Cuối cùng cuộc đời của cậu sẽ kết thúc ra sao?
Ngôn Dương đã từng đoán rất nhiều lần.
Cậu bắt đầu nằm mơ liên tục, lặp đi lặp lại, cùng một giấc mơ.
Buổi chiều bên dưới giàn nho, ánh nắng bồng bềnh trên lá nho, mảnh nắng lọt qua kẽ lá, vương trên mái tóc của cậu thiếu niên tóc đen.
Thiếu niên tóc đen ngồi dưới giàn nho, để lại cho cậu một bóng lưng.
Ngôn Dương biết đó là Du Phùng.
Cậu há miệng gọi tên hắn, hết lần này đến lần khác. Bóng lưng chưa bao giờ ngoảnh đầu, chỉ có lá nho đong đưa trong gió.
Mỗi lần đến lúc này, nỗi đau thiêu đốt sẽ ép Ngôn Dương mở mắt ra, trước mặt là trần nhà màu xám, rèm cửa sổ dày che khuất ánh ban mai, để lại màu xám xịt trống rỗng trong căn phòng, cứ như thế giới thật đã che khuất Du Phùng của cậu, hắn chưa kịp ngoái đầu thì cậu đã tỉnh cơn mơ.
Ngay sau đó, màu máu của Lê Nhược và Ngôn Thời khi chết bắt đầu bịt kín mắt cậu, cậu lại trở về ngồi trên cái ghế dính đầy mồ hôi lạnh của mình, sau đó đột ngột xông vào ánh mắt như liếm láp của Tư Bác.
Vô số buổi sáng sớm, hết ngày này đến ngày khác, giống như lễ hiến tế tinh thần trước mỗi lần tỉnh táo.
Ngôn Dương chết đi trong vô số buổi lễ hiến tế, rồi bị thù hận kéo xềnh xệch về thế giới như địa ngục này.
Cậu chẳng biết sao mình lại học được cách giả tạo vờ vịt trước mặt Tư Bác chỉ trong một đêm.
Hoặc bản thân cậu vốn đã có khiếu bẩm sinh.
Cậu vừa vờ vịt trước mặt Tư Bác như trước đây, vừa dốc hết sức tìm hiểu lịch trình của Tư Bác. Buổi tối bẻ khoá chương trình quyền hạn xem hình ảnh thị giác, Ngôn Dương đỏ cả mắt, biết việc này cực kỳ nguy hiểm, cậu như đang ôm một quả bom hẹn giờ, lại cảm thấy cuối cùng mình cũng có kẽ hở để thở.
Cài đặt hình ảnh giả, xáo trộn dòng thời gian, cậu tạo ra một chiều không gian tự do chật hẹp cho mình.
Mạo hiểm do thám và điều tra hết lần này đến lần khác, cuối cùng cậu cũng chắp vá được thế giới thật, nắm được thông tin có lợi cho bản thân.
Cùng lúc đó, thanh kiếm dài của cậu cũng không ngừng, sau khi cậu cướp đoạt tính mạng của người tỉnh táo thứ mười một, “Quạ Đen” biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, trở thành truyền thuyết đô thị làm công dân thành phố Cass nghe mà tái mặt.
Sau này Quạ Đen, như mọi người gọi, tung hoành trong đặc khu Fyca, thành thạo xoá sổ từng điểm ngoại lai, dập tắt hy vọng của từng người thức tỉnh.
Cậu không phụ danh hiệu vinh dự “cỗ máy giết chóc”, mọi nhiệm vụ đều được hoàn thành hoàn hảo và nhanh chóng, dần dần mọi kẻ xoá sổ đều biết đến Quạ Đen.
Nhiệm vụ của cậu chưa bao giờ thất bại, nói cách khác, cậu chưa từng tha cho bất cứ kẻ tỉnh táo nào.Ngôn Dương cảm thấy máu tươi của những người vô tội đó chưa bao giờ khô, bị cậu ủ nẫu, trong mỗi lần vung tay chém kiếm, cậu đã trở nên mặt mày mơ hồ.
Quạ Đen mặt mày mơ hồ giành được lòng tin tưởng tuyệt đối của Tư Bác, không thể ngăn cản trong vũng lầy của tội ác, xương cốt thây vụn chất đống, lúc san phẳng vũng lầy, Ngôn Dương đã mười chín tuổi.
Ba năm nay cậu luôn chờ đợi thời cơ lật đổ tất thảy, nhưng thời cơ chưa xuất hiện, cậu đã gặp phải trò đùa độc ác nhất của số phận.
Đó là một buổi sáng bình thường, cậu mở cánh cửa phòng thí nghiệm…
Nhiệm vụ hôm nay của cậu là giải phẫu hai điểm ngoại lai, cung cấp tài liệu mới để nghiên cứu. Nhiệm vụ nhạt nhẽo.
Cậu mở hòm đựng điểm ngoại lai, giây phút nhìn rõ bên trong, đầu cậu như biển thét sóng gầm.
Đó là hai khuôn mặt từng được ánh trăng ưu ái.
Dường như cậu đã trở về thành phố Fyl trong chớp mắt, trở về quá khứ khi mà chưa việc gì kịp xảy ra, tranh giành bóng rổ với Du Phùng năm tuổi, ngửi thấy mùi thơm của bánh quy việt quất mà Lê Nhược nướng, Lê Nhược và Ngôn Thời sẽ trò chuyện với hai người khác dưới bóng cây cho tới hoàng hôn.
Đó là bạn thân của Lê Nhược và Ngôn Thời, bố mẹ của Du Phùng.
Có phải tất cả mọi việc đã nằm trong định mệnh ngay từ ban đầu?
Ngôn Dương từng ngẫm nghĩ câu hỏi này vô số lần.
Cậu giống Du Phùng đến thế, mọi chân tướng đằng sau quỷ quyệt kỳ lạ có sức cám dỗ khổng lồ đối với họ.
Ham muốn khám phá cắm rễ trong xương tuỷ ấy, có một phần là di truyền từ bố mẹ cậu, hơn nữa là lòng kiêu ngạo mà hai người vun đắp cho nhau từ bé, mặc cho lòng hiếu kỳ của tôi và ham muốn khám phá của bạn quấn quýt phát triển, như gốc tử đằng trong vườn hoa, mọc xoắn vào nhau cho đến khi hoa tử đằng nở rộ đầy giàn.
Nhưng khăng khăng chân tướng mà họ ám ảnh tình cờ lại là công tắc chí mạng.
Dù cho Lê Nhược và Ngôn Thời không chạm vào giới hạn của thế giới này, rồi sẽ có ngày cậu cũng bị đưa tới chỗ Tư Bác.
Bố mẹ của họ giống nhau đến vậy. Họ giống nhau đến vậy.
Nếu không thay đổi gì đó, rồi sẽ có một ngày, Du Phùng cũng sẽ xuất hiện trong vũng lầy vĩnh hằng của pháp trường này.
Hai cái hòm đều đã mở, Ngôn Dương nhìn người trong đó bị tiêm thuốc thả lỏng cơ bắp, người bên trong cũng nhìn cậu.
Giây phút nhìn thấy Ngôn Dương, mắt họ bừng sáng, “A Dương… quả nhiên cháu vẫn còn sống…”
Giọng nói yếu ớt, nhưng Ngôn Dương nghe rất rõ, giọng thều thào đó vẫn tiếp tục, “Bố mẹ cháu đâu?”
Ngôn Dương im bặt.
Nhiệm vụ Tư Bác giao cho cậu là giải phẫu hai người này.
Lúc này, Ngôn Dương mới phát hiện ra trong tuyệt vọng rằng địa ngục có một nghìn tầng, mà cậu chỉ đang ở tầng mười mà thôi, sau này cậu sẽ phải rơi xuống nơi sâu hơn nữa.
Cậu cụp mắt nhìn người phụ nữ mặc cho người ta mổ xẻ trong hòm, ngón tay từ từ ấn lên huyệt thái dương của bà.
“Sau đó thì sao?”
Trước khi cậu bị bắt đi xử lý, trong phòng không bật đèn, người bạn mới dựa vào bậu cửa sổ, trên khuôn mặt ngược ánh sáng không có biểu cảm gì.
“Sau đó tôi thả họ đi, nhưng xoá trí nhớ của họ.”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Bảy giờ sáng nay.”
“Cậu làm thế khác gì gián tiếp tự sát?”
Ngôn Dương im lặng hồi lâu, rồi nói, “Tư Bác sẽ không dễ dàng giết tôi.”
“Nhưng chắc chắn cậu sẽ phải trả giá.”
Cậu biết, tất nhiên là cậu biết. Nhưng có những chuyện không có lựa chọn nào khác.
Có lẽ thời cơ cậu chờ đợi sẽ không đến, giây phút thả bố mẹ Du Phùng đi, cậu đã biết kế hoạch phải tiến hành trước thời hạn.
“Lần ấy tôi đến trang viên Bình Minh với Tư Bác, một nơi đẹp như thế thì ra không phải là hiệu ứng của hình chiếu ba chiều.”
“Nó được dùng là nơi tiếp đón cấp trên đến đặc khu Fyca thị sát, được trùng tu đặc biệt, hơn nữa có cấp bảo mật tối cao.”
“Không ai vào được à?”
“Có một người vào được.” Ngôn Dương nói.
“Tư Bác.”
Thốt ra một cái tên, giống như hiệu lệnh im lặng của một chiến dịch tự sát.
“Cậu muốn đặt tên không?” Ngôn Dương hỏi đột ngột.
“Không.”
“…”
Người bạn mới nhìn dáng vẻ hơi lúng túng của Ngôn Dương, lần đầu tiên cảm thấy mình đã có cảm xúc vui vẻ, “Có tên đồng nghĩa với việc tôi đã trở thành một cá thể độc lập.”
“Nhưng tôi không phải thế, tôi chỉ là một nhân cách khiếm khuyết bị ép tách ra khi cậu cầu cứu mà thôi.”
Ngôn Dương im bặt, nhìn bản thân trong im lặng vô tận, điều gì đã chống đỡ cậu đi tới hiện tại?
Là ham muốn phá huỷ, là dư ảnh giấc mơ trên võng mạc mắt khi mơ về, là một giọng nói khác trong cơ thể này.
Giọng nói đó đọc được suy nghĩ của cậu, “Tôi biết cậu nghĩ thế nào, trang viên Bình Minh đó, cậu quyết định rồi à?”
Ngôn Dương: “Phải.”
“Lê Chỉ.”
“Gì cơ?”
“Thế thì tôi sẽ tên là Lê Chỉ.”
Người bạn mới rời khỏi bậu cửa sổ, đi tới, ngồi sánh vai với Ngôn Dương trên giường, “Cậu sẽ chết ở trang viên Bình Minh, “sinh mạng chấm dứt ở bình minh”, đủ nên thơ chưa?”
Lê: bình minh, Chỉ: chấm dứt.
Ngôn Dương dở khóc dở cười, “Coi như miễn cưỡng ghép chữ.”
Cậu bổ sung một câu, “Tôi chết thì cậu cũng sẽ không tồn tại nữa.”
“Thế thì cái tên này càng phù hợp.” Lê Chỉ nói.