Ở phía tây của lục địa, có một dãy núi hiểm trở trải dài từ bắc xuống nam.
Dãy núi dài này bắt đầu từ vùng biên giới giữa Vương quốc Flandor và Công quốc Asein, chạy qua Rohan, càng đi về phía bắc thì càng cao và càng gồ ghề khúc khuỷu, rồi cuối cùng tạo thành ranh giới chắn trước vùng đất quỷ nơi ma tộc sinh sống.
Thuở trước, nó còn được gọi bằng nhiều cái tên như Dãy Đại Bàng Trắng hay Dãy Binh Đao, nhưng giờ đây, mọi người trên lục địa đều chỉ gọi dãy núi lớn này là ‘Dãy núi phía tây.”
Ở đầu dãy núi phía tây, gần biên giới Vương quốc Flandor, có một ngôi làng nhỏ chuyên đốt nương canh tác vừa mới được lập nên từ vài năm về trước. Đó là ngôi làng có quy mô không lớn, được dựng lên bởi vài người Flandor đã mất đi quê hương trong trận chiến với Công quốc Carthago và phải lang bạt tới vùng núi.
Tuy nhiên, do làn sóng người nhập cư từ Rohan nên dân số trong làng đã tăng vọt lên tới gần trăm người. Nghiễm nhiên, tình trạng thiếu đất, thiếu vật tư và lương thực càng lúc càng trở nên trầm trọng hơn.
Không bao lâu sau, ngôi làng đốt nương canh tác nhỏ đã biến thành cái ổ của một đám cướp.
Một trong những nguyên nhân là phần đa những người nhập cư mới đến là một nhóm sơn tặc từng hoành hành ở Rohan và đã bị lực lượng chinh phạt đánh đuổi.
Sau một ngày đi săn không có nhiều thu hoạch, Aslan đang xách vài con thỏ trong bẫy về thì chợt nhìn thấy hôm nay lại có một cỗ xe ngựa lạ đang đỗ ở bãi đất trống trong làng.
‘Nhỏ hơn thường ngày một chút nhỉ……’
Aslan gặng hỏi anh chàng đứng cạnh.
“Lần này họ lại cướp gì về thế?”
“Tôi cũng không rõ lắm. Hình như là một gánh hàng rong từ Asein tới Flandor.”
“Thiệt tình…… Đám bọn họ rốt cuộc muốn gì? Đã là lần thứ mấy trong tháng này rồi? Nhỡ Công tước Asein dấy quân đi chinh phạt thì sao?”
Thấy Aslan cau mày, người nọ nhún vai.
“Thì cũng có sao đâu? Hình như đây cũng không phải thương đoàn lớn gì, vả lại cậu nghĩ Asein để tâm chắc? Nghe bảo mục tiêu lần này khá ngon ăn, còn không có cả người hộ tống.”
Từ những gì cậu nghe ngóng được, có vẻ như đội trinh sát khi đang đi tuần trong núi đã vô tình bắt gặp một nhóm thương nhân bán rong.
Nhóm thương nhân chỉ có một cỗ xe ngựa chở lương thực và ba tù nhân, thêm hai lính đánh thuê cấp thấp. Họ đang lặng lẽ men qua một con đường giao thương cũ mà gần đây rất hiếm khi được các thương đoàn sử dụng.
Ngay lúc đụng mặt với toán cướp, các thương nhân và lính đánh thuê đều đã bỏ xe chạy lấy người.
“Có cả tù nhân á?”
Aslan bối rối hỏi lại.
Sao thương nhân bán rong lại đưa tù nhân qua biên giới?
“Cả ba đều là phạm nhân đã bị phán trọng tội. Carthago thi thoảng cũng hay mua những người như vậy với giá rẻ rồi ném vào mỏ muối đá, bắt họ đào tới chết thì thôi.”
Mỏ muối đá ở Carthago quả thực là chốn địa ngục trần gian. Cứ chết ở đây thì sẽ tốt hơn cho mấy tên đó.
Chàng trai nọ nói thế rồi lắc đầu rời đi.
Đúng như anh ta nói, theo sau những bao tải lương thực, có ba người bị kéo ra khỏi xe ngựa.
Có một người toàn thân đầy những vết bỏng, khuôn mặt đã biến dạng tới không thể nhận ra, còn một người khác thì đã bị khoét rỗng một bên mắt và chặt cụt ngón tay. Nhìn vào dáng vẻ khủng khiếp của họ, Aslan bất giác cau mày.
Người đàn ông cuối cùng bước ra có vẻ bề ngoài tương đối khỏe mạnh, nhưng ở phía sau gáy anh ta, bên trên tấm áo choàng rộng, lại lộ ra một dấu đen. Dù chỉ nhìn vào một phần thôi, người ta cũng có thể nhận ra đó là dấu vết kinh khủng do bị điều tra viên dị giáo tra khảo mà ra.
Dấu vết của tà giáo.
Nói theo một cách nào đó, anh ta là tù nhân đã phải nhận hình phạt nặng nề nhất trong số ba người kia.
Cả ba ngay lập tức bị đưa tới nhà của trùm cướp.
Có lẽ người ta sẽ xác nhận danh tính rồi mới giết họ. Aslan nghĩ vậy rồi quay đi khỏi bãi đất trống của làng.
Aslan là cậu bé mồ côi ở Rohan. Cậu đã phải sống cùng toán cướp Rohan từ khi còn nhỏ mà không biết mặt mũi cha mẹ mình ra sao.
Cậu thậm chí còn không biết chính xác tuổi của mình. Dựa trên những thông tin thu thập được từ mọi người trong nhóm cướp, cậu chỉ có thể ước đoán rằng bản thân không hơn 16 tuổi.
Giữa một toán sơn tặc hung hãn, vô học, Aslan là một cậu bé vô cùng nổi bật. Tính tình cậu bẩm sinh điềm tĩnh, lại vừa thông minh vừa sáng dạ.
Cậu đã học được kha khá ngón đòn mà những thành viên băng cướp sẽ chỉ cho cậu lúc vui. Trong lúc giúp đỡ một người từng là thợ săn, cậu còn học được cả cách đặt bẫy.
Một tên cướp từng là thủ vệ làng nhưng bị hàm oan và phải chạy trốn tới đây đã dạy cho cậu cơ bản về luyện thức aura.
Trong nhóm sơn tặc, thỉnh thoảng sẽ có những người không may chạm trán toán cướp nhưng được tha chết vì có kỹ năng hữu dụng. Như là dược sư Simone hay thần quan cấp thấp Gustaf.
Về cơ bản, họ vẫn đem lòng hận nhóm sơn tặc, nhưng lại tỏ ra khá ưu ái với cậu chàng Aslan trẻ tuổi. Rất nhanh, cậu đã học được cách đọc viết và hái lượm dược liệu từ họ.
Không lâu sau, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng Aslan đã chiếm giữ một vị thế không thể phớt lờ trong nhóm cướp.
Đối với cậu, đó vừa là phước, vừa là họa. Một đứa trẻ côi cút yếu đuối như cậu đáng lý ra sẽ phải chịu bị ức hiếp và bóc lột, nhưng Aslan vẫn có thể tận hưởng một cuộc sống tương đối bình ổn. Song, cơ hội thoát khỏi nhóm cướp và hoàn toàn rửa tay gác kiếm lại càng lúc càng xa tầm với của cậu.
- Mong rằng một ngày nào đó cậu có thể rời khỏi nơi này và sống một cuộc sống tốt hơn.
Đó là những lời Simone và Gustaf từng nói với cậu. Nhưng đến một ngày, Aslan đã phải tự mình từ bỏ hoàn toàn khả năng ấy.
Vào ngày một đội quân chinh phạt toàn diện từ Rohan càn quét qua dãy núi phía tây, Aslan đang đi kiểm tra bẫy thú mà cậu đã đặt và đã may mắn thoát chết trong gang tấc. Nhưng toán cướp mà cậu từng thuộc về đã hoàn toàn bị xóa sổ.
Quân chinh phạt tàn nhẫn đến mức không dung thứ cho bất kỳ kẻ nào, đến cả những người bị ép buộc như Simone và Gustaf cũng mất mạng trong tay họ. Đối với một người từng là thành viên của nhóm cướp và bị treo một mức thưởng nhỏ như Aslan, ở Rohan không còn có một nơi nào cho cậu đặt chân.
Cậu tiếp tục hướng về phía nam dọc theo dãy núi phía tây để tránh quân chinh phạt, và cuối cùng bị đẩy tới vùng biên giới lãnh thổ Flandor.
Trong ngôi làng đốt nương canh tác mà Aslan đang ở, những thành viên khác của nhóm cướp đã chạy trốn trước đó cũng định cư ở đây.
Một tên cũng từng là cướp ở Rohan tên Jerome đã trở thành trưởng làng hiện tại.
Hắn là một trong những tên cướp đã trốn thoát và đem theo phần nhiều đồng bạn chạy về phía nam từ sớm, thành công xây dựng lực lượng của riêng mình.
Ban đầu, Jerome không quá ưa cậu chàng Aslan, nhưng khi phát hiện ra cậu sở hữu rất nhiều tài năng, hắn đã dần dần có thiện cảm với cậu. Tần suất hắn tìm đến Aslan và giao cho cậu nhiều nhiệm vụ bắt đầu tăng lên.
Từ bào chế thuốc giải rượu và những loại dược phẩm đơn giản cho đến phân loại hàng hóa trộm được, đó đều là những nhiệm vụ khó giải quyết nếu không có Aslan. Trong số những nhiệm vụ đó, có cả nhận dạng người dùng aura.
Aslan đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Jerome triệu tới. Không ngoài dự liệu, một lát sau, tay sai của hắn đã đến gọi cậu.
Vào lúc cậu đến căn cứ của Jerome, đã có hai cái xác bị khiêng ra. Đó là tên tù nhân mặt bỏng và gã không có ngón tay mà cậu đã thấy trước đó.
Nhìn vào cảnh tượng khuôn mặt bị nghiền nát đầy thê thảm của họ, Aslan cau mày trong giây lát rồi bước vào lều.
“Hai tên đó đều bị cắt lưỡi rồi. Chỉ được cái nước ồn ào, giữ chúng sống cũng chẳng được tích sự gì.”
Nhìn thấy Aslan, Jerome cau có giải thích chuyện mà cậu còn không thắc mắc. Vì dù sao họ cũng không ở trong tình trạng có thể lao động được, nên cái chết là không thể tránh khỏi.
Jerome là một kẻ tàn ác. Hắn có thể hình vạm vỡ đi đôi với sức lực lớn mạnh, luôn chực vung nắm đấm bất cứ khi nào thấy khó chịu.
Thói quen thượng cẳng chân hạ cẳng tay của Jerome tệ đến mức vợ hắn thì bị đánh cho què một tay, còn con trai thì phải đi cà nhắc do bị hắn quăng khi còn nhỏ.
Có lẽ Jerome là chính người đã nghiền nát khuôn mặt của hai tù nhân trước đó. Ánh mắt Aslan tự nhiên chuyển về người tù nhân thứ ba đang đứng trước mặt Jerome.
Tình trạng của anh tốt hơn cậu dự đoán. Nhìn vào vệt máu ở khóe miệng mà cậu không thấy trước đó, thì có vẻ như anh cũng không thể tránh khỏi việc bị đánh một lần, nhưng ở mức độ này thì thực sự có thể coi như đã được ưu ái.
Jerome chỉ vào tù nhân và nói với Aslan.
“Tên đó tự nhận mình là một dược sư. Hắn vốn là một thần quan, nhưng đã bị khép tội dị giáo và bị xét xử vì nghiên cứu về bệnh dịch.”
Nói cách khác, anh ta là một người khá hữu dụng với ngôi làng đốt nương canh tác này. Khả năng sống sót của tù nhân thứ ba đã tăng lên đáng kể.
“Kiểm tra xem hắn có phải người dùng aura được huấn luyện không.”
Trái ngược với tính tình nóng nảy của hắn, ánh mắt Jerome khi nói ra những lời ấy rất lạnh lùng.
Dù gần đây họ dám cả gan cướp một thương đoàn từ Asein, nhưng Jerome vẫn có sự thận trọng căn bản. Kể cả có là một tù nhân mang dấu tích khủng khiếp đó trên thân, cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng anh ta là một gián điệp được Asein hoặc Flandor gửi đến.
Aslan tiến lại gần tù nhân và cẩn thận dò xét anh. Vóc dáng anh cao lớn, thân hình mảnh khảnh cộng thêm chiếc áo choàng rộng làm anh trông như một thần quan điển hình. Thoạt nhìn thì anh không yếu đuối, nhưng khó có thể nói là một người đã được huấn luyện thể chất bài bản.
Trên hết, dòng chảy aura quanh cơ thể anh gần như đã dừng lại. Đó là đặc điểm của một người cực kỳ yếu về mặt thể chất hoặc bị bệnh, phải nằm liệt giường.
“Anh ta không phải người dùng aura. Aura của anh ta thậm chí còn quá yếu so với một người sống bình thường.”
Jerome gật đầu.
“Chà, đã trải qua xét xử dị giáo mà lại có một cơ thể bình thường mới là lạ, nhỉ?”
Tưởng rằng việc đã xong, Aslan định quay gót đi, nhưng những lời tiếp theo đã ngăn cậu lại.
“Đưa hắn theo cùng cậu, kiểm tra xem kiến thức của hắn có hữu dụng không.”
Ah. Aslan ngập ngừng không đáp một hồi. Có một chuyện cậu không thích cho lắm.
Jerome nói cậu đưa anh ta theo, có nghĩa là Aslan phải chăm sóc cho anh ta từ bữa ăn cho tới giấc ngủ. Không biết bao giờ công việc này mới kết thúc, và nếu tù nhân kia trốn thoát, thì trách nhiệm sẽ hoàn toàn thuộc về Aslan.
“Hừm…”
Khi cậu đang lưỡng lự, có một giọng nói sắc lẻm từ trong lều vọng ra.
“Cần gì phải làm chuyện rắc rối như thế? Cứ giết hắn đi cha.”
Cà nhắc. Một cậu bé cau có khập khiễng tiến đến gần họ. Đó là Kaien, người con trai đã bị Jerome quăng khi còn nhỏ và không thể đi lại bình thường.
Không giống với dáng vóc oai phong lực lưỡng của Jerome, Kaien thường xuyên bị bạo hành nên luôn đi đứng lom khom, hình thể cũng tương đối nhỏ. Nhưng cậu ta lại được thừa hưởng bản tính tàn ác từ cha, khuôn mặt Kaien lúc nào cũng nhăn nhó cáu giận với mọi thứ xung quanh mình.
Cả lúc này cũng vậy, cậu ta đang dùng ánh mắt sắc như dao, mang đầy ác ý quét qua người tù nhân kia.
“Sao lại cần tới hai dược sư? Ta đã có tên này rồi.”
Cậu ta hất cằm chỉ vào Aslan và nói.
“Dược sư là nguồn nhân lực rất có giá trị. Kaien.”
Hừ. Nghe Jerome đáp, Kaien khịt mũi.
“Haizz. Cha nghĩ đi. Gần đây chúng ta mới cướp vài thương đoàn, đúng không? Đang lo sốt vó không biết Công tước Asein sẽ làm gì, thì lại có một dược sư vừa ý ta bỗng từ đâu xuất hiện?”
“Hừm……”
“Cha vẫn định để cái tên khiến mình bất an sống ư? Sao phải mạo hiểm như thế?”
“Hắn là một kẻ đã bị xét xử vì tội dị giáo, thậm chí còn bị đóng dấu. Sao có thể là gián điệp từ Asein được?”
“Nhưng con thấy hắn vẫn khỏe re đấy chứ? Cha không thấy lạ sao?”
“Chuyện đó để ta lo, không phải việc của con.”
“A, cứ giết hắn đi. Đơn giản vậy thôi mà cha?”
Nghe hai cha con nhà nọ cãi vã om tỏi, đầu Aslan bắt đầu đau.
Tên khốn Kaien đó chẳng qua là muốn giết không chừa một ai thôi. Jerome thấy lời cậu ta nói cũng có lý, nhưng Kaien cứ nằng nặc nài nỉ nên có vẻ hắn đã bắt đầu thấy khó chịu.
Trong khi bên thứ ba đang cảm thấy tình hình hết sức phiền toái, thì người tù nhân đang tính mạng ngàn cân treo sợi tóc kia lại chỉ đứng ngây ra đó mà nhìn hai cha con cãi cọ.
Không phải anh ta vừa mới chứng kiến hai tù nhân bị Jerome đánh đến chết ngay bên cạnh mình đó ư? Rõ là phải biết rằng hai người kia đang tranh cãi xem số phận mình sẽ đi về đâu chứ. Nhưng trông anh ta vẫn bình thản, không biểu lộ lấy một vệt cảm xúc nào.
Dầu sao, nếu cậu cứ đứng yên, thì người đáng lẽ ra phải sống sẽ lại bị giết vì làm Jerome chướng mắt mất. Aslan dứt khoát quyết định và nói với Jerome.
“Vậy thì tôi sẽ đưa người này đi.”
Jerome giơ tay mà chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, vẻ bực bội hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Aslan kéo vạt áo choàng của người tù nhân vẫn còn đứng ngây ở đó và vội vã đưa anh ta ra khỏi lều.
—-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
T/L: Đọc xong đoạn đầu chắc sẽ có người nghĩ t up nhầm truyện =))))