Martha sẽ không bao giờ quên đi được khoảnh khắc lần đầu tiên cô nhìn vào đôi mắt đứa trẻ đó.
Sinh vật nhỏ bé quấn trong khăn không hề khóc, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt đen tuyền vừa sâu vừa tối tựa hồ không phản chiếu lấy một tia sáng, thôn phệ hình hài cô, rồi còn mút lấy cả linh hồn cô.
Nhất thời, Martha suýt chút nữa đã không kìm nổi cái thôi thúc muốn ném đi bó khăn trên tay.
***
“…Mày cũng nhanh trí ra phết đấy, thằng nhãi.”
Trong giây lát, toàn thân Aslan như đông cứng lại, không sao nhúc nhích được.
Có rất nhiều hàm ý ẩn chứa trong duy một câu nói ấy của Kaien. Kẻ đã gây nên chuyện này là cậu ta. Và mục tiêu, chính là Aslan.
Lời cậu ta nói là thật ư? Nếu là thật, thì cậu ta đã làm thế nào? Và tại sao?
Kaien liếc nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Aslan, rồi khịt mũi và đi ngang qua cậu. Khập, khập.
Aslan chỉ biết nín thinh nhìn cậu ta rời khỏi bãi đất trống.
Trên đường trở về lán của Aslan, cậu cùng Bart bị vài tên cướp kè kè theo giám sát. Điều này có nghĩa là Jerome vẫn còn chưa hết nghi ngờ.
“Tôi phải đi kiểm tra mấy cái bẫy…”
“Lúc nào rồi mà còn để tâm tới mấy cái bẫy? Nhìn tình hình đi nhóc.”
Nghe Aslan nói, có tên cướp nọ mắng vậy rồi khóa cửa từ bên ngoài. Rõ rành rành là họ muốn giam hai người lại.
Thôi thì, vẫn còn may là chưa bị khóa trong cái kho làng được dùng làm nhà giam.
Lòng buồn thiu, Aslan dựa vào bức tường rồi trượt ngồi xuống trên mặt sàn trong lán.
“Bart.”
Nghe cậu gọi, Bart đang mải mê nghĩ ngợi quay sang nhìn cậu.
“Hôm qua, anh hỏi tôi có từng gây thù chuốc oán với Kaien không đúng không?”
“…”
“Chuyện này, thực sự là Kaien làm ư?”
Trong căn lán tối tăm, đôi mắt Bart đang nhìn Aslan tỏa ra một ánh bạc lạ lùng.
“Đừng quá bận tâm tới lời đứa trẻ ấy nói. Đều là sự khiêu khích có tính toán cả đấy.”
Tính toán?
Thấy Aslan ngây ra nhìn mình, Bart bắt đầu bình tĩnh giảng giải.
“Đầu tiên, đứa trẻ ấy muốn khích cho cậu nghi ngờ nó rồi cố gắng tự thanh minh cho bản thân. Cậu không biết vụ việc này có phải do nó làm hay không, cũng không có cách nào xác nhận. Tuy nhiên, nếu cậu biết có ai đó đang muốn vu khống cho mình, thì rất dễ có khả năng sẽ bị khủng hoảng sinh ra hấp tấp, rồi lại rơi vào một cái bẫy khác.”
“Ư…”
Đúng vậy. Nghĩ rằng Kaien đang muốn vu oan cho mình, nên Aslan đang phân vân không biết có nên trốn ra khỏi lán để bám theo cậu ta hay không.
“Thứ hai là để thăm dò phản ứng của cậu, xem cậu biết bao nhiêu về vụ việc này và chuyện cậu tránh được hiềm nghi có phải chỉ là do may mắn thôi không.”
“…”
Lúc ấy Aslan đã phản ứng như thế nào? Nhờ lời cảnh báo của Bart mà trong tiềm thức, cậu đã lờ mờ ngợ ra được có chuyện chẳng lành, nên khi Kaien bóng gió hỏi xem cậu có biết gì hay không, Aslan đã không giấu nổi tâm tư của mình.
Giờ đây, Kaien hẳn đã chắc mẩm Aslan biết gì đó về vụ việc này rồi.
“…Đứa trẻ ấy rất thông minh. Có lẽ nó đã lường được tình hình này kể từ lúc giật dây cho cậu mang ta theo cùng rồi.”
Hả?
“Giật dây… gì cơ?”
Khi Aslan sửng sốt mở to đôi mắt, Bart khẽ nghiêng đầu đáp.
“Cậu đã từng nói rằng Jerome là kẻ rất đa nghi đó còn gì? Khi cậu đến, hắn lại càng thêm có ý muốn giết ta. Chẳng phải chuyện hắn đổi ý và cậu can thiệp vào, đều là vì đứa trẻ đó kỳ kèo nài nỉ hay sao?”
Nghĩ lại thì cũng đúng nhỉ?
“Có lẽ kế hoạch của nó sẽ thành miễn là một trong hai người chúng ta còn bị nghi ngờ là gián điệp.”
Aslan chợt nhận ra rằng đến giờ phút này cậu vẫn chưa biết gì về Kaien cả.
Trong suy nghĩ của cậu, từ trước đến nay cậu ta là người như thế nào?
Con trai của Jerome và Martha. Cậu bé bị Jerome bạo hành tới tật nguyền, chỉ muốn trút cơn thịnh nộ của mình lên cả thế giới. Một cậu bé mang khát vọng tàn sát mọi sinh linh, hễ cứ mở miệng là lại cay nghiệt đòi giết chóc. Một mảnh đời rác rưởi, chẳng mang đến giá trị gì cho thế giới này mà chỉ làm người khác khó chịu.
Nhưng lỡ như, mọi thứ thực chất đều chỉ là tính toán thì sao?
“Không, không lý nào lại như thế… Này chẳng phải là hơi quá rồi ư?”
Dù vừa cười gượng vừa nói vậy, nhưng đến cả bản thân Aslan cũng không dám tin vào lời của mình.
Cậu nghĩ rằng chẳng thể nào đâu, nhưng ngộ ngỡ lời Bart nói là thật thì sao? Vậy thì Kaien diễn trò như thế vì mục đích gì? Không, hành xử như vậy rốt cuộc có mang lại lợi ích gì cho cậu ta chăng?
Aslan trầm mặc ôm đầu mà suy tư một hồi, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được gì cả. Ngay từ đầu, cậu còn chẳng nhìn thấu hàm ý ẩn trong lời kẻ đó nói, thì sao mà đoán nổi tâm tư phức tạp của cậu ta!
Aaaaaargh.
Bart nhìn thoáng qua Aslan đang vò đầu bứt tóc, rồi bước tới một bên căn lán và lặng lẽ ngồi xuống, nhắm mắt dựa vào bức tường.
“Qua một thời gian thì chuyện sẽ tự khắc đâu ra đấy cả thôi. Sắp tới sẽ náo loạn lắm, cậu cũng nên nghỉ ngơi cho lại sức đi.”
Hình như, trông anh ấy có vẻ hơi mệt.
Aslan vô thức cảm nhận aura của Bart một lần nữa, nhưng hoạt tính aura vẫn ở mức thấp như của một người đang hấp hối. Với cấp độ hoạt tính này, di chuyển cơ thể một cách bình thường còn đang khó, ấy vậy mà anh vẫn theo Aslan lên núi từ tận sáng sớm.
À, phải rồi.
“Dù gì cũng đang rảnh, sao ta không chữa trị vết thương cho anh đã nhỉ?”
Aslan bật dậy rồi bắt đầu lục tìm mấy lọ thuốc trên kệ. Là những loại thuốc mỡ dùng để ngăn nhiễm trùng vết thương và nhanh chóng làm lành vết bầm tím. Đây đều là sản phẩm do chính Aslan tự tay bào chế ra theo công thức đặc biệt của Simone.
Dù chỉ mới cử động đôi chút thôi nhưng cổ tay Bart đã bị xây xát. Chắc phải nhét gì đó vào trong chiếc cùm mới được.
Ban đầu, Bart chỉ ngây người quan sát, nhưng khi Aslan cầm lọ thuốc và tấm vải sạch tiến đến gần, hình như anh đã nhận ra cậu định làm gì.
“A, cái đó…”
Anh toan ngăn cậu lại, nhưng Aslan đã nắm lấy đôi cùm nhanh hơn một bước.
“...?”
Aslan há hốc sờ soạng đôi cùm. Cổ tay Bart đã trở nên nhẵn nhụi không một vết xước như chưa từng bị thương.
“Hơ?”
Cậu nhìn vào khuôn mặt Bart, lại nhìn xuống cổ tay anh, rồi bật thốt lên một tiếng.
“Hơ?”
Ừm. Bart hơi tránh đi ánh mắt của Aslan và giấu tay xuống dưới mép áo choàng dài.
“Ta từng nói với cậu rằng mình là một thần quan trước khi trở thành dược sư mà? Với người sở hữu thần lực thì đây chỉ là chuyện thường mà thôi.
“Ừ, nhưng Gustaf đâu có như thế?”
Mặc dù chỉ là một thần quan cấp thấp, nhưng Gustaf vẫn sở hữu khá nhiều thần lực. Tuy nhiên, nếu không cầu nguyện gì đó hoành tráng hay không vận thần lực thì anh cũng không cách nào trị liệu được nhanh như vậy.
Mà không, kể cả có trị liệu thì cũng không thể làm cho vết thương biến mất không dấu vết ngay tắp lự như thế.
Chưa hết, chẳng phải Bart đã mất đi thần lực sau khi bị xét xử dị giáo rồi ư?
Dấu vết tà giáo đâu chỉ là một dấu sắt nung bình thường.
Đó là dấu vết cho thấy tất thảy mọi phước lành mà vệ thần ban cho đều đã bị tước đoạt, linh hồn đã vĩnh viễn mất đi quyền được cứu rỗi. Là hình phạt vĩnh cửu sẽ đi theo con người ta đến cả sau khi chết. Chẳng phải bỗng dưng mà nó lại được gọi là hình phạt khủng khiếp và dã man nhất đâu.
“Vệ thần bao dung là thế đấy, còn quan tâm săn sóc cho cả những con chiên lầm đường lạc lối như ta đây.”
Khuôn mặt Aslan méo xệch đi.
Nói gì có lý chút đi. Một kẻ dị giáo như anh sao bỗng dưng lại đi rao giảng giáo lý?
“Chỉ là… hỏi câu này cho chắc thôi, anh không phải là gián điệp giả dạng làm tù nhân đâu… đúng không?”
“...Ta không phải gián điệp, nhưng…”
“Nhưng gì cơ?”
“......”
“A, con mẹ nó! Mình vừa rước cái của nợ gì từ chỗ Jerome về thế này!”
Hay là cứ đi khai hết mọi chuyện với Jerome cho xong.
Sau khi cau mày nhìn chằm chằm vào Bart một lúc, Aslan đành thở dài và bắt đầu quấn mảnh vải quanh cổ tay anh. Bart chỉ im lặng mặc cho Aslan tùy ý quấn tới hai rồi lại ba lớp vải dày, đồng thời cẩn thận quan sát phản ứng của cậu.
Cuối cùng, sau khi đã tỉ mỉ thắt nút lại, Aslan mới đi thu dọn mấy lọ thuốc. Vừa dọn, cậu vừa làu bàu.
“Dù có trị liệu nhanh đi nữa thì tốt hơn hết vẫn là từ đầu đã không để bị thương. Người khác mà nhìn thấy có lẽ cũng không hay.”
Nếu ai đó chứng kiến cảnh vết trầy xước cứ xuất hiện rồi lại biến mất trong tích tắc thì anh sẽ bị cho là gián điệp rồi phải chết thê thảm mất. Đôi mắt Bart hơi mở to như chưa nghĩ tới chuyện này. Anh gật đầu.
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Aslan chợt thấy một cảm giác kỳ lạ. Mặc dù đã từng nghe một lời tương tự vậy rồi, nhưng cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm khác đi đôi chút so với ngày hôm qua.
“...Thế, anh thực sự không phải là gián điệp đâu đúng không?”
“...Không.”
***
“Kẻ duy nhất có thể là gián điệp chỉ có tên đó thôi, đại ca à. Không còn nghi ngờ gì nữa.”
Một gã cướp mặt mày bặm trợn xắn tay áo lên mà gầm gừ.
“Chắc chắn hắn là kẻ đã giết Conrad! Nếu không đi giết tên tà giáo đó ngay lập tức thì chúng ta đều sẽ tiêu tùng!”
“Hắn mới chỉ đến đây ngày hôm qua. Còn một trong những cái xác ta tìm thấy đã chết được ít nhất ba ngày rồi.”
Jerome xua tay tỏ vẻ khó chịu.
“Không, sao phải làm chuyện phức tạp lên như thế!”
“Đúng rồi đó đại ca. Thà giết bừa còn hơn bỏ sót mà?”
"Thời điểm hắn xuất hiện ở trên núi cũng rất kỳ quái. Bỗng dưng thương nhân lại cố tình đi vào tuyến đường không hay được sử dụng, chẳng phải rất lạ sao?”
Đám thuộc hạ đồng tình với gã nọ càng nhiều, ánh mắt Jerome càng biến đổi.
“Có kẻ nào đó đang muốn giá họa cho hắn rồi loại bỏ? Hay là có tên đồng lõa trong số chúng ta đang muốn diệt khẩu hắn?”
“...”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong trại như đông cứng lại.
Jerome là một thủ lĩnh mạnh bạo. Hắn đủ khả năng để tập hợp và dẫn đám tay sai tiến về phía nam trước khi lực lượng chinh phạt Rohan càn quét qua dãy núi. Vì lẽ đó nên thuộc hạ của hắn luôn tin tưởng nghe theo mà không chút do dự.
Tuy nhiên, càng tài cán bao nhiêu thì hắn lại càng đa nghi bấy nhiêu. Và mọi kẻ khiến hắn nghi ngờ đều không thể sống sót được lâu trong băng cướp.
“...Có khi nào, chuyện này đều là do Aslan làm ra không?”
Một gã cướp vừa theo dõi tình hình vừa thận trọng mở miệng.
Thời điểm hai cái xác được tìm thấy ở gần làng đốt nương canh tác là tối hôm qua. Quá nửa đêm hôm qua, đội trinh sát đã trở về làng và báo cáo với Jerome đã tìm thấy hai cái xác có dấu hiệu bị tra tấn ở phía đông làng.
Nạn nhân là những kẻ suốt mấy ngày nay, sau vụ đi cướp thương đoàn, đều chỉ khóa trái cửa trong nhà mà nốc rượu, nên không ai biết họ đã biến mất khỏi làng.
Khi Jerome và đám cướp nhìn thấy những cái xác, người đầu tiên họ nghĩ đến là Aslan. Bởi vì chỉ có cậu là ngày nào cũng đi vào núi đông với lý do đi săn và hái dược liệu.
Hơn nữa, gần đây hắn nghe được một tin đồn đáng ngại, rằng có dấu hiệu Asein đang tập hợp quân chinh phạt. Và trước khi đi chinh phạt, họ sẽ phái gián điệp tới.
Tuy nhiên, lý do khiến Jerome do dự không bắt và xử lý Aslan ngay, là những lời Kaien từng xỉa xói sau lưng hắn.
- Thằng nhãi đó á? Nó mà làm nổi mấy chuyện này á?
Nghe lời cậu nói, Jerome đã bình tâm lại và bắt đầu suy nghĩ. Cái bệnh thần hồn nát thần tính thường ngày của hắn đã giảm bớt đi.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng. Sao tên nhóc kia phải làm thế? Cậu ta làm một mình ư? Cứ vì giận mất khôn rồi đi giết người thì cuối cùng hắn đâu có thu về được manh mối gì?
Vì vậy nên Jerome đã lệnh cho đám thuộc hạ theo dõi nhất cử nhất động của Aslan. Nếu có bằng chứng quyết định hoặc xuất hiện kẻ nào đó có vẻ như là đồng lõa, thì hắn định bụng sẽ tra tấn và bắt cậu khai ra bằng hết thì thôi.
Nhưng ngày hôm nay, thuộc hạ của hắn lại phát hiện ra một thi thể mới. Lại một lần nữa, ngay bên cạnh thác nước mà Aslan thường lui tới, một tên thuộc hạ đã bị dao găm đâm vào gáy mà chết tức tưởi. Vết máu sau gáy hắn thậm chí còn chưa khô.
Nhưng lần này, Aslan lại đi lang thang ở một chỗ hoàn toàn khác. Vụ việc giờ đây đã hóa thành bí ẩn.
“Ngoài thằng nhãi đó ra thì còn ai vào đây nữa đâu?”
“Nó là kẻ duy nhất còn sống trong băng cướp cũ nhỉ? Chuyện này cũng đáng nghi lắm. Có khi nó đã cấu kết với lực lượng chinh phạt của Rohan cũng không biết chừng…”
Mặc cho lũ thuộc hạ xì xào bàn tán với nhau, Jerome trầm mặc suy nghĩ.
Ngày hôm qua, máu nóng dồn lên đầu nên hắn vẫn chưa nghĩ tới chuyện này. Không thể loại trừ khả năng có ai đó biết nơi Aslan thường đến nên đã cố giá họa lên đầu cậu ta.
Nhưng nếu vậy, thì là ai? Nếu hỏi ai không ưa Aslan, thì người đầu tiên hắn nghĩ đến là Kaien.
Nhưng ngày hôm qua, Kaien đã cản Jerome giết Aslan…
Jerome đưa mắt nhìn Kaien đang u uất ngồi phía sau.
Ngay lúc đó. Có một người bỗng mở tung cửa trại xông vào.
“Đại ca! Đại ca! Có chuyện rồi!”
Một tên thuộc hạ sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt Jerome rồi vừa thở hổn hển vừa gấp gáp nói.
“Vách núi, chị Martha vừa ngã từ vách núi xuống, tình trạng chị ấy hình như…”
“...!”
Jerome đanh mặt đứng phắt dậy.