Tên tôi là Ryfia Granbell, phu nhân Bá tước Carlotte Granbell, người đứng đầu gia tộc Granbell.
Nhưng cho đến gần đây…. tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang cứ như là tôi sắp mất đi vị trí của mình trong ngôi nhà này vậy.
Một ngày nọ, Yumie, một đứa con ngoài giá thú của chồng tôi đột nhiên xuất hiện.
“Mẹ, hôm nay lại nhờ người chiếu cố ạ!”
Con bé cúi đầu chào tôi với tông giọng vui vẻ.
Nếu là thường dân thì chào hỏi như thế cũng được, nhưng thân là quý tộc thì lại là câu chuyện khác.
“Yumie, đừng có cúi sâu như vậy. Và phải vén váy lên, khụy chân xuống…. như thế này này.”
Rồi tôi cúi đầu chào làm mẫu.
Sau đó, Yumie với đôi mắt lấp lánh nói “Ồ!” rồi vỗ tay.
“Trông mẹ đẹp quá! Sao mẹ có thể làm thế một cách tự nhiên vậy?!”
“Cứ luyện tập và tập luyện thôi.”
‘A, vâng… hẳn là vậy nhỉ…”
Ahaha, Yumie cười trông có vẻ khổ sở.
Không lâu trước đây, tôi còn không chấp vặt điệu cười đó của con bé.
Dù tôi mong muốn sinh thêm một mụn con nữa, nhưng với thể trạng hiện giờ của tôi thì vốn không thể mang thai tiếp nữa.
Là phu nhân nhà Granbell, nỗi nhục nhã khi thiên hạ đồn rằng tôi bị vô sinh là không thể đong đếm được.
Dù vậy, tôi vẫn tin chồng sẽ đứng về phía tôi.
Hôn lễ của chúng tôi hoàn toàn dựa trên tình cảm từ hai phía, vốn là một điều khá hiếm thấy trong giới quý tộc. Vợ chồng chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc và tôi cảm nhận được mọi người xung quanh phải nhìn chúng tôi với ánh mắt ghen tị. Hẳn chồng cũng cảm thấy như vậy.
Đó là lí do tại sao tôi cảm thấy như bị phản bội khi thấy anh ấy mang một đứa con ngoài giá thú về nhà mà không hề hỏi ý kiến của tôi. Nên tôi rất ghét con nhỏ mà Carlotte gọi là con gái mình.
Đây là “ngôi nhà” cho những đứa con mà tương lai tôi sẽ sinh ra, “một con nhóc” mà tôi còn không biết nó được sinh ra từ góc xó xỉnh nào hoàn toàn không xứng đáng.
“Vậy thì con cũng sẽ chăm chỉ luyện tập! Mẹ hãy dõi theo con nhé!”
Tôi đã nhiều lần cố tình gây khó dễ cho con bé trong quá khứ.
Cho dù tôi có xin lỗi đi nữa, thì chắc chắn con bé cũng sẽ không tha thứ.
Đáng lẽ tôi phải cố giữ khoảng cách với Yumie, nhưng con bé lại là người bảo rằng không muốn vậy.
Tôi cũng muốn cùng con bé trở thành một gia đình.
Dù… tôi biết mình nên đối xử với Yumie giống như cách tôi đối xử với Neil, nhưng đâu đó trong lòng tôi lại gào thét rằng không thể…
Mỗi khi lỡ miệng nói ra điều gì đó cay nghiệt, tôi lại thấy hối hận và tự dựng lên một bức tường ngăn cách trong vô thức.
“Mẹ ơi, vừa nãy con làm có được không ạ? Con cảm thấy vừa nãy con làm đúng lời mẹ dặn lắm á!”
Mặc kệ sự hỗn loạn trong lòng tôi, Yumie vẫn mỉm cười.
Tôi tự hỏi tại sao con bé có thể cười nhiều đến như vậy.
Tôi đến hỏi chính người hầu riêng của Yumie… và nhận được một câu trả lời rất bất ngờ.
──Thật ra, tiểu thư khá là nghịch ngợm và cách nói chuyện chả khác gì một đứa con trai cả. Tuy nhiên cô ấy lại rất thích mặc những bộ đồ dễ thương. Cô ấy còn nghĩ nếu mình hành động một cách dễ thương….. thì mọi người cũng sẽ yêu quý cô hơn.
Nói cách khác, Yumie đang cố diễn vai “một cô con gái lí tưởng” sao? Chỉ vì muốn được chấp nhận như một thành viên trong gia đình, con bé mới cố gắng hết sức mỉm cười như vậy?
Tôi bắt đầu cảm thấy quý cô con gái này hơn. Nhưng đồng thời, tôi lại càng cảm thấy tội lỗi hơn khi nhận ra rằng cũng chính mình đã dồn một đứa trẻ vào đường cùng.
Cũng chính vì thế, tôi lại càng phải đối mặt và khắc ghi lỗi lầm đó vào tim.
Để tôi có thể là một người mẹ… mang nụ cười hồn nhiên thơ ngây của đứa trẻ ấy quay trở về…
“Ừ, con làm tốt rồi đó. Con đã luyện tập chăm chỉ rồi ha, giỏi lắm.”
“Thật ạ?! Cảm ơn mẹ nhiều ạ!”
Khi tôi xoa đầu Yumie thì con bé mỉm cười bẻn lẽn.
Liệu đây có phải là nụ cười thật lòng của Yumie hay không, chính tôi cũng không thể nào biết được. Thời gian tôi thật sự ở bên cạnh con bé không đủ lâu để tôi có thể nhận biết được.
Vậy nên, tôi tự thề với bản thân rằng ít nhất mình sẽ không để Yumie phải rơi nước mắt thêm lần nào nữa.
“À này Yumie. Con có muốn gì không?”
“Thứ con muốn, à?”
“Ừ. Thứ gì cũng được.”
Không phải để đền bù cho những gì tôi đã làm, tôi chỉ muốn tặng con bé một món quà thôi.
Hình như con bé thích ăn diện, vậy chắc là váy hay là đồ trang sức nhỉ?
Có lẽ nên gọi một nhà thiết kế đến rồi đặt làm theo yêu cầu cũng không tệ.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ và chờ đợi Yumie trả lời, thì con bé cúi mặt xuống như thể đang lạc lối.
“Thưa… Thật sự là, thứ gì cũng được ạ…?”
“Ừ cứ nói ra đi con.”
Lẽ nào con bé sợ nói ra những điều không hay thì sẽ bị tôi nổi cáu à?
Nghĩ vậy, tôi cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, và Yumie rụt rè nhìn lên.
“Vậy… con muốn mẹ… ôm con….”
Và, Yumie đã mong muốn điều đó.
“Khụ, khụ, khụ!”
“M-Mẹ, mẹ ổn không thế?!”
“À mẹ không sao.”
Câu trả lời vượt sức tưởng tượng, khiến tôi phải bất ngờ.
Mà, không chỉ là bản thân câu trả lời không thôi. Ánh mắt thẹn thùng của Yumie khi con bé lấy hết dũng khí để nói ra sau một hồi trăn trở trông thật sự dễ thương, đến mức gần như chiếm được lí trí của tôi.
“Con… chỉ muốn thế thôi sao?”
“Vâng, chỉ thế thôi ạ.”
“... Mẹ hiểu rồi.”
Theo ý muốn Yumie, tôi quỳ xuống rồi vòng tay ôm lấy con bé.
Khi chạm vào cơ thể ấy, tôi nhận ra cơ thể của Yumie gầy đến mức nào, cảm tưởng như chỉ cần dồn thêm chút lực vào thôi, con bé sẽ tan vỡ ngay.
Khi tôi đang ôm Yumie nhẹ nhàng nhất có thể để con bé không bị đau, thì giọng của Yumie lại vang lên ở bên tai tôi.
“Heee… Mẹ ấm quá…”
Chỉ thế thôi, cũng đủ khiến thâm tâm tôi ấm lên.
Cảm giác ấy thật hoài niệm… tôi cố nhớ lại đó là gì… thì tôi chợt nhớ lại.
Ngày Neil được sinh ra… Khoảnh khắc tôi ôm Neil trong lòng, cũng như khi tôi ôm Yumie.
“.... Yumie.”
“Vâng, sao vậy ạ?”
“Con là con gái của mẹ. Nên là… nếu muốn được chiều chuộng thì hãy cứ nói ra nhé, lúc nào cũng được.”
Lời nói ấy như thể tôi đang khát khao được chiều chuộng Yumie, hoàn toàn không phải ra lệnh.
Yumie nghe thế thì con bé cũng vui vẻ đáp lại “Vâng!”.