Tối qua vì nhịn Cố Nhậm không thể ngủ ngon được nên thức dậy rất sớm, hai người chuẩn bị đi đến công ty, tâm trạng chưa được thỏa mãn nên đã cưỡng hôn cô trong xe đến khi chán chê mới buông cô ra.
Nhược Giang vừa đi vừa cảm thán sao anh có thể nghiện hôn đến mức này chứ, soi gương một chút nhìn đôi môi có chút sưng lên âm thầm mắng anh vài câu.
Do mãi mê nhìn vào gương nên không may đụng trúng một người qua đường, thấy bản thân sắp ngã xuống cô nghĩ chắc lần này sẽ đau lắm nhưng một lát sau cũng chẳng có cảm giác gì liền mở mắt ra.
Bàn tay cô lại đặt lên ngực của người ta sắc mặt cô có chút ngượng liếc nhìn người đó một cái vội tách ra.
" Xin lỗi, do tôi không nhìn đường nên đụng trúng Tiên sinh"
" Không sao! Lần sau nhớ chú ý"
" Cảm ơn"
Nhìn ngoại hình của người đàn ông trước mặt cô âm thầm đánh giá, nhan sắc này cũng quá chói mắt đi, thấy bản thân hơi bất lịch sự khi nhìn chằm chằm vào người ta nên cô gật đầu rồi chuồn đi.
Người đàn ông đó nhìn bóng lưng của cô mà mỉm cười, thấy cô bước vào tập đoàn Cố Thị liền âm thầm ghi nhớ.
" Tần Tổng mời bên này"
" Được"
Người đàn ông đó Tần Phi là phó giám đốc của tập đoàn giải trí Kinh Anh, người khác còn gọi là Tần Tổng, anh ta cũng là một trong những doanh nhân tuổi trẻ thành công bật nhất giống như Cố Nhậm.
Trợ lý bên cạnh lúc nãy khi nhìn thấy Nhược Giang mãi mê nhìn gương chỉ một chút nữa đã đụng trúng Tần Tổng anh ta muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng vẫn không kịp, còn tưởng Tần Tổng ghét bỏ bảo anh ta kéo cô ra như mấy lần trước, anh ta còn định làm theo quán tính nhưng lại nhận được ánh mắt sắc lạnh nên chỉ đứng một bên nhìn.
Lần đầu anh ta thấy biểu hiện này của Tần Phi, sếp anh ta còn chủ động đỡ lấy cô gái đó trong lòng, còn mỉm cười nhìn theo, anh ta nghĩ có phải Tần Tổng đã không muốn cấm dục nữa không? Chuyện này là quá tốt đối với anh ta rồi, có một lần có tin đồn Tần Tổng có sở thích yêu nam nhân và anh ta cũng không thoát khỏi tình nghi, mỗi lần anh ta cùng Cố Tổng làm việc chung thì những ánh mắt không rõ ràng cứ chỉa vào người làm anh ta ớn lạnh.
Nhưng giờ Tần Tổng có hứng thú với mỹ nữ rồi anh ta nhất định sẽ giúp Tần Tổng cưa đổ cô gái đó.
Suốt máy tiếng đồng hồ làm việc Nhược Giang đau nhức liền đứng lên đi đến phòng pha nước để lấy nước uống nhưng không ngờ lại gặp được Cố Nhậm và A Thành ở đây.
Cậu ta biết điều liền lui xuống nhường cảnh cho hai người, nếu còn ở đó chắc trưa nay cậu ta khỏi ăn cơm.
" Mỏi cổ sao?"
" Có một chút"
" Lại đây"
Nhược Giang đi đến chỗ anh liền bị anh kéo sát gần đưa tay lên giúp cô mát-xa vùng cổ, còn cô thì giúp anh pha một ly cafe, cô không có ý định uống nên chỉ pha một ly.
" Cafe của Cố Tổng đây"
" Đỡ hơn chưa?"
" Rồi a! Sao anh lại ở đây công việc này anh kêu trợ lý đem lên cho anh là được mà"
" Ngồi lâu quá nên muốn vận động một chút"
" Ờh"
Cố Nhậm đứng dựa vào bàn nhìn cô vừa thưởng thức cafe, thấy cô uống nước yết hầu anh lên xuống liên tục, chỉ uống nước thôi cũng có thể câu dẫn được anh, ngày càng không kiểm soát được mỗi khi ở bên cô.
Đặt ly xuống một bên Cố Nhậm bước đến ép cô vào góc tường mà hôn cô, còn cô thì bị anh làm cho cứng đờ không tập trung được, khi bị anh cắn một cái rõ đau mới hồi phục lại ý nhận đẩy anh ra, cô sợ lỡ người khác đi vào thì phải làm sao đây càng nghĩ càng hoảng, đôi tay không ngừng đập vào người anh muốn anh dừng lại.
" Ưm.
.
buô.
.
ng.
.
ha"
" Do em câu dẫn anh trước"
" Lưu manh"
Cố Nhậm còn muốn hôn thêm lần nữa nhưng bị cô đẩy ra, vừa hay lúc này có người bước vào làm cho tim cô muốn ngừng đập, cũng may cô nhanh tay kéo anh xuống chỗ hai người đứng có bàn nên che được cơ thể anh.
" A chào Nhược Giang"
" Ha chào"
Cố Nhậm nhìn đôi tay ra sức đè vai anh rồi nhìn gương mặt đang hoảng sợ kia anh liền cười, nghe tiếng cười cô quay lại nhìn anh coi như cảnh cáo không được làm ồn.
Cũng may hai người kia không ở lại lâu, họ vừa mới đi cô được thả lỏng một chút nhưng lại bị kéo xuống hôn nhẹ lên môi một cái.
" Em đi trước đây hứ"
Nhược Giang bước ra liền gặp A Thành, cô gật đầu một cái rồi đi nhanh vào văn phòng, A Thành đi vào nhưng chẳng thấy Cố Nhậm ở đâu cả nhưng lại nghe được tiếng cười nhỏ làm anh ta nhíu mày, đúng lúc Cố Nhậm đứng lên hai người đồng đều giật mình nhìn đối phương, vì muốn làm bớt sự ngượng ngùng nên anh ho một tiếng nghiêm túc lại.
" Khụ"
" Lát nữa có cuộc họp"
" Ừm"
A Thành mới nhận ra một điều Cố Nhậm cũng có sở thích quái dị này, khi không đi trốn ở một gốc kia rồi tự mình cười, vừa nghĩ đến làm anh muốn cười lớn nhưng lại sợ Cố Tổng nổi giận đuổi việc.