Người tù nhân ngoan ngoãn để cho Aslan dắt ra ngoài. Vì không phản kháng chút nào nên trông anh ta lại càng đáng nghi, như thể đang định đi theo cậu để tìm thời cơ trốn thoát sau vậy.
Aslan liếc nhìn anh ta, nhưng khuôn mặt ấy vẫn vô cảm đến khó dò. Không có lấy một chút dấu hiệu của sự nhẹ nhõm sau khi thoát chết hay lo lắng tương lai mình sẽ bị đối xử ra sao. Có lẽ sau khi phải trải qua cuộc xét xử dị giáo khét tiếng đó, đầu óc anh ta có hơi không bình thường rồi.
“Này. Anh vừa mới thoát chết đấy, biết không? Có mấy khi Jerome để cho người lạ vào đây đâu. Nhìn vậy thôi, nhưng hắn rất đa nghi đấy.”
Tù nhân liếc nhìn cậu rồi đáp.
“Ừ, cảm ơn.”
Có vẻ như anh biết Aslan đã chấp nhận chịu phiền phức vì mình.
Nhưng khoan, cái ngữ điệu suồng sã tự nhiên ấy là sao?
“Thôi bỏ đi, anh cũng đã thoát nạn rồi, nên miễn là nghe theo lời tôi nói thì sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ bị giết đâu. Đã gặp mặt rồi thì phải giới thiệu bản thân đã chứ nhỉ. Tên tôi là Aslan.”
“Ta là Na……”
Na?
“Bart.”
Đó là tên giả.
Cách, cách. Mỗi bước anh đi, lại có tiếng kim loại leng keng vang lên.
Trên cả hai tay người tù mang đôi gông dày, nối với nhau bằng một sợi dây xích khá ngắn. Có vẻ như hai chiếc gông khiến anh rất khó cử động.
“Tôi nghĩ hai ta nên xử lý cái này đã rồi mới làm việc được…”
Sau khi ngẫm nghĩ một lát xem có nên thả anh ta ra hay không, Aslan lắc đầu. Chạy trốn khỏi đây thì có ích gì cho anh ta? Một phạm nhân đã bị đóng dấu tà giáo thì đi đến đâu trên lục địa này cũng không có chỗ dung thân.
Nơi họ đến là một tiệm rèn ở một góc của ngôi làng đốt nương canh tác. Gọi nó là tiệm rèn thì có vẻ như không đúng lắm, vì chỉ có một lò nung nhỏ cùng một cái đe đã hơi nát ở trong góc tiệm mà thôi.
“Ta không tháo được nó ra.”
Già Max đang nằm lê lết trong tiệm sau khi uống rượu từ tận sáng. Ông vừa nói vừa dụi dụi cái mũi đỏ ửng.
“Đôi gông ấy không dễ tháo ra đâu. Người ta đã nung nóng hai thanh kim loại và hàn chúng lại với nhau rồi.”
Đoạn, ông nhìn vào đôi cổ tay nhẵn nhụi của người tù và lắc đầu.
“Mang lên hai cái gông như thế mà còn không bị thương chút nào. Quả là ly kỳ.”
Aslan cau mày. Dẫn theo một người bị cùm hai tay đi lang thang trong dãy núi phía tây có tiếng hiểm trở? Giết người chắc?
“Không có cách nào ạ? Hai người chúng cháu phải đi hái thảo dược trong núi từ sáng mai rồi.”
“Chà, có thể thử đưa vào trong lò nung rồi đập cho ra…”
Già Max nhún vai, rồi nhấc chai rượu lên.
“Nhưng làm xong rồi thì bàn tay với cổ tay cậu ta có còn đó không thì ai biết?”
Đúng. Sẽ rất phiền nếu như đôi tay cần phải dùng để làm việc cùng cậu lại biến mất khi cố làm cho nó có ích.
Trong lúc Aslan đang nghĩ biện pháp khác thì tù nhân tên Bart chỉ bần thần nhìn vào cổ tay mình như thấy có cái gì mới mẻ lắm.
“Họ vậy mà dám làm trò này…”
Dù là người mang đôi gông đó trên tay, nhưng anh ta hành xử như thể đến lúc này mới nhìn đến nó vậy.
Có vẻ như đầu óc anh ta không được ổn cho lắm thật. Nghĩ đến việc từ giờ trở đi phải mang theo người này đi khắp nơi như cục tạ, Aslan cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Trước mắt, già Max và Aslan nhất trí ít nhất sẽ phá đi sợi xích nối liền hai chiếc gông. Rất nhanh, già đã cầm một cây búa nặng từ trong góc tiệm rèn ra, đặt một cái đục lên sợi xích, và bắt đầu gõ.
Coong, coong, coong.
Tuy nhiên, để cho một người đã say bí tỉ làm việc thì có vẻ không đáng tin cho lắm. Sau vài lần già Max sơ sẩy, suýt chút nữa thì nghiền nát tay của anh tù nhân, Aslan không thể nhìn nổi nữa nên phải lấy đi cây búa khỏi tay già.
Thà mình tự làm còn hơn đứng nhìn trong nơm nớp lo sợ.
Bart vừa lặng lẽ quan sát những gì họ đang làm với khuôn mặt bình tĩnh, vừa ngoan ngoãn đặt tay lên chiếc đe. Trông anh như không sợ một chút nào.
Aslan cầm cây búa trên tay và tập trung nhắm vào sợi dây xích. Nhìn vào độ bền của nó thì có vẻ như gõ vài nhát chưa thể nào đứt được, nên cậu sẽ dùng aura để dứt điểm càng nhanh càng tốt dù rằng vẫn chưa thành thạo cho lắm.
Tuy chưa từng được dạy dỗ hẳn hoi và cũng chưa bắt đầu huấn luyện bài bản, nhưng khi tập trung, cậu vẫn có thể tạm thời đưa aura tích trong lõi tới tay và vũ khí. Vì cậu tự mình ngộ ra kỹ năng này, nên cũng có thể coi như là khá tài năng.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra và vung cánh tay hết tốc lực.
Keng. Một âm thanh hoàn toàn khác với của già Max vang lên trong tiệm rèn.
Keng, keng.
Sau khi vung búa thêm hai lần như vậy, một mắt xích đã vỡ ra, vang lên tiếng ‘cách’ giòn tan.
Whoa. Già Max đang tu vài ngụm rượu trong lúc đó, nuốt ực một miếng rồi cảm thán.
“Nhóc dùng cái đó?”
Aslan gật đầu. Vì thường phải sửa vũ khí bị hỏng sau khi cậu truyền aura vào, nên già Max đã biết về kỹ năng của cậu.
Và bất ngờ là già Max không phải là người duy nhất nhận ra.
“Không ngờ lại gặp một người dùng aura ở nơi như này.”
Bart đứng dậy, xoay xoay cổ tay một lần rồi nói với Aslan. Lần đầu tiên, anh đã trực tiếp nhìn vào mắt cậu. Vừa bâng quơ nghĩ rằng đôi mắt ấy thật lạnh lùng đến lạ, Aslan vừa hơi ngượng ngùng đáp.
“Cũng chưa đến mức được gọi là người dùng aura đâu.”
“Mới thấy nhóc ấy gõ vài lần mà cậu đã biết rồi sao?”
Nghe già Max kinh ngạc hỏi, Bart chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Tuyệt thật. Thỉnh thoảng thằng nhóc có dùng tới chiêu đó, nhưng cậu là người đầu tiên trong làng nhận ra nó làm gì đấy.”
Nói rồi, ông thì thầm với Aslan.
“Cậu bạn này trước kia làm nghề gì vậy?”
“Anh ta tự nhận là một dược sĩ, từng là một thần quan và cũng là tông đồ tà giáo.”
Đến lúc này, già Max mới nhận thấy dấu vết đóng trên gáy Bart. Ông tặc lưỡi.
“Đây là sự trừng phạt của thần đó sao? Phần đời còn lại của cậu sẽ không dễ dàng gì rồi.”
Ông vỗ lưng Bart như an ủi anh, rồi lắc bình rượu trên tay và lủi vào trong tiệm rèn.
Sau đó, hai người họ đi quanh trong ngôi làng đốt nương canh tác. Lúc này đã quá muộn để đi làm việc khác, và Bart nên được làm quen với cấu trúc ngôi làng này để từ nay về sau còn dễ bề sống chung.
Anh cũng cần phần nào nhận mặt dân trong làng nữa. Bởi vì là nơi đây là cái ổ của đám cướp hung hãn, nên phải tránh cho Bart khỏi không may đi lang thang trong làng một mình và bị đâm vì nhìn có vẻ khả nghi.
Dân làng đang túm năm tụm ba chè chén với nhau, vừa chơi ném dao vừa bàn chuyện sôi nổi. Vài người còn huênh hoang khoe sắp tới sẽ đi cướp thương đoàn Asein thường hay lui tới.
Thấy Bart đi ngang qua, họ trừng mắt như muốn sinh sự, nhưng khi nhìn thấy có Aslan đi bên cạnh anh, họ nhanh chóng mất hứng rồi quay đầu đi. Họ biết rất rõ rằng ông trùm Jerome coi trọng kỹ năng của cậu thanh niên này.
“Anh thấy vách đá phía bên kia chứ? Đó là rìa của ngôi làng này.”
Vì đã phải sống một mình kể từ ngày rời Rohan nên Aslan đã nghĩ giải thích cho người khác sẽ khá phiền, nhưng không hiểu sao, cậu lại thấy có chút phấn khích.
Có lẽ cũng bởi Bart là một người dễ trò chuyện hơn cậu tưởng. Dù không thể hiện ra phản ứng quá đặc sắc trước lời Aslan nói, nhưng ở anh vẫn có một bầu không khí khiến cậu cảm thấy như đang được chú tâm lắng nghe.
“Đi dọc theo lối này, anh sẽ thấy một cánh đồng bỏ hoang. Nghe nói hai năm trước người ta vẫn còn canh tác ở đó, nhưng kể từ khi đám Jerome tới đây thì đã thôi hẳn. Tôi đã từng định lấy mảnh đất ấy để trồng trọt, nhưng không tài nào một mình đi đốt cả ngọn núi được. À phải rồi Bart, anh đã làm nông bao giờ chưa?”
Bart lắc đầu.
Cũng đúng. Dù trên người có đôi chỗ ba dính bụi bẩn, nhưng nhìn sơ qua, anh vẫn sở hữu một làn da mịn màng như chưa từng phải tiếp xúc với ánh nắng. Mái tóc của anh cũng lởm chởm lọn ngắn lọn dài, nhưng lạ lùng thay, lại trông rất suôn mượt như luôn được chăm sóc kỹ lưỡng.
Ở anh toát ra một phong thái đĩnh đạc mà chiếc áo choàng rách rưới kia cũng không tài nào che đi hết. Aslan đoán rằng Bart có thể là một thần quan có địa vị rất cao trước khi bị phán tội.
“Cậu muốn thử làm nông ư?”
Phải, còn cả điểm này nữa. Mặc dù thoạt nhìn không lớn tuổi đến thế, nhưng cách nói chuyện của anh vẫn nặng nề vô cùng.
Aslan nhún vai đáp.
“Ừm, cũng không hẳn. Chỉ là tôi muốn kiếm sống bằng nghề gì đó khác hơn là làm cướp. Thực ra cuộc sống ở đây rất bấp bênh. Bởi vì ngôi làng này cứ lớn dần lên, nên khoảng nghỉ giữa mỗi lần cướp thương đoàn cũng ngày một ngắn. Tới lúc nào đó, lực lượng chinh phạt cũng sẽ tìm đến đây thôi.”
“......”
“Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, tôi vẫn không biết khi ấy mình sẽ phải sống ra sao. Vì cả tuổi thơ tôi gắn liền với băng cướp, nên sống khác đi sẽ như thế nào, tôi hoàn toàn không biết. Khi nhỏ tôi cũng đã thử làm nhiều việc khác, như săn bắt, hái lượm chẳng hạn. Nhưng kết cục, càng học nhiều thì tôi lại càng không cách nào dứt ra khỏi băng cướp được.”
“...Ta hiểu.”
“Thêm nữa, tôi cũng không thích cướp bóc hay giết người. Mọi người trong băng nói, rằng chỉ có chúng tôi bị bóc lột và phải sống như thế này thì thật quá bất công, nên đây chỉ là báo ứng mà thế giới này đáng phải nhận mà thôi. Nhưng thử nghĩ xem, những thương nhân đã chết kia đã bao giờ trực tiếp làm chuyện gì xấu với chúng tôi đâu? Có lẽ vì vậy nên tôi đã thấy cắn rứt. Gustaf vẫn luôn bảo tôi phải sống đúng với lương tâm của mình mà.”
“......”
“À, Gustaf là một thần quan tôi từng quen. Anh ấy bị cuốn vào một cuộc càn quét của lực lượng chinh phạt và đã qua đời rồi.”
Nhớ đến Gustaf, Aslan chợt cảm thấy mũi mình muốn nhăn lại. Cậu dụi dụi sống mũi, rồi nhất thời tự hỏi tại sao mình lại nói những chuyện thế này.
Nhưng khuôn mặt của Bart đang im lặng lắng nghe cậu bỗng nghiêm lại đôi chút.
“Lạ lẫm đến mấy đi chăng nữa thì khi trải nghiệm rồi cậu cũng sẽ thích nghi thôi. Có vẻ như chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, xuống núi luôn thôi nhỉ?”
Hả? Thời gian là sao?
Aslan nghiêng đầu.
“Chà, cũng không phải tôi chưa từng nghĩ tới chuyện ấy, nhưng chừng nào Jerome còn ở đây thì chạy trốn còn khó hơn lên trời. Nói cho anh hay, năm ngoái, có vài người là dân chính gốc ở làng này đã trốn xuống núi. Nhưng anh biết chuyện gì xảy ra với họ không?”
“......”
“Họ đã bị vệ binh ở Flanders bắt được và bị hành hình ngay tại chỗ.”
Đúng. Với những người bình thường, cả đời chỉ biết cày sâu cuốc bẫm mà sống qua ngày, đâu thể dễ dàng biến thành cướp chỉ vì có đám cướp từ bên ngoài vào làng và bảo họ đi làm cướp được. Cuối cùng, có vài người đã phản kháng và dẫn theo gia đình lẻn xuống núi.
Khi biết tin họ trốn đi, Jerome không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn chỉ cười nhạt.
Đâu ai ngờ rằng, ngay khi gần tới làng, những dân làng kia đã bị vệ binh đang chờ sẵn ở đó bắt giữ và bị chặt đầu ngay tại chỗ. Vệ binh đã đưa ra cái cớ rằng họ là những tên tội phạm hung ác, nhưng trong số những người bị xử tử, rõ ràng có những đứa trẻ còn chưa cai sữa mẹ.
Họ còn không có cơ hội thanh minh, chứ đừng nói lấy một giây để kể về đám cướp đang chiếm lấy ngôi làng đốt nương canh tác.
Đó là lý do Aslan đã nghi ngờ. Rằng có người trong lực lượng vệ binh của Flanders đã cấu kết với Jerome. Phải có chỗ dựa nào đó thì hắn mới dám cướp trắng mọi thương đoàn đi ngang qua đây mà không chừa một ai như vậy.
“Có lẽ đời này tôi sẽ không bao giờ thoát được khỏi đây. Nhưng kể từ khi tới làng này, tôi chưa từng trực tiếp tham gia vào đội phục kích. Tôi nghĩ Jerome không thích như vậy, nhưng cũng không sao, hắn còn thiếu nhân thủ đến mức phải mượn tay thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như tôi mà. Tôi khá giỏi đi săn đấy.”
“Vậy sao.”
“Phải, sẽ rất khó để rửa sạch đôi tay đã dính chàm này, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ chết trong tay lực lượng chinh phạt. Nhưng miễn là còn sống, thì tôi vẫn muốn giữ lấy lương tâm trong sạch của mình.”
Ahaha. Mình lại nói chuyện không đâu với người vừa gặp mất rồi.
Bất giác cảm thấy xấu hổ, Aslan gãi đầu và ngước nhìn lên Bart. Và rồi, cậu nhất thời sửng sốt khi thấy người tù nhân bề ngoài lạnh lùng ấy đang khẽ nhếch khóe môi mà nhìn cậu.
Dù thiếu đi hơi ấm, nhưng đó rõ ràng là một nụ cười.
“Tuổi còn nhỏ mà đã có những suy nghĩ đáng khen như vậy rồi.”
Và, bàn tay anh khẽ chạm vào đỉnh đầu Aslan.
Bộp, bộp.
“Ơ…”
Aslan không biết phải nói gì. Cậu có cảm giác mình đang bị đối xử như đứa trẻ con chưa hiểu sự đời, nhưng được khen cũng không đến nỗi tệ.
Hơn hết, đã bao lâu rồi mới lại có một người lớn đối xử với cậu hồn nhiên như với trẻ nhỏ thế này?
Có một cảm giác kỳ lạ chợt trào dâng lên trong lòng cậu. Aslan im lặng để yên cho Bart chạm vào.
Và ngay sau đó, sợi xích treo trên chiếc gông đã đập thẳng vào trán cậu.