh cạnh thôi mà có khuynh hướng ngại ngùng.
Một khi cuộc trò chuyện bị ngắt đi rồi thì có vẻ như cần dùng khí để bản thân bắt chuyện. Bản thân tôi mà không tiếp tục xoay chuyển chủ đề thì buổi hẹn hò sẽ trở nên khó xử mất.
Lúc như thế này thì nê nói ra mấy chủ đề chung với nhau. Cái sách mà tôi đọc lúc chưa được lòng đã ghi như thế đấy.
Nói về chủ đề chung để nói chuyện với một Yuzuka chưa bị otaku hóa thì……chỉ mỗi thời tiết thôi nhỉ.
“Chà~, mừng vì hôm nay trời đẹp ha!”
“Phải. Cho chắc ăn thì tôi cũng mang theo dù gập rồi, trông như chẳng phải dùng đến.”
“Thì hôm nay đâu có cần đến……Tỷ lệ mưa cũng 0% mà.”
“Có thứ này trong người cũng đâu có sao. Cũng đâu nó nặng đến như thế, Kurose-kun nên mang theo hằng ngày sẽ tốt hơn đó.”
Cuộc trò chuyện hoài niệm làm sao ấy. Dù mất ký ức đi nữa thì Yuzuka vẫn là Yuzuka ha……
“Dù gì đã mang theo rồi thì chẳng phải nên mang theo dù che nắng sẽ tốt hơn à?”
“Tôi không có dù che nắng. Tôi thích tắm mình dưới ánh mắt trời mà.”
“Dù thế đi nữa cũng đừng để say nắng do hứng ánh nắng quá nhiều đấy.”
“Không sao. Quê tôi còn nóng hơn mà. Mỗi ngày đã phải lội bộ đó. Kurose-kun đã từng đến rồi đúng chứ?”
“Chưa.”
“Chưa à? Nhưng mà đã kết hôn rồi mà nhỉ……?”
Đúng thật là nếu đã kết hôn rồi thì ít nhất một lần đến thăm quê của đối phương một lần, nhưng mà tôi đã chẳng đến. Bởi vì quan hệ với ông chú bất hòa mà.
Tôi không biết Yuzuka sẽ cho mình thấy phản ứng như thế nào nếu như kể cổ nghe mối quan hệ giữa tôi và ông chú……nhưng mà cho dù cổ không bận tâm hay là không bận tâm mối quan hệ hiềm khích đi chăng nữa, tôi không muốn nói nó ra đâu.
Vì chuyện này mà Yuzuka đã mất đi ký ức. Nếu mà tôi nói ra chuyện của ông chú thì sợ rằng ký ức cổ đã trải qua cùng tôi sẽ lại chạy sâu vào hơn bên trong não.
“Chẳng có cơ hội để đi đến ấy mà. Quan trọng hơn là em tin chúng mình đã kết hôn sao?”
“Nói là tin thì……mà vì Kurose-kun lần trước đã làm gương mặt trông khổ sở mà. Tôi nghĩ mình nên dừng phủ định thì hơn……Nhân tiện thì, Kurose-kun trước khi xuyên không về bao nhiêu tuổi thế?”
“27 tuổi.”
“Thế thì Kurose-kun biết tôi của 27 tuổi nhỉ? ……Tôi lúc đó trông thế nào thế?”
“Làn da em trơn láng như bây giờ vậy, mái tóc cũng óng mượt, đẹp đến mức kết hôn với người như anh cũng là chuyện lạ đó.”
“Được mặt đối mặt nói như thế, thấy xấu hổ làm sao ấy……”
Cổ nhìn xuống trông ngượng ngùng, đôi gò má ướt đẫm mồ hôi kia đã hơi một chút đỏ.
Sau đó thì cổ ngước mặt lên, nói bằng giọng mà trông ghen tị đâu đó,
“Chắc chắn là ở bên cạnh nhau vui lắm nên tôi mới kết hôn với lại Kurose-kun đó. Tôi ở trong hình nhìn cực kỳ vui vẻ lắm. Tôi nghĩ Kurose-kun thấy đẹp là do tôi muốn cậu thấy mình dễ thương, để rồi chăm sóc dung mạo của mình đó……Khi tôi 27 tuổi thì có lẽ sẽ mang gương mặt khác với gương mặt mà cậu biết mà đúng chứ.”
“Yuzuka dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa cũng dễ thương hết.”
“Dù cho có nếp nhăn đi nữa?”
“Dù có nếp nhăn đi nữa cũng thế. Anh sẽ còn vui hơn nếu chúng là nếp nhăn từ nụ cười đó.”
“……Kurose-kun này, toàn nói ra mấy câu xấu hổ một cách thản nhiên nhỉ.”
“X-, xin lỗi. Anh tởm lắm à?”
“Ư ừn. Không phải là tôi không thích được khen.”
Giọng nói cô ấy có sự cởi mở, như không phải đang quan tâm đến tôi.
Tâm trạng được giải tỏa rồi thì giọng nói cũng đã trở nên vui vẻ ngay. Cứ như thế này thì chắc chắn có thể làm cho cổ nở nụ cười.
“Nếu vậy thì tốt quá. Với lại, nếu em có mệt thì nói cho anh biết nhé.”
“Vẫn bình thường……Mà riêng chuyện mình sẽ đi đâu thì tôi muốn cậu nói cho biết không chừng.”
“Mình đến đền.”
“Hể~, ở thành thị chỉ toàn những tòa nhà như thế này cũng có đền sao.”
“Tuy quy mô của nó chỉ nhỏ thôi.”
“Cậu thường đến lắm à?”
“Chỉ đến một lần thôi, nhưng mà lại có ký ức ấn tượng sâu đậm lắm. Quay trở về quê nhà vào dịp tết hồi học năm 3 đại học, và lúc ra ngoài mua túi may mắn[note49036] với Yuzuka thì thỉnh thoảng hay tìm thấy đền lắm. Rồi thì, đã cất công đến rồi thì cả 2 quyết định cầu nguyện rằng『mong thứ bên trong túi may mắn là đồ tốt』nữa đó.”
“A~, tôi biết rồi. Sau đó thì bên trong túi may mắn toàn những món đồ có giá trị cao lắm đúng chứ?”
“Không, có mua túi may mắn đâu. Vì đã mất tiền ở đền ấy mà.”
“Ể~? Bộ bị giật túi sao……?”
“Không phải thế đâu.”
“Nếu thế thì……Tuy là mất cả chì lẫn chài, nhưng bộ nổi hứng ném hết tiền vào thùng công đức này nọ sao?”
“Theo một nghĩa khác thì chính xác đó. Hiếm khi mà ở đền có máy gacha nên đã quyết định thử nó.”
“Máy gacha……tức là mấy cái hộp con nhộng có bỏ đồ chơi vào đấy à?”
“Phải rồi nó đấy. Nó được gọi là『Bộ sưu tập nguyện cầu thần linh』cơ. Điềm lành nên là đã quyết định sưu tập hết trọn bộ sưu tập luôn.”
Yuzuka thở dài như thể cạn lời.
“Thế là xài hết cả số tiền luôn nhỉ. Lớn người rồi mà làm cái gì thế này……”
“Là Yuzuka mà.”
“Tôi là người xài hết tiền á!?”
Như không thể tượng tượng ra hình ảnh bản thân mình tiêu tiền vào đồ chơi, gương mặt Yuzuka thay đổi hoàn toàn, đôi mắt mở to và trở nên kinh ngạc.
“T-, tại sao lại không dừng tôi lại trước khi chuyện đó xảy ra chứ”
“Thì anh cũng đang nghiện gacha ở kế bên mà.”
“Đúng là một cặp đôi hết thuốc chữa ha……Thế rốt cuộc có sưu tập trọn bộ chứ?”
“Tiền mang theo thì bay hết sạch. Cú chót cuối cùng thì ra được cái bí mật, hoàn thành được trọn bộ luôn.”
“Cái bí mật nghĩa là sao?”
“À thì là phần thưởng sẽ chẳng biết nó là gì nếu như không có được trong tay. Đã là một cái thùng công đức mạ vàng đó.”
“Thế là quăng hết toàn bộ tài sản vào thùng công đức mất rồi ha……”
“Thì là thế đấy. Đúng hông? Ấn tượng cực kỳ sâu đậm đúng chứ?”
“Đúng thật là cả đời không quên luôn. Nhưng mà……Hôm nay không đến để gacha đâu nhỉ? Tiền mà bị vơi đi trước mắt thì hại tim lắm.”
“Dự định hôm nay chỉ đi viếng thôi. Có lẽ giờ này ở đền vẫn chưa đặt mấy cái máy gacha đâu.——À, thấy rồi kia kìa.”
Trong lúc đang kể lại kỷ niệm thì chúng tôi đã đến đền rồi.
Giữa những tòa nhà tập thể đột nhiên xuất hiện một cái cổng trời, và phía bên trong có thể nhìn thấy nơi cầu nguyện. Không nhìn thấy mấy cái máy gacha, Yuzuka thở dài ra như đã an tâm.
Chúng tôi ném tiền lẻ vào thùng công đức, rồi cầu nguyện tùy theo ý mình thích.——Cầu rằng những ngày có thể dành thời gian vui vẻ từ trong lòng cùng Yuzuka sẽ lại đến.
“……Vậy rồi, mình đi đến nơi tiếp theo nhỉ.”
“Đến đền thế này là được rồi sao?”
“Đã hoàn thành mục đích rồi. Hay là em muốn thư thả một chút?”
“Ư ừn. Cứ theo nhịp độ của Kurose-kun đi.”
“Vậy thì mình đi thôi.”
Để lại ngôi đền ở phía sau rồi thì chúng tôi đến con đường rợp bóng cây.
Khi mà xuân đến thì cây hoa anh đào nở rộ đẹp lắm, nhưng bây giờ những tán lá xanh đang mọc lên rất là sum suê.
“……Kurose-kun trông vui vẻ nhỉ.”
Khi đang đi dưới bóng cây thì Yuzuka mở lời. Chuyện đó làm tôi hạnh phúc, dần dần khiến đôi gò má thả lỏng đi mất.
“Vì đang cực kỳ vui lắm ấy mà.”
“Sở thích cậu là đi bộ à?”
“Không phải như thế. Chỉ là, hoài niệm quá thôi. Bởi vì anh đã từng đi cùng với Yuzuka dưới con đường rợp bóng cây này mà.”
“Cậu nhớ hết toàn bộ ký ức đi bộ cùng với tôi à?”
“Quả thật không nhớ hết toàn bộ đâu. Con đường này có ký ức ấn tượng sâu đậm đó.”
“……Chẳng lẽ nào, giữa đường có đặt máy gacha này nọ? Như là『Bộ sưu tập hàng cây』chẳng hạn sao.”
“Nếu mà có thì chắc chắn là đã chiến rồi không chừng. Nhưng mà không có đâu.”
“Nếu thế thì vui vì đã ngắm hoa chẳng hạn?”
“Ngắm hoa thì bọn mình ngắm ở nơi khác cơ. Lúc đang đi trên con đường rợp bóng cây này, thì sâu róm rơi xuống. Em đã hét ‘kya~’ lên rồi đến ôm chặt lấy anh.”
Yuzuka ngây người ra.
“Tôi, sâu róm á……?”
“A, đừng có hiểu lầm? Nếu như sâu róm có rơi xuống anh sẽ bảo vệ em, nhưng mà anh không có động cơ gì khi dẫn em đến đây đó~?”
Nếu như bị cổ nghĩ tôi đang nhắm đến một cái ôm sau khi cổ đã mở lòng với tôi được một chút rồi sẽ làm cho cổ lại cảnh giác mới mình mất.
Tôi vội vã biện minh, còn Yuzuka thì nói「không phải thế」và lắc đầu,
“Tôi, không có sợ sâu róm đâu đó?”
……Hể? Không phải sợ sao?
“Nói thật đấy chứ?”
“Sâu róm đâu có hiếm ở quê đâu, giờ thì tôi chẳng sợ lắm.”
Cổ nói thế rồi thì tôi mới nhận ra đúng là thế……
“Nh-, nhưng mà Yuzuka lúc đó nhõng nhẽo lắm luôn ấy. Em đến bám chặt lấy cánh tay anh, rồi hét lên ‘kya~ cứu em với~’ nữa……Cả sau khi về đến nhà rồi em vẫn sợ mà nhõng nhẽo ôm chặt lấy anh luôn mà……”
“Tôi nghĩ chắc chắn là để cho Kurose-kun nghĩ mình dễ thương thôi. Dùng tay nắm lấy nó rồi vứt đi này nọ đâu có dễ thương gì đâu.”
“Thật hả trời……”
Ra vẻ có thâm niên anipara thì không nói, còn ra vẻ sợ sâu róm cơ đấy, những bí mật của Yuzuka dần trở nên sáng tỏ ha~.
Ừ thì, hoàn toàn là những bí mật dễ thương mà.
Nhưng mà……Tôi lại không biết chuyện ấy, đến cả bản thân cũng phải thừa nhận đã làm nói và làm những hành động xấu hổ.
Nói ra câu ‘tao không để mày đụng một ngón tay đến cô ấy đâu’ với tâm trạng của một kỵ sĩ hộ vệ cho công chúa, sau đó cho cổ thấy hàm răng bóng loáng……Mà nghĩ kỹ lại thì sâu róm làm quái gì có ngón tay chứ.
“Mặt đỏ lên rồi kìa.”
“Thì xấu hổ quá còn gì……”
“Có phải chuyện gì xấu hổ đâu. Kurose-kun đã bảo vệ cho mà, tôi nghĩ chắc mình cực kỳ hạnh phúc lắm……Cậu đã bảo vệ tôi mà đúng chứ?”
“Tất nhiên rồi. Vì bảo vệ em khỏi sâu róm mà anh đã cởi áo sơ mi ra, rồi còn trùm lên đầu em nữa đấy.”
“Ngầu ghê ha. Tôi lúc đó chắc đã hạnh phúc lắm, không sai đâu.”
“Anh mặc mỗi nó trên làn da trần, nên thành ra thành mình cởi trần mà đi trên con đường lợp bóng cây luôn.”
“Cái đó thì……có chút ảo diệu.”
“Thế à, ảo diệu à……Lúc đó mặt của Yuzuka đỏ lên hết cả, là do em ngượng trước một thằng con trai bán khỏa thân, chứ không phải là đổ anh sao……”
Muốn biết ghê.
Yuzuka cũng vậy nữa, nếu là như thế thì cứ nói như thế là được vậy mà. Có lẽ là cổ không thể nói ra trước khi diễn cái cảnh sợ sâu róm nhỉ~……
“Mà-, mà xin lỗi nhé? Làm cậu thấy xấu hổ với mấy cái ký ức tốt đẹp.”
“Có sao đâu. Tuy không phủ nhận là có xấu hổ, nhưng không đến mức gọi nó là lịch sử đen tối. Mà quan trọng hơn, em cảm thấy đói chưa?”
Từ lúc bắt đầu buổi hẹn còn chưa trải qua được hai tiếng. Do bắt đầu sớm hơn ba mươi phút so với dự định nên còn quá sớm để đến giờ trưa.
Định là sẽ ghé vào quán ăn sau khi đi dạo dưới con đường lợp bóng cây rồi……mà có lẽ đi la cà thêm chút thì sẽ tốt hơn không chừng.
Tôi nghĩ như thế, nhưng Yuzuka vừa xoa bụng vừa nói,
“Khá là đói rồi. Bữa sáng nay tôi ăn cũng không vào.”
“Thể trạng không được tốt à?”
“Ư ừn. Chỉ là hồi hộp thôi.”
“……Vẫn còn đang hồi hộp à?”
“Hoàn toàn không, đến cả bản thân cũng bất ngờ luôn ấy.”
“Th-, thật chứ?”
“Thật. Ban đầu tôi cũng bất an không biết nên nói chuyện gì mới được, nhưng mà đâm chọt qua lại thì thành ra cuộc nói chuyện với Kurose-kun ấy chứ. Với lại, có lẽ hơi thất lễ thật, nhưng mà tôi chẳng có cảm giác hẹn hò tí nào cả.”
“……Anh làm cho em thất vọng rồi à?”
Yuzuka đáp ‘ư ừn’ rồi lắc đầu,
“Tôi không có thất vọng. Chỉ là, khác với lại hình ảnh tôi nghĩ đến thôi. Tôi cứ tưởng là cậu sẽ dẫn tôi đến công viên giải trí hay là đi chơi bowling chứ. Vì tôi có hình ảnh học sinh cao trung của thành thị thì chơi xả láng mà. Hay là từ giờ trở đi sẽ đi?”
“Không có trong dự định đâu. Từ giờ tiệm ăn mà chúng mình đến là một tiệm giải khát có bầu không khí ôn hòa nữa. Anh nghĩ không phải nơi mà học sinh cao trung định sẽ tới đâu.”
“Chẳng lẽ nào, cậu quan tâm đến tôi nên dẫn tôi đến mấy chỗ yên bình à?”
“Không phải như thế. Anh chỉ là đang dạo quanh những nơi có ký ức thôi. Vì khi đi đến những nơi có ký ức lúc đương thời ấy sẽ làm anh trở nên hạnh phúc.”
Cả ngôi đền.
Cả con đường rợp bóng cây.
Cả tiệm giải khát.
Tất cả nơi mà tôi ghé qua đếu có kỷ niệm quý giá với Yuzuka cả. Tất nhiên là có cả khu vui chơi lẫn khu bowling.
Tôi muốn dạo quanh nhiều nơi có kỷ niệm nhất có thể, nhưng cố quá sẽ làm cho Yuzuka mệt mất.
Mục đích là làm cho Yuzuka cười nên có lẽ đi đến khu vui chơi xả láng chứ không phải mấy khu yên ắng sẽ làm cho cổ vui hơn không chừng……
Chí ít thì tôi muốn trò chuyện để làm cho Yuzuka cười, chứ không phải phụ thuộc vào môi trường.
Để rồi, tôi muốn cổ cảm nhận được dành thời gian ở bên tôi thật là dễ chịu như là lúc trước vậy.
Mục tiêu cuối cùng là gọi ký ức của Yuzuka trở về, nhưng để xóa đi sự bất an về tương lai, trước tiên phải làm cô ấy nghĩ là muốn dành thời gian bên tôi mới được.
Chính vì như thế tôi mới chọn những nơi yên tĩnh để dạo quanh, nơi mà chúng tôi có thể trò chuyện cùng nhau vậy mà……
“Yuzuka, em muốn tới những nơi chơi xả láng à?”
“Ư ừn. Tuy là có hứng thú với khu giải trí với bowling nhưng mà tôi cũng thỏa mãn với buổi hẹn hò hôm nay rồi.”
Nói như thế bằng giọng vui vẻ rồi, nhưng dù thế đi nữa, cổ lại nói mà trông ngượng ngùng ở đâu đó,
“Bọn mình, thật sự thân thiết với nhau nhỉ.”
“Tại sao?”
“Thì bởi vì, có thể tận hưởng niềm vui ở những nơi bình thường như là ngôi đền nhỏ, hay là con đường rợp bóng cây này nọ mà. Như thế tức là cả 2 nếu như ở bên nhau thì sẽ chẳng cần gì nữa ấy……Mối quan hệ như thế tôi nghĩ cực kỳ tuyệt vời lắm.”
“Cảm ơn em. Anh cũng sẽ làm cho em của bây giờ thấy vui cho xem. Thế nên hãy trông chờ nhé.”
“Tôi đang rất trông chờ đó.”
Vừa nói chuyện như thế vừa bước đi, chúng tôi rời khỏi con đường rợp bóng cây. Đi không xa nơi đó một chút thì chúng tôi đến tiệm giải khát.
Đó là một tiệm kinh doanh tư nhân, nằm trong con hẻo hẹp bên ngoài phố mua sắm. Có lẽ còn quá sớm để đến giờ trưa hay sao mà bên trong tiệm ngoài chúng tôi ra thì không có vị khách nào cả.
Được họ cúi chào khi vào tiệm rồi thì chúng tôi bước qua phía trước quầy, ngồi xuống căn phòng tatami nhỏ bên trong rồi thì có bà thím mang nước lạnh đến để làm mát cuống họng.
Yuzuka vừa hiếu kỳ nhìn xung quanh, vừa nói,
“Là một cửa tiệm hoài niệm về thời Chiêu Hòa ha.”
“Được lắm đúng chứ?”
“Phải ha. Là nơi lần đầu tiên đến, vậy mà có cảm giác hoài niệm làm sao ấy. Kurose-kun thường hay đến à?”
“Có một thời kỳ thường hay đến lắm. Mà cùng với Yuzuka nữa.”
“Hể~, ngon đến nỗi muốn đến như thế luôn. Có món gì giới thiệu không?”
“Không phải vì ghiền hương vị mà đến đâu……Cửa tiệm này tập hợp nhiều tác phẩm manga tuyệt vời lắm.”
“Đến đây để đọc manga sao? Nếu vậy thì chỉ cần đến tiệm giải khát manga là được rồi vậy mà.”
“Đâu, ở cửa ra vào có cái kệ manga còn gì?”
“Có ha. Lúc vào tôi có nhìn thoáng qua, nhưng mà chỉ toàn sách cũ thôi nhỉ.”
“Thì thế mà. Cửa tiệm này có manga không được xuất bản thành bản điện tử. Là manga mà mangaka bọn mình thích chịu ảnh hưởng đó. Muốn đọc những mà không thể có nó trong tay được……Và lúc tìm thấy nó trong cửa tiệm tình cờ bước vào, 2 đứa đã hưng phấn lắm luôn đó.”
“Tôi thích manga đến như thế sao?”
“Em thì lúc nào trông cũng vui vẻ mà đọc bên anh cả. Sau đó thì cùng nhau nêu cảm nhận cho đến khi trời tối……Hình như cũng có lần từng dùng 3 bữa 1 ngày tại của tiệm này đó.”
Sự hoài niệm dâng lên khiến cho đôi gò má tôi thả lỏng.
Nếu lại lần nữa có thể trò chuyện cùng với Yuzuka như thế thì hạnh phúc đến nhường nào nhỉ……
“Tôi thì không hiểu gì về manga lắm……nhưng nếu nói cảm nhận về bữa ăn thì có thể làm cùng cậu đó. Tuy có thể không vui gì cho lắm……”
“Không có chuyện đó đâu. Nếu là Yuzuka thì nhất định sẽ vui mà.”
Tán gẫu vui vẻ với nhau, rồi tôi muốn cổ cảm thấy vui vẻ khi dành thời gian bên tôi.
Và tôi muốn cổ nở nụ cười rồi nói「Hôm nay vui quá」sau khi buổi hẹn hò kết thúc.
“Vậy, mình gọi món nhỉ.”
Khi tôi đưa bảng thực đơn thì Yuzuka nhìn chằm chằm bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Được một lúc rồi thì cổ chọn món cơm cuộn trứng nên tôi cũng chọn giống như vậy. Như thế thì sẽ dễ cùng nhau đưa ra cảm nhận hơn.
Gọi món xong rồi thì Yuzuka uống nước lạnh, uống xuống một hơi rồi thì cổ loáng thoáng nhìn vào trong bếp.
Do bụng cổ đã đói, hay là do cổ muốn mau chóng thử cùng nhau tán gẫu về cảm nhận nhỉ. Mà dù gì đi nữa thì cũng là bộ dạng ngóng trông móng ăn.
Nếu như cổ ngóng trông thức ăn vì tôi vậy thì đáng khi dẫn đến rồi.
“Nhân tiện thì, hôm nay em còn dự định gì khác nữa không?”
“Nếu buộc phải nói thì học bài. Cũng trễ 2 tháng rồi nên phải cố gắng hơn nữa. Nhưng mà hôm này thì thôi vậy. Buổi hẹn hò vẫn chưa kết thúc mà đúng chứ?”
“Ừ. Sau nữa anh nghĩ sẽ dẫn em đến tháp quan sát.”
“Được đó. Tôi từng nghĩ muốn đến thử một lần. Nếu nhìn từ trên cao có thể hiểu rõ phố phường mà.”
Do mới đến đây không được bao lâu nên hình như là Yuzuka muốn xác nhận thành phố nơi mà mình đang sống.
Tháp quan sát thì cũng nhiều cặp đôi lắm.
Tuy là bầu không khí hẹn hò tăng lên một hơi luôn, nhưng mà tâm trạng bây giờ vẫn hòa nhã.
Cổ đang thấy thư giãn trong buổi hẹn hò với tôi mà, cứ theo đà này chắc chắn cổ sẽ không thấy căng thẳng mà tận hưởng niềm vui ở tháp quan sát.
“Mà tiện thể thì ở tháp quan sát có kỷ niệm gì ấn tượng sâu đậm chứ?”
“Có chứ. Là ký ức quý giá nhất đời anh.”
“Quý giá nhất?”
“Tháp quan sát chính là nơi mà anh đã cầu hôn em đó, Yuzuka.”Ngoài dự đoán hay sao mà trông một thoáng Yuzuka đã nghẹn lời.
“Nơi đã cầu hôn……Thế thì đúng thật là nơi trở thành kỷ niệm quý giá nhất đời người ha.”
“Ừ. Chuyện ngày hôm đó đến giờ anh vẫn còn có thể nhớ rõ đây.”
Do đang hẹn hò mà nên nếu nói bình thường thì bình thường thật, nhưng tôi và Yuzuka đã yêu thương lẫn nhau.
Nếu bao gồm cả thời kỳ còn là bạn bè thì chúng tôi đã ở cũng nhau cỡ năm năm, nên đã nghĩ rằng cũng đến lúc muốn tiến sang bước tiếp theo.
Tuy là chẳng có được dũng khí nên mối quan hệ hẹn hò mới bị kéo dài……
Đoán được nội tâm của tôi hay sao mà khi thấy cuốn tạp chí thông tin hôn nhân được phô trên bàn rồi thì tôi lấy hết quyết tâm.
Yuzuka cũng đang kỳ vọng sẽ kết hôn cùng tôi.
Nếu như mà tôi cầu hôn thì chắc chắn cổ sẽ đồng ý.
Thế nên là tôi đã lập nên một kế hoạch—một kế hoạch để làm cho Yuzuka vui, để cho có được ký ức sâm đậm chứ không phải vì để cho lời cầu hôn thành công.
“Cậu đã cầu hôn như thế nào?”
“Đúng vào lúc đó, anime mà bọn mình thích và công ty nhẫn cưới đang hợp tác với nhau. Do trên sân thượng của tòa nhà có quảng cáo một chiếc nhẫn thật khổng lồ nên anh quyết định lợi dụng chuyện đấy.”
Đến đài quan sát rồi, tôi chỉnh kính viễn vọng nhắm đến chỗ quảng cáo, nói ‘anh thấy cái này thú vị lắm nè’ rồi cho Yuzuka xem……
“Yuzuka rời mắt khỏi kính viễn vọng rồi thì anh lấy ra chiếc nhẫn y như quảng cáo, sau đó cầu hôn ‘Anh sẽ làm cho em hạnh phúc, hãy kết hôn với anh nhé’ với em. Yuzuka, hình như thời điểm nhìn vào quảng cáo đã đoán ra được rồi……Lúc rời mắt ra khỏi thì đã khóc rồi.”
Đối với tôi thì đó là kỷ niệm vô giá không thể thay thế, dù là bây giờ đi nữa vẫn có thể nhớ rõ ràng chịu ngày hôm ấy……nhưng mà với Yuzuka lại là những ký ức cổ không biết. Vả lại còn dựa trên tiền đề xuyên không nữa.
Cổ đã nói với tôi là dừng chuyện phủ nhận, nhưng mà chuyện đấy đâu có nghĩa là cổ sẽ tin tôi đâu chứ.
Có lẽ trong mắt của Yuzuka, đang phản ánh một thằng tôi kỳ cục kể về ảo tưởng mà như là hiện thực.
Khó lắm mới mở lòng rồi, có lẽ tôi sẽ lại bị cổ cảnh giác không chừng.
“Quả nhiên là, em không tin được vào mấy chuyện xuyên không đâu nhỉ?”
Yuzuka không gật đầu cũng như là lắc đầu.
Chỉ là trông ánh mắt đó đang tồn động sự hiền dịu.
Như để tôi không bị tổn thương mà cổ vừa lựa lời, vừa nói.
“Nói thật thì, tôi không nghĩ thứ như xuyên không lại xảy ra ở ngoài đời thực, nhưng mà tôi cũng chẳng thấy như là Kurose-kun đang nói dối……Tôi không có ký ức nên là không biết cái gì mới là sự thật nữa……Nhưng mà, dù vậy vẫn có một chuyện mà tôi đã hiểu. Tôi và Kurose-kun đã từng có mối quan hệ dù có kết hôn đi nữa cũng chẳng phải là chuyện lạ ha.”
Cổ nói ‘nhưng mà’ rồi lại làm vẻ mặt u ám như bị cảm giác tội lỗi vây lấy,
“Dù cho bọn mình đã kết hôn với nhau đi chăng nữa, tôi nghĩ không thể trở nên hạnh phúc đâu. Bởi vì sẽ không được ba thừa nhận.”
“Kh-, không có chuyện đó đâu~!”
“Hya~. Đ-, đột nhiên làm sao thế……?”
“X-, xin lỗi, đã làm em sợ……Vì chuyện về chú anh không có muốn nghe lắm……”
Yuzuka dòm đến tôi với ánh mắt trông lo lắng.
“Cậu đã từng gặp ba tôi rồi à?”
“Có chứ……Anh đã muốn chào hỏi kết hôn, nhưng mà không được chú công nhận……”
Tôi đã nghĩ, dù cho lúc đó không được chú không nhận đi chăng nữa cũng có thể trở nên hạnh phúc.
Nhưng mà đó là suy nghĩ tự cho mình là đúng. Bởi vì cái giá cho hôn nhân chính là buộc Yuzuka bỏ rơi thân phụ của mình.
Lúc cầu hôn đã thề rằng sẽ trở nên hạnh phúc. Để làm cổ hạnh phúc tận đáy lòng thì không thể chia cắt cổ với gia đình.
Để làm cho Yuzuka hạnh phúc thì tôi cũng phải được chú công nhận—và phải được chú chúc phúc cho đám cưới.
Cuộc đời thứ nhất đã thất bại.
Đó nhận được cơ hội làm lại quý báu rồi, vậy mà tôi lại trót từ bỏ nó ngay từ đầu. Chính vì như thế đã làm cho Yuzuka bất an, gây nên stress đến nỗi để cho cô ấy đóng kín ký ức của mình.
Tôi không thể lặp lại sai lầm lần nữa.
Tôi sẽ không làm cho Yuzuka bất an thêm nữa.
Nếu là thế thì chuyện nên làm đã rất rõ ràng rồi.
“Anh, sẽ trở thành người đàn ông được ba em công nhận.”
“Vô ích thôi……”
“Không có vô ích đâu!”
“Vô ích mà. Tuy Kurose-kun là người tốt, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với sở thích của ba thôi đó.”
Tôi chưa từng nghe về đối tượng lý tưởng mà chú thích từ miệng của Yuzuka.
Nếu như là trái ngược hoàn toàn thì, vì lo lắng cho tôi—vì không để cho tôi bất an nên cổ đã chọn cách im lặng.
Ờ thì, tôi bằng cách nào đó đã đoán ra được rồi.
Bởi vì cho đến bây giờ tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt đã chìm ngặp trong những lời chửi bới mà.
“Những đứa con trai không yếu—Vậy tức là đứa con trai khỏe mạnh à?”
“Phải. Ba từ ngày xưa đã nói như là câu cửa miệng vậy. Là ‘Mày đừng có cưới mấy thằng yếu, chắc chắn sau này sẽ hối hận’. Lúc mà tôi quyết định học lên trường này cũng vậy, ông bảo nếu như sắp có người yêu rồi thì nhất định báo lại cho ông. Vì ông muốn nhìn xem có mạnh hay là không.”
Mong muốn của ông chú là một thằng con trai trông mạnh mẽ. Nếu như mà tôi không có thể hình như vận động viên đô vật thì cũng sẽ chẳng có thể hình của vận động viên thể hình. Là một đứa con trai trông yếu đuối, đến cả chiều cao trung bình còn chưa vươn tới.
Vì chuyện đã được báo lại sau, thậm chí tôi còn yếu đuối nữa nên là ông chú ngay khi đến nhà hàng cao cấp đã nổi nóng ngay.
Cả Yuzuka nữa, vì biết được sẽ bị phản ứng như thế nào nếu như thật lòng báo lại nên có lẽ cổ đã im lặng cho đến thời điểm ông chú buộc phải chấp nhận chuyện kết hôn.
Nhưng mà sự quyết tâm của ông chú lại cứng rắn hơn tưởng tượng, thành ra mới dẫn đến kết cục như thế.
“Nếu thế thì……nếu như mong muốn của chú là một đứa con trai trông khỏe mạnh thì anh sẽ trở nên 6 múi cơ bắp hay là gì đó.”
“6 múi cơ bắp……muốn kết hôn với tôi đến nỗi làm như thế sao?”
“Thì tất nhiên rồi.”
“Đời người sẽ bắt đầu từ đây, nên là cậu sẽ tìm được người khác tốt hơn tôi mà.”
“Không có ai hơn được Yuzuka cả. Hôm nay khi đi đến những nơi có kỷ niệm, anh lại lần nữa cảm nhận như thế đó.”
“……Ba của tôi, cực kỳ đáng sợ đó?”
“Không đáng sợ nữa. Nếu so với chuyện mất đi Yuzuka thì chú không phải thứ gì đáng sợ đâu!”
Tôi hét lên rồi nắm lấy tay của Yuzuka.
Yuzuka tuy là tròn xoe đôi mắt như ngạc nhiên, nhưng mà cổ không rũ bỏ tay tôi ra.
“Anh, sẽ trở nên mạnh mẽ. Anh sẽ trở thành người đàn ông mạnh mẽ để có thể bảo vệ Yuzuka dù cho có chuyện gì xảy ra. Thế nên……Thế nên, từ giờ trở đi cũng hãy ở bên cạnh anh nhé!”
“C-, cảm giác như là được tỏ tình sao ấy……”
“X-, xin lỗi. Tởm lắm đúng không……”
“Ư ừn. Không phải thế đâu.”
Rồi Yuzuka nhẹ nhàng lắc đầu—
Cổ nhìn vào mắt tôi rồi nở nụ cười có vẻ rất hạnh phúc.
“Kurose-kun không có tởm hay gì hết. Cảm xúc mà cậu yêu tôi đã được truyền đạt đến rồi.”
“Ừ. Anh thích em. Anh yêu em. Yêu em từ tận trong lòng. Từ giờ trở đi, cho đến lúc chết, anh muốn được nhìn thấy nụ cười của Yuzuka. Anh sẽ trở thành người đàn ông mạnh mẽ được chú công nhận, để rồi lần tới được chú chúc phúc cho em xem! Anh sẽ làm cho Yuzuka trở nên hạnh phúc!”
“Cảm ơn. Nếu là Kurose-kun thì, thật sự sẽ——”
Đột nhiên gương mặt của Yuzuka méo đi.
Cổ ôm đầu, rên rỉ ra vẻ đau đớn rồi gục xuống tại đó.
“O, oi! Yuzuka!? Yuzuka!?”
Tôi có hét thế nào đi nữa thì cũng chẳng có lời đáp lại……
Yuzuka đã hoàn toàn mất đi ý thức rồi.