「Mọi chuyện xảy ra như vậy đó」
「Cách nói của cậu thờ ơ quá đấy」
Tại một buổi học nhóm bên trong thư viện trường, tôi giải thích toàn bộ tình hình cho ba cậu nhóc, Eiichi-kun tsukkomi trong vẻ bực bội.
Bên cạnh đó, ở đây hiện đang còn có một nữ cảnh sát mặc thường phục túc trực ở góc căn phòng để làm nhiệm vụ cảnh giới.
「Nếu đã như vậy, cậu không thể tham gia buổi tiệc trên tàu vào ngày mai được nhỉ?」
Yuujirou-kun liếc nhìn sang nữ cảnh sát như để xác nhận.
Họ vẫn tỏ ra vô tư ngay cả khi khủng hoảng tài chính châu Á nổ ra, nói đúng hơn thì chính vì vụ nổ đó, hội đồng Bộ tài chính lại càng muốn tổ chức buổi tiệc để thắt chặt tình đoàn kết trong tương lai hơn nữa.
Sự thật ở đây là, việc này đóng vai trò như một chiến dịch vận động gây quỹ cho cuộc bầu cử Hạ viện vào năm tới và cho chiến dịch tranh cử chiếc ghế chủ tịch đảng cầm quyền của cha Yuujirou-kun, tức nghị sĩ kiêm đương kim Bộ trưởng Bộ Tài chính Izumikawa Tatsunosuke.
「Không. Mặc dù tôi nói một cách thờ ơ là vậy, tuy nhiên đâu phải là không thể mời tôi đến đúng không?」
Hiện tại, Bộ trưởng Bộ Tài chính cũng đang chạy đua cho chiếc ghế Thủ tướng kế nhiệm, trong khi Bộ Ngoại giao lại là thành trì vững chãi cho giới quý tộc chúng tôi.
Đối với nhiều nơi mà tầng lớp quý tộc vẫn còn tồn tại ví dụ như châu Âu, họ không thể nào phớt lờ ngoại giao máu xanh [note52867] được.
Không chỉ vậy, nếu Bộ Ngoại giao đóng vai trò như là thành trì vững chãi, Khu Mật viện [note52868] ở đây sẽ chính là đại bản doanh.
Còn bám trụ tốt thì cũng có nghĩa là ngay cả khi đã rời khỏi Hạ viện, họ vẫn có thể tuyên bố rằng đã bảo vệ nơi này đến hơi thở cuối cùng.
「Từ trường hợp của Ngân hàng Keika, gia tộc của cậu đang muốn tìm cách thâu tóm hội đồng Bộ tài chính chứ gì」
Mitsuya-kun cũng tham gia câu chuyện cùng vẻ bực bội.
Từ sự nổi lên như một thế lực của ông nội và cũng như là tai tiếng của cha tôi, gia tộc Keikain mặc dù là một gia tộc Công tước nhưng gần như đã bị trôi tuột ra khỏi xã hội quý tộc.
Vì lý do đó, chúng tôi tập trung vào việc kinh doanh để lấy lại được sự hưng thịnh như hiện tại
「A~. Nếu là liên quan đến ngân hàng thì không có lý do gì để phàn nàn rồi ha. Chắc hẳn vì vậy nên họ mới mời tôi thay mặt cho đại diện gia tộc để tham dự đấy」
Phía người lớn vào những ngày này đều đang phải tham gia vô số những cuộc thương lượng.
Tôi ngưng tay lại và thở dài.
「Đến chính bản thân mình còn không thể tự quyết định, bất tiện thật đó nhỉ」
Ngày hôm sau.
Tôi cùng với vệ sĩ của mình bước lên trên tàu.
Đối với lễ phục thì cứ việc mặc đồng phục tiểu học là đủ rồi.
「Vì sự cố lần trước, thực sự là chúng tôi không muốn tiểu thư tham dự đâu」
Thanh tra Maetou với bộ suit trên người đang gượng gạo cười.
Chính nghị sĩ Izumikawa là người đã ép buổi tiệc này phải diễn ra, đủ để cho thấy cái nhìn tổng quan về tiềm lực và phe phái mà người đàn ông đó sở hữu.
「Quý tiểu thư nhà Công tước Keikain. Xin hãy chào đón tiểu thư Keikain Runa-sama」
Tôi xuất hiện bên trong địa điểm tổ chức tiệc cùng tiếng vỗ tay vang lên.
Mặc dù vậy, những vị khách vẫn còn đang bận bàn tán ngay cả khi đang vỗ tay.
(Có vẻ là nội các ở Thái Lan bắt đầu từ chức hàng loạt rồi)
(Indonesia cũng đang theo đà sụp đổ)
(Điều này đồng thời cũng kéo theo tỉ giá hối đoái trong nước và cổ phiếu trở nên không thể tin nổi)
(Một tập đoàn hạng trung quyết định lấn sân sang Đông Nam Á đang gặp khó khăn đến mức dường như đã phải kêu gọi sự giúp đỡ từ phía Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp)
(Tình hình tệ rồi đó nhỉ. Tập đoàn đó mà rơi vào suy thoái thì tình hình nợ xấu sẽ càng trầm trọng hơn nữa. Ngay cả khi chúng ta đã đang phải chịu tác động vì xử lý nợ xấu và tăng thuế tiêu thụ rồi)
(Chính vì thế nên chúng ta mới cho mời cô tiểu thư ấy. Chính là Keikain Runa-sama ở đây. Cả Ngân hàng Keika lẫn Chứng khoán Keika thuộc tập đoàn Keika đều có thể coi như là sân sau của hội đồng Bộ tài chính. Công tác giải thể doanh nghiệp và cũng như là xử lý nợ xấu ở đây, chúng ta phải tìm cách lấy được lòng của gia tộc Keikain trước)
Này, tôi nghe thấy hết đấy nhé.
Cố gắng giữ lời tsukkomi đó ở trong lòng, tôi ra dáng một tiểu thư nhỏ cúi đầu chào nhân vật chính của buổi tiệc hiện tại.
「Rất vinh dự vì được ngài mời tới đây. Thưa Bộ trưởng Izumikawa」
「Quý tiểu thư đây thật là đáng yêu. Ta thường được nghe Yuujirou nói về cháu rồi. Xin hãy tiếp tục hòa thuận với thằng bé từ giờ trở đi nhé」
Nào, được mời tới đây thì cũng ổn thôi, nhưng tầm tuổi này thì tốt nhất là tôi nên tránh khỏi những câu chuyện bốc mùi ra, chỉ cần chạy quanh ăn trái cây và uống nước hoa quả thôi là đủ rồi.
Chiếc du thuyền bên vịnh Toukyou mặc dù trông có vẻ thời thượng là vậy, tuy nhiên con tàu theo dạng nhà hàng nổi mang tên 『Actress』 này thực ra cũng là một trong những khoản nợ xấu thuộc sở hữu của Khách sạn Keika.
Một trong những chủ đề thảo luận ở đây cũng liên quan đến việc tính làm sao đối với con tàu không thể di dời đi đâu này, tổ chức tiệc bên trên con tàu giống như hiện tại cũng không thể coi là một cách giải quyết hiệu quả được.
Vì con tàu vốn thuộc sở hữu của chúng tôi, vậy nên vấn đề bảo an cũng có thể an tâm phần nào.
「Dẫu vậy, mới chỉ tuổi này mà đã phải đến một nơi như ở đây thì đúng là phiền quá」
Mitsuya-kun lần đầu tiên đi dự tiệc hiện đang cất tiếng thở dài.
Dường như cái tên 『Bộ tứ Học viện quý tộc Teito』 cũng đã đến tai cả cha mẹ cậu, và thế là câu cũng được mời đến tham dự buổi tiệc này.
Tội nghiệp thật.
Cả tôi và Eiichi-kun lẫn Yuujirou-kun thì đã quá quen với việc nhồm nhoàm bánh kẹo và nước trái cây từ bàn trẻ em rồi.
「Cậu nói phải. Vì chẳng có game nào để chơi cả nên thời gian cứ dài đến phát lạ ấy nhỉ」
「Keikain-san cũng có chơi game sao?」
Yuujirou-kun cùng tham gia vào câu chuyện của tôi.
Vì lần này bên tổ chức là phía cậu ấy, vậy nên cậu ấy cũng muốn tìm cách giải trí cho bản thân một chút.
Đồng thời, Eiichi-kun cũng tham gia.
「Thư giãn đi. Hiện tôi đang bị quản gia Tachibana để mắt đến rồi, chắc còn lâu thì mới được sờ vào tiếp quá」
「Tôi hiểu. Của tôi thì còn gắt gao hơn cơ, vậy nên dừng lại ở đây là được rồi. Thế vậy cậu chơi game gì? 」
「Một con game RPG thuộc hàng kinh điển đó [note52869]. Mà tất nhiên là tôi sẽ không tiết lộ đâu」
À không. Thực ra là do lâu quá không chơi rồi nên giờ tôi quên mất nhiều thôi.
Xin được cảm ơn chức năng Save nhé.
Chứ ở cái thế hệ mà thứ đó không tồn tại thì chắc căng thẳng chết mất.
「Là nó sao~. Những công ty lớn ở thế giới đó chắc hẳn phải là những tập đoàn nhỉ」
「Phải ha~. Mitsuya-kun cũng đang chơi game đó sao?」
「Ừ. Đúng là tôi có chơi, nhưng vì chọn sai nên giờ tôi đang phải mò lại từ điểm lưu đây」
A~......
「Thứ lỗi chút ha」
Tôi tiến thẳng đến nhà vệ sinh.
Tất nhiên là nữ vệ sĩ cũng sẽ đi kèm theo tôi, nhưng rồi đột nhiên cô ấy khựng lại.
「Tiểu thư~! Cúi xuống ! !」
Một màu trắng xóa đột nhiên lóe lên phủ kín tầm mắt tôi, khiến tôi sau đó rơi vào bất tỉnh.P/S: ảnh chỉ mang tính chất minh họa.