Tư Bác cầm cà phê nguội ngắt trên bàn lên nhấp một ngụm, “A Dương không hổ danh là “kẻ xoá sổ” mạnh nhất.”
Cách xưng hô này, giọng điệu này, Ngôn Dương cảm thấy khó chịu về sinh lý, cậu nói: “Giờ mọi người đều biết đến sự tồn tại của “Quạ Đen” rồi.”
Tư Bác gật đầu, lại nhìn ra thành phố Cass bên ngoài cửa sổ, “Sự kiện xã hội ác tính, mục đích là nỗi sợ hãi của mọi người.”
Thành phố Cass trong đêm bị giám sát, vụ án giết người hàng loạt cố tình tạo ra được thảo luận sôi nổi trên mạng, “Giết người ngẫu nhiên là vụ án kích thích được cảm xúc hoảng sợ của quần chúng, lần nghiên cứu này được triển khai rất suôn sẻ, em vất vả rồi.”
Ngôn Dương cười thản nhiên, “”Kẻ xoá sổ” và “Quạ Đen”, cùng lắm chỉ là khác nhau giữa giết người âm thầm và công khai mà thôi, để lại đồ vật mang tính biểu tượng chẳng có gì mệt.”
Mặc dù nói vậy, nhưng Ngôn Dương biết mình là lựa chọn tốt nhất cho vụ án giết người hàng loạt.
Một là vì mọi “kẻ xoá sổ” đều có thân phận xã hội của mình trong đặc khu này, để dễ hoà nhập với môi trường, điều tra điểm ngoại lai tiềm tàng ở khoảng cách gần, còn Ngôn Dương nhậm chức chưa lâu, tạm thời chưa có thân phận xã hội bị cho là giả.
Một nguyên nhân khác, là do gen giết chóc bị cải tạo của cậu.
Tỷ lệ nhiệm vụ xoá sổ thành công cực cao, tàn sát quá mức mỗi hiện trường án mạng, cách giết người khiến người ta sởn gai ốc, hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng về một kẻ sát nhân biến thái. Thực ra nói từ một mức độ nào đó, đây không thể coi là phù hợp với ảo tưởng, Ngôn Dương biết hành vi của mình trên thực tế đã là một kẻ sát nhân.
“Sao em lại ngây ra thế? Đang nghĩ gì đấy?”
Ngôn Dương hoàn hồn, phát hiện ra Tư Bác đang nhìn mình lo lắng, “Bố em bảo tôi chăm sóc em tử tế ở đặc khu Fyca, em thế này thì làm sao tôi yên tâm được?”
Giả dối.
Ngôn Dương dùng đúng giọng mà Tư Bác thích nhất, ngạo mạn vừa phải, “Tại đám chuột bạch đó không ngoan, em mệt rồi, tất nhiên là không nghĩ nổi nữa.”
Ban đầu Ngôn Dương chỉ biết Tư Bác muốn xoá trí nhớ của mình, nhưng sau khi người bạn mới của cậu bị xoá trí nhớ thay cậu, Ngôn Dương lại phát hiện ra người bạn mới này bị truyền bá trí nhớ giả, trong ký ức giả tạo đó, gia đình của cậu không phải đã bị đốt thành tro, mà là đang định cư ở thiên hà liên bang Lanzas cách cậu vài trăm triệu năm ánh sáng.
Trong ký ức cậu là công dân Lanzas, không phải là người dân bị vứt bỏ trong đặc khu Fyca.
Còn Tư Bác thì trở thành người thầy và người bạn của cậu trong những ký ức đó.
Nhưng người bạn mới phát hiện ra hoàn cảnh của mình quá sớm, trao đổi với Ngôn Dương trong thời gian gián đoạn, ghép được chân tướng. Ngôn Dương cũng đành phải đeo mặt nạ hoà giải cạnh Tư Bác.
Tư Bác giơ tay xoa đầu Ngôn Dương, “Thế em về ngủ đi, ngày mai còn có việc phải làm.”“Ngày mai?” Ngôn Dương ngáp, lệ ứa ra ở khoé mắt nom rất chân thực.
“Ngày mai đến trang viên Bình Minh với tôi.”
Trang viên Bình Minh? Đến đó làm gì? Ngôn Dương thầm nghi hoặc, nhưng ngoài miệng không hỏi thêm, cũng không thể hỏi thêm, dù sao cũng không phải việc gì hay, “Thế em về đây.”
Theo lý thì bề ngoài của Tư Bác không tệ, trưởng thành quyến rũ, chỗ dựa sau lưng lại sâu không lường được, Ngôn Dương toàn cảm thấy cặp mắt đằng sau kính đó khi nhìn chằm chằm cậu cứ toát lên vẻ nhơm nhớp lạnh lẽo, như luồng hơi lạnh trườn trên da cậu.
Ngôn Dương đứng dậy định bỏ đi, tay vừa chạm vào tay nắm cửa văn phòng.
Giọng Tư Bác bỗng vang lên đằng sau.
“Hôm nay em gặp phải người quen cũ đúng không?”
Bàn tay đang cầm tay nắm cửa của Ngôn Dương đột ngột thít lại.
Quả nhiên Tư Bác đã xem hình ảnh thị giác của cậu, lúc cậu và Du Phùng đi lướt qua nhau, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào không khí, Tư Bác đang ngồi xem ngay trên chiếc ghế sofa đó.
Cụm từ “người quen cũ” cực kỳ đáng sợ. Ngôn Dương đã bị xoá ký ức thật, lấy đâu ra “người quen cũ” trong đặc khu Fyca?
Văn phòng rộng lớn rơi vào yên lặng, Tư Bác đặt cốc cà phê xuống, phát ra một tiếng giòn tan trên bàn trà bằng kính. Dây thần kinh của Ngôn Dương đột ngột kéo căng.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Tư Bác lại gần, càng lúc càng gần.
Cuối cùng dừng lại đằng sau lưng cậu.
“Sao không nói gì?” Giọng Tư Bác như ở ngay bên tai Ngôn Dương, mang theo nguy hiểm, theo lỗ tai chui vào não cậu.
Quay lưng lại với Tư Bác, Ngôn Dương đã cắn môi mình trắng bệch, đầu óc cậu xoay chuyển nhanh chóng, “Làm gì đây? Nói dối à?”
Cậu lập tức phủ định suy nghĩ đầu tiên trồi lên, “Không được. Không thể nói dối được. Lão có thể giám thị hình ảnh thị giác của mình, thế thì nhất định cũng sẽ kiểm tra dao động nhịp tim của mình, mình không thể kiểm soát được những phản ứng sinh lý này, nếu giả vờ không có gì xảy ra, lão chỉ cần xem dữ liệu xét nghiệm sinh lý là xong.”
Rốt cuộc phải làm sao?
Vai phải đột nhiên đau nhói, bàn tay to của Tư Bác bẻ vai cậu, ép cậu ngoảnh đầu.
Ánh sáng màu lam của hình chiếu soi sáng khuôn mặt ngờ vực của Ngôn Dương.
Trước mặt cậu là giao diện thông tin hộ tịch của một người, thiếu niên tóc đen trong ảnh có khuôn mặt tuấn tú và im lặng.
Họ tên bên cạnh là hai chữ trong lòng Ngôn Dương – “Du Phùng”.
Cậu ép mình rời mắt, vẻ mặt của Tư Bác đằng sau hình chiếu nom rất khó đoán, “Nhận ra rồi à?”
Ngôn Dương nhìn thẳng vào đồng tử mắt Tư Bác, nghiêm túc đáp: “Nhận ra.”
Tư Bác sửng sốt, không ngờ Ngôn Dương lại thừa nhận ngay tại chỗ thẳng thắn như thế, ông ta nghe thấy cậu nói tiếp, “Em vừa gặp người này ở khu giải trí.”
“Chỉ liếc nhìn một cái, nhưng anh ta làm em cảm thấy rất quen, dường như… từng quen biết.” Ngôn Dương chau mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Trong tình huống “từng quen”, lời nói tiếp theo của Ngôn Dương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tư Bác.
Chỉ thấy thiếu niên trước mặt ngập ngừng, “Có thể em đã… yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
“Phải… thầy có biết cảm giác đó không?”
Tất nhiên là Tư Bác biết.
Cậu thiếu niên lướt nhanh qua trang thông tin về người tên Du Phùng này, giọng nói hơi ngạc nhiên, “Thám tử thiếu niên rất nổi tiếng đó chính là anh ấy à.”
Mặt cậu lại cụp xuống ủ rũ, “Thì ra là một con chuột bạch.”
Ngôn Dương cụp mắt, che giấu nỗi hoảng loạn sâu trong mắt, không biết thế này có thể qua loa cho xong chuyện hay không, có thể những điều này trong mắt Tư Bác chỉ là màn biểu diễn vụng về.
Hồi lâu sau, Tư Bác mới cất tiếng.
“Tôi không phải chuột bạch.”
Ngôn Dương nhất thời không hiểu, cảm xúc mù mịt xoay mòng mòng trong đầu.
Khi cậu vỡ lẽ Tư Bác có ý gì, giây phút đó cơn giận dữ nổ tung toé lửa trong mảnh linh hồn bỏ hoang của cậu, thiêu đốt nụ cười cậu rạng rỡ.
Gần như ngay lập tức, cậu quyết định.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu, hai mắt cong cong, “Thầy thích em sao?”
Ánh sáng bị thân hình cao to của Tư Bác che khuất già nửa, chỗ còn lại nhuộm non nửa khuôn mặt của Ngôn Dương, khiến người ta muốn hớp trọn ánh sáng còn sót lại trên gương mặt này.
“Em đang quyến rũ tôi đấy à?” Đáy lòng Tư Bác lầm bầm, bàn tay vuốt ve khuôn mặt trẻ trung của cậu.
Ông ta lẩn tránh không trả lời Ngôn Dương, “Đêm khuya rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Lúc cửa văn phòng đóng lại, Tư Bác trở về trước cảnh đêm của thành phố Cass.
Ông ta thở dài, thầm nghĩ: “Quả nhiên công nghệ xoá trí nhớ vẫn chưa đủ, có thể xoá trí nhớ sạch sẽ, nhưng tình cảm của con người vẫn khó mà khống chế được hoàn toàn. Dù là đã lãng quên.”
“Thảo nào lúc bảo nó chọn đồ vật mang tính biểu tượng, nó lại chọn bút lông quạ.”
Ông ta lại nghĩ đến khuôn mặt tươi cười hơi ngẩng lên vừa rồi của cậu thiếu niên, “Đúng là sản phẩm thượng hạng.”
Cỗ máy giết chóc xinh đẹp, nhanh nhẹn, ngu dốt tột độ.
Ông ta là kẻ xúi bẩy cậu thiếu niên giết người.
Cỗ máy giết chóc đứng ngoài cửa, giận dữ và sát khí đan xen trên khuôn mặt cúi gằm, ánh đèn trắng ởn trong hành lang biến nơi này thành ban ngày vĩnh hằng.
Suy nghĩ trong lòng Ngôn Dương không ngừng lặp lại đơn điệu, mối thù cũ sâu sắc như khắc vào xương tuỷ, “Nhất định tao phải giết mày.”