Nói chuyện được một lúc, nhân viên đoàn phim đến gọi họ ra ngoài.
Ở bên ngoài, rất nhiều phóng viên và cánh nhà báo đang trực sẵn ở đó. Đạo diễn Lê và biên kịch Tôn cũng đã ra đến nơi.
Xem ra buổi ra mắt phim này cũng khá hot mặc dù hầu như dùng diễn viên mới.
Mọi người bắt đầu dâng hương, đèn flash lóe lên khắp nơi, Hạ Mai có vẻ không quen với điều này, dù sao cũng là bộ phim đầu tay của cô ấy.
Sau khi dâng hương xong, tất cả bắt đầu chụp ảnh rồi nhận phỏng vấn. Nói là phỏng vấn nhưng Lục Nghi cảm thấy chỉ có những người có tiếng tăm mới được hỏi đến, haizzz cô với Hạ Mai chính là đứng cho vừa khung hình đây mà.
"Tần Vũ, chúng tôi nghe nói anh được công ty mời tham gia phim này, tạo hình đăng trên weibo đã khiến cư dân mạng cũng như fan nguyên tác vô cùng hài lòng. Xin hỏi, anh thấy bộ phim này như thế nào?"
Lục Nghi đứng bên cạnh suýt nữa bật cười. Đùa à! Rõ ràng đang nói về tạo hình mà lại sang đến thấy bộ phim như thế nào rồi?
Tần Vũ liếc sang cô gái đang cố làm cho mình mỉm cười thật hiền dịu, quyết định quẳng cục than nóng này sang tay cô.
"Tôi thấy phim khá tốt, Lục Nghi, cô thấy sao?"
Cánh nhà báo có chút ngơ ngác, từ bao giờ đại Ảnh đế này lại có thể nói chuyện với diễn viên khác giới nhẹ nhàng như vậy. Thật không đơn giản.
Thấy thế, ai cũng ùa sang hỏi cô. Hai người Hàn Nặc và Hân Nghiên đang trả lời phỏng vấn cũng quay sang ngó nghiêng.
" Cô chắc là nữ chính của bộ phim này, xin hỏi, cô và Đại Ảnh đế Tần Vũ có quen biết sao? "
"Cô có sợ khó mà đối diễn với cậu ấy không?"
Lục Nghi nghe mà muốn váng đầu, cô mới gặp người ta mấy lần, chỉ mấy lần thôi, cũng xem như có quen biết nhưng nào đến mức thân thiết như vậy!
" Chúng tôi có chào hỏi qua tại phòng chờ, thật ra có chút căng thẳng, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức "
" Mọi người, hết giờ rồi, chúng tôi cần phải bắt đầu quay." - Đạo diễn Lê tươi cười nói vào mic.
Sau khi tất cả đã quay về, đạo diễn bắt đầu chỉ đạo nhân viên hậu trường chuẩn bị một chút cho những cảnh hồi nhân vật nữ chính còn nhỏ, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Cô đã gặp qua cô bé sao nhí ấy, nét đẹp của cô bé thật sự trong sáng, tinh khiết, cũng vô cùng ngoan ngoãn.
Ngồi trong phòng trang điểm để chuyên viên trang điểm giúp cô. Sau khi quay xong vài cảnh hồi nhỏ cùng hồi ức của nữ chính sẽ đến cảnh cô và nam chính gặp nhau. Lúc đấy cô vẫn đang dịch dung cho nên chị Lưu, chuyên viên trang điểm đã bôi cho cô một loại kem nền màu nâu và một số tàn nhan trên mặt. Chị nói:
" Da mặt của cô tốt thật đấy, không phải ai cũng có thể dưỡng da tốt như vậy, thật mịn màng."
" Cảm ơn chị " - Lục Nghi mỉm cười nhìn chị Lưu bằng ánh mắt vui vẻ.
Đúng lúc này, trợ lí của cô - Tiểu Hương chạy vội vào, có chút chật vật. Hôm nay cô bé này hình như ngủ quên rồi, nhìn bộ dạng này là biết.
" Xin lỗi chị, hôm nay em ngủ quên, sẽ không có lần sau."
" Được rồi! Dù sao thì cũng không có gì mấy, em ngồi nghỉ một lúc đi"
Nói xong, Lục Nghi tiếp tục quay ra cho chị Lưu hóa trang nốt. Hôm nay cô diễn cảnh lần đầu gặp nam chính tại yến tiệc ngày nam chính trở về. Toàn thân cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản, không có họa tiết cầu kì. Dù sao Hàn Nhược Tuyết lúc bấy giờ chính là cố tỏ ra bình thường hết mức, lạnh lùng hết mức. Khoảng tiếng sau, trợ lí đạo diễn chạy đến gọi cô, nói rằng phía bên kia đạo diễn chuẩn bị quay xong rồi, nói cô mau chóng chuẩn bị một chút.
Lục Nghi đứng lên, tiện tay lay lay cô bé Tiểu Hương đang ngủ gật trên bàn dậy. Hai người cùng đi ra ngoài, đến chỗ đạo diễn đang quay nốt cảnh cuối, quả thật cô bé này diễn vô cùng tốt, tuổi còn nhỏ nhưng thật sự không tầm thường.
Nữ chính từ nhỏ đã mang mặt nạ dị dung, không được sủng ái, luôn luôn phải chịu đựng điều đó. Vốn dĩ nàng chấp nhận như vậy là do nương nàng nói nàng cần yên lặng mà sống, mặc kệ mọi người nói thế nào.
" Cut. Tốt rồi, vậy là trong ngày hôm nay cũng đã quay xong cảnh lúc nhỏ của nhân vật rồi, cô bé à, diễn xuất của cháu đã rất ổn rồi, hãy cố gắng trau dồi thêm nhé! " - Đạo diễn Lê rất không tiếc lời mà khen ngợi cô bé.
" Cháu cảm ơn đạo diễn Lê ạ "
Cô bé tươi cười cúi người cảm ơn, hiển nhiên là rất vui mừng vì được khen ngợi.
Lúc này, Tần Vũ từ phòng hóa trang bên cạnh cũng bước ra. Tóc đã được búi lên cao, áo giáp màu bạc càng làm nổi bật nét nghiêm nghị trên khuôn mặt anh. Đây hoàn toàn là Độc Cô Lãnh mà cô tưởng tượng. Áo khoác ngoài màu đen dài ở sau lưng được trợ lí cầm lên. Đây là lần đầu tiên cô thấy trợ lý của anh, là một anh chàng trông khá đơn giản, lại có chút hoạt bát.
Tần Vũ thật sự sau khi vào phòng có chút buồn bực, cô có vẻ cũng không quá để ý đến anh. Trợ lí Trần Đông thấy sắc mặt anh không tốt, có chút tò mò hỏi:
" Vũ ca, hôm nay tâm trạng anh hình như không tốt, hôm qua em còn thấy anh vui vẻ lắm mà?"