Children of the Holy Emperor

aslan ở dãy núi phía tây (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào lúc Aslan cùng Bart trở về đến khu đất trống trong làng thì mặt trời đã khuất dạng. Bóng tối đã sà xuống trên đỉnh núi.

“Ta sẽ đi hái dược liệu từ sáng ngày mai. Vì cần mang thành quả đủ tốt về cho Jerome xem, nên anh nhớ chuẩn bị để lên núi từ sớm đấy nhé.”

Bart đang dõi mắt nhìn lên đỉnh núi với vẻ mặt đăm chiêu.

“Về nghỉ ngơi thôi nhỉ? Trước khi tìm được chỗ để ở thì cứ trú tạm trong lán của tôi đi.”

Đang toan quay bước trở về thì Aslan chợt nhìn thấy bóng dáng ai đó tiến đến gần.

Đó là một người phụ nữ gầy gò, bước đi lảo đảo không vững. Quang cảnh nhập nhoạng tối khiến người ta khó có thể trông thấy rõ khuôn mặt của cô, nhưng nhìn vào cánh tay trái bị bẻ quặt đi ấy, Aslan đã nhận ra người phụ nữ nọ là ai.

Martha, vợ của Jerome. Người vợ đáng thương ngày nào cũng bị Jerome đánh đập.

Nhìn gần, khuôn mặt cô mang những đường nét thanh thoát đủ cho ta thấy rõ thời trẻ cô hẳn phải là một đại mỹ nhân, nhưng nhan sắc ấy giờ đây đã bị cuộc sống khốn khó ở ngôi làng đốt nương canh tác cùng sự bạo hành của Jerome bào mòn, khiến cô trông già hẳn đi so với tuổi thật.

Martha có đôi quầng thâm dưới mắt kèm vẻ mặt kém sắc làm cô trông như một người đã bị bệnh lâu ngày.

Bằng một giọng nói run run yếu ớt, cô hỏi Aslan.

“Này Aslan. Cậu có thấy Kaien đâu không?”

“À, dạ không. Xin lỗi cô Martha. Cháu không gặp cậu ấy.”

“Thằng bé đi với Jerome. Lúc sáng tới nhà tôi, cậu có nghe ngóng được gì không?”

Aslan nghĩ cậu biết lý do cô lo lắng. Có lẽ cô sợ rằng Jerome lại lôi Kaien đi đâu đó mà đánh rồi.

Aslan chẳng hề bận tâm cái tên lỏi Kaien sẽ gặp chuyện gì, nhưng cậu thấy cảm thương cho Martha, là người mẹ đang lo lắng cho con trai. Thấy cậu lắc đầu ra chiều khó xử, cô cắn môi như chực rơi nước mắt rồi liêu xiêu rời đi.

Trong một khắc, Aslan không sao rời mắt được khỏi cô. Cậu tặc lưỡi lẩm bẩm.

“Thật là đáng thương. Nghe nói cô ấy đã bị Jerome bắt đi từ khi còn trẻ rồi phải sống cùng với hắn, cả đời bị hắn đánh đập. Mỗi lần hắn trợn mắt lên là y như rằng lại có chuyện. Tôi nghĩ cô ấy không thể rời khỏi đây là vì con trai, nhưng mà đứa con trai ấy thực sự là…”

Nhưng Bart chỉ nhìn chằm chằm một lúc vào bóng dáng Martha đang dần khuất dạng về phía lối mòn, rồi thốt ra một câu khó hiểu.

“Người phụ nữ đó không lo lắng cho con trai đâu.”

“…?”

“Cậu cũng đang gặp nguy hiểm đấy, Aslan.”

Bart đưa mắt nhìn cậu, rồi bất chợt hỏi một câu.

“Cậu đã từng gây thù chuốc oán với đứa trẻ tên Kaien đó bao giờ chưa?”

“…Hả?”

Aslan chớp mắt.

Thù oán? Ai mà tên đó chẳng ghét nhỉ?

Nghĩ lại thì, hình như cậu ta luôn trừng mắt nhìn Aslan với vẻ mặt vô cùng hung tợn mỗi lần cậu đi ngang qua.

“Tôi cũng không biết nữa? Sao bỗng dưng anh lại hỏi thế…”

Vừa ngây ngốc hỏi lại thì một cảm giác lạnh sống lưng chợt ập đến khiến Aslan phải ngậm miệng. Trong bóng tối, đôi mắt của Bart như đang tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ. Đôi đồng tử mà cậu vẫn tưởng là màu xám trong, giờ đây đang ánh lên một màu bạc kim quỷ dị.

“Nếu kiểu gì cũng phải lên núi vào sáng ngày mai, thì chí ít cậu cũng nên cẩn thận, tới một nơi mà bình thường cậu không hay lui tới đi.”

“…”

Anh chỉ mới đến làng này thôi, dựa vào đâu mà dám nói ra câu ấy? Cậu không cảm thấy muốn vặn lại như vậy chút nào.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Một cảm giác rùng rợn tựa hồ đang đứng trước một người có thể nhìn thấu Aslan từ trong ra ngoài. Trái tim cậu trầm xuống như vừa nhận lấy một mệnh lệnh không thể chối từ.

Thế rồi, cậu bé chỉ đành nuốt khan và gật đầu.

***

Sáng ngày hôm sau, hai người thức dậy vào lúc bình minh và khởi hành lên núi.

Vì cảm thấy hơi lo lắng về những gì Bart nói hôm qua nên Aslan quyết định đi về phía khu vực mà bình thường cậu không lui tới ở mãi phía xa cánh đồng bỏ hoang.

Khi đang dẫn Bart đi qua bãi đất trống của làng, tiến vào lối mòn dẫn ra cánh đồng, thì cậu bỗng cảm nhận được những ánh mắt không như thường lệ đang nhìn chằm chằm vào họ.

“...?”

Khi Aslan bối rối nhìn lại, những người đang nhìn họ đều quay đầu đi, giả vờ như không để ý và tiếp tục ai làm việc nấy. Phần đa đó đều là thành viên của đội cướp đã theo Jerome từ Rohan tới đây.

‘Chuyện gì vậy?’

Mặc dù vẫn bán tín bán nghi nhưng vì những kẻ đó không nói gì cả mà chỉ nhìn thôi nên cậu đành phải bỏ qua.

Aslan vội vã bước đi, cố hết sức tảng lờ cái cảm giác khó chịu trong lòng. Cậu phải nhanh chân hơn một chút thì mới có thể tới địa điểm mới và mang đủ dược liệu về được.

Leo lên con đường núi không quen thuộc, Aslan cảm thấy có chút lo lắng. Có thêm một người đồng bạn mới đi làm việc cùng cậu, nhưng lỡ dược liệu mang về lại ít hơn bình thường thì liệu Jerome có đánh Bart tới chết không?

Nhưng hóa ra, ấy chỉ là lo lắng không cần thiết.

Bart tìm thấy dược liệu nhạy như ma vậy. Lạ thay, cứ mỗi lần anh đứng ngây người nhìn về một phía, thì y như rằng ở khu vực gần đó lại có dược liệu quý.

Chẳng có lẽ, anh sở hữu một chiếc mũi thính có thể ngửi được mùi dược liệu? Như chó săn chăng?

Nhờ vậy mà trong ngơ ngơ ngác ngác, Aslan đã sắp bới được hết ngọn núi lên rồi.

Vấn đề nằm ở chỗ Bart không giúp được nhiều khi hái dược liệu. Bởi hễ anh thử đưa tay lại gần khóm cây thuốc, thì đôi gông nặng trịch và sợi dây xích sẽ nghiền nát mọi dược liệu ở quanh đó.

Thứ bị phá hủy không chỉ có cây thuốc. Mỗi lần Bart hơi di chuyển đôi tay dù chỉ một xíu thì chiếc gông dày sẽ để lại những vết xước sâu trên làn da anh. Aslan nhất thời tặc lưỡi khi nhìn vào đôi cổ tay đầy những vết xước và vết bầm.

“Để tôi hái dược liệu cho, anh ngồi yên đó đi.”

Nghe cậu nói, Bart rầu rầu ngồi xổm xuống một góc dưới bóng cây. Trông cái người không chớp mắt lấy một cái khi chứng kiến Jerome đánh ai đó đến chết ngay trước mặt, hay khi cây búa vung suýt trúng tay mình, lại tỏ ra nản lòng và rầu rĩ tới vậy, cậu thấy cũng có chút buồn cười.

Có điều, sao cổ tay anh ta trước đó lại mịn thín như vậy được nhỉ?

May mắn thay, vì không còn phải mất nhiều thời gian đi tìm dược liệu, nên chỉ mình Aslan hái chắc là cũng đủ rồi.

Cảm thấy lòng có chút thư thái, Aslan vừa chăm chỉ di chuyển đôi tay vừa nói với Bart.

“Bart, anh nói trước kia mình đã từng nghiên cứu về bệnh dịch đúng không? Anh cũng có theo trường phái nào đó sao?”

Dược sĩ tên Simone mà cậu biết từng kể cho cậu rằng, trong số các dược sư, thi thoảng có những người có hứng thú tìm hiểu bệnh dịch và tụ họp lại với nhau thành một hiệp hội để làm những hoạt động liên quan.

Trong hiệp hội bệnh dịch có vài trường phái chính thống mang tư tưởng khác nhau. Trường phái cấp tiến nhất trong số đó đã dính vào một vụ tranh cãi dị giáo vài năm trước và bị xử tử sạch.

Đó là Hiệp hội bệnh dịch Quỷ. Aslan đoán rằng Bart cũng có dính dáng tới trường phái cấp tiến ấy rồi bị đóng dấu sắt nung.

“Anh cũng là thành viên của Hiệp hội Bệnh dịch Quỷ sao?”

“Không phải Hiệp hội Bệnh dịch Quỷ, mà tên chính thức của nó là Hiệp hội Bệnh dịch Kshantra.”

Bart thờ ơ đáp. Anh đang tựa cằm lên đầu gối và lơ đãng nhìn đăm đăm về một phía. Dáng vẻ mất tập trung của anh trông giống như đang suy tư hơn là nhìn cụ thể vào thứ gì.

“Mặc dù Hiệp hội Kshantra thường bị đồn đoán là dị giáo, nhưng nếu đào mọi ghi chép nghiên cứu về dịch bệnh lên thì không một hiệp hội nào tránh khỏi bị thanh trừng đâu. Nguyên nhân cốt yếu khiến họ sụp đổ, thực ra là lục đục nội bộ.”

Theo lời anh, bằng chứng quyết định bị trình lên xét xử là tài liệu nghiên cứu trong nội bộ hiệp hội.

Vì đây là hiệp hội cấp tiến nhất nên chuyện các thành viên trong hội xung đột nảy lửa với nhau cũng thường xuyên xảy ra. Cuối cùng, có hai thành viên đã căm ghét nhau tới mức gần như cừu hận và đi trình báo lẫn nhau.

Cái cốt truyện ngu ngốc gì thế này?

“Hiệp hội này đã để lại rất nhiều thành tựu, nhưng kết cục, mọi ghi chép có giá trị đều đã bị đốt sạch rồi. Thật đáng tiếc.”

Mặc dù tỏ ra có phần tiếc nuối, nhưng trông anh như không phải là thành viên của hiệp hội kia vậy.

“Sau biến cố ấy, hầu hết mọi hiệp hội bệnh dịch đều đã quy ẩn dưới lòng đất. Có lẽ sẽ còn phải mất một thời gian dài nữa để họ quang minh chính đại trở lại.”

“Ừm, ra vậy.”

Sau đó, họ nói với nhau nhiều chuyện nữa, chủ yếu là về dược liệu mà họ đang hái. Và đúng như Jerome đã dự liệu, Bart là một dược sư sở hữu năng lực tương đối hữu dụng.

Aslan đã được Simone dạy dỗ bài bản một thời gian dài, nhưng đến cả cậu cũng phải thừa nhận rằng kiến thức mà mình sở hữu không thể nào so sánh được với Bart. Trong đầu anh chứa cả một kho tàng tri thức khổng lồ về dược liệu.

“Dược sư đầu tiên truyền thụ kiến thức cho ta cũng có thể coi là người thuộc trường phái chính thống. Ông ấy đã dành cả đời để khám phá dược tính và phương pháp trồng các loại dược liệu.”

Bart bình bình giải thích.

“Còn dược sư dạy cậu, có vẻ như đã học ở Trường phái Adelheit. Đây là trường phái dùng dược tính để trị thẳng triệu chứng bệnh thay vì nghiên cứu tri thức về các loại dược liệu.”

Đây cũng là một trường phái lớn đã trở thành trào lưu của các dược sư trẻ trong hoàng đô. Có vẻ như Simone là một dược sư xuất chúng hơn Aslan tưởng.

Chuyện này nối tiếp chuyện kia, rồi không biết làm sao, hai người họ đã nói tới quá khứ của Aslan.

Bart chăm chú lắng nghe Aslan lan man kể. Anh đặc biệt hứng thú với chuyện về cái bẫy bắt hươu thường được cậu sử dụng ở Rohan, rồi thậm chí còn thốt lên một tiếng cảm thán nhỏ khi nghe về chuyện cậu học lỏm luyện thức aura cơ bản và tự mình cảm nhận được aura nữa.

Thế rồi, khi Aslan đang huyên thuyên về tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ngày cậu phải chạy trốn khỏi lực lượng chinh phạt ở Rohan.

“Aslan.”

Thì Bart bỗng ngắt lời và gọi tên cậu.

“Chúng ta phải quay về làng ngay.”

Hả? Nhưng vẫn còn chưa hái đủ dược liệu mà.

Mặt trời ban trưa còn chưa lên đến đỉnh đầu nữa. Nhưng vì khuôn mặt Bart vừa đứng dậy và nhìn về phía ngôi làng trông quá đỗi nghiêm túc, nên Aslan cũng vội vàng vơ lấy dược liệu cùng dụng cụ rồi đứng dậy.

Thỉnh thoảng, trong những lời Bart nghiêm túc nói có một sức mạnh không thể nào cưỡng lại.

Hơn nữa, vì vừa mải mê trò chuyện vừa không ngừng di chuyển đôi tay nên Aslan đã hái được nhiều hơn cậu tưởng.

Khi họ vội vã đi về đến bãi đất trống trong làng, có kha khá người đã tụ tập lại ở đây mà xì xào bàn tán với nhau.

Đám người đứng thành một vòng tròn xung quanh thứ gì đó mà thì thầm. Khi Aslan tiến lại, họ cau mày trừng mắt nhìn cậu.

“Aslan.”

Jerome đang đứng ở trung tâm bãi đất trống gọi tên cậu.

“Về sớm hơn thường ngày đấy. Hôm nay cậu có tới gần thác nước không?”

Aslan nuốt nước bọt. Thác nước ở phía tây ngôi làng là nơi cậu thường tới hái lá tằm. Cậu có đặt vài cái bẫy nhỏ trong khu vực đó, nên đáng lẽ đó là nơi cậu phải ghé qua ít nhất một lần hôm nay.

“Vì còn phải đi kiểm tra mấy cái bẫy đặt ở gần thác nước nên tôi mới về sớm. Hôm nay tôi đi quanh mạn cánh đồng phía bắc cơ.”

“Ta hiểu rồi.”

Jerome đáp một câu chiếu lệ rồi nhìn quanh, vài tên gần hắn gật đầu. Trong số chúng, Aslan nhận ra có những kẻ đã xét nét hai người họ khi cậu lên núi vào sáng nay.

‘Thế này… là sao?’

Một linh cảm đáng ngại dâng lên trong lòng cậu.

Jerome nhìn lướt qua khuôn mặt Aslan tựa hồ dò xét, rồi tức thì quay đi và hạ lệnh cho vài tên trong bãi đất.

“Lùng sục mọi ngóc ngách quanh thác nước, tìm manh mối của tên gián điệp. Báo cáo ngay cho ta mọi kẻ có hành vi đáng ngờ ngày hôm nay.”

“Rõ!”

“Rõ thưa sếp!”

Khi mọi người trong bãi đất kéo nhau đi gần hết, Aslan mới có thể nhìn ra họ đang xì xầm bàn tán về thứ gì.

Là một xác chết. Của một thành viên vốn rất tích cực trong đội phục kích của Jerome.

Tên hắn là Conrad, phải không nhỉ? Cậu còn nhớ, mới hôm qua thôi, hắn còn uống tới say khướt và bỗ bã khoe sắp tới sẽ đi cướp thương đoàn Asein hay lui tới đây.

Hắn đã chết, với đôi mắt còn mở trừng trừng và con dao cắm vào sau gáy. Mắt cá chân bị bẻ gãy và vặn về một hướng kỳ quái, móng tay đều đã bị rút hết như vừa trải qua một hồi tra tấn.

Gián điệp. Jerome vừa nói rằng có gián điệp.

Cơ thể cậu chợt run lên như vừa bị dội một gáo nước lạnh vào sống lưng. Khi cậu còn đứng chôn chân trong bãi đất mà cố hết sức hồi thần lại, thì Kaien, đứa con trai của Jerome vẫn còn chưa đi và khập khiễng bước đến gần Aslan. Đôi mắt vốn đã hung tợn của cậu ta, lúc này đây đang rực sáng khác thường.

Khực, khực. Cuối cùng, Kaien đã đến ngay bên cạnh Aslan. Cậu ta mỉm cười méo xệch rồi thì thầm vào tai cậu.

“...Mày cũng nhanh trí ra phết đấy, thằng nhãi.”

Truyện Chữ Hay