Khi tỉnh lại, tôi đang bị trói trong một nơi tối tăm.
Nơi đây cảm giác như một cái hộp khá lớn ấy nhỉ?
Và dù có hơi muộn, cơ thể tôi đang sợ run lên…… hoặc không.
Thực tế là có thuốc hay một thứ gì đó khiến cơ thể tôi không thể cử động được.
Và vì bị bịt cả mắt lẫn miệng nên tôi không thể kêu lên được.
Tôi không thấy người vệ sĩ đi cùng tôi ở đâu.
Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng và nghĩ tiếp.
Có một điều mà tôi có thể khẳng định là chắc chắn có tay trong.
Còn nếu không thì họ sẽ không thể dàn xếp bắt cóc tôi một cách hoàn hảo như vậy được.
Cái thứ hai là họ đang nhắm tới danh tính của tôi.
Nếu mục tiêu chỉ đơn giản là Quỹ Moonlight, chắc chắn danh tính của tôi sẽ trở thành vấn đề đáng ngại.
Trong trường hợp chủ sở hữu là tôi mà chết, điều đó có nghĩa là nó có thể được nhượng lại cho gia tộc Keikain.
Và để mà chúng bắt cóc tôi mà không làm như vậy thì hẳn là phải có lý do khác.
Rất có thể là vì kho báu của gia tộc Romanov.
Truyền thuyết về cái kho báu mà tôi còn chưa từng được chạm tay tới kia chính là thứ đang giúp giữ cái mạng tôi lại.
Và dường như còn là điều gì đó khác lớn hơn cả như vậy.
Tiếng động cơ ầm ầm rung lên.
Rất có thể là tôi vẫn đang ở trên con tàu 『Actress』.
Nếu đúng là như vậy, vẫn còn cơ hội để tôi được giải cứu.
Trong lúc đó, việc tìm kiếm tôi cũng đang được bí mật tiến hành.
Nếu để chuyện này bị phơi bày, sẽ có thiệt hại về mặt chính trị đối với cả Tập đoàn Keikain lẫn người chủ trì bữa tiệc là Bộ trưởng Bộ tài chính Izumikawa.
Chỉ trong trạng thái cô lập của chiếc du thuyền thì mới có thể dẫn đến tình trạng này.
「Xin lỗi. Vì đang cảm thấy không được khỏe nên bọn cháu muốn có thuốc chống say ạ」
! ?
Đó là giọng của Eiichi-kun.
「Cháu cũng vậy」
「Tương tự ạ」
Bên cạnh đó còn là giọng của Yuujirou-kun và Mitsuya-kun, việc cả ba người họ đều không bị bắt khiến tôi cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Như vậy có nghĩa là vị trí mà tôi đang bị bắt giam chính là phòng y tế sao?
Phải tìm cách liên lạc với họ mới được.
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức cựa quậy, tuy nhiên tôi bị trói chặt đến mức khó mà có thể phát ra thành tiếng.
「Cố gắng giữ im lặng tối đa nhé. Giường ở đây có người vẫn đang ngủ đấy」
Là bác sĩ trực ở phòng y tế sao.
Ngỡ tưởng ông ta nhắc nhở sẽ khiến ba người họ im lặng, tôi lại tiếp tục nghe thấy giọng Yuujirou-kun nói.
「Tiện đó thì cho cháu hỏi là bác sĩ có thấy Keikain-san đâu không ạ? Cậu ấy tới nhà vệ sinh mà mãi đến giờ vẫn chưa quay lại nữa」
「Có nhiều nữ giới trên tàu lắm. Các cháu cứ về chỗ cũ đứng chờ là kiểu gì bạn ấy cũng sẽ quay lại thôi」
「Phải đó ạ. Nhưng mà cháu thấy bác sĩ vất vả quá nhỉ. Tự nhiên lại phải nhốt mình lại trong phòng vì mấy ca bệnh đột ngột á」
Bác sĩ cay đắng cười khi nghe Eiichi-kun nói.
「Thì đó chính là phần việc của chúng tôi mà. Rồi. Thuốc chống say của mấy đứa đây」
Trên sàn phát ra âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống.
Bộ họ mới ném thứ gì vào thùng rác hay sao?
「Chúng cháu cảm ơn. Mà nơi này trông cứ như là cái nhà kho cũ ấy nhỉ. Thậm chí vẫn còn đề trên bảng tên bên ngoài nữa. Chắc hẳn mọi người đều đã phải gấp rút chuẩn bị giường tủ, thuốc men nhỉ.
「Chúng tôi được đột xuất gọi tới buổi tiệc này mà. Bản thân tôi là bác sĩ riêng cho tập đoàn Keika đó」
Ra là vậy.
Vậy ra là là tôi đang bị giam giữ trong một nhà kho sao.
Vấn đề là vị trí của tôi bên trong nhà kho là chỗ nào.
「Chúng cháu xin cảm ơn vì thuốc chống say. Cốc cháu sẽ để lại đây nhé. Mà nhân tiện thì chúng ta sẽ phải ở trên thuyền thêm bao lâu nữa vậy ạ?」
Bác sĩ đáp lại câu hỏi của Mitsuya-kun sau khi lấy ra một mảnh giấy với tiếng sột soạt.
「Còn một tiếng nữa là sẽ hết tiệc rồi, cố gắng chịu đựng từ giờ cho đến lúc đó nhé」
「A. Không phải là vậy đâu ạ. Thực ra là cha cháu vẫn muốn cố gắng tận hưởng chuyến du ngoạn thêm chút nữa, vậy nên có thể bữa tiệc sẽ được kéo dài thêm 2 hoặc 3 tiếng nữa đấy ạ. Cha cháu đã báo lại chuyện đó cho thuyền trưởng rồi, vậy nên chúng cháu mới tới đây xin thuốc chống say đề phòng say quá đấy ạ」
Yuujirou-kun thuộc bên tổ chức nhanh chóng đính chính lại lời bác sĩ nói.
Sau tiếng uống nước ực ực, tôi nghe thấy tiếng mở cửa vang từ xa.
「Chúng cháu xin cảm ơn ạ. Bác sĩ cũng cố gắng lên nhé」
Giọng nói của Eiichi-kun dứt cũng là lúc cánh cửa đóng sầm lại.
Và điều bất ngờ hơn cả chính là cuộc trao đổi diễn ra ngay sau đó.
「Phải tính sao đây. Nếu họ tiếp tục tìm kiếm thêm 2-3 giờ nữa, chúng ta sẽ bị lộ mất ! ?」
Đó là giọng của nữ vệ sĩ.
Rồi rồi.
Hóa ra tay trong chính là cô gái đó và tay bác sĩ nhỉ.
「Bình tĩnh lại đi. Để đề phòng chuyện đó thì đã có một chiếc thuyền nhỏ đợi sẵn rồi. Nếu thực sự tới nước đó thì cứ giao lại con nhóc cho tôi xuống đấy」
Liệu rằng sẽ có ai kịp cứu tôi trước lúc đó hay không?
Còn nếu không thì liệu chúng sẽ làm gì với tôi trên chiếc thuyền đó?
Nỗi sợ trong tôi cứ lớn lên không ngừng.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng xì xì phát ra.
「Khói sao~ ! ?」
「Cấm cử động! Cảnh sát đây! Các người bị bắt vì tình nghi bắt cóc và nhiều tội danh khác ! !」
Giọng nói đó chính là thanh tra Maetou Shouichi.
Cánh cửa vang lên tiếng đập rất mạnh, dường như một vài cấp dưới của anh ta đã sẵn sàng cho công tác áp chế.
「Đây rồi! Kho chứa dưới sàn bên dưới gầm giường ! !」
Tiếng động mở ra kéo ánh sáng xuyên qua miếng bịt và tràn vào mắt tôi.
「Tìm thấy rồi! Tiểu thư đã được đảm bảo an toàn ! !」
Khi tôi được tháo dây trói và lấy lại được tầm nhìn, tôi đã vui mừng tới không kìm được nước mắt vào khoảnh khắc mà tôi trông thấy ba người họ.
「Thực lòng chúng tôi rất xin lỗi. Chỉ vì tôi mà tiểu thư đã phải rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy……」
Thanh tra Maetou xin lỗi, dường như họ đã liệt bác sĩ vào trong diện tình nghi và để mắt đến ông ta kể từ khi tôi bị bắt cóc rồi.
Mặc dù ông ta là bác sĩ thường trực của Tập đoàn Keika, tuy nhiên quan hệ của ông ta lại là với một nhánh của gia tộc, chi nhánh đó hiện nay do làm ăn thua lỗ mà đang phải chịu cảnh nợ nần chồng chất.
Còn người vệ sĩ cũng đang bị vướng phải các hoạt động liên quan đến gián điệp, thậm chí là còn có thông tin được tiết lộ rằng hiện đang có một nhánh khác bên trong gia tộc Keikain đang cố tìm cách động thủ.
Thế, để có thể bắt cóc được tôi, vệ sĩ theo kèm tôi chắc chắn sẽ nằm trong diện tình nghi cao nhất, vậy nên cuối cùng họ cũng đã nhận ra khi phát hiện được từ bản thiết kế căn phòng về kho chứa dưới sàn phòng y tế, nơi người vệ sĩ đang nằm nghỉ sau khi bị thương.
Một chiếc giường được đặt trực tiếp lên khó chứa dưới sàn nhà mà tôi nằm dưới, sau đó vệ sĩ bị thương sẽ nằm nghỉ lên chiếc giường đó.
「Tôi hiểu rồi, nhưng tại sao cả ba người các cậu cũng tới phòng y tế vậy. Nguy hiểm lắm đó?」
「Chẳng có nguy hiểm gì sất」
Đáp lại câu hỏi của tôi, Eiichi-kun tự tin dõng dạc nói.
Cử chỉ đó hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh nam chính trong tương lai của cậu ta.
「Nếu mục tiêu của họ là đang nhắm tới khối tài sản kếch xù như kho báu của gia tộc Romanov, chắc chắn họ sẽ không mạo hiểm mà ra tay với bọn tôi đâu, phải chứ? Đối với bọn tôi thì việc cậu bị bắt làm con tin mới là việc đáng lo nhất ấy」
Tiếp đó, Yuujirou-kun mỉm cười và cố gắng nói một vài điều để trấn an tôi.
Cái giọng điệu đó cũng giống hệt với hình ảnh trong tương lai của cậu ta nốt.
「Vậy nên chúng tôi mới phải yêu cầu hợp tác đó. Tôi đã để lại trong phòng một máy nghe lén và một thiết bị tạo khói nhỏ để ghi âm cuộc trò chuyện của họ làm bằng chứng, cũng như là để tạo lợi thế khi tiến hành đột kích đó」
Và Mitsuya-kun là người nói cuối cùng.
Không thể lẫn đi đâu được, đó cũng chính là giọng điệu ăn khớp với hình ảnh của cậu ta trong tương lai.
「Ba đứa bọn tôi đã cố gắng trò chuyện nhằm đánh lạc hướng ánh mắt của hắn, máy nghe lén được ném vào thùng rác, còn thiết bị tạo khói nhỏ được đặt phía sau phần kệ để cốc. Khi tay vệ sĩ đang nằm trên giường và không thể thấy được chúng tôi bên kia tấm rèm, đó chính là lúc trò chơi ngã ngũ rồi」
Trông thấy cả ba vui vẻ ngạo nghễ khoe khoang thành tích của mình, và ngay cả việc họ đã chấp nhận rủi ro để tự đưa thân mình ra làm mồi nhử, điều đó khiến cho con tim tôi như lỡ nhịp.