Từ ngày hôm đó, ngọn lửa đam mê với bóng đá trong lòng Isagi đã được thắp lên.
Cậu thường hỏi xin bố mẹ cho cậu tham gia các khoá học bóng đá, và mỗi khi có một trận bóng được trình chiếu, cậu sẽ chăm chú ngồi xem trận đấu trên TV. Sau giờ ăn trưa, sau khi tan trường, cậu chơi bóng mọi nơi mọi lúc. Cậu kết bạn thông qua bóng đá, và Isagi, từ một đứa trẻ mít ướt, dần dà đã trở nên năng động và mạnh mẽ hơn. Dù vậy, bản tính nhút nhát và trầm lặng của cậu vẫn không thay đổi. Cậu không bao giờ mâu thuẫn với bạn bè hay không vâng lời thầy cô giáo. Trong giờ thể dục, cậu là một học sinh xuất sắc, nhưng đối với các môn học khác trên lớp thì lại không được như vậy(*). Isagi là như thế, một cậu bé giản đơn với một niềm đam mê bất tận với trái bóng.
Isagi đã luôn thuộc dạng nhân vật quần chúng đó cho đến một ngày khi cậu 8 tuổi, một điều bất ngờ đã xảy ra. Qua chiếc TV, lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ấy. Đó là Noel Noa thời trẻ, một tiền đạo mẫu mực với khả năng ghi bàn và khuôn mặt lãnh đạm không cảm xúc.
“Ngầu quá……!”
Anh đối mặt và vượt qua từng cầu thủ một bên phía đối phương và ghi bàn một cách chuẩn xác. Màn trình diễn đẳng cấp thượng thừa đã hoàn toàn cuốn hút Isagi, khiến cậu không thể rời mắt khỏi màn hình lúc đó. Nó quá là ấn tượng đi. Trông anh vẫn thật là ngầu ngay cả khi phỏng vấn sau trận đấu.
“Lại là một trận đấu xuất sắc của anh! Anh có cảm nghĩ gì sau trận đấu ngày hôm nay không? Về bàn thắng siêu đẳng đó của anh thì như thế nào?"
“......Không có gì đặc biệt cả. Tôi chỉ làm phần việc của mình như mọi khi thôi.”
Anh trả lời những tay phóng viên đang phấn khích kia với một tông giọng lạnh lùng.
“Đừng hiểu nhầm ý tôi. Có là một bàn thắng đẳng cấp hay bình thường thì chúng cũng chỉ đáng giá 1 điểm như nhau thôi. Bóng đá là môn thể thao mà bạn ghi bàn để kiếm điểm và vai trò ghi bàn đó thuộc về tôi. Đó là trách nhiệm đồng thời là mục đích sống của tôi, vậy nên tôi chỉ làm những gì tôi cần phải làm."
Noel Noa không hề biểu lộ dù chỉ một cái nhếch mép, thế nhưng cánh phóng viên bên dưới lại ngày một rầm rộ lên trong sự phấn khích.
“Ohh! Liệu tôi có thể… coi như đó là lời tuyên bố của anh cho danh hiệu tiền đạo số một và chức vô địch World Cup hay không!?”
“......Chiến thắng không phải là tất cả trong bóng đá. Tất nhiên tôi muốn giành được World Cup, nhưng hơn cả như vậy tôi muốn được cảm nhận tất cả về bóng đá. Lấy ví dụ thế này ……”
Isagi sẽ không bao giờ quên câu nói của anh khi đó cho tới ngày cậu chết.
“Thay vì kiến tạo cho đồng đội và có được chiến thắng 1-0, tôi thà ghi hat-trick và nhận lấy trận thua 3-4. Bạn không thể tìm được thứ cảm xúc đó ở bất kì nơi nào khác đúng không nào?"
Thật cuốn hút! Một luồng điện chạy khắp cơ thể của Isagi.
(Người này hiểu được lí do vì sao mình chơi bóng đá!)
Lần đầu tiên thấy bóng đá, thứ cảm xúc đã khiến cậu rung động không chỉ có "Ngầu ghê!" hay "Tuyệt quá!". Cậu thấy nó thật "Tuyệt đẹp". Bóng đá là một môn thể thao đồng đội, 11 đấu với 11, nhưng đồng thời cũng là một môn thể thao cá nhân. Ở bóng đá còn có những khán giả, có sân đấu, và ở trên đó là những trận chiến nổ ra nơi con người đặt trọn tính mạng của bản thân vào đó. Đó là mẫu tiền đạo mà cậu muốn trở thành, người đứng ở trung tâm của sân đấu đó.
(Mình muốn trở thành một tiền đạo giống Noel Noa……!)
Noel Noa đang nỗ lực vươn lên tới đỉnh cao của bóng đá.
(Mình cũng muốn được như vậy……! Mình muốn trở nên giống như Noel Noa!)
Tương truyền rằng cách nhanh nhất để tiến bộ, không chỉ trong bóng đá mà còn đối với mọi môn thể thao, đó chính là học hỏi từ dân chuyên. Dù không có một ai chỉ dẫn hay gì cả, Isagi đã tự mình mô phỏng lại từng đường đi nước bước của Noel Noa. Cậu xem qua từng đoạn video của anh, phân tích chúng và ghi chú lại trong một tập vở riêng. Mỗi ngày trôi qua cậu luyện tập không ngừng nghỉ, trong đầu được lấp đầy bởi bóng đá của Noel Noa.
(Một ngày nào đó, mình sẽ đại diện cho Nhật Bản và ghi bàn trong trận Chung kết World Cup!)
Cậu muốn trở thành Noel Noa. Mỗi khi được hỏi rằng ai là người cậu ngưỡng mộ nhất, câu trả lời sẽ là "Noel Noa". Trên tấm thẻ giới thiệu bản thân, cậu viết: "Giấc mơ của em là trở thành tiền đạo số 1 thế giới". Và vào Giáng sinh hàng năm, ước nguyện của cậu gửi cho ông già Noel là "một chiếc cúp World Cup".
Isagi ngày càng tiến bộ và giỏi hơn. Cậu dũng mãnh lao về phía đối phương như thể cậu bé mít ướt ngày trước như chưa từng tồn tại vậy. Ở tiểu học, cậu đã từng 1 cân 5 thành viên đội bạn và ghi bàn thành công.
Lên sơ trung, cậu đã được biết đến với cái danh Top 1 Florentino "tiền đạo bất bại" nơi quê nhà ở Saitama.
(Mình sẽ trở thành một tiền đạo giống như Noel Noa!)
Giấc mơ đó đã thay đổi hoàn toàn con người của Isagi.
Sau khi tốt nghiệp sơ trung, cậu quyết định đăng kí vào một ngôi trường bóng đá nổi tiếng ở địa phương mình, Cao trung Ichinan.
____________________________________________________________________________________________________
(*): Môn học mà Isagi dở nhất là Toán, Lí, Hóa và mấy môn liên quan tới tính toán và khoa học. Hóa thì tạm chấp nhận chứ nhìn cậu tính toán điểm bóng rơi rồi khoảng cách sút trên sân rồi n khoảnh khắc nhìn trước tương lai của cậu trong truyện thì có ai tin cậu bạn này dốt toán với lí không?