Vậy là bây giờ gia đình tôi đã hòa thuận được với nhau.
Vì chúng tôi đã trút hết hiểu lầm, nỗi uất ức trong lòng bấy lâu nay nên bây giờ mọi chuyện đã êm xuôi.
Nên là bắt đầu từ ngày mai, mọi người sẽ có thể nói chuyện một cách bình thường mà không phải gượng ngùng.
Nói là thế, nhưng kế hoạch hàn gắn lại gia đình Granbell của tôi vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Tôi cần phải giao tiếp với cha mẹ nhiều hơn và giúp đỡ mối quan hệ vẫn đang còn hơi lúng túng của họ đi đúng hướng nữa!
“À, em rất biết ơn vì chị Lisa lúc nào cũng chăm sóc em, nhưng mà…. chị có thể cho em tắm một mình được không?”
“Không được đâu tiểu thư. Để giữ cho vẻ ngoài luôn được dễ thương, khi tắm phải luôn lau kĩ cả những vùng khó mà động đến nữa.”
Lisa đang nhẹ nhàng kì cọ cơ thể trần trụi của tôi như mọi khi.
Đúng vậy, vì bây giờ tôi là Yumie Granbell, con gái của Bá tước Granbell mà. Tôi vẫn sẽ nhận được sự chăm sóc chu đáu ngay cả lúc đi tắm… mà vì tôi là con gái nên người hầu tất nhiên cũng sẽ là phụ nữ rồi.
Có lẽ vì tôi đã ý thức được đây là cơ thể của mình, nên tôi không thấy có lỗi khi nhìn vào cơ thể của “Yumie-chan”.
Không chỉ thế, mỗi ngày tôi đều phải kiểm tra cơ thể mình thật kĩ càng để có thể phối đồ sao cho hợp nhất.
Nhưng có một chuyện, là tôi không được nhìn vào cơ thể của Lisa.
Vì phần nhận thức đàn ông của tôi liên tục gào thét nên tôi phải kiềm chế.
“Với cả, tiểu thư này… cô cứ nhắm mắt trong lúc tắm thế này thì tôi không nghĩ cô có thể tự mình tắm rửa đâu.”
“Không phải là em sợ bong bóng bay vào mắt đâu! Mà là em có lí do sâu xa lắm đó nha..”
Và đó cũng là cách duy nhất để tôi không thể nhìn thấy cơ thể của Lisa.
Có vẻ Lisa nghĩ tôi sợ bong bóng bay vào mắt, chị ấy cũng nhìn tôi như thể là đang xem một thứ gì đó rất thú vị vậy… nhưng mà tôi sẽ không chỉ im lặng mà chấp nhận thôi đâu.
“Vâng vâng, tiểu thư dễ thương lắm.”
“Gư, gư~~.”
Ư, xấu hổ quá đi!
Đúng là tôi dễ thương thật, nhưng không phải là dễ thương kiểu này!!
Sau quãng thời gian tắm rửa vừa là thiên đường vừa là địa ngục, cũng bởi ánh mắt ấm áp của Lisa không đấy. Tôi ngắm nhìn qua gương bộ váy được tôi chọn lựa đang khoác lên làn da trắng nõn mịn mà.
Ừm, hôm nay mình vẫn dễ thương như mọi khi!
“Đã sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi tiểu thư!”
“Vâ~âng.”
Sau khi sửa soạn xong, tôi với Lisa đi đến phòng của mẹ.
Vì từ hôm nay, mẹ sẽ đích thân dạy tôi về phép tắc lễ nghi.
Nếu thể hiện sự quyết tâm và tinh thần chăm chỉ, tôi có thể sẽ hòa thuận hơn với mẹ… Được rồi, làm thôi!!
“Con đến rồi à? Vào đi.”
“Vâng! Vậy gặp chị Lisa sau.”
“Vâng, tiểu thư hãy cố gắng hết sức nhé.”
Tôi chào Lisa rồi bước vào phòng.
Không hổ danh là nữ bá tước, căn phòng nơi mẹ ở quá ư là rộng rãi, thừa để tôi học lễ nghi.
Đồ đạc với nội thất thống nhất một màu dịu mắt, ngay cả nơi góc phòng cũng toát lên vẻ sang trọng. Tôi cảm giác như mình chỉ cần đứng ở đây thôi cũng đủ khiến tôi phải duỗi thẳng lưng rồi.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu luôn nhỉ?”
Trong khi tôi mải ngắm căn phòng, mẹ tôi không lòng vòng mà nói thẳng vào chuyện chính.
Tôi muốn trò chuyện vài ba câu cơ, nhưng nghĩ lại thì sau ngần ấy chuyện thì sao mà tôi có thể nói chuyện với mẹ một cách tự nhiên được.
Thế nên, chúng tôi cần thời gian để nói chuyện và làm quen với nhau, dù đây là lớp học đi chăng nữa.
“Vâng, mong mẹ giúp đỡ ạ!”
Với suy nghĩ đó, tôi mỉm cười thật tự nhiên và bước vào lớp học.
Một lúc sau.
“Yumie, lưng con vẫn chưa thẳng kìa. Nếu cứ thế thì mấy cuốn sách sẽ rơi xuống ngay cả khi đi bộ đấy. Tập trung hơn vào các đầu ngón tay rồi thẳng cái lưng lên.”
“Vâ, vângg…!”
Cách dạy của mẹ tôi chả khác gì người Spartan cả.
Hừm, trước giờ tôi cứ nghĩ bà ấy ngược đãi, ai dè thực ra là do mẹ quá nghiêm khắc mà thôi.
Trong khi không biết nên vui hay buồn vì học được điều mới, thì tôi phải đội sách lên đầu và phải lặp đi lặp lại các hành động như đi bộ, hành lễ các kiểu.
Ngay cả những khi tôi cảm thấy mình làm tốt rồi, mẹ vẫn có thể chỉ ra những lỗi nhỏ nhặt rồi bắt tôi làm lại.
Nếu tôi thật sự là một cô bé 10 tuổi, chắc tôi òa lên khóc rồi mất nhỉ?
“Vẫn chưa được. Nếu mà còn đánh rơi cuốn sách thêm lần nữa thì bữa tối hôm nay…. À thôi, không có gì đâu.”
Đột nhiên mẹ lại quay đi rồi che miệng lại.
Tôi biết chính xác bà ấy định nói gì. Dù tôi không nói ra nhưng có vẻ như mẹ cũng cảm thấy hối hận khi suýt nữa để những lời đó buột ra khỏi miệng.
“... Hôm nay thế là đủ rồi. Con về nghỉ ngơi đi.”
Lẽ nào, mẹ ngày đấy cũng phải chịu những buổi huấn luyện khắc nghiệt như thế này. Nên là ngoài những lời lẽ khắc nghiệt ra, mẹ khó có thể đối xử với tôi như một người mẹ bình thường..
Tất cả chỉ là suy đoán. Tôi thừa biết đó chỉ là mơ ước trẻ con của tôi mà thôi.
Nhưng mà tôi…. Tôi muốn tin mẹ, tin vào lời bà đã nói rằng tôi có thể ở lại đây. Rằng mẹ muốn bắt đầu lại từ đầu với tư cách là một người mẹ của gia đình này.
“Mẹ!”
Tôi gọi mẹ vẫn còn đang chán nản.
Tôi mỉm cười thật tươi trong khi mẹ nhìn tôi với vẻ hơi sợ hãi.
“Hôm nay con cảm ơn mẹ rất nhiều ạ! Mong mẹ ngày mai lại tiếp tục dạy cho con nhé!”
Hehehe, dù nụ cười của tôi ra vẻ là một đứa trẻ thơ ngây hơn là một người phụ nữ quý tộc. Nhưng lúc này, việc truyền đạt cảm xúc quan trọng hơn với thứ lễ nghi lịch sự đó.
Vụng về chút cũng được. Nếu tôi có lỡ làm sai chỗ nào thì cũng chả sao cả.
Tôi chỉ muốn mẹ có thể…. nói chuyện và dành nhiều thời gian với tôi hơn thôi.
Con hi vọng vào một ngày nào đó, chúng ta có thể ưỡn ngực mà nói với nhau rằng chúng ta đều là một thành viên quý giá trong gia đình.
“.... Ừ. Hẹn con ngày mai, cùng nhau cố gắng nhé.”
Mẹ đặt tay lên đầu và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Có lẽ chúng tôi đã có thể cười với nhau một cách tự nhiên hơn so với ngày hôm qua rồi, dù chỉ một chút…