Cố Nhậm không hề say nhưng vẫn muốn cô chăm sóc mình nên đã giả vờ say, nhìn qua gương chiếu hậu A Thành âm thầm cười khinh, Cố Tổng của anh ta quả là người thích tận dụng cơ hội.
Đến nhà cô A Thành thấy cô có vẻ chật vật vì đỡ Cố Nhậm nên anh ta muốn phụ giúp một tay nhưng lại bị ánh mắt sắc bén kia doạ sợ không dám tiến lên một bước giúp đỡ.
Trong đầu anh ta nghĩ "Sếp đúng là một con sói già mưu tính hãm hại con thỏ nhỏ"
Nhược Giang khó khăn lắm mới dìu anh lên nhà được, vừa vào đến phòng cô trực tiếp thả người anh xuống giường, còn bản thân thì xoa xoa cái lưng của mình.
" Đau lưng chết đi được, người gì mà nặng như con voi vậy"
Người đang bị mắng ở trên giường mặt không biểu cảm nhưng nội tâm lại muốn đấu khẩu với cô, anh kìm nén lại một chút lại cảm nhận được bàn tay mềm mại của ai kia đang lướt qua da của mình.
Hé mắt một chút lại thấy cô đang cởi áo của mình ra, nhưng lại bất động nhìn chằm chằm vào cơ thể anh khiến anh muốn bật cười nhưng phải cố nhịn nên người anh có chút run.
Ngược lại với cô thấy anh run thì cho anh đã lạnh nên hấp tấp vội đi lấy khăn lau người cho anh, khi nãy nhìn thấy cơ bụng của anh nên có chút thất thần lại muốn sờ thử nhưng không dám.
Nhược Giang lau người cho anh, cô cũng cảm nhận được cơ ngực và cơ bụng của anh rất chắc và cứng, cô âm thầm nuốt bọt lắc đầu dẹp cái suy nghĩ sang một bên.
Cố Nhậm luôn quan sát sắc mặt của cô từ đầu đến cuối nhờ vậy anh mới phát hiện thì ra cô cũng ham mê sắc đẹp của anh, bàn tay mềm mại cứ lướt qua da của anh làm anh không thể không chế nổi mà tỉnh dậy bắt lấy cánh tay kia.
Hành động của anh làm cô có chút giật mình, động tác lau người cũng được dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Cô nghĩ chẳng lẽ anh đã phát hiện ra cô sờ cơ bụng của anh rồi sao nên mặt cũng xuất hiện một lớp hồng, cô nghĩ hiện tại cô có nên đào một cái hố để chui xuống có kịp không! Aaa quá xấu hổ!
" Anh aa"
Bị anh đ è xuống giường cô hốt hoảng muốn đẩy anh ra nhưng hai cái tay kia lại để trúng vào cơ ngực của anh
" Aa em không cố ý đâu"
"Xem ra em rất muốn sờ anh đúng không?"
" Không có"
" Không cần ngại! Bạn trai của em mà nên em có quyền đó với lại anh rất thích nhìn biểu cảm của em say mê nhìn cơ thể anh ưm" cô vội bịt miệng anh lại để không cho anh thốt những lời xấu hổ này nữa
" Lưu manh, anh tỉnh rồi thì tự thay đồ đi aaa"
Nhược Giang cảm nhận được lòng bàn tay mình có chút ẩm ướt vội rút tay ra khỏi miệng của anh.
Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó lấy cánh tay cô đặt lên cơ bụng của mình.
" Cho em sờ thoải mái"
" Aa đồ lưu manh mau bỏ tay em ra"
Mặc dù miệng nói không nhưng cánh tay lại rất thành thục mà sờ cơ bụng của anh rồi cơ ngực biểu cảm cũng rất hứng thú.
" Tiểu lưu manh"
" Em không..ưm"
Bị anh bất ngờ hôn cô có chút lúng túng nhưng rất nhanh phối hợp với anh, hai tay choàng lên cổ của kéo khoảng cách của hai người gần hơn.
Môi cô rất ngọt nên hôn bao cũng không đủ với anh, từ nhẹ nhàng đến thô bạo cắn m*t đến khi lưỡi của cô đã tê rần anh còn chưa buông tha cho cô.
Triền miên một lúc lâu mới nhả môi cô ra để cô lấy hơi, tay anh cũng chẳng yên phận một chỗ mà x0a nắn vòng eo nhỏ nhắn kia, môi anh di chuyển xuống cổ trắng mà **** *** để lại một chút dấu đỏ mới buông tha, nhìn xương quai xanh tuyệt đẹp kia anh không nhịn được mà cắn một cái phút chốc nó đã hiện lên một vết hồng đỏ, bàn tay lần mò trong áo cô đến khi chạm vào ngực thì bị bàn tay cô ngăn lại.
" Không được"
Cố Nhậm biết bản thân đã quá vội vàng muốn có được cô nên cố gắng khắc chế d*c vọng của mình.
Anh đứng dậy rồi đi nhanh vào phòng tắm để xử lý, thiếu chút nữa anh đã làm việc có lỗi với cô rồi, tự mắng mình vài câu rồi xả nước lạnh để dập tắc ngọn lửa d*c vọng đen tối của mình.
Nhược Giang nằm trên giường không khỏi đỏ mặt, chỉ một chút nữa thôi là bọn họ sẽ làm chuyện đó, cô không phải không muốn mà bản thân chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nghe tiếng nước xả liên tục cô nghĩ chắc anh đang khó chịu lắm, là tại cô mà nên.
Đến khi anh bước ra vẫn thấy cô nằm trên giường, gương mặt thờ thẫn giống như đang suy tư điều gì đó, anh bước lên giường ôm cô vào lòng.
Cảm nhận được hơi lạnh từ da thịt của anh khiến cô rùng mình, ngước lên nhìn anh.
" Lạnh sao?"
" Không có em...chuyện đó.."
" Anh không muốn ép buộc em, anh sẽ chờ đến khi em tình nguyện, bây giờ mau ngủ thôi"
" Bây giờ anh còn khó chịu không hay là chúng ta tiếp tục đi"
" Em...đừng chọc vào lửa nữa đi ngủ"
" Nhưng mà nhìn anh khó chịu em không nở"
" Anh nói chúng ta đi ngủ "
" Hừ em đi thay đồ! Cho anh nghẹn chết luôn"
Phải nãy giờ cô nằm cũng đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, nếu như anh còn muốn làm thì cô sẽ chấp nhận nhưng hiện giờ anh lại không muốn.