Mọi việc có vẻ thật êm đẹp, vốn là những cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, lại trải đời rất sớm nên Hồng Nhi và Viên Viên thật không ngại gì với công việc của hàng, lại còn rất thành thạo trong công việc, hai cô gái cùng nhau sắp xếp vài thứ theo ý mình, nhập những mặt hàng cần thêm, sửa chữa vài chỗ ở ngoài nơi khách ngồi ăn và nghỉ ngơi, tăng cười thêm vài thứ khác, cửa hàng của Viên Viên đến lúc này thật sự rất là hoành tráng, nhờ vào bàn tay nhiệt tình của Hồng Nhi và tài chính từ Phúc Khang, cô thật không muốn nhận nhưng lại phải nhận trong sự cưỡng ép, được cho tiền còn bị chửi nữa chứ,cô cũng khá là uất ức về vấn đề này. Còn Hồng Nhi thì thôi xã láng, trong mắt Boss tỷ tỷ cái gì cũng thiếu, lúc nào cũng cần mua thêm, nên cái kho của cửa hàng thật sự là không thể nhét thêm thứ gì, vậy mà Boss tỷ tỷ cứ bảo chưa đủ.Viên Viên phải can ngăn dữ lắm cô ta mới không lộng hành nữa.
Có vẻ mọi việc rất êm đềm, họ mở cửa hiệu được cũng đã gần tháng, khách hàng cũng đông lên, vì cửa hàng cái gì cũng có nên mọi người rất chuộng, gặp phải hai cô nhân viên đáng yêu, miệng lúc nào cũng cười toe toét nên khách quen ngày càng nhiều, Phúc Khang thì coi như cửa hàng này là tính đúng tính đủ là cái Camera, những cái Camera chính thôi đã làm cho người ta không dám manh động rồi vậy mà còn có thêm cái camera bí mật chỉ mình anh biết, Camera không phải loại thường đâu nha, là loại tốt nhất luôn, có thể quay khuông mặt người ở bán kính m còn thấy rõ mặt " Thấy rõ từng cục mụn " mới đúng, Camera luôn có người ngồi quan sát khi gặp phải biến thái, cướp giật là nó sẽ báo động rần trời, nơi quầy cô gái đứng sẽ có tấm kính chắn đạn sập xuống, cửa ra vào, cửa kho, cửa hậu đều bị khóa, đến khi cảnh sát đến thì mở ra, quoanh cửa hàng là hơn ấn vệ luôn trong tư thế sẳn sàn, xem ra Viên Phúc Khang đã bảo vệ Hồng Nhi quá mức, cũng giống như lúc anh phải theo quy định của Hàn gia xa cô ngày vậy, lúc đó anh càng làm dữ dội hơn thế này nhiều.
_ Viên Viên! tới giờ rồi, tớ đi đây, cậu ở lại cửa hàng cẩn thận nhé, chút tớ quay lại - đã đến giờ ăn trưa, Hồng Nhi lại xách ngăn cơm, đi ra khỏi cửa hàng, đi về hướng công ty của Phúc Khang để cùng ăn cơm với ông xã yêu của mình.
_ Ờ! đi đường cẩn thận - Viên Viên đang kiểm sổ sách liền nghe Hồng Nhi nói, cũng biết đã đến giờ ăn cơm, cô cũng vui vẻ cười, rồi sau đó cuối xuống tiếp tục làm xong cái chốt sổ rồi mới ăn cơm trưa.
Vừa cuối xuống, tính lẫm bẫm, thì nghe tiếng " Dinh Dong " tiếng chuông khi có người vào cửa hàng báo cho người trong cửa hiệu biết được có khách vào. Như phản xạ, Viên Viên không ngẫng đầu lên, vì có camera nên cô cứ để khách thoải mái lựa chọn, tiếp tục công việc của mình không để ý đến người khách đó.
Dáng người thanh lịch, một bộ Vest đen cùng áo khoát ngoài dài xuống đầu gối, tóc xướt lên lộ ra tráng cao thanh tú, ánh mắt to mi công dài đều mê người, người khách kì lạ này không hề đi chọn bất kì một thứ gì, bình thản đi thẳng đến nơi cô chủ đang ngồi lo cuối đầu tính sổ kia không để ý đến hắn ta. Viên Viên cứ không hề biết rằng người đó đã đứng trước mắt mình, cuối đầu tính sổ, tính tính, bấm bấm, nhẫm nhẫm, sau đó ghi ghi, cuối cùng kết sổ, làm xong việc, Cô liền thở phào một cái rồi ngẫng mặt lên để xem người khách kia đã lựa tới đâu có cần giúp gì không, thì chợt giật mình thật mạnh, khiến cô như té khỏi ghế một nữa, nhìn thấy trạng thái giật mình té xuống như vậy, tay và chân của người đàn ông kia chợt ngướt lên phía trước như đang muốn đỡ cô, miệng hả nhẹ lên, mắt trợn lên mày cũng nhướng lên tỏ vẻ rất khẩn trương.
Nhìn thấy cô đã đỡ được mình, lại bị cái quầy thu ngân khá cao, chắn hơn ngang bụng hắn nên không thể nào đụng được đến cô mà đỡ cô dậy, hai tay nắm siết lại thành quyền sau đó rút lại, ánh mắt khẩn trương lúc nãy cũng đã thu về, giữ nguyên trạng thái ban đầu nhìn cô đang lặng thinh nhìn mình, mồ hôi trên trán cô bắt đầu đỗ xuống. anh ta nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng với trạng thái này của cô, bộ rằng gặp anh cô lại hoảng sợ đến thế hay sao.
_ Quý,,,,, quý,,,, quý khách cần gì? - cô đơ người hơn giây, sau đó lấy lại bình tỉnh, đứng dậy, chỉnh lại trang phục một chút, rồi điềm đạm, mắt nhìn thẳng vào mắt anh như người xa lạ, hỏi có chút lấp bấp.
_ Anh cần em! - anh ta trả lời rất gọn, không cần suy nghĩ nhiều, phun ra chữ làm cho Viên Viên thật có chút rung sợ.
_ Xin lỗi quý khách, anh cần mua gì? - cô chợt khựng người lại với câu nói kia, nhưng chuyện đã qua, mọi việc đang bắt đầu xuông sẽ cô không muốn lại phải dính liếu đến anh, dù vừa thấy anh, lòng cô vui mừng đến lạ thường.
_ Anh cần em! - anh ta lại trả lời câu như lúc nãy.
_ Xin quý khách thận trọng lời nói, cửa hàng chúng tôi không có dịch vụ kia.- cô nhẹ nhàng xoay người, với lấy một đống giấy trên bàn, mạnh tay sắp lại.
_ Hãy về lại bên anh! - anh ta trạng thái không thay đổi, vẫn cứ bỏ qua câu trả lời không liên quan của cô, nói tiếp điều mình cần nói.
_Vật thay thế, chủ nhân đã về, thì cần chi vật thay thế quay về - cô nhẹ nhàng như không, mọi cử chỉ vẫn cứ lưu loát, cô không muốn cho anh thấy được cô đang bối rối và đang động lòng.
_ Anh đã không nhìn ra, Em đã thật sự nằm trong đầu, trong tim của anh lúc nào không biết, hãy quay về với anh Viên Viên - anh ta vẫn cứ kiên trì.
_ Nếu quy khách không cần mua gì, xin quý khách vui lòng về cho - cô không muốn nhìn anh nữa, nếu nhìn nữa nghe nữa cô sẽ khóc và siêu lòng ngay, cô cũng biết anh sẽ tìm ra cô nhưng cô đã vững tâm nếu gặp lại, cô sẽ không để con tim này bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Nghiêm Khanh chỉ đứng nhìn cô gái nhỏ kia đang tránh né anh, những tháng ngày qua anh thật đã mê mụi với sự trở về của Mạc Trân, lại đối sử với cô tệ hại vô cùng, cô quyết định bỏ đi như vậy cũng là đúng, nhưng anh lại thật sự không nhận ra rằng, cô chỉ mới rời đi có ngày, anh đã thật sự không thể làm việc gì ra hồn, lại càng không hề cảm giác gì nữa bên Mạc Trân, mọi chuyện không hề như anh suy nghĩ, Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ đi theo Hố Ngôn nhưng thật lại không phải, Hố Ngôn tìm thẳng đến nhà, đánh anh cái đòi lại Viên Viên, lúc này anh mới biết mọi việc anh làm, anh nói, sĩ nhục cô trước đây đếu là sai lầm, cô lại không hề giải thích dù một lần, chỉ lẳng lặng cuối đầu, sau đó biến thành một con búp bê vô hồn, ngày ngày chỉ ăn rồi lên phòng tự giam mình, đến khi lúc anh về thấy cô đang cầm con dao trên tay, tóc Mạc Trân bị cắt mọc chỗm, lại còn những vết thương trên người Mạc Trân, anh lại không thể xác định được, liền tới tát cô cái, dùng dao xẻn một chỗm tóc của cô vì dám đụng đến Mạc Trân, lúc đó anh hoàn toàn không cần biết cô là ai. Cho đến lúc khi anh quay về, thì cô đã mất tích, hơn tháng trời tìm kiếm không hề có tung tích gì về cô, đến khi nghe tin cô mở một cửa hàng tiện ích cùng một cô gái liền tìm đến gặp.
Ánh mắt cô không còn dịu dàng nữa, thân người cô cũng đã gầy đi rất nhiều, cô trắng đến xanh chứ không còn trắng hồng như trước nữa, việc này khiến lòng như thật sự trở nên tan nát, có phải anh đã quá vô tình hay không, con người luôn kiểm soát được như anh làm sao lại có thể trở nên như vậy, khiến cho cô gái nhỏ kia phải tổn thương vô mức như vậy. Anh thật muốn xin lỗi cô và mong cô quay về, nhưng xem ra với tình hình lúc này, cưỡng ép cô thêm lần nữa có khả năng anh sẽ mất cô mãi mãi, cho nên anh liền im lặng nhìn cô một lúc rồi quay lưng bước đi.
Viên Viên nhìn bóng người đã đi khuất, leo lên chiếc xe quen thuộc kia rồi lao đi, lúc này cô mới dừng mọi hoạt động lại, ngồi xuống, nước mắt lúc này mới tuông rơi, cô dùng hai tay ôm lấy nơi trái tim mình đang đau như ai đang dùng dao cắt nó, cô khóc thé lên, vì sao anh lại có thể đối sử với cô như vậy, vì sao lại làm như vậy rồi giờ đây lại đến đây xin lỗi, anh có thật muốn xin lỗi anh không, lời nói ra rồi làm sao thu hồi lại được, anh làm không suy nghĩ, để lại một thương tổn quá lớn cho cô. Thử hỏi cô làm sao có thể tha lỗi cho anh đây.
Cô gái nhỏ xuống đất, tay vẫn ôm nơi con tim mình đang đau hơn là một cắt kia, nó làm cô không thể được, tim nó thắc lại, cô lại khóc càng làm khó thở hơn, cô cố gắng thở, rặng thở những hơi thở khó khăn, mắt cô nhào đi, nước mắt rơi hơn nước mưa, nó làm cô càng thêm khó chịu, càng thêm đau hơn nữa, gai óc cô nổi lên, vai cô rung hơn bao giờ hết, lúc này nhìn cô thật thê thảm, cô nhớ đến lời sỉ nhục của anh, hành động thô bạo của anh rồi giờ anh chỉ phong ra chữ " Xin lỗi " rồi lại muốn cô quay về. Đàn ông có phải ai cũng thế không? làm rồi mới xin lỗi, trái tim người phụ nữ rất giỏi chữa lành vết thương, nhưng không có nghĩa rằng nó sẽ không làm cho mãng tính, và đến khi không thể chữa khỏi nữa thì mọi việc coi như là không còn đường cứu vãng.
Cô gái nhỏ thuận tay nhấn nút đóng cửa để khách không phải vào nữa chữ " " Close " hiện lên trên cửa, cô bên trong ngồi khóc như chưa từng được khóc. gần tháng rồi, cô vất cả cở nào để không phải khóc mỏi đêm vì anh nữa, vất vả cở nào để không phải nhớ về anh nữa, vậy mà vì sao anh lại xuất hiện nơi đây, chẳn phải anh đã có Mạc Trân rồi sao? Anh chẳn phải vì Mạc Trân mà đánh đuổi cô không thương tiếc hay sao, vậy sao giờ lại đến đây làm gì, Tổng Giám Đốc anh thật quá tàn ác rồi, lòng tham sự ích kỉ của anh thật là không có đấy, chẳng có gì có thể đựng được lòng tham của anh, dù cho là vũ trụ. Cô cứ thể ngồi ôm ngực mình khóc.
Hồng Nhi tâm tình tốt khi vừa ăn cơm bên chồng trở về, thấy cửa hiệu để chữ Close liền khá ngạc nhiên, liền lấy chìa khóa cảm ứng để vào, cửa lại mở ra, vừa bước vào, Hồng Nhi hoảng hồn khi nghe tiếng khóc nức nở bên dưới bàn thu ngân, cô liền chạy lại, thấy Viên Viên đang ôm ngực khóc, khóc rất khổ sở, thở cũng rất khổ sở. Cô liên ngăn cơm chạy như bay vào trong quầy ôm lấy Viên Viên.
_ Viên Viên! Bình tỉnh, Viên Viên - Hồng Nhi ôm Viên Viên, lòng không khỏi chua sót cho người bạn này của mình.
_ Hồng Nhi.... huhu.... Hồng Nhi.... tớ phải làm sao đây.... huhuhuhuhuhu.... tớ phải làm sao đây..... Hồng Nhi... Hờ hờ hờ hờ huhuhhuhuhuhu - Viên Viên ôm chặc người bạn và cũng là chỗ dựa duy nhất hiện tại của cô liền khóc rống lên.
_ Khóc đi... cậu cứ khóc đi.... mình ở đây.... đừng sợ... cứ khóc đi - Hồng Nhi lúc này nước mắt cũng đã rơi, đau đớn cho người bạn đáng thương này của mình, tay vỗ lưng của Viên Viên, bảo cô ấy cứ khóc.
Hai cô gái ôm nhau trong quầy thu ngân khóc nức nở, chỉ là Hồng Nhi khóc trong im lặng còn Viên Viên thì như nước bị vở đập, òa lên, rống lên, càng to hơn như muốn trước hết mọi đau buồn trong lòng, một tháng nay cô không hề khóc trước mặt Hồng Nhi sợ người bạn này của cô buồn, nhưng có lẽ giờ đây đã không còn thể nhịn được rồi, nước mắt không còn nghe lời cô nữa rồi. Nó chảy ngày càng nhiều hơn, chảy ngày càng mạnh hơn, tim lại càng đau hơn, thắc hơn.... Nhưng lại cảm thấy có chút ấm áp hơn, cô không còn phải tự khóc một mình nữa mà giờ đây, trận khóc này, bên có đã có Hồng Nhi.
____________________________________________
Viên Viên và Nghiêm Khanh:
nhân vật này nằm trong truyện Tổng Tài! Anh sai rồi (Giám đốc! Anh đã sai)