Thành phố Cass bốn tháng sau.
Noyce cúi đầu nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi.
Ông ta cảm thấy rất bực dọc, cà phê cạnh tay đã nguội ngắt, báo cáo đối chiếu dặn thực tập sinh làm vẫn chưa được đưa tới.
Là giám đốc của công ty công nghệ điện tử George, ông tan làm muộn hơn bất cứ nhân viên nào, trong công ty khổng lồ giờ chỉ còn ông và cậu thực tập sinh đang bận rộn bên ngoài kia.
Ông ta đi tới chỗ cửa sổ, nhìn màn đêm xanh thẫm cách lớp kính, giơ tay gửi một tin nhắn thoại, “Cậu đừng làm nữa, vào đây đi.”
Ngoài cửa sổ phố đã lên đèn, những tòa cao ốc sừng sững tạo thành một khu rừng bê tông cốt thép, Noyce tìm kiếm ánh trăng giữa những mảnh trời chật hẹp.
Một phút sau, cửa văn phòng bị gõ nhẹ.
Noyce không ngoái đầu, “Vào đi.”
Cậu thực tập sinh này luôn ngoan ngoãn rụt rè, ngay cả tiếng bước chân lúc nãy cũng chần chừ.
“Ngài Noyce…”
Nghe cái giọng yếu xìu này đã biết không đáng tin cậy, chẳng hiểu bên nhân sự tuyển người kiểu gì. Không tìm được vầng trăng, Noyce chau mày, mất kiên nhẫn ra mặt.
“Xin… xin lỗi ạ…” Cậu thiếu niên sau lưng nói, “Tôi không quen dùng phần mềm phân tích số liệu…”
Noyce không chịu nổi cái giọng yếu ớt này, cơn chán ghét dâng trào gấp bội, ông ta quay người, đang định nổi cáu thì sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu thiếu niên.
Cậu thực tập sinh này đã làm được hai ngày, nhưng ông là người bận rộn, không rảnh quan sát một tên tép riu không quan trọng, chỉ biết đó là một thanh niên yếu đuối, làm việc lề mề.
Con người lề mề này, giờ đang cách ông chưa đầy năm bước chân.
“Ngài Noyce… xin lỗi khiến ngài muộn thế này mà chưa được tan làm…”
Khoảng cách gần mới phát hiện ra đồng tử mắt của cậu thiếu niên này có màu xám đậm, lúc quan sát nghiêm túc sẽ khiến người ta liên tưởng đến màn sương lan tỏa trong khu rừng lúc hoàng hôn, bản thân đứng trong đó sẽ bị thấm ướt, bị lạc lối.
Thái độ của Noyce mềm mỏng hơn, “Không sao…”
Chưa dứt câu, ngọn đèn tiết kiệm điện trên đỉnh đầu lập lòe rồi tắt ngóm. Hệ thống điện của cả tòa cao ốc văn phòng bỗng dưng tắt nguồn.Bóng tối ập tới tranh nhau ùa vào văn phòng.
Noyce còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, đã nghe thấy cậu thiếu niên tiếp tục cuộc đối thoại vừa rồi bằng giọng áy náy, “Nhất định là ngài rất mệt phải không… Tôi có cách để ngài được nghỉ ngơi tử tế…”
Câu này rất kỳ quái, Noyce ù ù cạc cạc.
Tòa cao ốc bên cạnh đèn đóm sáng trưng, ánh sáng vượt qua khoảng cách cao mười mấy tầng, xuyên qua hai lớp kính cường lực cường độ cao, yếu ớt chạm đến khuôn mặt của cậu thiếu niên.
Noyce nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta.
Đó là một nụ cười ngoan ngoãn.
Xung quanh tối tăm, ánh sáng li ti rọi trong mắt cậu thiếu niên, tựa đom đóm trong nghĩa trang, tô điểm vẻ quái dị trong lúc tranh tối tranh sáng. Đó là một vẻ đẹp điểm xuyết cho bóng tối.
Noyce chẳng biết sao, ông ta bỗng dưng cảm thấy mình như đã khám phá ra bí mật, không thể kiểm soát được giác quan của mình bên bờ vực sợ hãi.
Sau này ông ta mới biết cảm giác kỳ quái đó thì ra là vì mình đã đến lúc chết.
Nhưng Noyce lúc này không đủ thông minh và bình tĩnh để phát hiện ra, giây phút nhìn thấy thanh kiếm dài bên cạnh cậu thiếu niên, ông ta đã sợ đến mức không nhớ ra khẩu súng lục nằm ở ngăn kéo nào của bàn làm việc.
Chỉ một chớp mắt, lưỡi kiếm tuốt khỏi vỏ loé sáng qua khuôn mặt hoảng sợ của Noyce, cơn đau nhói truyền tới từ đầu gối – ông ta ngã ngửa ra sàn.
Một cây bút lông màu đen chèn trên giấy, đáp xuống má ông ta, “Trước khi chết có gì muốn nói không?”
Cơn đau dữ dội khiến trước mắt tối sầm, ông ta dốc sức nhìn về phía chân mình, phát hiện ra từ đầu gối trở xuống đã bị chặt đứt gãy gọn. Máu tươi túa ra ào ạt, nỗi sợ hãi bao trùm hoàn toàn.
Ngôn Dương nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của Noyce, trong biểu cảm ngoan ngoãn toát ra vẻ khinh bỉ càng lúc càng đậm, càng làm méo mó khiến nụ cười thêm quái gở. Cậu vung kiếm chặt thành thạo.
Đây là lần thứ tám cậu làm việc này.
Trong khu thí nghiệm khổng lồ của Tư Bác, bạn có thể hưởng thụ, có thể chịu khổ, có thể uống thứ bia lúa mạch cực dỏm, cưỡng hiếp trẻ vị thành niên non nớt nhất, sống cuộc đời dè dặt thận trọng hoặc chìm đắm trong dục vọng trên đỉnh quyền lực, dù phạm tội hay chính nghĩa, nhưng bạn tuyệt đối không được tỉnh táo.
Bạn tuyệt đối không được phát hiện ra bí mật của thế giới này.
Bạn không được phát hiện ra cuộc đời của bạn bị giám sát 24/7 – bị mắt mình giám sát, mọi thứ mắt bạn nhìn thấy đều được tải lên máy chủ trong viện nghiên cứu trung ương của “đế quốc”, giám khảo có thể xem bất cứ lúc nào, xem bạn buổi trưa tham ăn ngốn hết cả một chiếc pizza thịt xông khói, xem bạn bàn tán sau lưng với người khác, xem bạn cởi sạch quần áo khi về nhà giữa mùa hè. Thính giác cũng vậy.
Ở nơi này, camera giám sát ở lề đường góc phố đều không đáng sợ. Vì mỗi người đều là camera giám sát di động, giám sát người khác và cả bản thân mình.
Chip sinh vật kết nối hình chiếu thị giác của mỗi người, nực cười hơn là còn có thể gia công trực tiếp hiện thực, ghế sofa cũ bình thường được phủ hình chiếu ba chiều, biến thành ghế sofa da thật mới toanh. Bạn mừng rỡ lún trong ghế, lún vào một mảng bông chất lượng kém, chip sinh vật lại bảo não bạn rằng đây là cảm giác da bò cao cấp.
Bạn nghe gió không phải gió, là tiếng còi xe xa xăm, chạm vào xác mèo chết thảm ven đường bảo mèo đang ngủ ngon, máu dính lên tay cũng không phát hiện ra.
Nhân viên thí nghiệm liên bang có lý trí đặt mọi người vào một hoàn cảnh cụ thể, quan sát phản ứng, hoặc tiến hành quan sát hình thái cả xã hội theo giai cấp cố định.
Trước kia bị hạn chế bởi lý luận, chỉ có thể dùng động vật để thực hiện nghiên cứu, ở đây có tài nguyên thí nghiệm lấy không hết dùng không cạn – hơn nữa còn là con người hàng thật.
Nhưng “nguồn tài nguyên” này cũng có lúc xuất hiện vấn đề, nếu một người phát hiện ra thế giới này là giả, thế thì “tài nguyên thí nghiệm” này sẽ biến thành “điểm ngoại lai”, tạo thành đe dọa nghiêm trọng đối với cuộc thí nghiệm.
Chỉ cần một chút sơ hở, sẽ bị đưa tới lưỡi kiếm của “kẻ xóa sổ” – “kẻ xóa sổ” là kẻ thanh trừng của cuộc thí nghiệm này, chịu trách nhiệm xóa “điểm ngoại lai” đáng ghét nhanh nhất có thể.
Chúng không chỉ cướp mất cuộc đời của bạn, mà còn hủy hồ sơ, xóa trí nhớ của mọi người về bạn – dù sống hay chết, bạn đều không tồn tại nữa.
Lần đầu tiên Ngôn Dương chấp hành nhiệm vụ là “kẻ xóa sổ”, là một đêm trăng thanh gió mát, gió mang hơi ẩm se lạnh, thốc vào cõi lòng run rẩy của cậu.
Đối tượng nhiệm vụ là một chính khách nam luống tuổi, trong lúc cậu giằng co do dự, bị chính khách phát hiện ra, sau khi bấm chuông báo động, nhiệm vụ thất bại, cậu trở về trung tâm nghiên cứu, Tư Bác âu yếm trói cậu trên bàn mổ.
Kể từ đó trở đi, không thể cản phá ham muốn giết chóc trong máu cậu ta.
Đối tượng xóa sổ lần thứ tám là Noyce – kẻ đứt chân đang chìm trong vũng máu.
Lưỡi kiếm cắm vào da thịt, tiếng gào thét nhảy múa trên màng nhĩ, Ngôn Dương càng lúc càng hưng phấn, từng vết máu thịt đầm đìa, một phần bị gen giết chóc thôi thúc, phần khác bị uất hận và hung hãn kìm nén, được trút hoàn toàn trên kẻ biết chuyện vô tội.
Tiếng gào thét đã biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở của một mình anh.
Ngài Noyce đã được an nghỉ vĩnh viễn.
“Lần này cậu quá đáng quá rồi.”
Có người đang nói với Ngôn Dương.
Ngôn Dương ngẩng đầu, nhìn về phía cậu thiếu niên đang dựa vào tường, người này mặt vô cảm, khuôn mặt giống y hệt Ngôn Dương, có điều dáng vẻ lạnh nhạt đó và biểu cảm nghiêng về điên loạn của Ngôn Dương lúc này tạo thành sự tương phản mãnh liệt.
“Càng ngày tôi càng mất kiểm soát,” Ngôn Dương chùi sạch lưỡi kiếm bằng áo khoác Âu phục đắt tiền của Noyce, “Tôi cũng chẳng muốn kiểm soát nữa.”
“Thế thì cậu không thể nào quay về được nữa đâu.” Người bên tường nói bằng giọng lãnh đạm.
Ngôn Dương cười, “Tôi vốn không quay về được nữa.”
“Thế Du Phùng thì sao?”
Vẻ mặt Ngôn Dương sa sầm, “Đừng nhắc đến Du Phùng với tôi.”
Du Phùng. Ngôn Dương đọc thầm cái tên này trong lòng cả trăm lần, không thốt ra đầu lưỡi, chỉ nhớ đến cái tên này thôi là lòng cậu ta sẽ rục rịch, rục rịch xong rồi lại đột ngột chìm xuống, chìm đến mặt đất, nát tan tành.
Một khi nhớ đến hắn, sẽ cảm giác chẳng thể chịu đựng thêm cuộc đời này một giây nào nữa.
Cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhiệm vụ thành công, máu bắn tung toé lên mặt mình, dường như tội ác nóng hổi ấy mãi mãi không thể gột sạch.
Nỗi thôi thúc sinh lý đơn thuần giằng xé lương tâm của cậu, đến hiện trường toàn cắn xé từng sợi dây thần kinh của cậu như phát điên, cậu nghe thấy được âm thanh những thay đổi li ti này đang phá huỷ mình từ bên trong.
Mỗi lần lưỡi kiếm cắm vào thịt, cậu đều phấn khích không thôi, đau khổ cùng cực.
Ngôn Dương cúi đầu nhìn cái xác nát bấy của Noyce, ruột cuộn trào từ trong bụng ra ngoài. Không kịp đề phòng, một cảm giác quen thuộc dâng lên – cậu buồn nôn.
Dịch dạ dày trào ngược, người đang dựa vào tường quan sát kỹ biểu cảm của Ngôn Dương, “Lần buồn nôn này nhẹ hơn hẳn, không dữ dội như mấy lần trước.”
“Nhưng xác thì càng ngày càng nát, lần sau cậu nên kiềm chế vào, thế này khó dọn lắm.”
Người bạn mới này, chẳng biết gì thay mình, lý trí hết sức, khuyết thiếu tình cảm. Mỗi đêm xin chết, lại kéo cậu về thế giới tồi tệ này.
Ngôn Dương tra kiếm vào vỏ với vẻ mặt u ám, thanh kiếm dài đàn hồi biến hình nhanh chóng, sau khi ánh sáng màu xanh nhạt loé qua, trên cổ tay cậu xuất hiện một chiếc vòng mảnh màu xanh.
Đây là vũ khí lạnh mới nhất được trung tâm nghiên cứu phát minh. Tư Bác hy vọng cậu sẽ thích nó.
Cậu vẫn đang buồn nôn, không biết là vì cái xác chết trong tình trạng thảm khốc, hay là vì mình không ngừng chìm sâu trong vực thẳm.