Ngày chủ nhật của đầu tháng sáu.
Tôi và Yuzuka đang cùng nhau ngồi xem anime. Đây là anime ngắn「Animal Paradise」mà mùa xuân này chào đón một năm được công chiếu—Tựa thường gọi là「Anipara」.
Ban đầu thì định tiếp tục chơi cái game đua ngày hôm qua rồi, nhưng mà lúc đi in những bức ảnh kỹ thuật số đã chất đống tại cửa hàng tiện lợi, Yuzuka nhìn thấy tấm ảnh ở sở thú và nói「em muốn xem anipara」nên chúng tôi đã quyết định xem lại từ tập một.
Tuy một tập anime ngắn này có năm phút thôi, nhưng ngày thường thì ngày nào cũng chiếu cả. Thành ra số tập của cả một năm trời sẽ gần hai mươi tiếng đồng hồ, thêm vào đó mỗi khi xem hết một tập thì sẽ lại vào phần cảm tưởng của Yuzuka nên số hộp DVD chất đống trên bàn kia đang chưa vơi được hết một phần ba nữa. Tuần này trông có vẻ sẽ chìm ngập trong anipara rồi.
“A~, kia kìa! Leon xuất hiện rồi kìa!”
Vừa lay vai của tôi, Yuzuka vừa nói bằng giọng rộn rã.
“Bộ có con nào tên Leon hay gì à?”
“Là Leon trong Chameleon đó. Trong fanbook cũng có đăng mà còn gì.”
“Hình như có đăng, mà hình như không có đăng……”
Cuốn fanbook mà tôi được Yuzuka đưa cho lúc đi đến sở thú đang hợp tác với anipara ấy nó dày như cuốn từ điển vậy.
Để tận hưởng sổ thú bằng nhiệt lượng giống với cô ấy mà tôi đã trang bị kiến thức vào mình rồi, nhưng cũng do cố gắng quá sức vào kỳ thi giữa kỳ mà chúng rơi vãi ra từ ký ức tôi rồi.
“Chờ một chút nhé. Em sẽ tua lại cho anh.—Đây đây, chỗ này! Leon!”
“Leon ở đâu.”
“Leon nhát lắm nên lúc nào cũng tàng hình hết.”
“Thế sao anh biết được……”
“Anh nhìn kỹ là thấy à. Em tua lại nhé.”
“Thôi được rồi. Nhanh nhanh xem đoạn tiếp nhé.”
“Fưfư, cả anh cũng bị nhiễm anipara rồi ha.”
Đâu, đâu phải tôi muốn xem tiếp hay là gì đâu. Chỉ muốn mau tiêu hóa hết toàn bộ tập thôi. Nhưng mà làm sao có thể nói như thế trước một Yuzuka đang nói「truyền giáo thành công」và cười trông rất hạnh phúc kia chứ.
Với lại tôi cũng mừng khi mà truyền giáo thành công. Tôi muốn người mà mình yêu thích cùng thứ với bản thân mà.
Trong lúc đang nghĩ ngợi này nọ thì Yuzuka tua lại rồi.
“Đây này ở đằng kia, anh thấy cái bóng lờ mờ chứ?”
Tôi được chú ý ở đoạn phim đang tạm dừng……đúng thật là có cái bóng giống như Chameleon.
“A~, có kìa. Có Leon kìa.”
“Đây là cảnh đầu tiên mà Leon xuất hiện. Ban đầu em không nhận ra đâu đó. Cái tuyệt vời ở anipara là mỗi lần xem sẽ phát hiện ra cái mới——A~, kia kìa! Rinrin-chan xuất hiện rồi kìa!”
Tinh thần của Yuzuka dâng lên khi mà nhân vật yêu thích nhất của cổ xuất hiện. Yuzuka thì thích độ sắc lẹm của ánh mắt, và cổ có vẻ đồng cảm với lại hươu cao cổ Rinrin-chan khi mà nhân vật này lúc nào cũng mặc cảm về cái cổ dài mà quấn khăn choàng cả.
Thực tế thì ánh mắt của Yuzuka cũng sắc đấy, nhưng chẳng phải chuyện gì đáng bận tâm. Tôi thích mà, và nghĩ nó cũng dễ thương nữa.
Tất nhiên là gương mặt của cổ cũng dễ thương. Làn da đẹp giống như là trang điểm mặc dù để mặt mộc này, không son gì cả nhưng mà đôi môi lại có màu hồng căng mọng.
Khi mà ở cạnh một Yuzuka như thế, nói thật tôi vẫn chưa xóa đi được cảm giác khó chịu.
Nếu hỏi tại sao thì chúng tôi là một cặp vợ chồng cũ đã ly hôn, ghét bỏ cái mối quan hệ đã trở nên nguội lạnh mà.
Tôi thì mười lăm, còn Yuzuka thì mới vừa mười sáu. Tuy là vẫn chưa thể kết hôn nhưng tuổi thực của chúng tôi là hai mươi bảy. Ngay sau khi ly hôn thì bị xe đụng phải, thế là cả hai đã xuyên không về mười hai năm trước.
Lúc nhận ra đã xuyên không cũng bối rối ấy chứ, nhưng được cho cơ hội để làm lại cuộc đời rồi thì có thể đón nhận lấy nó một cách tích cực.
Và rồi, để có một cuộc sống hạnh phúc mà tôi đã quyết định sẽ không dính dáng đến Yuzuka một lần nào nữa……nhưng mà quyết tâm ấy ngay lập tức đã lung lay.
Bởi vì tôi bắt đầu cảm nhận được sự dễ chịu khi gặp mặt Yuzuka ở những nơi mà mình đến, hay là lúc cùng dành thời gian với cô ấy.
Lúc đầu thì tôi định giấu cảm xúc tình yêu rồi, nhưng mà Yuzuka cũng đổ tôi nữa. Lúc biết được đây là tình yêu đến từ hai phía tôi cũng mừng đó chứ, nhưng đã chẳng thể nói ra lời hãy quay lại.
Nếu quay lại có lẽ mối quan hệ sẽ lại trở nên đáng sợ—Có lẽ chúng tôi sẽ mãi thân thiết khi cứ là bạn bè mà không trở thành người yêu.
Với một đứa đang do dự nối lại duyên xưa mà tự dặn lòng mình như thế, Yuzuka đã nói như thế này—‘Sau mỗi lần cãi nhau thì lại làm lành là được.’
Với lại chúng tôi biết rõ về tương lai. Từ giờ trở về sau vấn đề gì đang chờ đợi—hay nguyên nhân gì đó làm cho mối quan hệ vợ chồng nguội lạnh đều đã nắm rõ rồi.
Nếu như có thể vượt qua từng cái một, lần này chúng tôi có thể sống ở bên cạnh nhau đến trọn đời. Và rồi tôi có thể tiếp tục nhìn gương mặt mà bây giờ chưa hằng lên nếp nhăn ấy ở ngay bên cạnh.
“……Anh đang nhìn gì đấy.”
“Anh chỉ đang nghĩ khi nào em mới có nếp nhăn thôi.”
“12 năm sau cũng chưa có đâu! Mà gì đấy? Chán đến nỗi muốn đếm nếp nhăn luôn rồi sao?”
“Không phải thế. Anh đang tận hưởng phim đàng hoàng đây.”
Không xạo đâu.
Tuy là có sự khác biệt về độ nhiệt tình, nhưng mà tôi cũng thích những thứ mà Yuzuka thích. Hơn hết thì nếu được ở cùng với người mình yêu thì dù cái gì đi nữa cũng thú vị.
Nhưng mà—
“Vui thì vui, nhưng ngày mai hãy xem tiếp nhé.”
“Ể~……tại sao. Từ giờ trở đi mới đến phần hấp dẫn vậy mà.”
“Đã luôn hấp dẫn mà còn gì……Bây giờ anh mới có 15 tuổi thôi, nếu không về sớm sẽ bị bắt đi thuyết giáo đấy.”
“Nếu thế thì anh qua đêm đi?”
Lời đề nghị đột ngột làm con tim tôi loạn nhịp.
Lúc Yuzuka bị cảm nằm liệt giường nên tôi mới không còn sự lựa chọn nào khác mà ngủ qua đêm, nhưng tôi lại muốn chống lại cái việc ngủ chung với nhau lắm.
Ngày xưa thì chẳng có gì đâu, nhưng ly hôn rồi, sau đó lại lần nữa yêu Yuzuka, để rồi tôi bắt đầu cảm nhận được sự ngượng ngùng như là lúc mới bắt đầu hẹn hò.
Nếu như là một cặp nam nữ đã yên ổn như một cặp vợ chồng tuổi trung niên thì có lẽ sẽ đồng cảm cho đấy, nhưng nếu để thời gian trôi qua như thế này, cảm giác như kinh nghiệm yêu đương đã bị tẩy về con số không vậy.
Tất nhiên là tôi cũng muốn hôn cô ấy giống khi xưa.
Mỗi ngày nắm tay kiểu người yêu để hẹn hò đến trường đã quen rồi, có lẽ cái ngày quen với chuyện hôn cũng sẽ đến thôi. Để đón cái ngày đó đến, tôi phải vượt cho qua được sự ngượng ngùng.
“……Nếu thế thì, anh sẽ ngủ ở đâu?”
“Thì đương nhiên là trên giường rồi. Mà, nếu như Kouhei không bình tĩnh được thì không phải miễn cưỡng qua đêm cũng được.”
“Không phải là anh không bình tĩnh được……Nhưng em không thấy ngượng sao?”
“Em ngượng chứ, nhưng mà phần hạnh phúc lại nhiều hơn……Vì em yêu anh đó.”
“Đ-, đừng có đột nhiên thể hiện tình cảm ra coi! Ngượng chết đi được còn gì!”
“Em đâu có thể hiện dữ dội đến thế đâu! Cái mà thể hiện tình cảm của em còn khủng hơn nữa cơ!”
“Thế thì cho anh xem thử nào! Cho anh em cái thể hiện tình cảm thật sự của em xem nào!”
“Với tâm trạng như thế này thì không thể đâu! Trước hết thì phải đi tắm rồi sau đó lấy lại bình tĩnh……Hay là, quả nhiên là anh sẽ về nhà?”
Bị hướng cái ánh mắt trông cô đơn đó đến, sao mà tôi có thể nói này nọ như sẽ về nhà chứ.
“Hôm nay anh sẽ ngủ lại. Pajama thì tính sao đây?”
“Em sẽ cho anh mượn đồ thể thao.”
“Đồ thể thao của Yuzuka thì sẽ chật còn gì.”
“……Khi nói đến hình thể của anh thì rõ phô trương thật đấy ha.”
“Có phô trương gì đâu. Sẽ chật đấy. Này, còn nhớ cái lần em đến nài nĩ xin mặc thử áo sơ mi của bạn trai không? Chẳng phải lúc đó cái áo sơ mi của anh rộng thùng thình còn gì.”
Yuzuka đáp ‘em nhớ chứ’ rồi híp mắt lại như thể chăm chọc.
“Em đã không nghĩ anh lại cố tình mua cái áo sơ mi kích cỡ lớn cơ đấy.”
“C-, có mua đâu!”
“Anh đã mua còn gì. Nếu không thì tại sao anh lại nói『chờ anh một ngày nhé』chứ.”
“C-, cái đó……là do anh đi làm cả một ngày, mồ hôi thấm vào cả áo sơ mi rồi nên không muốn để em mặc thôi. Ngày hôm đó nóng kinh khủng nên mồ hôi chảy nhiều lắm.”
“Rồi rồi. Biết anh quan tâm chu đáo rồi, giỏi lắm.”
“Em, cái ánh mắt đó……bộ không tin anh hả?”
“Tin gì được, vốn dĩ em có cần anh quan tâm đâu. Vì em đã muốn mặc cái áo sơ mi đã dính mồ hôi mà.”“Mẹ trẻ……bộ có chứng cuồng mùi hương hả.”
“Đừng có nói theo cách kỳ cục đó chứ! Em chỉ thích mùi hương của anh thôi! Cơ mà anh mau vào lẹ đi! Không là ngủ trễ mất đấy!”
Bị Yuzuka mà gương mặt đã đỏ ửng đó đẩy đi, tôi cầm theo khăn và bộ đồ thể thao trên tay mà đi đến phòng tắm. Nhanh chóng tắm xong rồi quay trở lại phòng khách thì tiếp theo là đến Yuzuka vào phòng tắm. Tôi ngồi xuống ghế sô-pha, vừa xem thời sự, vừa đợi Yuzuka trong một tiếng.
“Đã để anh chờ.”
Cổ quay lại mà người còn tỏa ra hơi nóng. Trên dưới là bộ pajama đơn giản không họa tiết, nhưng khi mà Yuzuka mặc vào thì sẽ thấy có sức hấp dẫn ngay.
Tôi bất giác nhìn chằm chằm, Yuzuka sau khi uống nước xong thì ngồi xuống bên cạnh tôi. Vai chạm lấy vai, mùi hương của dầu gội thoang thoảng, vừa lúc mà con tim đang đập thình thịch thì—
*Chụt
Đột nhiên gò má tôi cảm nhận được bờ môi chạm vào.“Đ-, đột nhiên làm gì thế hả!?”
“Thì thể hiện tình cảm. Đã hứa sẽ làm sau khi tắm xong rồi mà……”
Yuzuka trông xấu hổ mà hướng ánh mắt xuống. Tôi đã nghĩ là cổ tắm quá lâu……nhưng có lẽ là để chuẩn bị tinh thần và luyện tập tưởng tượng không chừng.
Do phản ứng của tôi khác với lại tưởng tượng hay sao mà cổ hướng mặt tên với vẻ bất an.
“……Anh, không thích hôn sao?”
“Chỉ giật mình thôi, không phải không thích……”
“……Chứng minh được không?”
Yuzuka nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt nóng bỏng. Nguyên nhân gương mặt đó đỏ lòm trông như chẳng riêng gì tắm lâu đâu.
“Chứng minh à……”
Nếu như không quay sang bên thì đâu hôn má được chứ……Cổ đang nhìn chằm chằm vào tôi như thế này, tức là muốn như thế không chừng.
Giờ mà mở lời thêm nữa thì sẽ trở nên xấu hổ mất, nên là tôi không nói gì mà chồng đôi môi mình lên môi của Yuzuka.
Khi mà đôi môi tách ra rồi thì đến cả vành tai của Yuzuka đã trở nên đỏ gấc. Có vẻ như là mặt tôi cũng đỏ y như vậy rồi.
“……Thôi đi ngủ nhỉ.”
“P-, phải ha.”
Cả hai tuy là ngượng ngùng, nhưng mà lại chẳng cảm thấy gì khó chịu.
Khi bước vào phòng ngủ mờ tối rồi thì có chùm ánh sáng đang chớp từ cái điện thoại di động trên bàn. Ngay sau khi tôi lên giường thì Yuzuka mở điện thoại ra……Gương mặt mơ hồ trong ánh sáng màn hình điện thoại ấy trông như u ám.
“……Em sao thế?”
“Ư ừn. Không có gì đâu.”
Nói thế rồi Yuzuka lên giường.
Nói với nhau ‘chúc ngủ ngon’ và nhắm mắt rồi, nhưng khi cảm nhận được mùi hương dầu gội và nhịp thở thì lại chẳng thể ngủ được.
“...Nè, anh còn thức không?”
“Sao thế.”
“Chúng mình đang hẹn hò với nhau nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Một ngày nào đó sẽ kết hôn nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Anh trả lời nhanh thật đấy.”
“Tất nhiên rồi.”
“Làm ơn thôi cái kiểu trả lời như NPC đó đi.”
“Tại vì em toàn hỏi mấy chuyện hiển nhiên còn gì. Anh yêu em hơn những gì mà em nghĩ đấy. Anh muốn kết hôn với Yuzuka......Với lại, còn muốn có con nữa.”
“......Thật chứ?”
“Ai mà lại đi nói dối như thế này.”
Lần trước thì cũng đã sắp đến thời điểm đó thì lão giám đốc chơi một cú quá cha làm cho công ty bị phá sản, thành ra chẳng phải lúc để có con cái gì cả. Lần này tôi sẽ làm một công việc mà có ngày nghỉ theo lịch ổn định, không phải đắm chìm vào những ngày chỉ toàn công việc, vào ngày nghỉ mà có thể giành thời gian với gia đình cho mà xem.
Lý tưởng là trở thành một người cha giống như ba vậy. Đã một lần có kinh nghiệm của người trưởng thành rồi nên tôi nhận ra rằng, ba thật là tuyệt vời khi mà được ông dẫn đi chơi vào ngày nghỉ.
“Em cũng muốn có con với Kouhei.”
“Đừng có nói như thể thì thầm như thế coi.”
“Thế anh muốn em nói to à? Xấu hổ chết mất...”
“Không phải thế, bây giờ mà em nói bằng giọng nhỏ thì sức hủy diệt lớn lắm......cơ mà, tại sao đột nhiên lại nói chuyện kết hôn?”
Khó nói hay sao mà lại có một khoảng lặng——
“……Nếu như định kết hôn thì em nghĩ nên đi gặp ba để chào hỏi sớm sẽ tốt hơn.”
Yuzuka không ngại nói ra, như thể dò xét lấy tôi vậy.
Tôi có thể hiểu là cô ấy quan tâm đến tôi……nhưng khi được nói đến chủ đề chẳng muốn nghe làm tôi trở nên khó chịu đi mất.
Yuzuka mồ côi mẹ.
Có vẻ như bà ấy bị bệnh và qua đời trước khi tôi và Yuzuka gặp nhau nên tuy là chưa từng gặp mặt trực tiếp lần nào nhưng khi nhìn hình gia đình thì trông bà ấy là một người rất tốt bụng.
Còn người cha thì, là một người trông rất dễ sợ.
Nhưng mà, tôi chưa từng nghe lời nói xấu người cha nào từ chính miệng của cổ. Vốn dĩ cổ không phải loại nói xấu cha mẹ cũng là một lý do đó, nhưng lý do lớn nhất chính là vì ông chú là một người cha tuyệt vời.
Với tư cách là một người cha, tuy thỉnh thoảng có đối xử nghiêm khắc đi chăng nữa, nhưng sau khi mắng rồi thì sẽ hỗ trợ con mình, nghỉ việc để tham gia sự kiện do trường tổ chức này, hay kỳ nghỉ hè hay kỳ nghỉ đông thường dẫn cổ đi chơi này nọ nữa.
Một người cha như thế đã trở nên xa lạ với Yuzuka.
Trước khi kết hôn tôi đã đến chào hỏi ông chú, để rồi chuốc lấy thất bại to lớn……Đặt tôi và người cha mà mối quan hệ đã trở nên tồi tệ lên bàn cân, và cổ đã chọn tôi.
Ông chú sau đó cũng không tham dự hôn lễ, và cũng không gặp mặt lấy gia đình tôi dù chỉ một lần. Tuy có lỗi với Yuzuka……nhưng mà tôi không muốn gặp lại ông chú lần nữa đâu.
Bởi vì dù chỉ chào hỏi thôi nhưng rõ ràng là đang bị ghét.
“……Chẳng phải vẫn còn sớm để chào hỏi sao.”
“……Quả nhiên là anh không muốn gặp ba em sao?”
Đã đưa ra đề xuất trì hoãn rồi, nhưng hình như Yuzuka đã đoán được bổn tâm của tôi.
“Thì……anh không muốn gặp đâu. Đã chuẩn bị tốt nhất để được thừa nhận chuyện kết hôn rồi, vậy mà lại bị ổng chửi xối xả mà……”
Vì kết hôn nên là không thể thiếu chuyện chào hỏi được……nhưng mà chỉ cần nhớ đến chuyện của ông chú thôi là tâm trạng tôi lại nặng nề, trở nên lo lắng không yên.
“……Sau khi gặp mặt rồi, không biết có xảy ra chuyện giống hồi đó không nhỉ?”
Thấy được chuyện đã xảy ra trong buổi chào hỏi kết hôn hay sao mà Yuzuka nói bằng giọng bất an.
“Anh dù bị nói gì đi nữa, nếu như nhẫn nhịn thì có thể tránh được việc xô xát……Nhưng mà, chí ít thì không có chuyện anh và chú sẽ trở nên thân thiết, và anh nghĩ sẽ không được chúc mừng kết hôn đâu.”
“Thế à……Quả nhiên là sẽ như thế nhỉ……”
“…..Ừ thì, sao nhỉ. Bây giờ thì đâu có chuyện gì để lo lắng đúng chứ. Kết hôn thì không thể giấu rồi, nhưng giấu mối quan hệ hẹn hò chẳng khó chút nào đâu.”
“……Phải ha.”
Do nếu nói thêm nữa về chuyện tương lai sẽ làm bất an mà ngủ không được hay sao mà sau đó Yuzuka đã không bắt chuyện nữa.