“Ừm, Sheryl Laura này. Tiết lộ vị trí của ngôi làng cho một con người khác thì có ổn không?”
Tôi bồn chồn hỏi.
“Cậu hỏi cái gì thế? Đương nhiên là rất không ổn rồi.”
“À mà Sheryl Laura này, khi mà cô giao một nhiệm vụ cho guild, họ sẽ kiểm tra danh tính của cô đấy. Nếu như tôi không gặp cô trước thì chắc giờ cả guild sẽ loạn lên cả rồi.”
“Chả sao cả. Tôi chỉ việc gọi những tinh linh ra thôi, dăm ba người thì nhằm nhò gì.”
Sheryl Laura phủi tay cho qua chuyện, nhưng mọi chuyện làm gì đơn giản đến thế.
Tôi phải làm gì với cô ấy đây? Tôi cứ tưởng như đang nói chuyện với mấy cô tiểu thư nhà giàu không biết tí gì về thường thức ấy.
“Không chỉ có dăm ba người thôi đâu, sẽ có cả chục, cả trăm người đến bắt cô đấy.”
“Ái chà. Tôi đã từng nghe về loài người qua những câu chuyện truyền tai trong làng, nhưng con người thật sự thèm khát elf đến vậy à?”
“Ừ thì, người này người kia thôi mà, nhưng điều đó không quan trọng. Sheryl Laura-san mới là người khả nghi khi bước chân đến đây ấy. Mà cô vào được thị trấn bằng kiểu quái nào vậy?”
“Hmm? Thì chỉ đi vào thôi? Có ai đến cản tôi đâu?”
Ê! Tên gác cổng! Cảm ơn, nhưng mà làm việc cho đàng hoàng đi chứ!
“Thôi được rồi. Giờ thì hãy tính đến lễ hội hè đi. Cô cũng không cần phải giao nhiệm vụ hay trả công cho tôi đâu, bị phát hiện ra thì mệt lắm.”
“Vậy thì bay thôi! Nhanh nhanh!”
“Khoan đã, tôi có thể mang Anna-sama theo cùng được không? Hoặc nói trắng ra là, không có Anna-sama thì Sheryl Laura-san sẽ không rời được thị trấn này đâu. Vào là một chuyện, nhưng ra là sẽ qua bước kiểm tra giấy tờ đấy.”
“Nhưng bé con này có phải là vợ cậu đâu?”
“Nhưng tôi cũng không thể nhờ cô ấy giúp chúng ta qua cổng rồi bỏ rơi cô ấy một mình giữa rừng được.”
“Hmph. Phải đó, Allen nói rất hợp lí.”
Sheryl Laura chầm chậm đưa mắt nhìn tôi và Anna. Sau đó, cô ấy thở dài rồi thở ra một câu rất ác.
“Vậy thì, tôi sẽ coi cô ấy là vị hôn thê của cậu nhé?”
“Vị, vị, vị hôn thê...”
Anna đơ người.
Ababababa. Bình tĩnh lại, cứ tạm thời quên đi. Tôi không muốn đi dự lễ hội mà cứ phải lo cho cái đầu của mình.
“Cứ như vậy đi. Umm, Anna-sama? Nếu tiểu thư không phiền, thì người có thể cùng chúng tôi đến làng elf chơi không ạ? Đề tài về mạo hiểm giả thì để sau cũng được ạ.”
“Eh? Ư, ừ, ừ!”
Và thế là chúng tôi quyết định vứt não đi và trở về dinh thự nhà Công tước. Tôi không rõ là Anna đã làm gì, nhưng cô ấy rất nhanh chóng xin được phép vắng nhà một đêm.
Sử dụng cái danh của Anna, chúng tôi nhẹ nhàng đi qua cổng giành cho quý tộc và hướng đến sân bay Lurden nơi đông bắc cánh rừng.
****
“Allen, nơi này là nơi nào vậy? Tại sao lại có một mảnh đất trống bất thường giữa khu rừng như thế này?”
Anna hỏi trong lúc đang dáo dác nhìn quanh.
“Đây là căn cứ bí mật của tôi ạ. Anna-sama là người thứ hai biết đến nơi này thôi đấy ạ, nên mong tiểu thư hãy giữ bí mật.”
“Oh, ohh. Bí mật chỉ giữa tôi với cậu à?”
Vì một lí do nào đó, trông Anna có vẻ khá vui khi cô ấy trả lời.
“Vâng. Vậy thì, tôi sẽ đi chuẩn bị, tiểu thư hãy chờ ở đây ạ.”
Tôi nói vậy rồi nâng Buitor lên từ xưởng chứa dưới lòng đất.
“Từ dưới đất lên!?”
“Đó là một kĩ năng khác của tôi đó ạ. Tôi sợ rằng sẽ rất phiền nếu chuyện này bị lộ ra, thế nên tôi cũng giữ bí mật về chuyện này.”
“Hừm... bí mật à?”
“Vâng. Và trước khi chúng ta cất cánh, tôi xin cảnh báo trước với hai người là đừng cựa quậy quá mức cần thiết. Chiếc máy bay được thiết kế cho đúng một người lái mà thôi, vậy nên tôi sẽ dùng dây thừng buộc cả hai người lại để an toàn nhé?”
“Đương nhiên rồi! Tôi đã chờ rất lâu để được đi trên con tàu bay này đấy.”
“Bay? Cậu đang nói cái gì vậy... Mà không, đây là Allen mà, cũng không phải là lạ lắm. Được rồi, để tôi chuẩn bị.”
Nhận được sự đồng thuận của cả hai, tôi bắt đầu buộc cả hai vào Buitor.
“Ờ, Allen? Tại sao tôi lại bị buộc ở tư thế này? Chuyển qua như đây không được sao?”
“Tôi đã suy nghĩ rồi, phải buộc như vậy mới cân được máy bay.”
“K-Khoan đã, Allen. Không phải là chúng ta đang dính sát nhau quá rồi sao?”
“Tôi rất xin lỗi. Nhưng chỉ có cách này thì chúng ta mới có thể bay được mà thôi, vậy nên mong tiểu thư chịu một chút. Sẵn sàng rồi thì, cất cánh nào.”
Tôi phát động phong ma pháp và sử dụng toàn lực để nâng Buitor thẳng lên trời.
Tôi nhìn xuống dưới chân để kiểm tra hai gói hành lí. Anna bị buộc ở phía sau tôi một chút, nên mặt của cô ấy nằm ngang bụng của tôi. Chính vì vậy nên bộ ngực trù phú của Anna đang va vào đùi và mông tôi, gọi là khá phê, nhưng trái lại thì...
“Hiiiiii. Tôi biết mà.”
Sheryl Laura ở bên còn lại la thất thanh khi đang bị treo lở lửng giữa không trung. Giống như lần tôi chở Orc lần trước ấy, tôi vòng sợi dây thừng qua cái móc treo hàng hóa và treo Sheryl Laura giữa trời. [note40926]
“A-Allen! Tuyệt quá! Hay thật! Còn nhanh nữa! Cái này là cái gì vậy?”
Trong lúc Buitor đang tăng tốc và bắt đầu lấy thêm độ cao, thì tôi nghe thấy giọng nói đầy hào hứng của Anna.
“Cái này gọi là máy bay, nó hoạt động giống kiểu những tờ giấy phất phơ nhờ những ngọn gió ấy ạ. Đây là một ứng dụng khác của phong ma pháp mà tôi đã sáng tạo ra đấy.”
Thực ra thì lời giải thích này không đúng lắm, nhưng e là khái niệm lực nâng khá khó hiểu cho những người ở thế giới này.
“Nhìn kìa, thủ đô và kinh đô mới đó mà giờ nhỏ quá chừng!”
“Vâng, sử dụng Buitor thì chúng ta chỉ mất 4 tiếng để đến làng elf thôi ạ. Chúng ta sẽ hạ cánh vào ngay trước khi mặt trời bắt đầu lặn.”
À mà tôi không còn nghe thấy tiếng của Sheryl Laura nữa. Cái máy bay vẫn giữ được thăng bằng, tức là cô ấy chưa rơi được đâu.
“Ừm, đúng là Allen mà, cậu tuyệt thật đấy.”
Anna dựa đầu vào lưng tôi và nhẹ nhàng nói.
Em tin anh, tôi tưởng như mình nghe được những lời đó từ miệng của Anna vậy. Chúng tôi tiếp tục bay như vậy, nhưng tôi giờ chỉ còn chú ý đến hơi ấm đang lan tỏa từ Anna mà thôi. Trái tim tôi nhảy múa không ngừng, tạo nên một thứ xúc cảm đầy ấm áp khó tả.
Đúng thật.
Tôi...
Tôi thật sự rất yêu cô gái này.
Mọi thứ hẳn đã bắt đầu khi tôi cảm thấy cảm thông với cô lúc chơi trò chơi đó.
Cho đến khi tôi chuyển sinh đến đây, tôi cũng đã thực hiện kế hoạch cứu mẹ mình với chút ý định kiếm chút cơ hội với cô nàng nữ phản diện này.
Tôi đã rất hổ thẹn về bản thân!
Làm vậy thì có khác gì con ả Amy đâu cơ chứ! Tôi nghĩ vậy khi trong những thoáng mà tôi bắt đầu nghĩ đến Anna.
Anna là Anna.
Cũng như tôi và mẹ không chỉ là hai nhân vật trong game, thì Anna ở đây cũng chỉ là một con người bình thường như bao người khác.
Cô ấy là một cô gái cực kì tuyệt vời, là một người rất chăm chỉ, mang tinh thần trách nhiệm sâu sắc, và là một người quên mình vì công việc.
Nhưng mặt khác, cô ấy cũng là một cô gái đầy e thẹn, không giỏi trong việc thể hiện cảm xúc của mình. Cô cực kì hậu đậu, nhưng mỗi khi cô thấy vui, nụ cười của cô tưởng như thắp sáng cả thế giới xung quanh vậy.
Và thế là tôi đã trót đem lòng yêu cô gái ấy rồi.
Nhưng tôi không bao giờ có thể đến với cô ấy được.
Buitor nhẹ nhàng cắt ngang qua bầu trời.