Chounin A wa Akuyaku Reijou wo Doushitemo Sukuitai

chương 53: thường dân a đến làng elf

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sorry mọi người vì đã sủi lâu vậy :v

Chả là tuần vừa rồi trans bận phải làm bài tập lớn + ôn bài kiểm tra cuối kì nên không có thời gian để dịch truyện, mong mọi người thông cảm.

Chuyện bom bù thì trans không biết đâu nha, tùy hứng : D

_____

Buitor đáp xuống sân bay nơi làng elf ngay vào lúc ánh mặt trời đang dần nhòa đi sau những dãy núi.

“Allen-san! Chào mừng... đến... eh? Loài người?”

“Sheryl Laura-sama?”

Những elf đến đón chúng tôi tại sân bay đứng sững ra không biết phải làm gì khi thấy Sheryl Laura đang bị treo lơ lửng giữa trời và Anna ngay cạnh tôi.

“Ahaha, mọi việc dài lắm, nên là mới thành ra như vầy.”

Tôi nói nhăng nói cuội mong đánh lạc hướng được họ trong lúc tháo Sheryl Laura ra khỏi sợi dây.

“Được rồi, Sheryl Laura-san, chúng ta đã hạ cánh thành công rồi.”

“Ugh, tôi không muốn bị treo như vậy nữa đâu!”

Ừ thì đúng thật, bị treo như vầy trông chả khác gì những thứ đồ vật cả. Vì vậy nên tôi không thể treo Anna như vậy được...

Sheryl Laura lảo đảo đứng dậy, rồi nhờ những elf bên cạnh dẫn cô về phía làng.

“Đi thôi, Anna-sama.”

Tôi đưa tay giúp Anna đứng dậy.

“A-Allen-san? Loài người ấy là ai vậy ạ?”

“Đây là tiểu thư Anastasia- “

“À, hiểu rồi. Cậu cũng đã đến tuổi đấy rồi mà nhỉ? Đúng là con người mà, họ trưởng thành nhanh thật. Tuy vậy, cả hai người cần phải nhận được sự cho phép nhập cảnh của Nữ hoàng nhé?”

Tôi chưa dứt được câu nào thì họ đã giải quyết xong rồi.

“Ừm, tôi biết rồi. Tôi cũng đang định đến nhà của Nữ hoàng đây.”

Nói vậy, tôi cầm lấy bàn tay của Anna và dẫn cô ấy vào làng.

“Ơ, Allen này!”

“Ủa? Bên cạnh cậu ấy là ai kìa, nhìn thấy không?”

“Loài người vào đến làng elf à, liệu có ổn không vậy?”

“Nhưng cậu ấy đưa người kia đến đây vào dịp lễ hội hè mà, không phải là đã đến mức đó rồi sao?”

Tôi quen với tất cả mọi elf trong ngôi làng này, vậy nên họ cũng không phàn nàn gì với tôi cả. Nhưng quả thật là bọn họ vẫn đang thể hiện thái độ rất dè chừng đối với Anna.

Tôi vẫn bình thường chào hỏi họ trong lúc hướng về căn nhà của Nữ hoàng dưới ánh chiều tà.

****

“Allen-sama, tôi rất xin lỗi vì đã để cho con bé này đi lang thang và làm phiền ngài đến như vậy. Và tôi rất cảm ơn vì đã đưa con bé về lại được đây.”

“À không không, không sao cả. Tôi cũng rất xin lỗi vì đã treo Sheryl Laura-san lơ lửng suốt một khoảng thời gian dài như vậy.”

Sau những lời xã giao, Nữ hoàng đưa tầm mắt của mình hướng về phía Anna.

“Vậy thì, cô bé này là ai vậy?”

“À vâng, để tôi giới thiệu. Đây là tiểu thư Anastasia Clynel von Ramslett, một người... rất quan trọng của tôi.”

Nghe tôi nói vậy, Anna cũng bất giác nuốt nước bọt.

“Vậy à, vậy đây là...”

Nữ hoàng nhìn chằm chằm vào Anna nom như đang đánh giá cô vậy.

“Anna-sama, người này chính là Nữ hoàng, người đứng đầu làng elf.”

“Tôi tên là Anastastia, con gái của Công tước xứ Ramslett. Rất vinh dự được gặp người, thưa Bệ hạ.”

Anna thanh nhã chào.

“Fufu, Anastasia-san đây hẳn là đến từ một gia tộc có truyền thống gia giáo tốt. Vậy thì, chắc cô cũng hiểu được lí do tại sao làng elf lại thực hiện chính sách bế quan chứ nhỉ?”

“... Vâng”

“Nếu đã biết như vậy thì, tôi tự hỏi rằng tại sao cô lại quyết định đến đây cùng với Allen-sama vậy, Anastasia-san?”

“Đó là, bởi... tôi...”

Không thể tìm ra được một câu trả lời thích đáng, Anna chỉ còn biết cúi mặt mình nhìn xuống.

“Allen-sama, xin ngài có thể cho hai chúng tôi một chút riêng tư được không?”

“Tôi hiểu rồi, vậy thì Anna-sama, tôi sẽ ở ngoài chờ tiểu thư.”

Nói vậy, tôi rời khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi cửa, tôi bắt gặp tên biến thái lolicon đang đi cùng với Meryl-chan.

“Allen!”

Con bé nhảy bổ vào người tôi, tôi nhẹ nhàng bắt lấy và theo đà bế con bé lên cao. Nhớ hồi 4 năm trước lúc tôi lần đầu gặp Meryl, trông ẻm như một cô bé tầm 3-4 tuổi, đến giờ trông con bé cũng chả khác gì mấy, họa chăng chắc là hơi cao hơn xưa một tí.

Thông thường thì, elf lớn lên bình thường giống như loài người cho đến năm 10 tuổi, nhưng Meryl thì khác, và lí do chính là vì cái tên biến thái này đây.

Có vẻ như bởi vì con bé đã thực hiện một giao ước với tên biến thái Rho này, nên Meryl đã bước một bước gần hơn với ngưỡng tinh linh. Và thế là thay vì tuổi thọ từ 500 đến 1000 năm tuổi như những elf bình thường, con bé sẽ sống được từ 10000 đến 100000 năm.

Những cái này là tôi nghe được từ những elf khác nói, nhưng tôi cũng không chắc nữa, game cũng không đả động gì đến vấn đề này, nhưng có vẻ đây là một món quà vô giá giành cho loài elf. Bằng chứng ở việc, Nữ hoàng, Sheryl Laura, và tất cả những elf trong làng đã tổ chức một buổi tiệc để mừng cho Meryl.

Tôi thì thầm nghĩ, “Chẳng phải đây là một điều xúi quẩy hay sao,” nhưng tôi cũng không muốn can thiệp gì nhiều. Sử dụng những tư tưởng và giá trị của con người đem áp đặt vào loài elf thì nom cũng không hay lắm.

Và bởi sự kéo dài tuổi thọ đó, tốc độ tăng trưởng của cơ thể con bé cũng đã chậm lại đáng kể...

Khá là sure kèo tên biến thái kia đã cố ý nhắm đến cái này.

Tinh linh ánh sáng cái kiểu mẹ gì vậy?

“Allen-shi, lâu quá không gặp!”

“Lâu vậy mà ông vẫn biến thái quá nhỉ.”

“Còn Allen-shi thì vẫn độc miệng như trước.”

“Làm gì đến được mức như ông.”

“Oops”

Đây là mà tinh linh ánh sáng á, thế giới này sắp tàn cmn rồi.

“Tôi có nghe là Allen-shi mang vợ đến làng này chơi hả? Cậu thích gì ở cô ấy vậy?”

“Eh? Hmm, tính cách?”

“Một cô gái có tính cách tốt đến nỗi làm cho Allen-shi đây xiêu lòng à, tôi rất mong được gặp cô ấy đấy! Vậy nàng thơ ấy đâu rồi?”

“... Mơ đi, đưa cho ông để ông làm vấy bẩn Anna à?”

“Mmmm, vậy là tiểu thư Anna đây là một cô bé nhỏ nhắn dễ thương à? Đúng là đồng chí Allen đây rồi.”

“Anna không phải là một cô bé. Và tôi cấm ông gọi tôi là đồng chí đấy! Tôi chả hiểu được cái gu của ông là cái kiểu gì cả.”

“Đừng có ngại mà! Nhìn cái cách mà cậu trân quý và đối xử với Meryl-tan kìa, đúng là đồng chí mà.”

Nah. Chiều chuộng những cô bé vậy không phải là rất dễ thương hay sao?

“Ôm, ôm.”

“Vâng, vâng.”

Tôi thả con bé xuống giữa lúc đang nói chuyện với tên biến thái kia. Nhưng chỉ một lát sau, ẻm lại níu áo tôi đòi bế, vậy là tôi lại cúi xuống và đưa con bé lên vai tôi.

“Chiếu tướng!”

“Cái thằng già biến thái này.”

Bị tên biến thái này cười đểu, đúng là nhục quá mà!

Truyện Chữ Hay