“Phù, an toàn rồi. Đúng là Allen mà.”
Sheryl Laura, người vẫn còn đang ôm hông tôi, nói. Nhưng không hiểu tại sao, Anna lại đang lạnh mặt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ê, Allen. Cô gái kia là ai thế?”
“Eh?”
“Allen. Con nhóc nào vậy?”
“Con nhóc nào cơ! Trẻ người như vậy mà dám gọi tôi là con nhóc á!? Tên hỗn xược kia! Mau khai tên ra!”
“Oh, gọi một người kém tuổi hơn mình là con nhóc thì có gì sai nhỉ?”
Trong lúc tôi đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì đột nhiên cả hai đều quay phắt về phía tôi.
“Ê! Allen! Cậu làm gì xử lí con nhóc hỗn xược này đi!”
“Allen à, cậu theo phe tôi chứ đúng không hả?”
Khoan, khoan đã. Mình phải làm gì bây giờ?
Tôi loay hoay không biết nên nói gì, thì đột nhiên Anna vươn tay ra, cố kéo chiếc áo choàng của Sheryl Laura xuống.
“Anna-sama! Xin tiểu thư dừng tay. Người làm vậy là sẽ gây ra chuyện lớn đấy!”
Tôi đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của Anna. Nếu có ai đó thấy được đôi tai dài đặc trưng của loài elf ở đây, mọi chuyện sẽ rối tung lên mất.
“Tôi biết là cậu sẽ giúp tôi mà, Allen.”
“Allen! Sao cậu lại quay lưng với tôi mà bảo vệ một cô gái lạ vậy!”
Sheryl Laura hứng hở ôm chầm lấy tôi, còn Anna thì tức giận hét lớn, tưởng như sắp khóc đến nơi rồi vậy.
“Bĩnh tĩnh lại nào, xin hai người đấy! Hiện giờ thì hãy đến chỗ nào kín đáo nói chuyện đã.”
Nói vậy, tôi nắm tay và dẫn cả hai người đi.
Nghe thấy cuộc tranh cãi vừa rồi, đang có rất nhiều người nhìn về phía đây. Nếu như tai của Sheryl Laura mà lộ ra ở đây thì toang.
Vậy nên tôi đưa cả hai người đến guild mạo hiểm giả và nhờ sư phụ cho mượn phòng VIP. Sau khi nói sư phụ không để cho ai vào đây, chúng tôi mới bắt đầu nói chuyện đàng hoàng.
“Allen, cô ta là ai?”
“Vâng, thưa Anna-sama. Quý cô đây là Sheryl Laura-sama. Cô ấy là con gái của Nữ vương làng Elf. Sheryl Laura, đây là Anastasia Clynel von Ramslett, con gái Công tước Ramslett, và là người mà tôi mắc nợ rất nhiều.”
“Huh?”
Anna đơ hết cả người lại. Sau vài giây đóng băng, cô ấy đổi sang quý tộc mode và bắt đầu chào hỏi như một quý cô.
“Xin thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết và sự thất lễ của tôi, thưa Công chúa Vương thất. Tôi tên là Anastasia, con gái nhà Công tước xứ Ramslett. Rất hân hạnh được gặp Sheryl Laura Điện hạ.”
“Hmph. Hiểu rồi thì tốt. Nhưng mà sao cô lại đứng cái thế kì vậy?”
“Eh?”
Anna lần nữa đứng hình.
“Anna-sama, tôi rất xin lỗi vì đã quên giải thích. Ở làng elf họ không hề có những lễ nghi như vậy, và những tôn ti thứ bậc cũng không rõ ràng như ở đây.”
“Ơ?”
“Vậy thì, Sheryl Laura-san, cô đến đây làm gì vậy?”
“À, đúng rồi. Có phải nãy tôi có nói là tôi muốn giao cho Allen một nhiệm vụ đặc biệt phải không? Sắp tới đây, làng elf sẽ tổ chức lễ hội mùa hè diễn ra mỗi 10 năm một lần. Vậy nên tôi muốn mời Allen đến và cùng tham dự với chúng tôi. Tôi không rõ mấy thứ ở vương quốc loài người lắm, nhưng nếu tôi chỉ đích danh một mạo hiểm giả để làm một nhiệm vụ nào đó, thì họ sẽ phải làm nó, đúng không?”
“Vâng?”
“Và với cả do cậu cũng đã lâu rồi chưa đến thăm làng đấy, Allen. Meryl, Rho-sama và tất cả mọi người nữa, ai cũng rất ngóng chờ cậu đến đấy.” [note40828]
Khoan, chẳng phải tôi mới vừa qua làng chơi vào kì nghỉ đông vừa rồi mà nhỉ? Và việc gì cô ấy lại mạo hiểm thân mình đến tận đây chỉ để mời tôi đi lễ hội hè?
“Ừm, Sheryl Laura-san? Cô biết là thế giới loài người rất là nguy hiểm với những elf mà. Với cả mùa đông năm ngoái lúc tôi ghé thăm làng, tôi cũng có nghe nói gì đâu? Tại sao lại không nói với tôi vào lúc đó?”
“À, ừm, thì, kiểu là, tôi đang tự hỏi không biết mình có thể đi trên con tàu bay của Allen không...”
“Đừng có mạo hiểm chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ!”
“Uuu, xin lũi mờ...”
Aida, tôi phải làm gì bây giờ? Anna cũng đã biết đến sự tồn tại của Buitor rồi.
“Allen, có vẻ như cậu sẽ phải giải thích với tôi nhiều đây.”
“...Vâng”
Tôi không dám nhìn vào mắt Anna nữa.
“Đầu tiên thì, tại sao cậu lại quen biết với elf vậy?”
“Đương nhiên là vì Allen là vị anh hùng của làng chúng tôi rồi.”
Sheryl Laura nhanh nhẩu đáp.
“Uu... Vậy tại sao Allen là vị anh hùng ạ?”
“Đó là bởi Allen chính là đứa con của Thần gió [note40827], người đã đến từ thiên đường và giải cứu ngôi làng của chúng tôi khỏi một tinh linh tà ác!”
“Đứa con của... Thần gió?”
“Oh? Cô không biết à? Fufu, hai người trông có vẻ khá thân thiết, nhưng có vẻ là không phải vậy rồi. À, hay là cô mới là cấp dưới của cậu ấy nhỉ?”
“Sheryl Laura-san!”
Anna sốc toàn tập sau khi nghe thấy lời nói đó.
“Xin đừng chọc Anna-sama quá.”
“Aida, cậu thích những cô nhóc như này hả, Allen?”
Sheryl Laura vui vẻ hỏi.
“Xin làm ơn đừng xúc phạm tôi như vậy ạ. Mong cô hãy lựa lời mà nói.”
“Hmph? Thôi cũng được. Nhưng mà, tôi sẽ đưa Allen đến làng để dự lễ hội đó nhé?”
“Vâng, tôi cũng không có gì bận cả. Vậy thì lúc nào lễ hội sẽ diễn ra?”
“Mai ấy.”
“Huh?”
“Có Allen đây mà, đi một tí là tới thôi chứ ta?”
“Ừm thì, ý là...”
“K-Khoan! Nếu như Allen đi, thì tôi cũng đi theo!”
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, Anna hốt hoảng chen ngang.
“Tiểu thư?”
“Không, tôi không thể đưa con người nào ngoài Allen vào làng cả. Nếu như cô là vợ của Allen thì tôi sẽ có thể xem xét, nhưng cô có phải đâu? Theo như tôi nhìn thì cả hai cũng chẳng thân thiết gì cho lắm mà nhỉ?”
Nghe thấy lời bình luận của Sheryl Laura, Anna cứng họng và đờ người ra.
Tôi phải làm gì đây? Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.