Chúng Ta, Trước Trận Đấu

chương 02: bé yocchan mít ướt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Abababa!! Yocchan~♡ Papa nè ♡ Papa có đồ chơi mới đây~♡”

Khi lắc chiếc lục lạc màu xanh da trời, mặt của bé Isagi bắt đầu nhăn lại.

“Guh, Uwaa~”

“Hở…”

Ông đã rất thất vọng khi món đồ chơi mình mua về để làm con vui lại làm con khóc.

“Không được đâu, anh yêu. Yocchan sợ tiếng ồn lắm. Yocchan, Mama nè~ Mama có gấu bông cho con đây ~♡”

Một chú gấu bông dễ thương được đặt trước mặt bé Isagi.

“Uwahhh!!”

Cậu còn khóc to hơn cả lúc trước nữa.

“.....Ôi trời ạ, con mình còn sợ cả gấu bông sao.”

Một người bố lịch thiệp và dễ tính, Issei, và một người mẹ bình tĩnh và dễ mến, Iyo.

Với cả hai phụ huynh đều dịu dàng như vậy, Isagi Yoichi từ khi sinh ra đã có tính “nhát” hơn bình thường. Tiếng ấm nước sôi, một con chó đi dạo, một con ve sầu lột xác… cậu sợ và bắt đầu khóc mỗi khi nghe thấy bất kì tiếng động lạ nào đó. Mỗi khi thấy người lạ, ngay lập tức cậu trốn sau mẹ mình. Điều này đã khiến cậu gặp khó trong việc kết bạn hay tới nhà trẻ.

Vào một mùa hè khi Isagi 3 tuổi, một số bất ngờ đã xảy ra do chính bản tính nhút nhát của cậu ấy.

Isagi đang chơi trong phòng khách. Bất chợt, cậu nhìn thấy thứ gì đó trong khoảng không và bắt đầu khóc.

“Đáng sợ quá~! Uwahhh!”

Iyo nhanh chóng bồng cậu lên và dỗ bé Isagi đang khóc nhè.

“Có chuyện gì vậy? Con sợ thứ gì sao?"

Isagi vẫn khóc, tay chỉ về phía khoảng không. Ngay cả khi đã cố giương mắt nhìn thật kĩ, Iyo vẫn không thể thấy gì cả. Chẳng có gì ở đó ngoài một bức tường trắng tinh.

“Yocchan, có gì ở đó sao…?”

Iyo rùng mình khi nghe được câu trả lời.

“Mama không thấy nó sao?”

Cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống Iyo khi cô đang bế đứa con đang khóc của mình, thậm chí nó còn đang khóc to hơn cả lúc trước. Liệu đứa trẻ này có thể thấy những thứ không thể thấy được sao...?

Isagi bắt đầu chỉ vào những chỗ khác và tiếp tục khóc. Trong xó bếp, trên cửa sổ phòng ngủ, trong tủ quần áo ....... Có thứ gì đó trong ngôi nhà này mà chỉ Isagi mới thấy được.

Có thể nào, đó là một con ma……?

Trong lúc cặp vợ chồng đang nghiêm túc thảo luận xem có nên thuê thầy trừ tà về hay không, Isagi lại bật khóc lần nữa.

“Uwahhh! Nó kia kìa! Đáng sợ quá~!"

Ở đó……! Nó có thể là gì!?

Ôm chầm lấy Isagi, Issei và Iyo cũng bắt đầu run sợ. Ngay lúc ấy, Issei nghe thấy gì đó. Một tiếng động khó chịu rất giống với một âm thanh đặc trưng của mùa hè, và thứ tạo ra tiếng động đó vừa bay vụt qua mắt ông. Ông bất ngờ ngước lên và cuối cùng ông đã thấy được thứ mà Isagi đã thấy.

“Anh thấy rồi, em yêu……! Yocchan sợ muỗi!”

Isagi đã nhìn ra con muỗi từ một khoảng cách mà không người thường nào có thể thấy được. Sau đó cả nhà đã xịt thuốc chống muỗi, và hiện tượng tâm linh nhà Isagi thế là đã được giải quyết. Thế rồi, một bất ngờ khác đã xảy ra.

Trong lúc chơi ở công viên, đôi khi Isagi sẽ ôm đầu và bắt đầu khóc.

“Đầu con có bị đau không Yocchan?”

“Không ạ! Uwahhh!”

Cậu bé nhìn lên trời và bắt đầu khóc. Bố mẹ cậu nhìn xung quanh xem có quả hay hạt nào đã rụng hay có tên nhóc nghịch ngợm nào ném đá về phía họ không, nhưng họ chẳng thấy gì cả. Không còn cách nào khác, họ đành ôm bé Isagi đang khóc và đi về. Điều kì lạ là, mỗi khi họ về đến nhà, trời sẽ bắt đầu đổ mưa. Ban đầu Iyo cho rằng chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng điều này đã diễn ra nhiều lần tới mức cuối cùng cô đã nhận ra.

“Yocchan… sợ mưa!”

Mùi hương của không khí, độ ẩm trong ngọn gió, những đám mây trôi, Isagi cảm nhận được tất cả. Cậu rất nhạy cảm với những thay đổi trên bầu trời, từ đó dự cảm được khi nào trời sẽ đổ mưa. Isagi luôn sợ hãi bởi cậu sở hữu một tầm nhìn bao quát, cảm quan không gian nhạy bén và 5 giác quan đều rất vượt trội. Cậu có thể cảm nhận được những thay đổi nhỏ nhất mà không người thường nào có thể nhận biết được, từ đó tránh được những rủi ro tiềm tàng. Đó là lí do mà cậu chưa từng bị muỗi cắn hay bị dính mưa.

(R: tóm gọn lại là main sở hữu haki quan sát cấp cao từ bé)

Hệ giác quan siêu việt này, trong bóng đá, giúp người sở hữu lĩnh hội được khả năng nhìn trước các tình huống, các khả năng thông qua cảm quan không gian, nhưng vào thời điểm đó, cả bố mẹ lẫn chính bản thân Isagi đều không biết về điều này.

Và rồi, bước ngoặt trong cuộc đời của Yocchan, cậu bé mít ướt đã đến khi cậu lên 4 tuổi.

Bố cậu nhận được vé đi xem một trận đấu J-League từ một người bạn và ông quyết định dẫn cả gia đình đi xem trận bóng. Trận đấu diễn ra tại SVĐ Saitama. Mặc dù bố mẹ cậu đều không mấy hứng thú với bóng đá, nhưng do hôm đó là một trận đấu sân nhà, khắp khán đài đều được phủ kín bởi những người hâm mộ nhiệt thành ở địa phương. Tuy vậy, trái ngược với dự tính của hai vị phụ huynh rằng con mình sẽ sợ đám đông và khóc lên, Isagi đã không bật khóc.

“Oaaa… Tuyệt quá……”

Ngay khi trận đấu bắt đầu, lồng ngực của cậu nhói lên, một cảm giác mà cậu chưa từng biết tới. Mặt cỏ xanh ngát và bầu trời trong xanh. Những cầu thủ đuổi theo trái bóng. Khán đài trở nên cuồng loạn. 70000 cái mồm ở sân Saitama đã la lên rất sung sướng. Cậu bé nhà ta thuở đó chưa hay biết về luật lệ hay gì cả, nhưng cậu muốn được ở đó. Cậu cũng muốn được ở trên sân, muốn được lăn mình đuổi theo trái bóng.

(......Mình cũng muốn chơi bóng đá.)

Trên đường về nhà sau trận đấu, Isagi hỏi xin bố mẹ: "Con muốn một quả bóng đá!". Cả hai người đều rất ngạc nhiên khi thấy đứa con trai trầm tính nhà mình lại có hứng thú với bóng đá, tuy vậy họ vẫn hết mực ủng hộ đứa con của mình. Ngay lập tức họ mua cho cậu một quả bóng, và đôi mắt của Isagi hiện rõ lên một chữ “Oa….!” khi cậu thấy trái bóng trắng đen đó. Thấy cậu con trai nỗ lực sút quả bóng đầy hăng hái và khí thế, Issei và Iyo không khỏi vui lây.

“Thật mừng là con đã tìm được thứ gì đó mà con thích ha, Yocchan!”

“Đúng vậy! Thể thao cũng rất tốt cho sức khỏe nữa! Tuyệt lắm~”

Không quan trọng việc cậu có hay mau nước mắt hay không, tất cả những gì đôi vợ chồng mong muốn là được thấy con mình lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc. Và giờ, lần đầu tiên đứa con trai nhút nhát của họ đã tự mình nói lên mong muốn của bản thân, chỉ điều đó thôi đã đủ để thỏa mãn họ hoàn toàn rồi.

Truyện Chữ Hay