Đến giờ tan làm vì không còn hạng mục lớn nên Nhược Giang không cần phải tăng ca, hôm nay Cố Nhậm đưa cô đến một nhà hàng để dùng bữa.
Nhược Giang mãi mê thưởng thức đồ ngon nên không hề nhận ra ánh mắt ai đó đang nhìn mình nhưng Cố Nhậm lại tinh ý nhìn ra người kia đang nhìn người của anh, anh cũng tặng cho Tần Phi một ánh mắt cảnh cáo.
Tần Phi không ngờ lại có thể trùng hợp như vậy, hôm nay đã gặp Nhược Giang hai lần, nhưng lần này anh ta mới biết cô đã là hoa có chủ còn là một người rất nổi tiếng, trong lòng có chút luyến tiếc.
" Có muốn gọi thêm món không?"
" A không cần đâu, em no rồi"
" No mà tay vẫn gắp thức ăn sao?"
" Thì đã sao chứ em không muốn lãng phí thức ăn thôi, không cho phép anh cười em"
" Được anh không cười"
Tuy nói không cười nhưng cô vẫn cảm giác được anh đang cười nhạo mình qua ánh mắt nên thẳng thừng lườm anh một cái.
" Ngày mai anh phải đi công tác 1 tuần nên không thể ở bên em được"
" Vậy sao?"
" Anh có cảm giác em đang rất vui nhỉ?"
" Không có anh nghỉ oan cho em rồi, không có anh em rất buồn a"
" Vậy anh đưa em đi cùng"
" Không được! còn công việc của em nữa, anh mà đưa em theo nhất định sẽ có tin đồn mất, cho nên anh cứ tập trung vào công việc đi, chúng ta sẽ gọi điện thường xuyên mà"
" Anh là chủ mà em sợ gì?"
" Ngoan! Nghe lời em"
" Hừ"
Nhìn gương mặt đen thui của Cố Nhậm cô không nhịn được mà vươn tay lên xoa má còn thơm lên đó hai cái.
Hai người dùng bữa xong anh đưa cô về nhà rồi bản thân về biệt thự của mình, ngày mai anh phải bay sớm nên không thể ở cùng cô được.
Tần Phi và trợ lý của anh ta nhìn một màn tình cảm của hai người khi nãy có chút kinh ngạc, không ngờ Cố Tổng khi yêu vào sẽ có một mặt dịu dàng như thế.
Trợ lý cảm thấy tiếc nuối cho Tần Tổng của mình, nếu như Nhược Giang không ở bên Cố Tổng thì Tần Phi sẽ có cơ hội rồi.
" Điều tra về cô gái lúc sáng đi"
" Dạ vâng để tôi...hả cô gái lúc sáng chẳng phải người khi nãy cùng Cố Tổng...vâng tôi sẽ làm ngay"
Khi nãy đã nhìn thấy cô gái đó đã là người của Cố Nhậm rồi mà còn bảo anh ta đi điều tra lí lịch của Nhược Giang, không lẽ Tần Tổng của anh ta muốn đập chậu cướp hoa sao? Dứt suy nghĩ anh ta liền nhìn gương mặt không góc chết kia âm thầm nuốt nước bọt.
Sáng hôm sau vì không có anh đưa đi làm như mọi ngày nên cô đã thức sớm hơn để kịp chuyến xe buýt, người đi xe buýt rất đông cũng may cô giành được chỗ ngồi nếu không phải đứng bon chen với bọn học sinh rồi.
Nhược Giang nhìn ra ngoài cửa sổ thì di động có tiếng thông báo tin nhắn, cô đọc tin nhắn tủm tỉm cười, vừa ngước lên cô lại thấy cảnh một nữ sinh đang đứng một góc gương mặt có chút hoảng sợ không ngừng nhích lên phía truớc còn người đàn ông đang cố gắng tiến lên ép sát người vào cô bé đó, cánh tay còn đang sờ đùi cô bé học sinh.
Chỗ cô ngồi nên quan sát được góc của người đàn ông đó đang làm bậy, cô lấy di động ra quay lại, khi lấy được bằng chứng cô liền đứng dậy nhường ghế cho người đang đứng kế bên.
" Chú đang làm gì vậy?"
Nghe tiếng nói người đàn ông hoảng hốt dừng tay lại đứng lùi ra phía sau một chút.
Mọi người trong xe buýt cũng bắt đầu chú ý đến chỗ hai người hơn, người đàn ông thấy vậy liền trừng mắt với cô.
" Tôi đang hỏi chú đấy, chú đang làm gì con bé thế?"
" Tôi có làm gì đâu? Không thấy đang đứng sao?"
" Tôi có quay lại những gì chú làm với con bé rồi đấy"
Cô bé được cô bảo vệ liền đứng sau lưng cô, mọi người nhìn gương mặt đang sợ hãi của cô bé thì tin những gì cô nói, ông ta có chút sợ nên đã la lên bảo dừng xe lại.
" Dừng xe tôi muốn xuống xe"
" Mau bắt ông chú đó lại"
" Để tôi gọi cảnh sát"
" Không sao đâu cô bé"
" Ôi trời con bé còn lứa tuổi học sinh mà ông dám làm vậy sao?"
" Không cần sợ loại người như này đâu"
"..."
Sau một trận hỗn loạn thì ông ta cũng bị người trong xe khống chế đợi cảnh sát đến.
" Em cảm ơn chị nhiều lắm"
" Không có gì, sau này gặp được những chuyện này thì nên phản khán hoặc kêu người khác giúp đỡ, không nên chịu đựng như vậy càng làm như vậy thì những người xấu đó được nước lấn tới bản thân chúng ta sẽ chịu thiệt hơn có biết không?"
" Vâng em biết rồi ạ!"
Sau khi cảnh sát đến đưa ông ta và giải quyết xong mọi chuyện cô cũng giao lại chứng cứ kia cho cảnh sát.
Nhìn lại đồng hồ thì đã quá thời gian vào làm việc, cô mới hớt hãi chạy nhanh vào tập đoàn.
Đến nơi cô đi gặp Trưởng phòng Hàn để nói rõ lý do cô đi trễ, cũng may cô không bị la rầy nhiều, anh ta nói vài ba câu liền đuổi cô ra đi làm việc.
Nguyệt Đồng và Linh San cũng tò mò liền kéo ghế lại sát cô để nghe ngóng, cô liếc mắt tới mọi người một chút thấy không ai chút ý liền thì thầm kể lại cho hai người đó nghe toàn bộ.
" E hèm! Trong giờ làm việc không được làm việc riêng"
" Bọn Em xin lỗi ạ"
Ba người nhìn nhau cười sau đó nghiêm túc lại làm việc