Có nhỏ vợ cũ hồi xuân trong lớp tôi

nếu lặp lại sai lầm cũ thì thà rằng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm đó trời cực kỳ nóng.

Đó là vào một ngày cuối tuần của tháng bảy. Cơn hồi hộp nhất nhì cuộc đời tôi dâng trào trước khi đến thưa chuyện chào hỏi đám cưới với ông chú.

Địa điểm là nhà hàng cao cấp, kiểu cách sang trọng. Vì chính là nơi mà tôi nghĩa cả đời không có duyên, chỉ có thể thấy qua được phim ảnh nên lại càng khiến tôi hồi hộp thêm.

Có thể nói đấy là tự làm tự chịu. Người chọn nhà hàng là tôi mà. Dù bị Yuzuka nói「Anh câu nệ quá rồi」, hay「nhà hàng nào đó rẻ hơn vẫn được mà」này nọ, nhưng mục đích vẫn là mục đích.

Về sau sẽ có lễ kết hôn tốn kém tiền bạc hơn nữa nên là đã dành tiền rồi, nhưng tôi quyết chí chúc phúc cho ngưỡng cửa cuộc đời.

Tất nhiên là tôi cũng chăm chút diện mạo nữa. Yuzuka dù nói「Anh có bộ vest đi làm rồi, không cần cố tình mua mới cũng được」nhưng vẫn đi theo tôi để mua, rồi dành thời gian để chọn cho tôi bộ vest nghiêm túc.

Chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Cuối cùng chỉ là đợi chú đến thôi……Khi nghĩ cuối cùng cũng giáp mặt với ổng, cơn hồi hộp làm bụng tôi đau lên.

“……Nè~, anh có sao không đó?”

“Về chuyện gì?”

“Sắc mặt anh kém lắm. Nếu đau bụng thì trong lúc này đi vệ sinh đi?”

“Anh đã bảo không sao mà.”

“Thế à……Nhưng mà anh có đang gồng không đó? Dời lại sang ngày khác cũng không sao đâu.”

“Chú đã cất công đến rồi, như thế thì thất lễ lắm.”

“Ba em thì em sẽ nói mà. Ngay từ đầu vào ngày quan trọng thế này mà ông ta lại đến trễ thì mới là bên thất lễ chứ.”

“Chắc chắn là kẹt xe rồi. Anh không bận tâm đâu.”

Dự định là gặp mặt nhau ba mươi phút trước rồi, nhưng do trễ tàu hay kẹt xe hay sao mà vẫn chưa thấy chú. Yuzuka có liên lạc đi nữa cũng không có tin phản hồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên mà tôi gặp chú.

Tôi đau bụng vì căng thẳng từ ba ngày trước, cũng muốn đi vệ sinh nữa, nhưng nếu tréo ngoeo bắt chú ấy chờ thì ấn tượng sẽ xấu đi mất thôi. Đã cất công quan tâm đến địa điểm cũng như diện mạo rồi nên tôi muốn tiến hành một cách hoàn hảo cho đến cuối cùng.

……Cơ mà trễ thật ha.

“Quả nhiên nên đến ga để đón chú sẽ tốt hơn nhỉ?”

“Không cần đâu. Ba nói sẽ tự mình đến mà.”

“Nhưng mà, chẳng phải đến đón thì ấn tượng sẽ tốt hơn à?”

“Anh quan tâm quá về ấn tượng rồi đó. Kouhei bây giờ em chỉ thấy là một thanh niên tốt thôi. Thanh niên tốt đến nỗi mà mặt mày trở nên xanh lè lên hết trơn rồi đó.”

Như để tôi giải tỏa căng thẳng hay sao mà Yuzuka nói với giọng điệu như đùa cợt. Nhờ đó mà tâm trạng tôi đã thả lỏng đi ít nhiều.

Quả nhiên Yuzuka hiền lành quá. Tôi thích ngoại hình, nhưng hơn hết là yêu bên trong của cổ.

Tôi yêu cổ từ trong lòng. Nhất định là muốn cưới. Cưới nhau rồi thì muốn sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.

Để được như thế phải được sự công nhận của chú.

Yuzuka đã nói rồi mà. Cổ nói rằng, giấc mơ của cổ chính là truyền đạt lời cảm ơn của mình đến chú vào lễ kết hôn.

Cổ là đứa con gái mà một tay chú nuôi lớn kia mà. Theo như những gì mà tôi nghe thì chú ấy thật sự là một người cha tốt. Tất nhiên là cổ muốn truyền đạt lại lời cảm tạ của mình. Tôi cũng vậy, muốn nói lời cảm ơn chú ấy.

Rằng, cảm ơn chú đã nuôi lớn đứa con gái tuyệt vời.

Rằng, từ giờ trở đi cháu sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.

Tôi muốn truyền đạt những cảm xúc đó, bước qua ngưỡng cửa của cuộc đời.

Chính vì như thế mà tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho đến ngày hôm nay. Tuy căng thẳng nhưng tôi muốn nhanh chóng chào hỏi chuyện đám cưới.

Những cảm xúc như thế được thông qua rồi hay sao mà tôi nghe thấy tiếng bước chân……Trong thoáng chốc, tấm cửa kéo được mở ra.

Ấn tượng đầu tiên đã là sự đáng sợ.

Với cơ thể như vận động viên đô vật, vẻ ngoài của chú trông rất mạnh mẽ……mà hơn hết thì đáng sợ quá. Không chỉ với lý do ánh mắt sắc lẹm đâu. Thì bởi vì Yuzuka ánh mắt cũng sắc lẹm nhưng mà có đáng sợ đâu.

Khác cái là ánh mắt của Yuzuka có đọng lại cảm xúc. Khác với lúc thấy trong ảnh, đôi mắt của chú sắc bén như diều hâu, đang sôi sục lên vì tức giận.

Hào quang tức giận đang tỏa ra từ khắp toàn thân, mặc dù vẫn chưa nói gì nhưng mà tôi có thể đoán được điều mà chú ấy muốn nói.

Rằng, tao không có ý định chấp nhận mày.

Bất giác tôi quắn quéo lại……nhưng mà tất cả chỉ là do tôi suy đoán. Chắc chắn là suy nghĩ linh tinh thôi. Vì đây là lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí còn chưa chào hỏi gì kia mà.

Thế này đây thì ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

Tôi ngay lập tức đứng dậy, rồi cúi đầu thật sâu với chú.

“Thành thật cảm ơn chú vì đã cất công đến đây hôm nay! Cháu là Kurose Kouhei, hiện đang hẹn hò với lại Yuzuka-san ạ!”

Trước tiên là qua ải đầu tiên rồi. Định là chờ chú chào lại, đưa quà cho chú, trò chuyện phiếm nhẹ nhàng rồi vào vấn đề chính. Tôi đã chọn món quà chú yêu thích mà nghe kể từ Yuzuka, chủ đề chuyện phiếm cũng đã chuẩn bị rồi. Nếu cứ theo kế hoạch thì chắc chắn sẽ tạo bầu tâm trạng ôn hòa cho đến lúc nói ra chủ đề chính.

Khi mà tôi đang nghĩ như thế thì——

“Khỏi chào. Tao đến đây là để dẫn con gái tao về.”

“……Hể?”

Một lời lạnh lùng đó làm tôi rỉ ra thứ tiếng ngu ngốc.

“A, không chú à, ‘dẫn về’ tức là……”

“Khoan đã ba! Sao đột nhiên lại nói như thế!? Có thất lễ đi nữa cũng có mức độ chứ!”

Yuzuka chen vào hòa giải thì ông chú chán nản nói.

“Nếu vì hạnh phúc của Yuzuka thì tao không quan tâm tên thằng con trai này nghĩ gì về mình đâu!”

Thế tức là chú ấy định dẫn Yuzuka về vì hạnh phúc của cổ……Thế có khác nào nói nếu tôi cưới Yuzuka sẽ trở nên bất hạnh đâu kia chứ.

Tôi đã nghĩ—Tao không giao con gái cho mày đâu—chỉ có trong truyện hư cấu thôi, chưa bao giờ nghĩ nó sẽ lại nó lại rơi vào người bản thân thế này.

Hoảng loạn trước hiện trạng khác với thứ mà mình đã tập luyện tưởng tượng, cơn stress và sốc ép nước mắt tôi rỉ ra.

“……Hừm. Thế này thôi mà khóc à? Thật là thảm hại. Hình như về mặt tinh thần mày còn quá trẻ để kết hôn đấy.”

“C-, cái đó……chẳng phải chú có chút hơi quá đáng ạ? Chú vẫn chưa có biết gì về cháu vậy mà……”

“Tao đã hiểu rồi. Mày không thể thể làm cho con gái tao hạnh phúc được. Vậy nhé, về thôi Yuzuka!”

Ông chú nắm lấy cổ tay của Yuzuka.

“Ch-, chờ đã! Ba——”

“X-, xin hãy dừng lại!”

“Đừng có cản tao!”

Khi mà tôi cố kéo tách tay hai người họ ra thì ông chú phủi tay tôi ra.

Tay ổng trúng ngực tôi, khiến đập vào bàn và nước trà đổ ra hết cả.

Bộ đồ vest mà Yuzuka cố gắng hết sức để lựa chọn cho tôi đã ướt hết cả rồi—

“Đ-, đừng có đùa với tôi! Ông đang nghĩ cái quái gì đấy!”

Máu sôi lên tận đầu, khi nhận ra thì tôi đã túm lấy cổ áo của ông chú rồi.

“Vì tương lai của con gái tao thôi!”

“Nếu thế thì ông đừng có mà sử dụng bạo lực!”

“Là do mày phiền phức, bám dai cho đến cùng đấy!”

“Tất nhiên là tôi phải bám theo cho đến cùng rồi! Là đám cưới đấy! Giữa tôi! Và Yuzuka!”

“Thằng đàn ông yếu đuối như mày có thể làm cho con gái tao hạnh phúc à!”

“Cái gì là hạnh phúc chứ! Buổi chào hỏi đám cưới mà tôi cất công chuẩn bị bị ông phá hết cả rồi! Ông mới là người làm cho Yuzuka trở nên bất hạnh! Ông không có tư cách làm ba của cổ!”

Rồi tôi nghe thấy tiếng bốp chua chát. Một thoáng tầm nhìn của tôi trở nên trắng xóa. Trong miệng tôi tràn ngập vị sắt, và lúc khi nhận ra mình bị đánh rồi thì tôi đánh trả lại rồi. Đánh, rồi bị đánh, tiếng hét ‘thôi dừng lại đi mà’ của Yuzuka vang vọng lên, sau đó tôi bị kéo đi, để lại nhà hàng cao cấp ở đằng sau mình——……

‎◆

“……Khiếp thật chứ.”

Sáng sớm mở mắt thức dậy thôi đã thấy ưu uất rồi.

Cái ác mộng như là choảng nhau với ba vợ ấy ai ngờ đã là hiện thực từng xảy ra chứ. Chẳng những không được chúc phúc cho đám cưới mà ông ta còn phủ nhận con người tôi nữa, dẫn đến cảnh máu đổ lệ rơi.

Tôi đấm nhẹ nên là chẳng si nhê gì ông chú cả, người đổ máu chỉ có mình tôi thôi……Cơn đau ngày hôm đó vẫn còn đọng lại rõ ràng đây.

Không phải là nỗi đau về thể xác.

Mà là nỗi đau về tinh thần này.

Bị bác bỏ đám cưới cũng đau đấy chứ, nhưng mà hơn hết thì đã lỡ gây ra ký ức buồn cho Yuzuka.

Chồng với ba trở nên gay gắt với nhau, giấc mơ có thể truyền đạt sự cảm tạ tại lễ cưới cũng không thành……Và làm cho cổ hổ thẹn tại lễ đường.

Nếu như cả hai có bạn thì có chút đỡ tủi, nhưng mà lễ đã diễn ra mà chỉ tập trung toàn là họ hàng mà thôi. Toàn thể khách đến là họ hàng của tôi, và người quen của Yuzuka đã chỉ là con số không tròn trĩnh.

Tuy cổ được nhà tôi yêu thương như là đứa con gái ruột, nhưng mà do lỗi của tôi mà cổ đã xa cách với gia đình thật của mình.

Yuzuka thì đã nói「Em không bận tâm đâu, anh không phải bận tâm cũng được」, nhưng rõ ràng là bận tâm đến rồi. Tôi đã luôn cảm thấy tội lỗi……Tuy đó không phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến chuyện ly hôn, nhưng mà không sai khi nói chính vì ngày đó mà cuộc sống hôn nhân đã bị ảnh hưởng.

Ở cuộc đời thứ hai, lần này tôi sẽ làm cho Yuzuka hạnh phúc cho xem——.

Tuy đã thề như thế, nhưng để cho Yuzuka hạnh phúc từ tận trong tim, tôi phải được chú chấp nhận……Nếu gặp mặt thì sẽ giống như lần trước, bị ông ta bác bỏ cho xem.

Phải làm thế nào mới thuyết phục được ông chú đây.

Với lại……Như lời ông chú nói, tôi đã không thể làm cho Yuzuka hạnh phúc.

Lấy lý do công việc để không quan tâm đến cổ, không biết tự lúc nào mà tréo ngoe với nhau, tranh luận bằng những chuyện lặt vặt, không ngừng cãi nhau rồi ly hôn.

Quyết tâm sám hối rồi, nhưng mà không thể xóa đi sự thật đã một lần trở nên thất bại.

Đối diện với ông chú, rồi lúc bị chỉ trích「Mày không làm cho con gái tao hạnh phúc được đâu」……liệu tôi có thể tự tin mà nói rằng「Cháu có thể làm cô ấy hạnh phúc」chứ. Liệu rằng có bị nhìn thấy không có sự tự tin, bị bác bỏ, rồi lại đánh phải tước đi gia đình của Yuzuka chứ.

“……Thôi dừng suy nghĩ nào.”

Lần đầu gặp mặt là sau khi tốt nghiệp mà.

Bây giờ tôi mới chỉ vào cao trung mà thôi. Tuy là con đường không thể tránh, nhưng từ giờ trở nên ưu uất là quá sớm.

Cảm xúc không thể trở nên bớt mờ mịt, nhưng trong lúc mà tôi trầm ngâm thì căn phòng đã sáng lên rồi. Những tia sáng mờ nhạt chiếu tỏ bên kia màn cửa, còn có thể nghe tiếng quạ kêu nữa.

Khi mà mở điện thoại ra thì thấy có thể ngủ thêm một tiếng nữa……nhưng mà tôi phải về nhà để sửa soạn nữa nên không có tinh thần để ngủ nướng. Thôi thì dậy luôn vậy.

Để không đánh thức Yuzuka mà tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường.

Đi vệ sinh, rửa mặt xong xuôi, ngồi thẫn thờ xem chương trình thời sự thì chẳng mấy chốc đã trôi qua ba mươi phút. Vẫn còn quá sớm để đánh thức, nhưng đã chẳng mấy khi rồi nên cùng cổ ăn sáng vậy.

Tôi quyết định như thế rồi thì bước vào phòng ngủ và gọi Yuzuka đang ngủ ngon trên giường.

“O~i, sáng rồi đó~”

“……”

“Dậy đi em, rồi mình cùng ăn sáng~”

“……”

Cổ không dậy, nên là tôi lật tấm mền lên và thử lay vai.

Rồi thì Yuzuka lờ mờ mở mắt ra. Cổ mơ hồ nhìn chằm chằm tôi, rồi giật mình mở to đôi mắt,

“A-, áááááááááááááááááááááááááááááááááá!”

“Ư ô~!? Đ-, đừng có đột nhiên hét lớn chứ!”

“D-, dừng lại! Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Cổ hét lên, rời khỏi giường mà như lăn xuống rồi phóng ra khỏi phòng ngủ như bỏ chạy. Khi mà tôi đuổi theo mà hướng đến nhà bếp thì Yuzuka quơ cái chảo qua lại.

“Đ-, đừng có tới đây!”

“Khoan, đừng có quơ! Nguy hiểm lắm!”

“C-, cái gì chứ!? Gì đây!? Chẳng phải là tự động khóa sao!?”

Sao mà đột nhiên lại lo lắng chuyện khóa cửa? Bộ hôm qua xem Leon nhiều quá nên có thể thấy được người tàng hình à?

“Nà~, đã nói bình tĩnh lại. Ở đây chỉ có mình anh thôi.”

“Áááááááááááááááááááááááááááááááá!”

“Đã bảo là bình tĩnh lại rồi mà!”

“L-, làm sao mà bình tĩnh được! Tại sao lại vào được đây!? Tại sao lại mặc đồ thể thao của tôi!?”

Yuzuka nhìn tôi như thể là đứa biến thái vậy. Gương mặt thì xanh lè, đôi mắt thì rỉ ra nước mắt, bờ vai mỏng manh đó đang run rẩy.

Chẳng phải tự mãn gì đâu, nhưng mà tôi yếu lắm. Ngoài hình chẳng đáng sợ gì, lúc vợ chồng cãi nhau thì lúc nào cũng bị Yuzuka áp đảo, chứ chẳng có ngược lại đâu.

Yuzuka như thế đang nhìn tôi mà run rẩy. Hơn nữa, cổ còn nói như thể tôi là thằng ăn trộm vậy.

“Nà, nà~……Bộ em, không biết anh là ai à……?”

Dự cảm chẳng lành lướt qua trong đầu, hỏi ra câu đó như thể bám víu lấy rồi thì Yuzuka lườm tôi với ánh mắt toát ra hết sự sợ hãi——

“Làm sao mà biết được chứ! Ông là ai!?”

Phát ngôn điểm trúng huyệt đó làm cho đầu tôi trở nên trắng xóa. Sức lực thoát hết ra khỏi toàn thân, khiến cho đầu gối ngã khuỵu xuống. Cổ nhớ về bộ đồ thể thao, vậy mà lại chẳng nhớ về tôi thế này thì……

“Em-, em đang đùa đúng không……?”

“Tôi không có đùa! Đi ra khỏi đây ngay lập tức! N-, nếu không là tôi báo cảnh sát đấy!?”

“Nói nghiêm túc đấy hả? E-, em thật sự không biết anh là ai à!?”

“Sao mà tôi biết ông là ai được!”

“Kouhei đây! Kurose Kouhei! Là người yêu của em đây!”

“T-, thôi ngay! Kinh tởm quá!”

“Đ-, đừng có nói như thế mà……Anh không phải là kẻ bám đuôi hay gì cả……Đường đường chính chính là người yêu của em đây……”

Tôi vẫn cứ khuỵu gối, cố bò bốn chân lại gần thì bị cổ quơ cái chảo từ trái qua phải, từ trên xuống dưới.“Đ-, đừng có lại gần đây! L-, làm ơn ra khỏi đây đi mà!”

Tôi chẳng hiểu gì cả.

Tại sao cổ lại đang khóc?

Tại sao cổ lại đang run sợ?

Chẳng phải cho đến hôm qua em đã không làm cái vẻ mặt như thế sao.

Chẳng phải hôm qua em còn thể hiện sự yêu thương với anh sao.

Vậy mà tại sao sau khi mở mắt dậy thì em lại không nhớ anh kia chứ.

Sự hoảng loạn sắp khiến anh điên lên rồi. Làm ơn hãy nói là với anh là em đùa đi. Có chơi xấu đi nữa thì cũng có mức độ chứ, anh sẽ tha thứ mà. Anh sẽ không giận đâu mà.

Tôi muốn nói như thế……nhưng mà Yuzuka đang sợ hãi từ tận trong lòng.

Tôi không muốn làm Yuzuka sợ hơn nữa.

Tôi không muốn bị cổ hướng cái ánh mắt sợ hãi ấy đến hơn nữa.

“A-, anh hiểu rồi. Anh về. Anh về đây……”

“R-, ra khỏi đây mau!”

Bị Yuzuka cầm chảo để thúc giục, tôi rời khỏi khu căn hộ với cảm xúc muốn khóc đến nơi.

Khi bước ra cửa ra vào rồi thì tôi đứng chết lặng ngay tại đó. Chẳng có tâm trạng để có thể bước đi……Vì biết đâu, Yuzuka sẽ lao đến chỗ tôi không chừng.

Nhưng mà……Dù có trải qua bao lâu đi nữa, Yuzuka vẫn không cho tôi thấy hình bóng cô ấy.

Nếu như đây là trò đùa giật gân thì chắc chắn cổ tiết lộ ra rồi. Nếu như thế thì……tôi không muốn tin đâu, nhưng cổ thật sự mất đi ký ức rồi sao?

……Không không, không thể như thế được……Bởi lẽ làm gì có chuyện như là mất ký ức được……Yuzuka có trí nhớ có thể lấy được trọn điểm kỳ thi kia mà. Cổ còn lấy điểm thi ra để ra vẻ với tôi kia mà. Vậy mà tại sao cổ lại mất ký ức kia chứ! Lạ quá! Nếu mất ký ức thì phải là tôi chứ! Chỉ mỗi Yuzuka mất ký ức này nọ thì chẳng phải là trò đùa sao! Xóa luôn cả ký ức của tôi đi chứ! Làm ơn đi mà!

“Làm ơn……Nếu là mơ thì xin hãy tỉnh lại giùm với……”

Tôi dồn sức nhéo má mình. Cơn đau thì chạy dọc, nhưng tôi vẫn cứ nhéo mà chẳng để tâm. Tôi ngủ sâu lắm mà. Cơn đau như thế này thì chẳng thể tỉnh được đâu. Phải mạnh hơn nữa, nếu dùng lực đến đứt cả má ra thì chắc chắn có thể thức dậy khỏi cơn ác mộng chết tiệt này. Chắc chắn khi mà tôi tỉnh dậy rồi, Yuzuka sẽ trông lo lắng mà nói với tôi「Anh mơ gì đó đáng sợ sao?」mà.

Vậy mà——

“Ư ư~……Chết tiệt~! Chết tiệt! Chệt tiệt chết tiệt! Tại sao lại không tỉnh dậy chứ! Tỉnh dậy đi tao ơi! Mau tỉnh dậy coi! Cái này chắc chắn là giấc mơ mà!”

Cái này không thể nào là sự thật được.

Không thể nào những ký ức cho đến bây giờ mất đi chỉ trong một đêm được.

“Cậu trai không sao chứ?”

Khi tôi đang vừa khóc, vừa kéo gò má mình thì được một bà lão dắt chó đi dạo bắt chuyện.

Tuy là lần đầu tiên nói chuyện nhưng mà tôi biết bà này. Có lần nhìn thấy con chó kia mặc đồ lòe loẹt, Yuzuka đã chọc tôi「Nhìn nó còn mốt hơn cả anh đấy」mà.

Khi nghĩ đến cảnh từ giờ trở đi sẽ không còn được nghe lời chế giễu ấy nữa, đôi môi tôi run lên, nước mắt không ngừng rơi được nữa.

“L-, làm sao thế? Bị đau bụng hả?”

“Không ạ, bà không cần phải lo……Cháu không sao thật mà……”

Có ở đây đi nữa thì tình trạng vẫn sẽ không thay đổi. Có ra tay ở đây đi nữa cũng chẳng xoay chuyển được trạng thái theo hướng tốt……Nếu cứ ở đây thì lúc nào đó sẽ giáp mặt với Yuzuka. Nếu như mà lại bị cổ hét toáng lên, bị nhìn với cặp mắt là kẻ bám đuôi thì tim tôi trông như sẽ bị xé thành nát vụn.

Tôi lau nước mắt rồi rời khu căn hộ.

Lê bước chân nặng nề dưới ánh nắng tươi sáng để về nhà.

“Con về rồi đây……”

“Mừng anh đã về Nii-chan!”

Trái ngược với tâm trạng u ám của một thằng tôi vừa trở về nhà, Sana đang nở nụ cười rạng rỡ. Đứa em gái trung học năm hai thèm khát chuyện tình yêu này đang hứng thú với người anh qua đêm rồi trở về lúc sáng.

“Qua đêm này nọ, thanh xuân ghê ta! Mấy anh chị làm gì rồi?”

“Gì là gì, bình thường thôi……”

Cùng nhau dùng bữa tối, xem anime, tắm riêng, rồi ngủ chung……Chỉ toàn những chuyện giống như một cặp đôi bình thường thôi. Vậy mà tại sao lại bị mất trí nhớ kia chứ……

“Nà~, anh là Kurose Kouhei đúng không?”

“Đột nhiên sao thế? Nii-chan là Nii-chan mà.”

Sana ngây mặt ra. Chí ít thì trông như『Kurose Kouhei』không biến mất ra khỏi ký ức của toàn thể nhân loại. Có vẻ như chỉ mỗi Yuzuka là lạ thôi.

……Ngược lại, dù có bị mọi người quên đi nữa, tôi muốn chỉ mỗi Yuzuka là nhớ đến mình.

Đã hứa sẽ trở nên hạnh phúc mà lại bị quên đi này nọ……Được nói cứ mỗi lần cãi nhau thì cứ làm lành là được, nhưng mà thành thế này rồi thì phải làm như nào mới được đây.

“Nà~……Chỉ là ví dụ thôi, nếu như anh quên Sana thì em sẽ thế nào?”

“Em đánh cho anh nhớ lại.”

“Anh mày không phải đồ điện ngày xưa đâu à nha……”

“Vậy thì em sẽ kể lại những kỷ niệm. Chuyện về ngày Nii-chan mang giày mới ra đường rồi đạp phải phân chó này, hay là chuyện anh chơi trò xe máy bằng cái xe đạp gắn bánh phụ của em để rồi té gãy xương chẳng hạn.”

“Chẳng có ký ức gì tốt đẹp nhể.”

“Thì bởi em mới nói đến cái liệu pháp gây sốc như thế này đấy.”

“Có lẽ sai phương pháp rồi đó. Ủa mà anh mày từng chơi trò xe máy à?”

“Có mà. Dù còn nhỏ nhưng em còn nhớ à. Nii-chan nói『Là khúc cua gắt kìa~』rồi di chuyển cơ thể sang trái phải, té xuống rồi gãy xương.”

“À~……Nhắc mới nhớ là có nhể.”

Tôi nhớ hồi tiểu học năm hai từng bị gãy xương, còn nguyên nhân thì quên rồi.

Có lẽ, dù nhỏ nhưng mà tôi vẫn nhận thức được đi xe đạp có bánh phụ để rồi té gãy xương nó nhục lắm nên đã lỡ phong ấn cái ký ức đó lại không chừng.

Nếu là như thế thì……Nếu như mà tôi kể lại những ký ức thì có lẽ cổ sẽ nhớ về tôi, như cái cách mà Sana đã làm với tôi vậy.

Đi tới căn hộ dễ bị cảnh sát hốt lắm, nhưng mà cũng may thay chúng tôi là học sinh cao trung.

Tôi không biết Yuzuka mất ký ức đến cỡ nào, nhưng nếu như cổ còn nhớ bộ đồ thể thao thì chắc chắn là cũng còn nhớ bản thân cổ là học sinh cao trung. Vẫn có cơ hội để bắt chuyện với cổ nếu đến trường.

Tôi không nghĩ có thể lấy lại ký ức chỉ với chuyện kể lại ký ức, nhưng tôi bây giờ chỉ có thể đặt cược lên chuyện đó thôi. Vẫn chưa hoàn toàn an tâm……nhưng dù chỉ còn một tia hy vọng thôi ít nhiều cũng làm cho con tim tôi trở nên nhẹ nhõm.

“Cảm ơn vì đã cho anh nghe chuyện hay nhé.”

“Không có gì nè! Cũng còn nhiều kỷ niệm khác nữa, hay để em kể anh nghe ha?”

“Để khi anh có tâm trạng đã.”

Nào, nếu đã quyết định như thế rồi thì phải chuẩn bị để đến trường thôi.

Tôi sau khi dùng xong bữa sáng rồi thì thay đồng phục và đến trường.

‎◆

Cùng một khoảng cách, vậy mà tôi cảm nhận được con đường đến trường xa hơn mọi khi khi đi bộ một mình. Cùng một cảnh sắc, vậy mà tôi lại thấy thật u ám, thật tĩnh lặng, thật nhàm chán, và thật là cô đơn nữa. Con đường đến trường đã từng vui vẻ giờ đây chỉ còn lại sự đau đớn.

Khi nghĩ từ giờ cho đến suốt cuộc đời phải sống như thế này……tôi chẳng có tự tin rằng mình sẽ chịu nổi cuộc sống như thế đâu.

Cuộc sống của tôi sẽ rắc rối lắm nếu như không có Yuzuka ở bên cạnh.

Nhất định tôi sẽ làm cho cô ấy nhớ lại. Tôi sẽ kể, kể lại những ký ức sau khi hẹn hò—cho cổ nghe chuyện tình yêu ngượng đến bất khả kháng, để cho cổ nhớ về tôi, để cho cổ ngượng mà thốt lên rằng, ‘đừng có kể chuyện như thế nữa mà’ cho xem.

Với quyết tâm mới ấy, tôi vừa bước đi trên con đường, vừa cảm nhận được sự nhớp nháp của tháng sáu bám dính trên làn da.

Tôi bước vào cổng trường, thay giày ở cửa ra vào rồi thì tiến đến năm nhất lớp một.

Chỗ ngồi đã lấp đầy sáu phần rồi, nhưng chỗ của Yuzuka vẫn còn đang trống. Tôi ngồi xuống ghế mình ở chính diện rồi đợi cho Yuzuka đến.

Nhưng mà——.

“……Trễ ghê.”

Hoàn toàn chẳng thấy tâm hơi của Yuzuka. Chân tôi đung đưa không yên trong cái lớp đang rôm rả nói chuyện, những học sinh khác ngoài Yuzuka đang đến dần.

……Chẳng lẽ nào không đến sao? Không những không nhớ về tôi, nhận ra được ký ức của mình kỳ lạ nên đã đến bệnh viện rồi sao?

Chắc chắn là như thế~! Tuy là chúng tôi chưa một lần nào liên quan đến nhau thời cao trung, nhưng từ sau khi vào đại học thì mỗi ngày đều giáp mặt với nhau.

Nếu như mà cổ đã quên đi hoàn toàn những ký ức về tôi—Nếu như mà kết nối lại những khoảng thời gian không có tôi thì chắc chắn ký ức sẽ trở nên rời rạc, quá thiếu tự nhiên.

Hoặc là, ký ức của cổ sẽ không rời rạc, không chừng sẽ còn sót lại ký ức đã từng thân thiết với ai đó. Có lẽ hình ảnh người mình hẹn hò trở nên mờ mịt nên không thể nhớ ra Kurose Kouhei không chừng.

Dù cho là tình huống nào đi nữa thì có khoảng trống để lợi dụng.

Nếu như ký ức liên quan về nhau đã trở thành những mảng rời rạc thì chỉ cần kể cho cổ nghe những kỷ niệm chung để lấp đầy khoảng trống.

Nếu như ký ức về nhân vật liên quan trở nên mờ mịt thì chỉ cần kể cho cô ấy những ký ức có thể chứng minh đó đấy là tôi là được.

Quan trọng hơn là tôi và Yuzuka đang sở hữu chung vấn đề có một không hai chính là cùng xuyên không về với nhau. Nếu như nói ra chuyện đã xuyên không thì chắc chắn sẽ làm cho Yuzuka nhớ ra rằng, đối với cô ấy『Kurose Kouhei』đã từng là một sự tồn tại quan trọng!

Nhìn thấy hy vọng của tương lai, tôi phóng ra khỏi lớp học vì không thể nán lại thêm được nữa.

Cứ tưởng cổ sẽ ở nhà cho đến khi bệnh viện mở cửa, nhưng mà Yuzuka đã ở chỗ cửa ra vào trường rồi. Cổ đang quanh quẩn trước tủ đựng giày, chau mày lại như gặp khó khăn.

“……Yuzuka?”

Tôi ngần ngại bắt chuyện.

Rồi thì khi mà Yuzuka quay về hướng này—

“Hí~……!”

Cổ hét nhỏ lên tiếng rồi lùi lại.

“T-, tại sao……tại sao, lại ở đây……”

“Bình tĩnh. Như đã thấy đấy, anh là học sinh trường này. Là bạn cùng lớp của Yuzuka đây.”

“Ô-, ông tính làm gì tôi ở đây……? Ô-, ông mà làm chuyện bậy bạ là tôi gọi thầy cô đấy……”

Không được rồi. Cổ đang run sợ. Thêm vào đó lại phát động cái chứng sợ người lạ nữa.

Cổ không có niềm tin với tôi, có nói gì đi nữa trông cũng sẽ không tin đâu.

Nếu thế thì, chỉ cần thể hiện bằng chứng không thể chối cãi là được!

“Anh không làm chuyện gì bậy bạ đâu. Chỉ là, anh có thứ muốn cho Yuzuka xem thôi.”

“T-, tại sao từ nãy đến giờ ông cứ gọi tôi là Yuzuka thế hả……?”

“Vì chúng mình là người yêu của nhau. Anh ở căn hộ của em cũng vì anh là người yêu của em đó. Bây giờ anh cho em xem bằng chứng đây.”

Tôi lấy điện thoại ra từ túi rồi cho cổ xem ảnh.

Đó là bức mà tôi thầm chụp khi mà Yuzuka đang cưỡi ngựa.

“C-, cái này……là ảnh chụp lén mà……?”

“À đâu, ờ thì……thì bức ảnh này như thế thật……”

“Tại sao đang hẹn hò với nhau mà lại đi chụp lén hả……?”

“Cái đó là……chính xác mà nói thì bản thân anh cũng muốn có bức ảnh của Yuzuka……Nếu như để nó làm màn hình khóa thì có thể ngắm nhìn Yuzuka lúc mà mình thích……Nhưng mà, xin phép cho chụp thì ngượng lắm……nên đã chụp lén đó.”

Tôi không ngờ cái ngày phải làm rõ những cảm xúc ngày ấy với chính chủ sẽ đến. Bị cơn ngượng ngùng kích thích, gương mặt tôi trở nên nóng lên.

“……”

Cặp mắt của Yuzuka đã ướt đẫm. Rõ ràng là cổ không tin tôi. Biểm cảm của cổ trông như một mình đi sở thú rồi bị tôi bám đuôi và chụp lén vậy.

Nhưng mà, cũng có những bức ảnh khác nữa!

“T-, thế thì, xem cái này đi.”

Cái tiếp theo tôi cho xem là bức ảnh Yuzuka làm gương mặt kỳ quái.

Là bức ảnh mà Yuzuka đã gửi để làm cho tôi cười trên tàu, lúc mà mối quan hệ của cả hai vẫn còn xấu.

“T-, tại sao ông lại có bức ảnh gương mặt tôi hôn……”

“Không, nói chính xác là khuôn miệng bạch tuột đó……”

“Đ-, đang nói gì đấy? Rõ ràng là gương mặt khi hôn mà……Là người yêu vậy mà chuyện như thế cũng không hiểu à?”

Chết tiệt~. Mình chỉ có mấy cái tấm hình dễ gây nhầm lẫn thôi!

“Ngược rồi. Là người yêu nên mới biết đó, biết rằng đây là miệng bạch tuột. Đại khái thì, dù đây là gương mặt khi hôn hay là khuôn miệng bạch tuột đi chăng nữa thì một người con trai mà em không thân thiết sẽ không có những bức ảnh thế này đúng chứ.”

“Đ-, đúng là như thế……”

“Đúng không? Đây là những bằng chứng chứng tỏ anh và em là người yêu không thể chối cãi đó.”

Hình như cổ đã tin tôi một chút rồi. Có vẻ như đã hiểu được tôi không phải là kẻ bám đuôi rồi, nhưng chứng sợ người lạ vẫn không thay đổi. Yuzuka nói với khẩu điệu ngạn ngần,

“Nhưng mà……không thể tin được. Sao tôi lại có người yêu khi vừa nhập học thế này chứ……”

“Đó là bởi vì Yuzuka đã thể hiện dũng khí với anh đó. Em đã tìm thấy anh, người bạn cùng lớp thời cao trung của em, vào tiết học đầu tiên sau khi nhập học đại học.”

Đối với tôi và Yuzuka thì đó là những ký ức không thể thay thế.

Vào ngày đó, Yuzuka đã lấy dũng khí để bắt chuyện nên là chúng tôi đã trở nên thân thiết.

Trở thành bạn bè, trở thành người yêu, trở thành vợ chồng……Tuy là đã một lần chia tay nhưng đã có thể trở thành người yêu một lần nữa.

Tôi đã có những kỳ vọng mờ nhạt, rằng nếu như nghe những ký ức quý giá, có lẽ cô ấy sẽ nhớ lại không chừng, nhưng mà—

“……Đại học? Ông đang nói cái gì thế? Bọn mình là học sinh cao trung mà……”

Một câu đó thôi đã xé nát sự kỳ vọng của tôi.

Và tôi bị đáy của sự tuyệt vọng đánh đến.

“Ể~? Chờ một chút đã……Em không nhớ, về chuyện đại học sao?”

“Làm sao mà tôi nhớ ra được chuyện mà mình chưa trải qua chứ.”

“Chưa trải qua!? Không chỉ mỗi chuyện về anh mà cả những chuyện về cuộc sống trên đại học nữa sao!? Cả chuyện cuộc sống hôn nhân luôn sao!? Và cả chuyện cả hai ta cùng xuyên không về sao!?”

“T-, từ nãy đến giờ ông nói cái gì đấy……?”

Ánh mắt của Yuzuka lại thể hiện sự sợ sệt.

Biểu hiện của cổ trông như rợn người, như nhìn một người có đầu óc thần kinh vậy.

“G-, gì là gì, là những ký ức chung……”

“Làm gì có chuyện như thế. Làm gì mà có cái chuyện như là ký ức của tương lai chứ. Chuyện mà tôi quên chỉ là ký ức xảy ra trong 2 tháng này thôi.”

“2 tháng!? Ch-, chỉ 2 tháng!?”

“Chỉ cái gì cơ chứ. Hôm nay chắc chắn là ngày nhập học, vậy mà khi tôi nhận ra đã là tháng 6 rồi……Cũng chẳng biết số thứ tự trong lớp của mình nữa……Nhập học rồi mà không có ký ức về thời kỳ quý giá nhất thì làm sao mà tận hưởng được cuộc sống cao trung một cách đàng hoàng chứ……”

Ngay khi mà Yuzuka thở dài ra một hơi trong như ưu uất thì tiếng chuông vào lớp vang lên.

“Không được rồi, phải mau lên……Nè~, Kurose-kun đúng chứ? Cậu biết số thứ tự trong lớp của tôi đúng không?”

“……Năm nhất lớp một, số 10……”

“Cảm ơn. Với lại……biết đây không phải điều tôi nên nói, nhưng mà cậu cũng nên một lần đi bệnh viện kiểm tra đi thì hơn……hiện thực thì làm gì có thứ như là xuyên không chứ.”

Nói một câu phủ nhận ký ức rồi thì Yuzuka chạy đi trên dãy hành lang.

Tôi không có động lực để đuổi theo……Cho đến khi bị giáo viên đi tuần phát hiện thì tôi đã đứng chết trân ở trước tủ đựng giày.

Bị lo lắng bởi sắc mặt kém đi, rồi tôi bảo sẽ đến nghỉ tại phòng y tế—

Khi nhận ra thì đã đến giờ tan học rồi.

Tôi nằm ngửa trên giường, mơ hồ nhìn lên trần nhà. Tầm nhìn từ sáng đến giờ cứ nhoe mờ, dù cho giáo viên phụ trách y tế của trường có bắt chuyện đi nữa thì tôi cũng chỉ có thể đáp ‘a~’ hay là ‘ư~’ thôi.

Tôi thuộc bên không sùng đạo, nhưng mà dạo gần đây rất cảm ơn bậc thánh thần. Cảm ơn thánh thần đã cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời cùng với Yuzuka.

Nhưng mà……thế này thì quá rồi.

Quá đáng lắm luôn rồi.

Để cho hai đứa cùng xuyên không về đây, rồi tước đi ký ức của chỉ mỗi Yuzuka.

Tuy là thế giới này cũng có Yuzuka, nhưng mà đã chẳng còn Yuzuka mà tôi biết nữa. Giống như là chỉ có mình tôi là xuyên không về đây vậy. Thế khác nào tôi là người duy nhất bị xe đụng phải và được cứu đâu chứ.

“……Tại sao lại khóc?”

Trong lúc tôi đang bị cảm giác tuyệt vọng làm cho gục ngã thì nghe được giọng nói quen thuộc.

Tấm màn được mở ra, một nữ sinh với mái tóc đen dài và đeo kính đang nhìn tôi với vẻ trông lo lắng.

“Akabane-senpai……Thể trạng chị không tốt ạ?”

“Thể trạng chị khỏe lắm. Trước khi vẽ phác thảo chị định đi đánh một giấc ấy mà. Mà quan trọng hơn tại sao em lại khóc? Hôm nay không ở bên cạnh Koikawa-san à?”

Khi mà chủ đề về Yuzuka được nhắc đến, nước mắt của tôi chực trào ra. Tôi được chỉ được khăn tay, được nói ‘nếu có trăn trở thì cứ kể chị nghe’ bằng giọng dịu dàng, và tôi kể trong nước mắt.

“Yuzuka……cô ấy, quên em mất rồi……”

“Koikawa-san á? Quên em tức là……mất trí nhớ à?”

“Dạ……”

“……Bộ đầu bị đập trúng ở đâu à?”

“Không, không phải thế ạ……Cô ấy vẫn đến trường bình thường, trông chẳng có đau đớn gì cả……Senpai, chị có thể đấm thật mạnh vào đầu em được không? Em cũng muốn mất trí nhớ.”

Rồi senpai đến xoa đầu trong lúc tôi yếu lòng.

Tuổi thật của tôi là hai mươi bảy. Lớn hơn senpai những mười tuổi.

Nhưng không biết phải do senpai trưởng thành, hay là do tôi đang yếu lòng mà sự an tâm dâng trào lên khi mà được chị ấy xoa đầu.

“Chị thì không biết chuyện gì đã xảy ra với Koikawa-san……nhưng vẫn còn quá sớm để em bỏ cuộc. Vì cho đến cùng chỉ là『quên thôi』, chứ có phải là ký ức đã『biến mất』đi đâu em.”

“Chẳng phải giống nhau hay sao ạ……”

“Cái đó là em ngộ nhận. Trừ khi có tác động vật lý khiến cho não bị hỏng thì con người không thể hoàn toàn mất đi ký ức đâu. Nếu như chỉ đang quên thôi thì em có thể khiến cho cô ấy nhớ lại.”

Tôi không biết cách nghĩ của Akabane-senpai đúng được đến phần nào về mặt y học.

Vậy mà đối với tôi, senpai là một tác giả thần thánh mà tôi tôn trọng hơn bất kỳ ai khác.

Tương lai chị ấy sẽ trở thành một mangaka vĩ đại, tôi sẽ giới thiệu tác phẩm của Akabane-senpai—của Akazuru-sensei cho Yuzuka, để rồi mối quan hệ trở nên khăng khít cấp tốc.

Nếu như chị ấy đã trở thành thần tình yêu cho bọn tôi rồi thì tôi có cảm giác chị ấy sẽ lại kết hợp tôi và Yuzuka—Có cảm giác trông như có thể làm cho cổ có thể nhớ lại thật sự.

“Nhưng mà……‘Làm cho cô ấy nhớ lại’, tức là phải làm như thế nào mới được ạ?”

“Trước hết thì phải nắm rõ nguyên nhân.”

“Nguyên nhân……”

“Em có nghĩ ra gì không?”

Tôi lật lại ký ức, nhớ lại chuyện hôm qua.

Trước tiên, trước khi ngủ thì cổ vẫn là Yuzuka của mọi khi.

Không lầm thì chẳng có ngoại thương gì cả.

Nếu như trong lúc ngủ, té xuống giường để đập đầu thì chắc chắn lúc tôi tỉnh dậy cô ấy phải nằm dưới sàn rồi. Mà nếu giữa đêm thức giấc để cố quay về giường thì chắc chắn đã nhận ra tôi và hét lớn lên rồi.

Yuzuka đã ngủ suốt. Không sai đâu, vụ việc xảy ra là ở trong phòng ngủ. Tuy là không sai……nhưng mà tôi không biết nguyên nhân.

“Bị mất trí nhớ thì ngoài chuyện đập đầu ra còn gì khác không ạ?”

“Sốc về mặt tinh thần—bị bất an hay là stress đó em.”

“Bất an hay là stress à……”

……Nhắc mới nhớ trước khi ngủ, gương mặt của Yuzuka nhìn vào điện thoại đã rất u tối.

Nhìn trông như không phải stress đến mức mất trí nhớ đâu, nhưng đó là chuyện duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến.

Và đối tượng mà Yuzuka gửi tin nhắn theo như tôi biết chỉ có ba người thôi. Tôi, Sana, và ông chú.

Tất nhiên là tôi không có gửi tin nhắn.

Nếu là tin nhắn từ Sana thì gương mặt của Yuzuka sẽ ra vẻ vui hơn.

Vậy người gửi chính là ông chú, không sai đâu.

Chỉ là, ông chú là một người cha tốt. Khi mà Yuzuka nói ra chuyện đến trường này, rời khỏi khu thôn quê không có sự lựa chọn về trường cao trung cũng vậy, lúc đầu thì cổ bị mắng đấy, nhưng cuối cùng lại để cổ an tâm sống ở khu căn hộ tuyệt vời để cho cổ thấy an tâm.

Một người cha yêu con gái mình như thế tôi không nghĩ sẽ gửi tin nhắn làm con gái bị stress. Tóm lại, tin nhắn chỉ là cái cơ hội, còn cuộc trò chuyện với tôi sau đó mới chính là nguồn cơn của stress.

“Em hỏi chị một câu nhé, có trường hợp nào mà một người sau khi trải nghiệm qua đau đớn rồi, vì để trốn chạy stress từ đó mà quên đi tất cả ký ức liên quan đến chuyện đó không ạ?”

“Chị không biết có hoàn toàn giống với Koikawa-san không, nhưng mà chị biết trường hợp giống thế đó. Ví dụ như trong số binh sĩ đã ở khu chiến trường tàn khốc, có khi họ quên đi những ký ức trong khoảng thời gian đó. Đó là 1 loại phản ứng tự vệ để bảo vệ con tim, phong ấn đi những ký ức đau khổ.”

“Phản ứng tự vệ, để bảo vệ con tim……”

Cho đến cùng vẫn chưa thoát ra được ranh giới của sự suy đoán, nhưng nếu như thật sự mất đi ký ức để cố bảo vệ con tim thì……

Yuzuka sợ mối quan hệ giữa tôi và ba cổ trở nên xấu đi lần nữa mà đóng kín ký ức của mình lại.

Thế tức là, nếu như lúc đó tôi làm cho Yuzuka an tâm rằng『Anh sẽ trở nên thân thiết với chú!』thì cơn stress mà Yuzuka trăn trở cũng không còn, và cổ sẽ chẳng phải mất đi ký ức sao?

Vậy mà tôi lại trì hoãn buổi gặp mặt đi mất. Tôi đã bị Yuzuka nhìn thấu cảm xúc không muốn gặp—cho cổ thấy mình không có tự tin để rồi làm cổ bất an.

Tôi biết là cổ bất an……nhưng không nghĩ đến mức mất luôn cả trí ức. Đúng thật do không được thừa nhận chuyện kết hôn nên có ảnh hưởng đến đời sống vợ chồng……nhưng mà nó không phải là nguyên nhân dẫn đến mối quan hệ vợ chồng trở nên nguội lạnh đi hẳn.

Nguyên nhân lớn nhất trong chuyện ly hôn là cuộc sống cứ tiếp tục tréo ngoe, mối quan hệ vợ chồng trở nên nguội lạnh——Nguyên nhân là do tôi lấy lý do công việc để không quan tâm đến cho Yuzuka như trước.

Nhưng mà Yuzuka đã không nghĩ như thế.

Cổ đã nghĩ nếu xuất phát cùng chung với lần đầu thì cuối cùng sẽ dẫn đến cùng một kết quả. Nếu như mà tôi và ông chú bất hòa thì những ngày tháng hạnh phúc sẽ chẳng đến. Sẽ giống như cuộc sống vợ chồng lần đầu tiên, cãi nhau vụn vặt, mối quan hệ trở nên nguội lạnh, rồi sẽ ly hôn mất không chừng——.

Trong lúc mà tôi đang thư thả ngáy ngủ thì Yuzuka đang một mình đấu tranh với nỗi bất an. Sư bất an cứ loanh quanh trong đầu, làm cho cổ không thể chạy thoát được cái từ khóa『Ly hôn』ấy……

Để bảo vệ cho con tim bị dồn ép, khiến cho phản ứng tự vệ hoạt động trong vô thức, làm cho ký ức yêu thương với tôi ở cuộc đời đầu tiên và hai tháng này bị phong ấn tận bên trong trí não không chừng.

Tôi không tin vì chuyện đó mà ký ức của mười hai năm bị đánh mất đi hoàn toàn……nhưng mà chúng tôi đã vượt qua mười hai năm mà đến đây.

Ký ức của tôi và Yuzuka vốn dĩ không phải là thứ tồn tại ở thế giới này.

Ký ức không ổn định trong cơ thể, có lẽ là thứ mỏng manh, trông như bị xé đi trong một thoáng không chừng.

Nói chung là như thế.

Tôi đã biết chuyện nên làm rồi.

Cứ như thế này thì mối quan hệ giữa tôi và ông chú sẽ trở nên hiềm khích—Nếu như nó là cái cò súng làm mất đi ký ức thì chỉ cần làm Yuzuka an tâm đi là được.

Tôi và ông chú có thể trở nên thân thiết——Nếu như có thể làm cho cô ấy tin được chuyện như thế thì chắc chắn sẽ khơi dậy những ký ức đã bị phong ấn.

Tôi không biết đấy có phải là cách là đúng hay không, nhưng vì đã trải qua cái chuyện bình thường chẳng xảy ra là xuyên không nên cũng chẳng lạ nếu như xảy ra chuyện mà y học bình thường chẳng lý giải nổi.

Vấn đề là, tôi đang bị Yuzuka thấy kinh tởm.

Chẳng dễ để mà cô ấy cho đến gần, chứ đừng nói là nghe lời của tôi.

Nhưng cho dù là thế.

Nhưng cho dù là thế, tôi nhất định sẽ làm cho đến cùng.

Vì đã thề với nhau rằng sẽ cùng nhau trở nên hạnh phúc.

Để những ký ức quý giá được gọi về, trước tiên phải lại lần nữa trở nên thân thiết với Yuzuka đã!

“Mặt em đọng lên nét hiếu thắng rồi ha.”

Dòm vào gương mặt tôi rồi thì senpai cười tủm tỉm.

“Nhờ senpai đấy ạ! Từ bỏ Yuzuka mà không làm gì cả thì thật sự là thảm hại mà. Em, nhất định sẽ lấy lại ký ức của Yuzuka cho chị xem!”

“Chính sự quyết tâm đó đấy. Nếu như có chuyện gì có thể giúp thì lúc nào chị cũng sẽ giúp em. Giải quyết được tất cả rồi thì lại đến đọc manga nhé. Chị luôn hoan nghênh 2 đứa đó.”

Tôi đáp ‘dạ!’ một tiếng thật to rồi phóng ra khỏi phòng y tế.

Truyện Chữ Hay