(Mình sẽ trở thành một tiền đạo giống như Noel Noa! Đầu tiên, mình sẽ tới Cao trung Ichinan và chơi ở giải Quốc nội. Sau đó mình sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, được triệu tập lên đội tuyển Quốc gia và ghi bàn thắng quyết định tại giải World Cup!)
(R: Không ai đánh thuế giấc mơ .____.)
Đây là ước mơ mà cậu đã ấp ủ trong tim từ năm 8 tuổi.
Ngày đầu tiên tham gia vào CLB Bóng đá ở Cao trung Ichinan, cậu bước những bước chân đầu tiên trên con đường đến với giấc mơ của mình tràn đầy háo hức. Khi cậu vào trong phòng CLB, một vài học sinh có vẻ là thành viên mới đã chờ sẵn tại đó. CLB của ngôi trường này rất mạnh và đã có truyền thống lâu đời với bề dày thành tích gồm những giấy chứng nhận và cúp được trưng bày lộng lẫy trên tủ cúp của CLB. Và được trang trọng treo trên bức tường lớn nhất trong phòng CLB là khẩu hiệu của đội bóng được viết bằng bút lông. Nhìn qua câu khẩu hiệu không biết đã được treo trên đó tự bao giờ, Isagi không khỏi cảm thấy khó chịu đôi chút trong tim.Có gì đó không ổn, đúng không nào……?
Một người vì mọi người, mọi người vì một người. Câu nói trên có nghĩa là, mỗi cá nhân nên hành động vì cả tập thể, và cả tập thể nên hành động vì mỗi cá nhân. Nghe hay đấy, nhưng chẳng phải bóng đá trong thực tế diễn ra rất khác biệt so với cái lí tưởng đó hay sao? Thứ bóng đá đã khiến con tim cậu bừng cháy lên tàn nhẫn hơn cái lí tưởng đó rất nhiều. Và người tiền đạo đã đơn thương độc mã vượt lên trên cái thế giới tàn nhẫn đó, trông anh thật đẹp đẽ biết bao.
“Cậu là Isagi Yoichi, phải không?”
Một anh bạn nào đó bất chợt chạm nhẹ vào vai Isagi và khi cậu quay người lại, một cậu học sinh cao to đang đứng ở đó. Có vẻ cậu ta cũng là thành viên mới của CLB.
“Hở? Đúng rồi, nhưng……”
“Tuyệt! Tớ là Tada Tomonari! Tớ cũng là tiền đạo như cậu đấy! Tớ thấy cậu ở một giải đấu trước đây rồi đó, Isagi! Cậu chơi hay thật sự luôn! Có cậu ở cùng đội đúng là của trời ban!”
“Không, không có gì đâu…… Ha ha.”
Mỗi khi cậu gặp một người lần đầu tiên mà họ sấn tới cậu ấy như vậy, Isagi không khỏi cảm thấy lo sợ đôi chút.
“Này, mọi người! Isagi tới rồi nè!”
Tada gọi tất cả mọi người trong phòng lại.
“Đúng là cậu ấy rồi! Isagi Yoichi đó!”
“Tớ đã thắng một giải đấu cấp khu vực một lần nè!”
Những học sinh năm nhất bắt đầu tụ tập lại với nhau. Trông ai cũng có vẻ vui tươi và dễ mến. Nhờ có Tada đã tạo nên bầu không khí này, những học sinh ban đầu còn rụt rè, e ngại đã nhanh chóng thoải mái hòa nhập với mọi người.
“Lối chơi của Isagi thực sự không giống như của học sinh sơ trung chút nào luôn, nó thật sự là đẳng cấp khác luôn ấy~"
Tada nói chuyện với cậu không chút lưỡng lự, và Isagi cũng bắt đầu thả lỏng hơn trước.
……”Cậu ấy cũng là một tiền đạo, biết đâu cậu cũng sẽ hiểu chăng.”
Nghĩ vậy, Isagi chỉ tay lên câu khẩu hiệu treo trên tường của CLB.
“Ừm, Tada này… cậu có nghĩ câu khẩu hiệu kia có gì sai sai không?”
Cậu đã nói lên cảm nghĩ của mình về những vướng mắc của bản thân.
“Nó có vấn đề gì sao?”
Tada ngạc nhiên nhìn về phía Isagi.
“Ờm thì, trong bóng đá, ta cảm thấy vui khi đánh bại đối phương và tự mình ghi bàn, đúng không? Đó là niềm vui khi trở thành một tiền đạo, không phải bắt tay hợp tác với người khác mà là được thể hiện sức mạnh của cá nhân tiền đạo đó… Mình nghĩ vậy.”
Cậu liếc sang để xem phản ứng của Tada.
“Hở? Cậu đâu thể chơi bóng đá chỉ với một mình cậu được.”
Cậu ta nói “Cậu đang nói cái khỉ gì vậy?” rồi cười phá lên.
“Bóng đá là môn thể thao được chơi bởi 11 người! Bàn thắng của chúng ta là thứ biểu trưng cho sự gắn kết chặt chẽ giữa 11 con người đó! Một người vì tất cả, tất cả vì một người!”
Bất chợt, mọi người trong căn phòng bắt đầu vòng tay qua vai nhau.
“Hãy cùng nhau tiến tới giải Quốc gia nào anh em!"
“Tới giải Quốc gia!”
Khi Tada xướng lên lời kêu gọi, những thành viên khác cũng hưởng ứng theo cậu ta đầy hào hứng và phấn khích.
(Hở? Bộ có mỗi mình mình là thấy những thứ này thật lố bịch à?)
Isagi không thể nói gì thêm được nữa.
__________
Một thời gian ngắn sau khi gia nhập CLB, Isagi đã phải chấp nhận thực tế này. Triết lí bóng đá của Cao trung Ichinan khác xa hoàn toàn so với của cậu. Vị HLV của đội rất thân thiện, ân cần và tốt bụng. Tuy nhiên, cách họ luyện tập để xây dựng lối chơi thông qua việc chuyền bóng qua lại này thực quá nhàm chán đi. HLV của họ không chú trọng đội bóng hướng tới sức mạnh hay tốc độ, lối chơi của ông được dựng nên dựa trên sự liên kết giữa các đồng đội với nhau. Đó là lối chơi dựa trên đồng đội, kiểm soát trái bóng thông qua những đường chuyền sắc bén trong lúc áp sát khung thành đối phương.
“Chuyền tốt!!”
“Căn giờ chuẩn lắm, Isagi!!”
Mỗi khi nhận được những lời khen của đồng đội, Isagi đều đáp lại bằng một nụ cười nhạt, nhưng trong thâm tâm cậu luôn trăn trở rằng, “Đây có phải là điều mình nên làm không?”. Dù có tạo ra bao nhiêu đường chuyền tốt đi chăng nữa, cậu vẫn không cảm thấy mình đang tiến thêm được bước nào hết.
(Đây… thực sự là thứ bóng đá mình khao khát sao?)
Với tài năng thiên bẩm của bản thân cùng tinh thần luyện tập hăng hái và tích cực, Isagi đã nhận được áo đấu với số của riêng mình dù chỉ mới gia nhập đội bóng được ít lâu và được tham gia vào các trận đấu tập của đội chính. Nhưng, ngay cả trong các trận đấu đó, cậu cũng không được chọn làm tiền đạo. Họ vẫn đang thắng, và cậu cũng không có ý phàn nàn hay gì cả, nhưng dẫu vậy…
Một ngày, sau khi buổi tập kết thúc, Isagi lấy hết can đảm của bản thân và quyết định trình bày những suy nghĩ của bản thân với HLV của mình. Ngay khi thấy thầy chuẩn bị rời đi, cậu nhanh chóng gọi ông lại, “Thưa huấn luyện viên!”
“Hửm? Có chuyện gì sao, Isagi?”
Thấy cậu Isagi thường ngày trầm tính và vâng lời bắt chuyện với HLV, những đồng đội khác của cậu đang chuẩn bị về cũng dừng lại để hóng hớt.
“Ờm… ở trận đấu tiếp theo, em muốn được làm tiền đạo. Em muốn được sút nhiều hơn nếu có thể ạ.…”
Đó là tất cả những gì Isagi có thể nói ra được.
“Hahaha! Em tính thể hiện bản thân hay sao vậy hả?”
Vị HLV bật cười một tràng lớn, những đồng đội của cậu xung quanh cũng cười phá lên.
“Cho đến tận bây giờ, em có thể thắng các trận đấu nhờ kĩ năng cá nhân của bản thân, nhưng cao trung không dễ ăn như vậy đâu. Trước mắt, em nên thành thạo lối chơi đồng đội cái đã. Chúng ta thắng cùng nhau và phát triển cùng với nhau! Khi chơi như vậy, em sẽ có được gấp đôi niềm vui! Và bớt đi một nửa gánh nặng nữa! Đó chính là bóng đá của Ichinan!”
Ông tiếp tục giải thích về tầm quan trọng của đồng đội và mong muốn rằng Isagi sẽ cống hiến cho điều đó.
“Ichinan là đội bóng với tham vọng được tham gia giải Quốc gia với cả 11 người trong đội bóng! Đừng bao giờ nghĩ rằng em có thể chiến thắng trong bóng đá chỉ với mình em thôi!”
Cậu cúi đầu xin lỗi HLV, mặt cậu đỏ ửng hết cả lên vì xấu hổ. Bóng đá của Ichinan hướng tới chiến thắng nhờ lối chơi đồng đội. Và đó cũng là cách người Nhật chơi bóng đá.
“Chắc chắn em hiểu ta đang nói gì mà, đúng không. Isagi, thầy trông cậy vào em đấy!”
Ông vỗ vào lưng cậu một cái rồi rời đi sau đó.
Một người vì mọi người, mọi người vì một người.
(Mình phải chơi vì mọi người……)
Khi cậu quay trở về phòng CLB, Tada đã chờ cậu sẵn ở đó.
“Isagi, muộn rồi đấy. Về thôi, lẹ lên!”
Tính từ Tada, đồng đội của cậu nơi đây đều là những người tốt tính. Họ dễ gần, họ đã thắng các trân đấu, và nếu nỗ lực cố gắng, tấm vé tham dự giải Quốc gia đối với họ hoàn toàn không phải cái gì đó viển vông hay xa vời cả.
(Mọi chuyện đều ổn mà. Đúng vậy, đây là cách một đội bóng hoạt động. Bóng đá là môn thể thao được chơi bởi 11 người. Mình không nên làm xáo trộn sự hòa hợp của đội bóng… chỉ vì bản thân.)
Cậu nhìn lên khẩu hiệu của đội bóng và lẩm bẩm.
“Một người vì mọi người, mọi người vì một người…”
Cậu tiếp tục lặp lại những lời đó thêm lần nữa.
___________________________________________________________________________________
R: Cái quả khẩu hiệu củ chuối vcl làm mình cũng chẳng biết dịch như nào cho nó hay, vậy nên mình dịch theo bản dịch của Ba chàng lính ngự lâm :b Bạn nào có cách dịch hay hơn thì thoải mái góp ý nha.
Còn đây là thành quả 50 roll ngày hôm nay của mình, chúc các bạn may mắn roll ra QiQi nha <3