Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

chương 73: người đàn ông lạ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

_Viên Viên! Anh ta lại đến - Hồng Nhi đang đứng tại quầy thu ngân khi nghe tiếng chuông cửa mở ra, cô liền ngẫng đầu lên, lại thấy một người như kẻ thù liền nhíu mày gọi Viên Viên.

_Kệ hắn! - Viên Viên thừa biết là ai nên cũng không màn đến tiếp tục công việc của mình.

Sau trận mưa bão mấy ngày trước, Viên Viên đã kể cho Hồng Nhi nghe hết sự thật và cũng đã cho Hồng Nhi biết mặt của Nghiêm Khanh, Viên Viên xem ra hận Nghiêm Khanh đến tận xương tủy nên cũng không hỏi bạn thân hiểu ý Hồng Nhi cũng vì thế mà ghét lây.

Từ khi biết được cửa hàng của Viên Viên, Nghiêm Khanh lui tới thường xuyên hơn, cứ vào h chiều là anh lại có mặt ở cửa hàng cho đến khi cửa hàng gần tới giờ đóng cửa anh mới đi về, không để bị đuổi vô cớ, anh mua một đống đồ để đó, sau đó nhìn Viên Viên làm việc, còn đồ mua kia thì sau khi đi về lại quoăn cho tài xế, muốn nuốt muốn nhai gì đó thì tùy hắn ta. Xem ra tài xế nhờ vậy mà đều có phúc ăn mỗi ngày.

Hôm nay đã gần tuần, mọi việc cũng như vậy, Viên Viên và Hồng Nhi coi vậy cũng mặt kệ tên thừa tiền, cứ coi là khách, đến mua đồ ngồi nghỉ là xong, việc ai náy làm.

Phúc Khang một tuần đến ngày, nên cũng không mấy để ý cho lắm về người đàn ông lạ này, vì anh ta không có biểu hiện gì là bất thường nên cũng coi như là không khí, cho đến khi thuộc hạ trình báo lại với anh là ngày nào người đàn ông này cũng đến cho đến khi cửa hàng đóng cửa mới ra về. Phúc Khang xai người điều tra về người đàn ông này.

Kết quả thật đúng với suy nghĩ của anh, người đàn ông kia chính thực là Nghiêm Khanh, tổng giám đốc của tập đoàn JK đứng đầu Nhật Bản. Lúc đầu anh có hơi kinh ngạc về lai lịch của người này, nhưng tìm hiểu cặn kẽ mới thấy, nếu anh là bầu trời của Thượng Hải thì hắn ta là Bầu Trời của Nhật Bản, xem ra địa vị của hai người phải nói là ngang bằng.Nhưng anh lại không biết vì sao cô gái Viên Viên kia lại trốn hắn như vậy, rồi hắn lại đi tìm cô, anh lại không thuận miệng hỏi Hồng Nhi về việc bạn của cô ấy, nó không phải cái anh cần quan tâm, nhưng hai lần đến đều gặp người đàn ông này, cũng khiến anh lo lắng cho cô gái của mình, nên đã điều tra và ra được thứ có vẻ không cần nhưng lại rất cần.

Hôm nay là lần thứ anh đến, cũng lại gặp người đàn ông kia đang ngồi chỗ ghế cũ, ánh mắt cũng hướng vào nơi quần thu ngân, Viên Viên đang bận bịu với khách hàng, chỉ là bước thoáng qua nhau nhưng anh có thể biết được ánh mắt của Nghiêm Khanh đang nhìn Viên Viên rất mực yêu thương, mày đẹp nhíu lại, có chút suy nghĩ rồi lại bước nhanh vào bên trong, lấy lúc ly mì, sau đó như không có chuyện gì, đỗ nước sôi vào, bước ra ngoài ngồi sau lưng người đàn ông kia. Hồng Nhi thấy anh có chút biểu hiện lạ, liền nhìn Viên Viên, cả cũng không hiểu anh muốn gì nhưng khách hàng thì lại đang đông nên cô liền gạt bỏ chuyện này, lo làm việc dang dỡ.

_ Đang tiếc nuối sao? - Viên Phúc Khang vừa cầm đúa hả miệng ngậm một đũa mì khá to, vừa nhai nhẹ vừa nói, mắt vẫn nhìn ly mì, tay vẫn đảo những sợi mì trong ly.

_ Anh biết tôi?- Nghiêm Khanh đang mãi suy nghĩ về cô gái kia, chợt nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau, miệng có chút giật, nhưng mắt vẫn nhìn về phía cô gái, gương mặt anh rất điềm tỉnh.

_ Rất rõ! - Viên Phúc Khang vẫn cứ ăn ngon lành ly mì vừa đáp, thật chất ai nhìn cũng sẽ không biết hai người này đang nói chuyện với nhau.

_ Cô gái xinh đẹp kia là Vợ của anh? - Nghiêm Khanh liết mắt nhìn Hồng Nhi đang lật đật kiếm đồ cho khách.

_ Đúng! xinh đẹp lắm, đúng không?- Viên Phúc Khang cũng điềm tỉnh không kém, theo cái liếc nhanh anh biết ánh mắt người đàn ông kia đang nhìn vợ mình.

_ Anh thật có phúc! - Nghiêm Khanh nhẹ miệng lạnh giọng nói, trong tâm có chút chua sót.

_ Vì tôi biết giữ, chứ không buông tay. - Viên Phúc Khang lúc này dừng nhanh động tác ăn mì, ánh mắt nhìn thẳng sau gáy của người đàn ông kia.

"......" lúc này Nghiêm Khanh chỉ có thể im lặng không nói gì, có lẽ người đàn ông ngồi phía sau anh nói rất đúng.

_ Hãy nắm lấy cô gái kia. Cơ hội chỉ có một, tôi tin rằng, khi anh đã kiên trì ngồi đây những ngày qua, thì về sau sẽ không làm cô ấy đau lòng đến như vậy nữa. - Viên Phúc Khang nhíu mày, nhìn thẳng gáy người đàn ông kia, ánh mắt có chút lửa giận thay cho cô gái đang bận rộn ở bàn thu ngân.

_ Anh biết việc của chúng tôi? - Nghiêm Khanh nghe thấy liền nghiêng đầu sang phải ánh mắt nhìn xuống như liếc về sau.

_ Không hẳn! Nhưng, tôi biết anh cũng như tôi nhưng tôi bình tỉnh kịp thời. Nếu có thời gian, hãy đến Viên Thành, tôi sẽ đón tiếp anh - vừa thấy Hồng Nhi đang chuẩn bị đi ra chỗ anh ngồi, liền nhanh miệng kết thúc câu chuyện của cả hai, một cuộc hẹn bí mật của người đàn ông đã được thành lập.

_ Khang! Em cần anh giúp - Hồng Nhi bên trong này khách đông bu lấy cô, lại quay sang nhìn thấy chồng yêu mình lại thảnh thơi ăn mì gói, lòng bực mình của cô đã dâng trào, liền mở cửa bước ra.

Viên Phúc Khang biết vợ yêu đã mệt, sẽ cầu cứu anh bất kì lúc nào, nên đã cũng chuẩn bị tin thần, vừa nghe cô lên tiếng anh cũng liền đứng dậy, cười nhẹ và gật đầu với cô một cái trạng thái như " Anh biết! Đến ngay " Hồng Nhi nhìn thấy cử chỉ này của anh liền nhẹ lòng, quay vào bên trong tiếp tục công việc, Viên Phúc Khang lúc này đã ăn ly mì, còn ly nhưng anh không ăn, anh cầm ly mì đứng dậy, đi ngang qua Nghiêm Khanh để ly mì ngay trước mặt hắn ta, nhìn nhanh Nghiêm Khanh một cái sau đó, từ từ sải bước vào bên trong phụ giúp vợ yêu của mình.

Nghiêm Khanh ngoài này nhìn ngắm ly mì như vật thể lạ, thật sự anh chưa bao giờ ăn món ăn này, nó khá là phức tạp, lại nhìn rất hỗn độn không hề có một trật tự gì, người Nhật rất xem trọng cách bài trí nhưng đây lại có một món ăn khá kì cục như vậy, anh nhìn nhìn ngắm ngắm cái ly, mày nhíu lại, sau đó quay sang nhìn Phúc Khang đang bị một lũ con gái vây lấy, nhận lậy được cái gật đầu của Phúc Khang " Ăn đi! " anh vẫn cứ chừng chừ không biết là có thể nuốt hay không, sau đó quay về phía sau nhìn ly mì lúc nãy của Phúc Khang, thật là nước cũng không còn, anh có chút lưỡng lự, nhưng rồi cánh tay cũng từ từ đưa đến ly mi, mút lên một cách khó khăn, miệng hả ra cũng gặp chút rắc rối, sau đó nhắm mắt, đưa đãi đũa mì vào miệng rồi ngậm lại. chừng giây sau, mắt to của anh nay còn to hơn, hàng long mày nhướng lên, ánh mắt kinh ngạc càng làm người ta cảm thấy có chút sợ. nhưng sau đó lại nhu hòa, Nghiêm Khanh cũng như Viên Phúc Khang bị món bình dân này làm cho mê dại cả người. Anh không biết rằng lúc này đây, anh hầu như hình tượng không còn nữa, món lạ này quá ngon, anh không thể dừng đũa.

Trong quầy thu ngân cô gái kia đang bận rộn thanh toán, nhưng chót lại nhìn về hướng Nghiêm Khanh, kì này vẻ kinh ngạc hiện đầy trên mặt cô, " Anh ấy! ăn mì gói? " đó là những gì cô có thể suy nghĩ ngay lúc này khi nhìn dáng vẻ ăn rất chi là ngon lành của anh. Cô liền nhìn về Viên Phúc Khang đang cố thoát khỏi đám ong bướm, Hồng Nhi thì lại hả hê với việc này, rồi lại nhìn về người đàn ông cô yêu kia đang say mê với món bình dân lạ thường. Mọi việc hôm nay có vẻ khá bất ngờ đối với cô.

Gấp được đũa, mì đã hết, nước cũng đã húp sạch, thật không đã người ăn, lúc này anh mới biết vì sao người đàn ông kia ăn một lý - ly mì, trong có vẻ khá miễn cưỡng chia phần cho anh, quả ra nó lại ngon đến như vậy. Nghiêm Khanh lại bước vào trong cửa hàng, đi đến quầy mì gói, bao nhiêu mì ly được đặc trên kệ, anh một tay quơ hết vào giỏ đựng, sau đó xếp hàng, những người đứng trước, và sau anh rất chi là ngạc nhiên với cái giỏ dựng toàn mì ly của anh. Viên Viên thấy được anh đang xếp hàng, lại thấy trên tay anh cầm một giỏ toàn mì ly, cô thật muốn cười với cái bộ dạng này của anh. Cô khẽ nhếch môi một cái, mắt tròn nhíu lại khá vui. nhưng lại cuối đầu không cho ai thấy.

Không biết từ đâu có một nguồn động lực lạ khiến cho cô tính tiền rất nhanh, có vẻ cô muốn nhanh nhanh đến anh thì phải. người đã xong, anh là người thứ , thật cô muốn cười lên với bộ dạng lúc này của anh nhưng lại nhịn, bấm môi cắn răng nhịn thật nhịn. không hề nhìn anh, chỉ chăm chú thanh toán tiền, Nghiêm Khanh thì cứ thẩn người ra nhìn cô gái nhỏ, anh có bắt gặp cái ánh mắt cười của cô, không biết vì điều gì nhưng lại khiến cho tâm tình anh tốt hơn. Liền nở một nụ cười, đưa tiền cho cô, sau đó nhận lấy gói đồ, cũng không bỏ thời cơ, lấy tay mình đụng lấy tay cô khiến cho cô có chút giật mình, liếc anh có chút khinh thường, sau đó ôm cả bịch mì bước đi, hôm nay anh không ở lại đến đóng cửa, thấy được cô nở một nụ cười dù chỉ là bằng mắt nhưng anh biết rằng mọi cố gắng của anh đã sắp có kết quả, hôm nay anh lại biết một món anh cực ngon, vốn bụng tính ôm đống mì ly này về ăn một mình và cũng để lại cho cô chút thắc mắc, lưu luyến như thế sẽ nhớ đến anh hơn. Bước lên xe, cũng không khỏi quay đầu lại, miệng khẽ nhếch lên " Viên Viên! rồi em cũng sẽ về lại với anh ", nói lẫm bẫm một mình xong, Nghiêm Khanh ôm đống đồ chui vào xe, chiếc xe lăng bánh đi, nơi cửa hàng còn lưu lại một ánh nhìn của Viên Viên.

Cô có chút bận tâm rồi " Sao hôm anh ta về sớm vậy? có việc gì nghiêm trọng hay sao? Sao lại mua nhiều mì như vậy? đã xảy ra chuyện gì ha? " cô lơ là rồi, không tính tiền mà đứng thẩn người ra đó, đến khi vị khách gọi cô, cô mới tỉnh lại tính tiền tiếp. Và mọi hành động từ đầu đến giờ của cô và Nghiêm Khanh, tất cả đều đã lọt hết vào đôi mắt xanh của cặp vợ chồng son kia, xem ra vợ chồng son này rất hiểu ý nhau, liền quay sang nhìn nhau cười một cái rất tươi. Các chắn là hai tên ma giáo này đã có một âm mưu gì rồi đây. Viên Viên không hề để ý đến cặp vợ chồng son này, chỉ im lặng mà thanh toán. Có lẽ cô sắp sửa bị bán đứng lúc nào không hay rồi..... Hố Hố Hố

Truyện Chữ Hay