Thẩm Diệu đập cửa mãi mà người trong xe vẫn không mở cửa xe, lòng nóng như lửa đốt, cậu lau vội nước mắt nắm chặt tay lại đấm vỡ luôn cửa kính.
Cho vội viên thuốc vào miệng, tay vuốt ngực, tay xoa lưng Ngài thở đi, từ từ, thở từ từ.
Tôi đưa ngài vào nhà.
Chủ tịch Bạch được đỡ nằm nhẹ nhàng xuống giường thì cũng thở tốt hơn và tỉnh táo hơn, chủ tịch giữ chặt cánh tay người bên cạnh như sợ lại bỏ chạy mất: Đúng là cậu rồi.
Ngài đúng là không sợ chết mà, đã còn bệnh như vậy sao không ở bệnh viện mà đi lung tung vậy hả? Muốn chết thì để tôi bóp cổ cho ngài chết luôn nha.
Cứng đầu.
Ực.....ực......ực.....!Tôi có đâu, chỉ là....!ực.....ực.....- lại ôm ngực ho quằn quại.
Thẩm Diệu xót hết ruột gan vừa ôm vừa xoa ngực, xuống nước: Thôi, thôi, không nói nữa.
Ngài không cứng đầu, đầu ngài rất mềm.
Sao cậu lại ở ngoài cổng vậy? Cậu tới tìm ta hả?- thở tốt hơn nên bắt đầu thắc mắc.
Không, trùng hợp đi ngang qua thôi.
Tôi tìm ngài làm gì? Rảnh đâu. Còn khó chịu không?
Đỡ rồi, dễ chịu hơn rồi.
Bị như vậy hoài nên cũng quen rồi.
QUEN? SUÝT CHẾT LUÔN MÀ QUEN? ĐÃ KHÔNG KHOẺ THÌ KHÔNG ĐƯỢC RA NGOÀI, MÀ CÓ VIỆC RA NGOÀI THÌ PHẢI LUÔN CÓ NGƯỜI BÊN CẠNH CHỨ? CỨNG ĐẦU.- Bực dọc cằn nhằn một hơi.
Cậu nói không mắng nữa mà? tại hôm nay có việc phải làm.
Ngài ngủ một chút đi, ngủ một chút sẽ thấy khoẻ hơn.
Ngủ rồi cậu lại đi nữa hả?
Thẩm Diệu lắc nhẹ đầu trèo luôn lên giường nằm xuống bên cạnh: Không đi, không đi nữa.
Tôi đang bực ngài lắm nên không đi nữa.
Ngủ đi.
Nằm một lúc lâu mà người bên cạnh vẫn chưa ngủ được, cứ liên tục nhăn mặt thở khó khăn nên cậu đưa cánh tay xuống dưới gáy kéo luôn người bên cạnh nằm nghiêng gối đầu lên vòm ngực mình ôm chặt xoa lưng, giọng nhỏ nhẹ: Giờ thì cố ngủ một chút đi.
Chủ tịch Bạch thấy dễ thở hơn, ấm cúng nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh một lúc thì vô thức đưa tay ôm lấy eo thon khẽ cong khoé môi.
Say sưa giấc mộng đẹp, ấm cúng đến gần sáng thì chủ tịch Bạch trở mình, cọ cọ mặt mình trên vòm ngực nhỏ mềm, mịn.
Thẩm Diệu đưa tay xoa xoa lưng người mà mình đang ôm hỏi nhỏ: sao vậy? Ngài thấy khó chịu ở đâu hả?
Không có, chỉ hơi mỏi người thôi.
Thẩm Diệu nhẹ nhàng đỡ người chủ tịch nằm nghiêng hướng ngược lại, tay xoa xoa người rồi luồng tay qua eo ôm từ phía sau: Ngủ thêm một chút đi, trời chưa sáng đâu.
Ngài phải ngủ nhiều thì mới khoẻ được.
Chủ tịch Bạch mỉm cười hưởng thụ sự ấm áp, đặt bàn tay mình lên bàn tay nhỏ đang ôm mình trải lòng: Ta đã ngủ rất ngon, lâu rồi mới được ngủ ngon như vậy nên thấy người rất khoẻ.
Thẩm Diệu khẽ cong khoé môi tiếp lời: Tôi cũng vậy, nhưng nói rất nhỏ không đủ để người bên cạnh nghe thấy.
Cậu thầm nghĩ bao ngày lang thang bạ đâu ngủ đó, rồi ngủ ở phòng trọ nhỏ tuy rất mệt, ngủ rất sâu nhưng đây mới là giấc ngủ ngon và ấm cúng của cậu vì dù ở đâu, làm gì thì cậu cũng luôn nhớ cái cơ thể to lớn này, cái mùi cơ thể rất dễ chịu này.
Cậu vừa nghĩ vừa vô thức vùi mặt mình vào gáy người bên cạnh hít hà, vòng tay siết chặt hơn.
Chủ tịch Bạch đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc thì như bị tạt nước lạnh vào mặt khi người bên cạnh lại cất giọng: Ngài ngủ đi, ngủ rồi tôi sẽ đi.
Tôi phải đi làm việc.
Đi rồi cậu có quay lại không?
Không, quay lại làm gì?
Từ nay ở bên cạnh ta đi, làm việc cho ta, ở đây cùng ta.
Không được, tôi tự lo cho tôi được, tôi sẽ không phiền gì ngài.
Tôi không muốn nhận bất cứ thứ gì từ ngài.
Chủ tịch Bạch tự ái, thất vọng nên ngồi bật dậy quay mặt hướng khác đáp lời: Được, cậu muốn đi thì đi đi.
Đi luôn bây giờ đi.
Thẩm Diệu đứng lên, xốc lại cái quần túi hộp thùng thình, nhét nửa vạt áo thun cũng rộng thùng thình vào trong quần rồi rời đi.
Tay chạm cửa, mặt ngoảnh lại nhìn lần nữa rồi lao luôn lại giường ôm lấy người đang ôm chặt ngực thở dốc: Đau lắm hả, tôi xoa cho ngài, thở từ từ, từ từ thôi.
Thẩm Diệu xót hết ruột gan, tay xoa ngực, tay tìm hộp thuốc cho thuốc vào miệng người đang gồng người thở dốc.
Cậu hoảng loạn nên cứ ôm chặt dù người trong tay mình đã thở lại bình thường hơn.
Chủ tịch Bạch nhăn mặt gỡ tay người đang ôm mình, mặt vẫn quay hướng khác cất giọng: Cậu đi đi, tôi không sao đâu, lúc nãy chỉ là cơn đau trùng hợp thôi.
Thẩm Diệu ngang bướng: Không đi, khi nào muốn đi thì tôi sẽ tự đi, ngài không cần đuổi.
Không chịu đi thì chúng ta thương lượng lại đi.
Ừ, thương lượng.
Ở bên cạnh ta.
Làm trợ lý riêng cho ta.
Nhưng tôi học không cao, biết gì mà làm trợ lý.
Thôi, không thương lượng nữa.- cậu thả người đang ôm ra định rời đi thật.
Vậy mà ta còn nghĩ cậu mê làm lập trình game nên còn định sắp xếp chuyên viên lập trình game đào tạo cậu ở Pugsoft để cậu có thể trở thành lập trình game giỏi cho Pugsoft trong tương lai.
Nếu ta nghĩ sai thì thôi vậy, cậu muốn đi thì đi đi, từ nay chúng ta không gặp nhau nữa.- chủ tịch cố tình nói bâng quơ.
Thẩm Diệu mắt sáng rỡ vì làm lập trình game ở Pugsoft là ước mơ đời của cậu, cậu hân hoan tóm lấy tay người đang xoay lưng lại phía mình: Ngài nói thật ạ? Ngài là trưởng phòng lập trình trong Pugsoft ạ? Ngài cho tôi học lập trình game và có thể làm việc ở Pugsoft ạ?
Chủ tịch Bạch làm mặt nghiêm nghị tiếp tục ngó lơ: Cậu bảo không thương lượng mà? Cậu muốn đi thì đi đi.
Thương lượng, thương lượng mà.
Ngài quay lại đây đi, hai ta cùng thương lượng.- hấp tấp nói, hấp tấp xoay người đang làm lơ lại.
Sao, cậu muốn thương lượng thế nào?
Tôi không hiểu công việc trợ lý riêng là làm cái gì cho ngài.
Nhưng hiểu ngắn gọn là làm mọi việc giúp ngài vui vẻ, tinh thần thoải mái, khoẻ mạnh.
Vì ngài nói trợ lý chuyên môn thì ngài có rồi.
Đúng không?
Đúng, quả là cậu rất thông minh.
Nếu tôi học tốt, ngài sẽ cho tôi làm việc lập trình game tại Pugsoft, đúng không?
Đúng, vừa làm trợ lý cho ta vừa học lập trình.
Khi nào cậu học thành thạo xong ta sẽ cho cậu lên chức để làm việc ở phòng lập trình game của Pugsoft.
Tôi đồng ý, làm trợ lý liền bây giờ luôn nha.
Đâu có dễ như vậy? Cậu khó chịu quá, từ chối năm lần bảy lượt thì phải cho cậu biết hậu quả đã.