Cuối cùng Ngôn Dương vẫn nôn.
Sau khi vứt xác, trên đường trở về viện nghiên cứu. Cậu băng qua khu giải trí ở trung tâm thành phố, dưới một tấm biển quảng cáo ba chiều, nôn như một tên ma men không biết kiềm chế.
Đêm đã về khuya, đèn trên phố đi bộ càng lúc càng rực rỡ, đèn neon chiếu thẳng lên bầu trời đêm, giống như một chiếc cầu thang giả dối dẫn lên vũ trụ.
Cách biển quảng cáo không xa, một quán bar chủ đề vùng đất bỏ hoang đang đông đúc khác thường, tiếng nhạc át hẳn tiếng nôn của Ngôn Dương.
Có một thanh niên say bí tỉ, không tỉnh táo, đang ngồi bệt bên lề đường, quan sát dáng vẻ đau khổ của Ngôn Dương hồi lâu, phá ra cười, “Anh chàng kia, uống say rồi phải không!”
Rõ ràng người này đã quen với bãi nôn mửa khi say xỉn, Ngôn Dương ngẩng đầu liếc nhìn y, không kịp nôn cả nham hiểm trong đáy mắt ra ngoài.
Biểu cảm mơ màng của thanh niên bỗng tỉnh táo, y vất vả đứng dậy, lảo đảo đi tới, chìa chai rượu Anisette chỉ còn đáy trong tay cho Ngôn Dương, “Súc miệng không?”
Ngôn Dương sửng sốt, vốn tưởng người này sẽ thức thời cút đi, không ngờ là lòng tốt của người lạ.
Cậu cảm thấy khó chịu, về mặt tinh thần – Cậu quá hổ thẹn để nhận lòng tốt này.
Cậu vừa chém nát một người lạ khác. Vì ham muốn của bản thân.
Thực ra Ngôn Dương đã nôn sạch mọi thứ trong dạ dày từ lâu, có điều cảm giác buồn nôn vẫn không tha cho cậu, ép dúi đầu cậu bắt cậu nôn khan tiếp, dường như thế là có thể nôn sạch dơ bẩn trong lồng ngực ra ngoài.
Cậu nhìn vết trầy trên chai rượu Anisette, cảm thấy kiệt sức trong chớp mắt.
Cuối cùng cậu cũng dừng lại, từ từ ưỡn thẳng lưng, nhận chai rượu.Trong đó chỉ còn sót lại ba bốn hớp, hai hớp nhổ ra rửa sạch khoang miệng, một hớp còn lại thì nuốt để gột rửa linh hồn.
Ném chai rượu vào thùng rác, chào tạm biệt chàng thanh niên, Ngôn Dương đi thong thả trên con đường khu giải trí, vừa lau miệng liên tục như điên, vừa thầm bực bội uổng công thay bộ quần áo này, mùi chua lòm đó phủi mãi không hết.
Nhìn từng cặp trai gái đi ngang qua, từng khuôn mặt tươi cười trong ánh đèn rực rỡ chèn ép phổi cậu, chỉ cần nghĩ đến những thứ trước mắt đều là giả, ngay cả bậc thang neon trong màn đêm cũng bị hạ xuống.
Ngôn Dương rẽ vào một con hẻm, cuối cùng cũng thoát khỏi đèn đóm dường như sắp đổ sập xuống ngay tức khắc, người ở đây cũng ít, túm năm tụm ba, cậu vừa rẽ vào góc ngoặt bèn đi lướt qua một người khác.
Chỉ liếc nhìn, Ngôn Dương đã nhìn rõ.
Khuôn mặt của người đi lướt qua giống như thần dùng một cây bút lông chồn, vung bút chấm ánh trăng.
Quen thuộc quá.
Nhịp tim Ngôn Dương chững lại, hơi thở trở nên rất nông, thời gian như bị kéo dài vô tận, người đó thong thả đi lướt qua vai cậu, Ngôn Dương ngoái đầu khó tin nổi.
Tình cờ người đi lướt qua rẽ ngoặt, Ngôn Dương chỉ kịp liếc nhìn. Vẫn là góc nghiêng.
Thứ cuối cùng Ngôn Dương nhìn thấy được chỉ là một đoạn bắp tay lộ ra dưới ống tay áo màu đen được xắn lên của người đi lướt qua, trắng như sao biển cát.
Đó là Du Phùng.
“Ngôn Dương, ngoảnh đầu.”
Giọng nói vang lên đằng sau lưng, giọng điệu lạnh nhạt, ngầm chứa cảnh cáo.
Ngôn Dương như bị điếc, không để ý đến giọng nói đằng sau lưng, chỉ nhìn nơi Du Phùng rẽ mà không nói gì.
“Cậu biết cậu bây giờ tuyệt đối không thể dính dáng gì đến cậu ấy phải không?”
Ngôn Dương đột ngột hoàn hồn, ngoái đầu lại, sải bước đi tiếp như không có gì xảy ra.
Cậu mới tỉnh táo. Cậu suýt thì quên mất, Tư Bác có quyền hạn kiểm tra hình ảnh thị giác của mình, không thể bị ông ta phát hiện ra mình dừng chân vì Du Phùng được.
Huống hồ, Du Phùng cũng không còn nhớ cậu nữa.
Giây phút nhớ tới sự thật này, Ngôn Dương cảm thấy đáy vực thẳm mà mình rơi xuống bỗng nhiên có vô số xích sắt vươn ra, đâm xuyên cơ thể cậu, rồi kéo cậu rơi xuống nhanh hơn.
Trong lúc rơi, Ngôn Dương đột nhiên nhớ ra một câu hỏi cực kỳ quan trọng.
Sao Du Phùng lại ở đây?
Bốn tháng trước, khi cậu bị bắt tới viện nghiên cứu, Du Phùng đã bị thay đổi trí nhớ, đưa về Fyl, còn Vưu Thụ thì ở lại cục cảnh sát thành phố Cass.
Sau khi quyết định trở về, cậu phải tìm cơ hội xem trí nhớ của Du Phùng trong thời gian này. Nhất định đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.
Cậu ra khỏi khu giải trí trong lo âu, băng qua phố Hill, nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi không người, bèn dừng bước đi vào trong.
Lúc ra ngoài trong tay cậu có thêm một gói kẹo chanh muối, bóc một viên bỏ vào miệng, lát sau bèn dùng răng hàm thong thả cắn nát và ngậm.
Khi đến trước toà thị chính, gói kẹo đã vơi mất nửa, cuối cùng vị chua lòm khó ngửi đó cũng bị xua tan. Ngôn Dương ném nửa gói kẹo chanh còn lại vào thùng rác.
Toà thị chính là một toà nhà khổng lồ sừng sững, nhưng chỉ có hai tầng dưới là khu văn phòng thị chính, mấy tầng trên đều là viện nghiên cứu – nơi đó là thế giới thật sự.
Sau khi bước vào thang máy, Ngôn Dương nhìn cửa thang máy màu bạc đóng chậm rãi trước mặt mình, mỗi lần vào lúc này, cậu đều cảm giác như thoát khỏi thế giới giả tạo này, quê hương đã sinh ra cậu, nuôi dưỡng cậu, nhưng chẳng có ai nhớ đến cậu.
Thang máy đi lên rất nhanh, số tầng nhảy vọt, một tiếng “đinh”, thang máy dừng ở tầng thượng, cửa thang máy mở ra từ từ, ánh đèn màu trắng lọt vào trong, mắt Ngôn Dương hơi nhói, nhưng việc này không cản trở cậu nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt và thần thái của mình.
Cậu lại biến thành thiếu niên bốn tháng trước.
Ngôn Dương nhấc chân bước ra khỏi thang máy, hành lang tầng này toàn một màu trắng, tường được lót ván cách âm thượng hạng, công việc của từng phòng thí nghiệm không quấy rầy nhau, tiếng động to đến đâu cũng bị nhốt trong khoảng không hình vuông màu trắng, mặc kệ là hoan hô, om sòm hay gào thét.
Văn phòng của Tư Bác nằm ở cuối hành lang.
Ngôn Dương gõ cửa, đứng chờ một lúc ở cửa, tiếng “két” vang lên, cửa văn phòng mở ra.
Cậu rón rén bước vào, nhìn thấy một người đàn ông tóc đen khoác áo blouse trắng ngồi trên ghế sofa bằng da thật, cạnh tay là một cốc cà phê lạnh ngắt, người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính sát sàn, đó là thành phố Cass được đèn đóm tô điểm.
Ngôn Dương lại gần, “Thầy.”
Tư Bác ngoảnh đầu, tươi cười, “A Dương, thuận lợi không?”
“Thuận lợi, lần này em cũng vứt xác đến khu Đồng Hoa rồi.”