Hắc Lỗi giật thót mình lúng túng: Tiểu Bạch, cậu....!cậu đang đùa gì đúng không?
Nhìn em như vầy giống như đang nói đùa lắm sao?
Nhưng tôi và cậu đều là con trai, thương yêu gì ở đây? Nếu vì tôi nhận lời ba của cậu luôn chăm sóc, bảo vệ cậu làm cậu hiểu lầm thì tôi sẽ từ chối công việc và rời khỏi nhà cậu.
Bạch Vũ khóc như mưa đưa tay nắm chặt tay Hắc Lỗi nài nỉ đừng bỏ rơi cậu.
Nhưng Hắc Lỗi có điện thoại, tập trung nghe rồi quay sang nói nhanh với cậu: Tiểu Bạch, tôi đi đây.
Tôi sẽ gọi báo cho chủ tịch Bạch về sự rời đi của tôi sau.
Tôi đã có người yêu, tôi không phải là gay.
Bảo trọng.
Đầu óc của Bạch Vũ căng như dây đàn, cơn điên của cậu bùng phát, cậu ôm đầu hét: ĐỪNG ĐI MÀ
Hắc Lỗi nghe tiếng hét thì quay đầu nhìn lại thấy Bạch Vũ ôm đầu nằm dưới chân ghế, hắn hơi chần chừ dừng bước nhưng cuối cùng vẫn cất bước rời đi.
HUHUHU.....HUHUHU....- Bạch Vũ nằm dưới nền đất khóc rất lâu rồi lả đi.
Chỗ cậu nằm là góc khuất không ai thấy nên cậu nằm đó im lìm đến chiều tối thì bật dậy ngồi cười điên dại một lúc lâu: HAHAHA....!AHAHAHA.
Chủ tịch Bạch sau khi nghe báo cáo từ thư ký thì thấy rất buồn vì không ngờ chàng badboy ấy lại đáng thương đến như vậy, rồi còn buồn hơn khi nhận được điện thoại của Hắc Lỗi, sau khi được tiêm thuốc thì ngủ vùi trong mỏi mệt.
Vừa thức giấc, cảm giác bàn tay mình được bao trọn rất ấm áp thì vui mừng nhìn sang bên cạnh: Bạch Vũ, sao người con lấm lem hết vậy? Mắt con sưng hết rồi, ba sẽ tìm người bảo vệ khác cho con.
Không buồn nhé.
Bạch Vũ nhoẻn miệng cười, ánh mắt thâm sâu đáp lại: Con không sao, con rất ổn.
Ba không cần lo.
Chủ tịch Bạch quan sát con trai, lòng ngổn ngang không biết nên buồn hay vui vì Bạch Vũ rất khác lạ, không giống cậu thường ngày.
Một thời gian sau đó, chủ tịch Bạch đã xuất viện nhưng vẫn phải uống thuốc điều đặn vì di chứng tắc mạch phổi.
Chủ tịch Bạch thi thoảng mới đến công ty vì giám đốc điều hành mới- Bạch Vũ điều hành công ty còn tốt hơn bất kỳ ai.
Kể từ ngày Hắc Lỗi rời đi, Bạch Vũ chuyên tâm % vào công việc, luôn rất mạnh mẽ, không còn phát điên nữa.
Chủ tịch Bạch thấy con khác lạ nhưng vui nên cứ thay đổi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác cốt tìm cho được bác sĩ thần kinh nào đó kết luận con trai mình bình thường.
Đây là lần thứ n, chủ tịch Bạch thay đổi bệnh viện và đưa con đi kiểm tra thần kinh.
Bác sĩ, kết luận thế nào ạ?
Nhìn có vẻ bình thường nhưng điện não đồ của cậu ấy cho thấy Biên độ của các xung thần kinh là bất thường, có dấu hiệu đang điên loạn.
Tôi không hiểu, không bình thường, điên loạn thì tại sao không có biểu hiện gì, nó hoàn toàn khoẻ mạnh, làm việc rất tập trung, rất giỏi?
Tôi cũng không hiểu, nhưng khi tôi du học bên Đức có từng gặp trường hợp tương tự.
Giáo sư bên đó giải thích đó là trường hợp Tâm thần chống đối, có nghĩa là cậu ấy phát điên như là một sự chống đối với cú sốc nào đó.
Tôi chỉ có thể giải thích như vậy.
Chủ tịch Bạch cảm ơn bác sĩ rồi rời đi với quyết định sẽ vui vẻ chấp nhận, điên như vậy cũng được vì con trai mình không những vẫn khoẻ mạnh mà còn mạnh mẽ hơn.
Ba, bác sĩ nói thế nào?- Bạch Vũ đứng dựa xe thắc mắc.
Con không cần quan tâm đâu, từ nay không cần đi khám nữa.
Chỉ cần con khoẻ mạnh, mạnh mẽ như vậy là được. Con lái xe đưa ba lại tiệm game SALANG của bạn ba đi.
Ngay bên cạnh công ty mình đó, ba hứa tới chúc mừng họ mở tiệm mà mãi vẫn chưa đi được.
-Bên trong tiệm game SALANG-
Chàng nhân viên trẻ đang giúp load lại game đột kích cho cô nàng Tomboy quen thuộc.
Chàng nhân viên thao tác rất nhanh, rất thuần thục nên cứ bị khách gọi í ới hỗ trợ cho máy mình mà không gọi những nhân viên khác.
Đang định bước qua máy của cậu nhóc tóc chỏm sửa lỗi đứng máy thì chạm phải ánh mắt của một quý ông rất sang trọng, lịch lãm vừa bước vào tiệm, cậu nhanh chóng cúi mặt nói nhỏ với một nhân viên khác giúp đỡ rồi chui luôn vào nhà vệ sinh.
Ông chủ tiệm game nhìn thấy bạn cũ bước vào thì xởi lởi: Bạch Hàn, đợi mãi thì rồng cũng đến nhà tôm.
Ai rồng, ai tôm? Mở tiệm game đẹp, ngay vị trí đắt địa như vầy là rồng rồi.- chủ tịch Bạch đùa vui lại ông bạn lâu năm.
Sau một lúc trò chuyện, giúp bạn định hướng những loại game hot vào danh sách vận hành, chủ tịch Bạch xin phép vào nhà vệ sinh một lúc.
Ực.....!ực....ực.....- bỗng dưng khó thở vì tắc mạch phổi đột ngột làm chủ tịch Bạch loạng choạng vịn tường cố giữ thăng bằng, chủ tịch nhanh tay lấy thuốc bỏ vào miệng rồi tự vuốt vuốt ngực mình hồi lâu đến khi thở lại bình thường mới đi ra ngoài.
Có một cặp mắt nhìn lén sau cánh cửa một phòng vệ sinh nọ rồi lầm bầm: Vẫn cứng đầu, chưa hết bệnh mà còn đi lung tung.
Từ đó cặp mắt lén lút ấy vẫn thỉnh thoảng thập thò quan sát một người đi vào Pugsoft hay trở về căn biệt thự lớn.
Thẩm Diệu ngồi bó gối ở góc khuất bên ngoài biệt thự tranh thủ chợp mắt một chút vì tối qua cậu trực tiệm sáng đêm.
Cậu chỉ muốn nhìn bóng dáng ấy để biết được đã khoẻ hơn chưa rồi về phòng trọ ngủ.
Vừa chìm vào giấc ngủ gật gù thì giật mình bởi tiếng phanh xe đột ngột ngay trước cổng, cậu đứng bật dậy quan sát chiếc xe trắng quen thuộc đã dừng hẳn mà còn pha đèn sáng rực trong bóng đêm, cậu lao đến áp sát cửa kính nhìn vào trong xe.
Thẩm Diệu đập cửa xe rầm rầm khi thấy người ngồi trên ghế lái đang ôm ngực nhăn nhó, tay với với dưới sàn xe cố lấy hộp thuốc.