Cô ấy không hề ghét mì Yakisoba. Cô còn thích nó là đằng khác. Thường thì món ăn đó sẽ rất ngon, nhưng ăn nó ngày 3 bữa thay cơm á?
Teieri Anri, một nhân viên của Hiệp hội Bóng đá Nhật Bản, nhíu mày.
Khắp bàn làm việc là những ly mì Yakisoba rỗng. Trong túi mua sắm cũng toàn là mì ly Yakisoba. Thậm chí bây giờ anh ấy đang húp thêm một ly Yakisoba nữa.
Huấn luyện viên của Blue Lock, Ego Jinpachi.
Anh ấy đang ăn, nhưng đôi mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm lên màn hình.
Anh là vị huấn luyện viên mà đích thân Anri mời tới, là chìa khóa mở ra cơ hội dẫn dắt Nhật Bản tới chức vô địch World Cup danh giá và là người đã đề ra dự án không tưởng “Blue Lock”.
Anh ấy trông có vẻ là một người kỳ dị… Không, cô ấy biết anh là một người vĩ đại mà ta không thể đánh giá dựa trên thường thức. Nhưng cô không hề biết anh lại thích mì ly tới vậy. Cô lo rằng thói quen ăn uống này sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe của anh ấy.
“Rồi, đây là video tiếp theo cho vòng tuyển chọn.”
Đưa anh ta rời khỏi ly mì và quay trở lại làm việc, Anri lấy điều khiển ra để chuyển kênh.
Phòng Giám sát của Blue Lock.
Phủ kín bức tường trước mặt là những màn hình và máy tính để quản lí lượng thông tin khổng lồ đang được trình chiếu. Trên màn hình lúc này đang chiếu lại những khoảnh khắc đáng chú ý trong trận Chung kết cấp Quận tỉnh Saitama, vòng Sơ loại giải Bóng đá Cao trung Toàn quốc.
Những máy quay đang theo dõi cầu thủ số 11. Những phút cuối của trận đấu. Số 11 có một đường chuyền tuyệt vời. Đồng đội của cậu quyết định sút. Ngay khi số 11 ôm lấy cậu bạn đồng đội kia, Anri dừng đoạn băng lại.
“Cậu này… không đạt rồi. Tôi sẽ chuyển sang video tiếp theo."
Với tư cách một tiền đạo, cậu ta không có giá trị gì cả.
Ego và Anri đang chuẩn bị một dự án để đào tạo ra tiền đạo số 1 thế giới. 300 tiền đạo dưới 18 tuổi, những viên ngọc thô chưa được trui rèn, đánh bóng, sẽ chung sống với nhau và được trải qua một bài huấn luyện đặc biệt hàng đầu được đề xuất bởi Ego. Đó chính là “Blue Lock”.
Một cầu thủ duy nhất còn tồn tại tại Blue Lock sau khi đã đánh bại 299 đối thủ còn lại sẽ trở thành tiền đạo số 1. Vì vậy, cậu bé này, người luôn nhanh chóng chuyền cho người bạn tốt của cậu và đồng đội, không phù hợp với dự án. Điều họ đang tìm kiếm không phải lối chơi thân thiện vì người khác như thế này.
“Từ từ đã nào, cô Anri. Cậu nhóc này thú vị đấy.”
Ego, vừa húp xong ly mì Yakisoba, ngả mình về phía trước. Anh nhìn chằm chằm về phía màn hình như đang nuốt chửng lấy nó vậy.
“Cho tôi xem tất cả đoạn băng về cậu ta. Tên cậu ta là gì?”
Anri vội vã kiểm tra lại dữ liệu. Số 11 của Cao trung Ichinan là…
“Isagi Yoichi.”
Ego bật các đoạn băng về một số trận đấu của Isagi. Cậu ta có một lối di chuyển cực kì hệ thống và bài bản. Chuyền bóng, dâng thế tấn công, và sau đó là cú chuyền quyết định cho một cầu thủ đang tự do.
(Hmmm. Chắc chắn rồi, cậu ấy cực kì giỏi, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.)
Tất cả những tiền đạo kiệt xuất đều là những cái tôi vị kỷ hiếm có với thú vui duy nhất là ghi bàn, đặt nó lên trên tất cả và sống chỉ vì một mục tiêu đó. Trên sân cỏ, họ là nhân vật chính, những kẻ bên cạnh với họ chỉ là phụ. Nếu bạn không có cái tôi vị kỷ số 1 thế giới, bạn sẽ không bao giờ trở thành tiền đạo số 1 thế giới……! Đó là triết lý của Ego.
Định kiến và đánh giá của riêng Ego sẽ quyết định chủ nhân của 300 tấm thiệp mời tới Blue Lock, và tất nhiên Anri biết điều này.
(Isagi Yoichi… đó không thể nào là cậu bé này được.)
“Tốt, tốt lắm, Isagi Yoichi. Cô Anri, tôi chọn cậu này.”
Không thể nào.
“Được thôi……!”
Mặc dù vẫn còn bối rối trước quyết định của anh, cô nhanh chóng đánh dấu vào ô “Mời” trên bảng dữ liệu của Isagi Yoichi.