“Con… nói gì cơ?”
Sau khi bảo cha hãy đuổi tôi ra khỏi nhà, ông im lặng một lúc rồi lẩm bẩm.
Còn chị Lisa thì quá bất ngờ nên cũng đứng sững người ở đấy không nói gì.
“Đúng như những gì con vừa nói ạ. Nếu cha nghĩ cho gia tộc Granbell thì con thật sự không nên ở lại đây…. Và cũng vì con ở đây nên cha với mẹ mới cãi nhau mà đúng không?”
Dù tôi rất tự tin nói ra những lời này, nhưng thật sự tôi đang cảm thấy rất lo lắng liệu mọi việc sẽ diễn ra như ý hay không, toát hết cả mồ hôi rồi này.
Thật lòng mà nói… Đúng là tôi muốn giúp đỡ cha tôi trong công việc để khiến chúng tôi gần gũi với nhau hơn và dễ đề cập đến việc cha mẹ hòa giải với nhau.
Tuy nhiên có một vấn đề cực quan trọng ở đây là học quản lí lãnh thổ thật sự rất rất khó luôn ý.
Kế hoạch tôi lập ra thật sự rất ngây thơ.
Trông vẻ ngoài là một đứa trẻ, nhưng tuổi từ kiếp trước của tôi cũng lớn lắm rồi, nên tôi cứ nghĩ là mình sẽ làm được gì đó. Nhưng quá nhiều thứ phải nhớ, để có thể làm được công việc này tôi ngẫm phải ngốn tầm vài năm.
Mà để kế hoạch được tiến triển phải tốn ngần ấy thời gian cố gắng, thì tôi thấy không khả thi.
Cứ để tình trạng này tiếp diễn lâu dài, thì tình cảm gia đình này đổ vỡ là đều có thể thấy rõ.
Tôi phải tìm cách giải quyết vụ này, trong khi vẫn còn cơ hội để mọi chuyện trở lại như cũ, trong khi tôi vẫn chỉ đang bị ngược đãi…
Vậy nên giờ tôi phải chấp nhận rủi ro, đánh cược một ván lớn.
…Thực sự mà nói thì nếu có thể, tôi không muốn bị đuổi đi thật đâu.
Nếu mà một đứa trẻ 10 tuổi bị đuổi ra khỏi nhà thì nó sống kiểu gì chứ.
“Con không cần phải nghĩ quá như thế đâu, đây là trách nhiệm của ta.”
“Đúng vậy đấy, tiểu thư không làm gì sai cả!!”
Cha nhanh chóng từ chối yêu cầu của tôi, còn Lisa khi hoàn hồn lại cũng lao đến ôm tôi vào lòng thật chặt.
Có vẻ như cha vẫn quan tâm đến tôi theo cách riêng của ông.
Không biết là vì vấn đề chính trị hay là tình cảm của bậc cha mẹ dành cho con cái… nhưng ít nhất lúc này tôi sẽ không bị đuổi khỏi nhà ngay lập tức rồi.
Với điều này, tôi có thể tiến thêm một bước trong kế hoạch.
“Nhưng nếu là trách nhiệm của cha thì tại sao mẹ lại ngược đãi con chứ? Chẳng phải vì sự tồn tại của con đã khiến mối quan hệ của hai người rạn nứt sao?!”
Tôi quyết định nói lên những thứ mà ai cũng biết nhưng không ai dám nói ra.
Đúng là có thể vấn đề ở cha thật.
Nhưng, từ khoảnh khắc tôi được đưa về đây mà không được công nhận là thành viên trong gia đình, lại còn bị ác ý nhắm đến, thì tất cả mọi người đã là người có liên quan dù ít hay nhiều rồi.
Có đổ lỗi cho ai đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được điều gì đâu.
“Con thật sự không muốn rời khỏi đây!! Con không muốn cô đơn một mình nữa đâu, con muốn được Onii-sama, cha và mẹ yêu thương, con muốn trở thành một phần của gia đình này!! Nhưng cũng chính vì vậy…. con cũng không muốn thấy cảnh gia đình mình tan vỡ bởi con đâu!!”
…Ủa?
Sao tôi, lại khóc nhỉ?
Tôi đâu có định hét ra những lời đầy cảm xúc như này đâu.
Trong tâm trí… Tôi chỉ thắc mắc là liệu có thể mượn cớ đuổi tôi ra khỏi nhà để tạo tiền đề cho một cuộc nói chuyện hòa giải thôi mà.
Nhưng nước mắt tôi cứ không ngừng rơi, làm ướt cả váy và phần sàn nhà bên dưới.
“Làm ơn, cha… Con không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với con… Xin hãy làm hòa với mẹ đi mà…”
Ôi trời ạ, chắc bây giờ vẻ mặt của tôi xấu lắm đây.
Hiện tại, thứ vũ khí duy nhất của tôi là sự dễ thương thì chính tôi đã phá hỏng nó.
Tôi cố gắng đưa tay lên gạt nước mắt nhưng nó vẫn không ngừng tuôn ra, giọng thì cứ nghẹn ngào.
“Yumie… Ta….”
Cha đứng dậy khỏi ghế, mở miệng toan nói gì đó rồi lại im lặng.
Bầu không khí giờ rất nặng nề. Tôi rất biết ơn việc Lisa trong suốt lúc này đã lặng lẽ vuốt ve an ủi tôi.
Nếu không thì tôi đã bỏ chạy vì không thể chịu đựng được sự im lặng này rồi.
“Hầy… Anh thảm hại thật đấy. Anh vẫn định không nói gì sau khi nghe đứa trẻ này nói đến vậy à?”
Rồi bỗng dưng có một giọng nói từ phía sau cất lên. Khi tôi quay người lại thì nhận ra ở đó là một phụ nữ với mái tóc màu đỏ tươi, mẹ tôi.
“Ryfia….”
Khi thấy mẹ, cha bắt đầu bối rối.
Mẹ thì từ tốn bước đến chỗ ông rồi tặng ông một cái bạt tai. Hả~?!
“Anh ấy nhé, dù có tồi tệ đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn là người đứng đầu gia tộc Granbell đấy. Suy nghĩ cho kĩ càng hơn một chút đi.”
“.... Xin lỗi.”
“Lúc nào cũng vậy. Lúc làm việc thì nói luôn mồm, nhưng cứ dính đến việc khác thì lại nhanh chóng chán nản rồi lại im hơi lặng tiếng. Tôi đã nói bao nhiêu lần, chính tính cách đó của anh mà bao nhiêu người hiểu lầm rồi đấy.”
“... Có chuyện đó à?”
“Với Yumie cũng thế. Anh đưa con bé vào nhà mà không có lấy một lời giải thích rồi ném nó cho một con người hầu…. Anh có biết tôi với Neil lúc đó bất ngờ cỡ nào không?”
“.........”
“.... Vì tôi có cơ địa khó có thể mang thai? Tôi không thể làm tròn trách nhiệm với tư cách là phu nhân của một bá tước, rồi vậy tại sao anh lại giữ bí mật về đứa con ngoài giá thú chứ?”
“Không phải!!!”
Cha bật dậy khiến cả chiếc ghế văng ra đằng xa rồi lại cụp mắt xuống khi nhận ra mình vừa hét lên.
Nhìn thấy cha như vậy, mẹ lại thở dài.
“Dù sao đi nữa, xin anh hãy giải thích rõ ràng hết mọi chuyện đi. Cả tôi và mấy đứa nhỏ đều có quyền được biết chứ?!”
Mấy đứa trẻ? Khi tôi quay lại lần nữa thì tôi lại thấy Onii-sama cũng đứng ở đó. Chết thật, sao mình lại không để ý chứ?
… Có lẽ nào chính Onii-sama đã đưa mẹ tới đây không?
Nếu thật vậy thì tốt quá. Thật ra mà nói, thì tôi làm gì có cơ hội nào nói chuyện với mẹ cơ chứ.
Nhưng mà, mẹ đã cố tình nói… “Mấy đứa nhỏ” rồi… Tại sao cha vẫn im lặng? Lẽ nào cha có lí do gì đó sâu xa chăng?
“... Được rồi, ta sẽ nói.”
Cha chậm rãi mở miệng như thể vẫn đang suy nghĩ mình sẽ nói gì.
Và ông ấy bắt đầu kể về cơ duyên gặp mặt một người hầu - Mẹ của Yumie… và cũng là của tôi đã từng bị đuổi khỏi nhà này.
“Có vẻ như cô ấy đã luôn dành tình cảm cho ta. Bọn ta cũng đã tiếp xúc với nhau rất nhiều, khi việc này bắt đầu ảnh hưởng tới công việc, ta đã đổ lỗi rồi đuổi cô ta ra khỏi đây. Nhưng…. trước hôm ra đi, một tai nạn đã xảy ra.”
“Thật sự chỉ là một tai nạn à?”
“...Có vẻ thuốc kích dục đã được cho vào đồ ăn của ta.”
Mẹ thì trợn to mắt ngạc nhiên còn Onii-sama thì nghiêng đầu tự hỏi điều đó nghĩa là gì.
Mà, hả? Thuốc kích dục? Thật à? Mẹ ơi, mẹ làm gì với chủ gia tộc Granbell vậy chứ?
“Trong lúc mất tỉnh táo thì có vẻ ta đã làm chuyện đó… khi tỉnh dậy thì cô ấy đã biến mất. Sau đó ta nghe tin từ người của ta rằng một cô con gái đã được sinh ra, và bà mẹ của nó thì đã qua đời… Phần còn lại thì mọi người biết rồi đấy.”
T-Tóm… tóm lại tôi là thành quả của cuộc tình đêm giữa mẹ và cha tôi sao? Thông tin này vượt quá khả năng tư duy của tôi rồi. Tôi ngạc nhiên tới mức những giọt nước mắt đã ngừng rơi từ lúc nào.
“Đúng là lỗi của ta vì đã giấu chuyện này. Nhưng ta không biết… Ryfia sẽ làm điều gì với Yumie nếu biết con bé được sinh ra trong hoàn cảnh ngớ ngẩn như vậy. Đó là lí do vì sao ta không nói gì với mọi người.”
Mà... tính ra làm một đứa con ngoài giá thú cũng được đấy chứ, tôi cũng sẽ không liên quan gì tới nhà này. Nhưng nếu là thế, thì tại sao ông ta lại đưa tôi về nhà?
Bởi tôi…. “Yumie”… là một đứa trẻ được sinh ra trong một tai nạn, không ai mong muốn điều này cả….
… Chết thật, tôi lại bắt đầu khóc rồi. Thôi nào, đừng rơi ra nữa nước mắt ơi. Người muốn khóc nhất lúc này phải là mẹ kia kìa.
“Em… em chỉ sợ rằng anh nghĩ em không còn cần thiết nữa….”
“Vậy à? Thật sự trong một năm qua không có em bên cạnh, thật sự ta đã đau khổ tới mức gần như không làm được gì… đến cả nói chuyện với bọn nhỏ ta cũng không làm được.”
“Em cũng vậy… Em đã nghĩ rằng mình không còn chỗ đứng trong ngôi nhà này nữa, nhưng em vẫn không muốn bỏ anh. Vậy là em đã trút giận lên Yumie như một cách để giải tỏa…. Em xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi. Người có lỗi ở đây là ta kia mà.”
Trong khi tôi đang cố hết sức kiềm để không khóc, cuộc trò chuyện của hai người bắt đầu có tiến triển.
… Tốt quá, hai người họ bây giờ đã ổn rồi. Chỉ cần như vậy thôi, tôi đã thấy quá đủ rồi.
“Ờm, con nãy giờ không hiểu mọi người nói cái gì cả….”
Và đúng lúc đó, Onii-sama nãy giờ chỉ biết im lặng bắt đầu mở miệng.
Anh ta ôm lấy tôi đang đứng chết lặng mà không thể nói được gì, và anh ta bắt đầu lớn tiếng với cha mẹ.
“Dù em ấy có được sinh ra như nào đi chăng nữa thì Yumie vẫn là em gái của con!! Cha, mẹ…. con nghĩ hai người nợ em ấy một lời xin lỗi!!”
“Onii-sama, thôi, em vẫn ổn mà…”
“Ổn cái gì mà ổn!! Dù cha mẹ có hòa giải được thì cũng chả ý nghĩa gì khi mà Yumie lại là người duy nhất hứng chịu mọi chuyện!! Yumie, em ấy… đã trở thành một thành viên trong gia đình rất quan trọng với con rồi!!”
Vì quá ngạc nhiên, những giọt nước mắt tôi đã kiềm chế nay như tuôn trào.
Mà không chỉ tôi, Onii-sama cũng bắt đầu khóc.
“Yumie, anh thật sự xin lỗi vì tất cả những gì anh đã làm với em….! Từ giờ trở đi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ Yumie bằng mọi giá. Anh sẽ cố để trở thành một người anh đúng nghĩa, thay cho những gì trước kia anh không thể! Nên là….”
Cái ôm của Onii-sama ngày càng chặt hơn và tôi bắt đầu cảm thấy đau.
Nhưng tại sao, tôi lại hạnh phúc dù đang chịu đau đớn bởi lực tay của anh ấy chứ…
“Đừng bảo là em sẽ rời khỏi nhà… Hãy ở bên anh mãi mãi đi… Anh muốn nhìn thấy nụ cười của em, Yumie…”
“...!!”
Haha… Onii-sama ngốc thật đấy.
Dù chỉ là nụ cười giả tạo để lấy lòng anh, thế mà anh cũng bị lừa một cách dễ dàng như thế này. Sau này anh sẽ bị con gái người ta làm khổ cho coi.
… Nhưng ngay cả khi cố lừa tâm trí của tôi bằng những lời đùa giỡn, tôi vẫn không thể đánh lừa trái tim của mình.
Onii-sama đã nói rằng tôi là một phần trong gia đình… rằng tôi hãy bên cạnh anh mãi mãi… rằng tôi hãy mỉm cười với anh…
Tôi… giờ đây đang rất hạnh phúc…
“Neil nói đúng… Ta xin lỗi con, Yumie. Ta luôn viện cớ rằng không biết phải đối mặt với con như thế nào mới phải, nên ta đã cố tình né tránh những gì liên quan đến con. Ta thật sự xin lỗi.”
Cha cúi người về phía tôi tỏ vẻ tội lỗi vì những gì đã làm.
Tôi ngay lập tức nhảy vào lòng ông.
“Con không cần lời xin lỗi đó. Con biết hết… để đưa con về nhà, mà cha đã chịu không ít tai tiếng. Con cảm thấy rất biết ơn vì điều đó. Nhưng… Nhưng mà…”
Rồi tôi ngẩng đầu lên ngước nhìn cha.
Với đôi mắt đẫm lệ, tôi nhìn thẳng vào người cha đang hoảng loạn và bày tỏ mong muốn thầm kín nhất trong tâm của mình.
“Từ nay trở đi…. thi thoảng, thi thoảng thôi cũng được… con có thể làm nũng cha như thế này được không….?”
“.... Aa, tất nhiên là được rồi.”
Rồi cha ôm lấy tôi thật chặt.
Cha còn mạnh hơn cả Onii-sama nữa, tôi cảm thấy như xương mình như sắp nát tới nơi rồi á. Tôi còn chả thấy vui chút nào đâu, chỉ thấy đau thôi.
Và chính mẹ là người đã giải thoát tôi khỏi đôi tay mạnh mẽ đó.
“Anh tính làm đau con bé à? Biết kiềm chế chút đi chứ!”
“Anh… X-Xin lỗi.”
Cha sợ hãi lùi lại khi nghe lời trách của mẹ.
Trông biểu cảm hiếm có đó của cha, tôi tủm tỉm cười.
Ngay sau đó, mẹ lập tức quay mặt về phía tôi.
“Yumia… Ta cũng rất xin lỗi con. Dù con không làm gì sai, nhưng ta lại đối xử tệ bạc với con suốt thời gian qua. Ta biết lời xin lỗi này không thể bù đắp cho cả quãng thời gian đó… có lẽ con cũng không thể yêu quý ta, nhưng mà….”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy được vẻ mặt sợ hãi của mẹ.
Mẹ dang tay ra toan ôm lấy tôi, nhưng cơ thể tôi lại vô thức sợ hãi… Mẹ thấy thế, thì hoảng hốt co tay lại… Dù là thế, nhưng bà vẫn nói lên những điều cần nói.
“.... Con… có thể cho ta… thêm một cơ hội để ta trở thành một thành viên trong gia đình của con không?”
“.... Hức, hức…”
Ơ, tôi không biết đây là lần thứ mấy tôi vô cớ khóc rồi.
Thật đấy… mấy cái chuyện này không phải chỉ lời xin lỗi là xong đâu.
Khóc lã chã trước mặt mọi người thế này, chắc chắn nó sẽ trở thành quá khứ đen tối đeo bám cả đời tôi. Sau này có già đi nữa, thì khi nhớ lại chuyện ngày hôm nay kiểu nào tôi cũng sẽ ngại đến đỏ tía tai cho xem.
Vì vậy, ít nhất thì… khi nhớ về kỉ niệm này, tôi mong là có thể kể lại nó một cách hài hước chứ không phải buồn rầu.
Tôi muốn được yêu thương… tôi muốn được là một thành viên trong gia đình của mọi người.
“Đúng là có rất nhiều điều con không thể tha thứ, nhưng… con sao có thể ghét mẹ được chứ!! Mẹ ơi….”
Bày tỏ nốt những cảm xúc đang trào dâng trong lòng “Yumie”, tôi chạy đến ôm lấy mẹ tôi với gương mặt đẫm nước mắt.