Họ sẽ chuyển đi trong vòng 2 tuần. Phí hợp đồng cùng tiền thanh toán trung gian sẽ được thanh toán vào ngày chuyển đi. Vì vậy Woojin đã không cần phải mượn tiền Sunggoo.(Thử lòng thằng em :D)
Woojin đã được triệu hồi đến hành tinh Alphen suốt từ hồi năm 3 cao trung và ở Alphen thì không tồn tại hợp đồng bất động sản. Hồi còn ở đó thì nơi anh đến là nhà, chỗ anh ngủ là giường. (Đoạn này chế chút)
Woojin đã sống như thế suốt 20 năm ròng.
Woojin chưa từng làm mấy cái hợp đồng linh tinh như này nên anh không biết thanh toán trung gian cũng như phí hợp đồng là gì.
Trong khi họ tìm nhà thì mặt trời đã lặn từ lâu. Sau đó họ lấp đầy cái dạ dày trống rỗng ở nhà hàng cạnh đó và Sooah thì đã ngủ vì kiệt sức.
Woojin bế Sooah về nhà rồi đặt cô bé xuống giường. Mặt Lee-soogyong hiện một biểu cảm buồn bã vì bà không muốn rời xa con trai mình.
“Sao con không ở với chúng ta cho đến khi chuyển nhà?”
“Không được, mẹ ạ. Nhưng sớm thôi chúng ta sẽ có nơi để ở cùng nhau.”
Woojin cũng muốn ở lại chứ, sao mà không muốn được khi mà anh đã mong mỏi được gặp lại gia đình mình trong suốt 20 năm ròng rã. Nhưng ngăn cản anh là những thứ anh không muốn gia đình mình nhìn thấy.
Nên Woojin mới muốn mua một ngôi nhà nhanh nhất có thể.
Bà không thể ép con trai mình ngủ trong căn nhà nhỏ bất tiện như này, nên bà không thể giữ anh lại được.
“Cũng đành vậy. Ngay khi mẹ nghỉ việc, mẹ sẽ làm một ít banchan(các món ăn kèm cùng với cơm của Hàn Quốc) cho dongsaeng(đàn em) mà con ở cùng(Jaemin).”
“Chắc nhóc ý sẽ ngưỡng mộ con thêm chút đỉnh, ehe.”
Trước cách hành xử trơ tráo của con trai mình, Lee-soongyong cũng bớt được phần nào nỗi lo trong lòng. Thực lòng mà nói thì việc con trai bà trở lại giống như một giấc mơ vậy và giấc mơ đó không chỉ dừng lại tại đó mà nó vẫn cứ tiếp tục diễn ra trước mặt bà, khiến bà vô cùng hạnh phúc.
“Con sẽ gặp lại mẹ vào ngày mai và mẹ sớm nghỉ việc tại đó đi nhé. Nếu mà mẹ có buồn chán sau khi gửi Sooah vào nhà trẻ thì con sẽ mở một tiệm cà phê cho mẹ.”
“Uh-muh, con à. Mẹ rất hạnh phúc nếu có thể cùng ăn tối với con cùng với Sooah mỗi tối.
“Con cũng muốn vậy lắm, mẹ à...”
Woojin vuốt ve đầu Sooah đang ngủ rồi anh đứng dậy nói lời tạm biệt.
“Mai con gặp lại mẹ sau nhé, con chào mẹ.”
“Ừm, gặp lại con sau, con yêu.”
Woojin không nỡ nói lời tạm biệt nhưng không thể nào khác được, rồi anh hướng về nhà Jaemin.
“Whew. Mình vẫn khá may mắn.”
Đêm nào Woojin cũng bị linh hồn ma quỷ quấy rối nên anh không thể bình yên ngủ được. Anh cũng không muốn vậy nhưng không thể khác được vì nó là một lời nguyền.
May thay, một con đường đã mở ra cho Woojin để anh có thể phần nào giải thoát được nỗi đau.
Sau khi bước được một đoạn, Woojin rẽ vào một con hẻm.
“Ra đi, Bibi.”
Whoosh.
Đáp lại lời kêu gọi của Woojin, một ngọn gió thổi đến rồi cùng với một làn khói đen hòa quyện lại. Khói đen đông tụ rồi lại tan ra. Sau vài lần như vậy, khói đen thành hình rồi lại phân tán vào hư vô.
“Cái đếch gì vậy? Ra đi nào Bibi.”
Woosh.
Làn khói đen biến mất sâu hơn vào con hẻm rồi lại thành hình trước Woojin một lần nữa. Tuy nhiên, nó còn nhỏ hơn cả kích cỡ lúc trước nữa.
“Nyahh.”
Hình dạng của Bibi không còn là tiểu quỷ bé con nữa mà lại là một bé mèo siêu nhỏ.
“Có gì sai sao?”
“Nyahh. Em không thể vật chất hóa được cơ thể nên không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tìm kiếm một sinh vật nhỏ bé - aohng(aohng - giống nyan của Nhật bổn)
Woojin ấn mạnh vào thái dương.
“Đâu là đây? Em không cảm thấy chút sự ảnh hưởng nào của Trahnet-aohng.”
Woojin nâng Bibi lên.
“Em có thể sử dụng được năng lực trong hình dáng đó không?”
“Nyahhng. Cấp của chủ nhân thấp nên cấp của em cũng thấp theo-aohng. Em chỉ có thể sử dụng được [Nightmare])Ác mộng) thôi-ahong.”
‘Gia đình’ của Woojin cũng sở hữu cấp độ.Chắc hẳn cấp độ đã được đặt lại khi anh được chuyển về Trái Đất. Bibi hiện đang là succubus cấp thấp. Nhưng dường như năng lực cơ bản như [Nightmare](Ác mộng) không gắn liền với cơ thể vật chất của cô.
“Nếu em có thể sử dụng được thì cũng ổn rồi.”
Dù Bibi có thăng cấp thì Woojin cũng không thực sự cần những năng lực sau này của cô.
“Nyahhng. Ở đây có mùi tuyệt đấy chứ, mùi của sự yên bình.”
Bibi là quỷ nhưng dường như cô thích hòa bình hơn. Anh không thể giữ được nụ cười gượng gạo trước những lời của bé mèo.
“Đây là thế mạnh của anh rồi nên em sẽ không gặp vấn đề gì nếu em sống với anh.”
“Vậy sao-nyahng? Liệu em có thể ở cùng với chủ nhân thay vì phòng triệu hồi được không-nyahong?”
“Được thôi, nhưng mà em không được nói gì cả.”
“Nyahhng. Em biết mà-nyahng, sao mà một con mèo có thể nói chuyện được cơ chứ-aohng?”
Bibi tiếp thu khá nhanh nên cung không phải lo gì. Bibi là nhân tố quan trọng để giấc ngủ của Woojin đỡ khó khăn hơn. Thay vì bị lời nguyền ác quỷ hành hạ thì anh thà gặp ác mộng còn hơn. (Kiểu kiểu 2 cái đều khổ nhưng một cái thì ít khổ hơn cái còn lại)
Bibi rất quan trọng với Woojin. Nếu cô ở cùng anh trong dạng tiểu quỷ thì sẽ có chút rắc rối qua góc nhìn đạo đức của Trái Đất. Nhưng giờ Bibi là một con mèo nên sẽ không có vấn đề gì xảy, chẳng ai quan tâm nếu anh ngủ với mèo.
Giờ nghĩ lại việc Sooah muốn một con chó...
“Em có thể biến thành chó được không?”
“Nyaahng. Hình dạng vật chất hóa của em đã được thiết lập rồi nên là em không thể đổi được-aohng.”
“Hừm…”
Có khi con bé cũng thích mèo.
*
Jaemin về nhà sau khi tan ở trường bổ túc.
“Uh, noonah(Nam nói chuyện với nữ lớn tuổi hơn) à, chị hãy cẩn thận khi đến đây nhá. Em sẽ gặp chị phía trước cổng trường bổ túc.”
Hôm nay là thứ 6 và chị của cậu sẽ về nhà vào ngày mai.
Ddi ddi ddi, ddi-rori!
Sau khi mở cửa, bản năng mách bảo cậu phải đề phòng, rồi cậu quan sát quanh phòng một lượt. Không sai vào đâu được, Woojin đang ngồi trên giường trong khi vừa ăn quýt vừa xem ti vi.
“À há. Anh đã ở đây rồi cơ à?.”
Dù Jaemin đã về nhà nhưng Woojin vẫn không rời mắt khỏi cái ti vi. Nếu ai trông thấy cảnh này thì đều sẽ nghĩ Woojin đã sống ở đây cả năm rồi. Mà có khi người ta còn lầm tưởng Woojin là anh của Jaemin cơ.
Mà hôm nay Woojin không chỉ có một mình.
“Hy...hyung. Thứ gì kia?”
Jaemin chỉ ngón tay run rẩy về phía con mèo với biểu cảm bất ngờ.
500 đô là một khoản tiền quá lớn nên cậu không thể gọi Woojin là kẻ xâm phạm được.
Anh ý không những ở nhờ mà con mang theo cả mèo về nữa!
“Ah, hôm nay anh nhặt được bé trên đường nên là mang về luôn.”
“Huh huh. Nó là một con mèo đó anh, mùi và lông lá lắm.”
Jaemin mang một biểu cảm chán nản. Cậu uể oải cởi giày cùng tháo cặp ra. Sau đó cậu mở tủ lạnh rồi chậm rãi rót nước.
‘Không lý nào lại thế được.’
Chị gái cậu sẽ về nhà vào ngày mai. Chị cậu đã dành riêng cho cậu căn phòng quý báu này để cậu có thể chú tâm học tập. Nên cậu thấy không vui khi một gã đàn ông mang mèo về mà không có sự đồng ý của chủ nhà.
Hành động lần này của Woojin đã quá trớn. Cậu cần phải làm rõ ai là chủ căn nhà này. Jaemin đặt cốc nước rỗng lên bàn ăn đủ mạnh để có thể nghe thấy tiếng ‘cộc’.
“Hyung!”
“À, anh có để chút tiền thuê nhà trên bàn ăn đó. Haha. Thứ này hài hước thật.”
“...”
Woojin tiếp tục quay lại xem tivi. Thấy vậy Jaemin lén nhìn vào phong bì trên bàn ăn.
‘3..300 sao?’
Trước số tiền lớn ngoài mong đợi, Jaemin trợn ngược lên vì ngạc nhiên. Sao anh ý có thể kiếm được nhiều tiền thế nhi? Jaemin hướng ánh nhìn về phía Woojin thêm lần nữa.
“JaehoonJaehoon. Cậu có thể mua cho anh cái này không? Pooh-hee-hee.”
Khi Jaemin quan sát Woojin đang mải mê xem tivi, trông anh như một gã hàng xóm lười nhác vậy. Dẫu Woojin là một hyung thất nghiệp, nhưng dường như anh ý có chút tiền. Chắc hẳn anh ý sinh ra đã ngậm thìa vàng. (Sinh ra trong nhà giàu)
Không, chờ đã, sao mà một kẻ ngậm thìa vàng lười biếng như vậy có thể tồn tại?
“Nyahh.”
Con mèo cạnh Woojin cũng đang ăn quýt với anh ý… Uh? Mèo mà cũng ăn được quýt sao?
“Sao mà đứng như trời trồng thế? Đến ăn quýt đi này, ngon lắm.”
Ở hành tinh Alphen không có quýt mà chỉ có táo thôi. Woojin thì chỉ thích quýt và cũng có khá nhiều nơi bán trên mọi con phố anh đi quá nên cứ thấy quýt là Woojin mua.
Jaemin im lặng trong khi ngồi cạnh Woojin.
“A, hài vãi.”
Cuối cùng Woojin cũng rời khỏi màn hình và quay sang Jaemin khi chương trình hài kịch ngắn kết thúc.
“Jaemin Jaemin. Tại sao? Sao mà dài mặt ra vậy? Jaemin Jaemin.”
Sự yêu đời của hyung này khiến cho Jaemin trông như kẻ dị thường vậy khi mà cậu sống mà có quá nhiều lo lắng.
“JaeminJaemin. Cậu cần phải tiết kiệm tiền sao? JaeminJaemin.”
“...”
Woojin rút vì ra. Jaemin lấy điện thoại ra khi thấy tờ 50$ trên tay Woojin rồi cậu bắt đầu viết tin cho noonah qua Katalk(Kakaotalk- kiểu kiểu Zalo ở vn)
[Noonah à. Em nghĩ ngày mai có khi chỉ phải ngủ ở khách sạn…]
“JaeminJaemin. Lấy tiền tiêu vặt này. JaeminJaemin.” (Woojin đang bắt chước chương trình trên tivi)
“Em cảm ơn ạ. Con mèo đó tên gì vậy, hyung? Trông nó khá đẹp.”
Giọng của Jaemin trở nên dịu dàng như tuyết tan vào mùa xuân vậy.
*
Hweeek.
Sunggoo huýt sáo. Ngay cả k
“Hee-yah. Không thể tin được đây là xe của mình.”
Dòng BMW 5.
Cậu đã có thể chi nhiều hơn nhưng tiền con phải để trả phí vào cửa Hầm ngục 4 sao nên cậu phải giữ lại đủ tiền để trả phí.
Khi đến văn phòng bán hàng để ký hợp đồng Sunggoo khá lo lắng vì cậu vừa trả một khoản tiền cho hợp đồng thì Woojin gọi để mượn tiền, khiến cậu chỉ muốn khóc thét.
Cuối cùng thì cậu đã ký hợp đồng trả góp trong vòng 60 tháng và chiếc xe đã được giao cho cậu vào hôm nay.
Khi việc đổ màu kết thúc thì đồng hồ cũng đã điểm 12 giờ rồi.
“Hehe, Vroom-vroom(Tên xe). Chúng ta đi chứ?”
Hong-sunggoo - 21 tuổi, lần đầu tiên trong đời mua một chiếc xe nên là cậu hết mực yêu thương nó. Chiếc xe này tốt hơn những chiếc của bạn bè cậu mà bạn cậu thì cũng không nhiều người có xe.
Boo-ooh-oong.
So về sức mạnh lẫn khả năng điều khiển thì con Matiz của mẹ cậu đều không có cửa. Cậu về nhà để ăn trưa với bố mẹ và giờ đã là 2 giờ.
Đến giờ đón Woojin rồi.
“Chúng ta đi hết tốc lực chứ?”
Woojin là một Roused đáng gờm, anh có thể kiếm được 400,000$ từ Hầm ngục 3 sao. Thông thường một Hầm ngục 3 sao mang lại khoảng 50,000$ mỗi lượt. Cậu tự hỏi không biết Hầm ngục 4 sao thì sẽ được bao nhiêu...
Woojin đối với Sunggoo mà nói thì không khác gì một tờ vé số.
[Oppa vừa mua một chiếc xe, anh sẽ đến đón em~]
Sunggoo hát to trong khi hướng về ga Sadahng.
Woojin nhận cuộc gọi từ Sunggoo và mắt anh trợn ngược lên khi nhìn thấy cậu bước ra.
“Eeeyah. Cậu mua con xe này à?”
“Haha. Nếu em xế anh bằng con Matiz nhỏ bé đó thì không phải phép cho lắm nên em mới mua con này.”
“Tuyệt vời. Mà nữa là cậu không cần phải cho tôi mượn tiền nữa.”
“Sao cơ ạ?”
“Tôi đã quyết định thanh toán số tiền trong 2 tuần.”
“...”
Sunggoo đã ký một hợp đồng thanh toán trả góp trong vòng 60 tháng vì Woojin… Đúng ra anh nên nói với cậu sớm hơn.
“Sao anh lại làm thế. Nếu là vì hyung-nim thì em sẵn lòng dùng toàn bộ số tài sản của mình.”
Woojin đã quá quen với kiểu nịnh bợ thái(brown-nosing) quá của Sunggoo rồi nên anh cứ để Sunggoo thao thao bất tuyệt như vậy trong khi ngắm chiếc xe.
“Úi rùi, con xe này này hoành tráng đấy.”
Woojin ngồi vào ghế sau trong khi ngỡ ngàng nhìn chiếc xe, rồi anh chạm vào mọi ngóc ngách nội thất của chiếc xe. Chủ nhân của chiếc xe - Sunggoo, nhìn với sự lo lắng.
‘Ah, mồ hôi từ tay anh ấy’
Cậu chỉ biết nuốt nước mắt chảy ngược vào tim và cố rặn ra một nụ cười nhưng trong lòng thì đã chết rồi. Woojin vẫn tiếp tục chạm vào các bộ phận của chiếc xe như bị thôi miên.
‘Khooooooooong!’
Trong khi Sunggoo đang đau khổ gào thét trong lòng mà đôi mắt thì Woojin vẫn không ngừng hiếu kỳ.
“Cậu đang làm gì vậy? Không định đi sao?”
“...Vâng ạ.”
Xe thì kiểu gì cũng sẽ bị bẩn. Xe mới sẽ trở thành xe cũ. Trẻ con thì trở thành người lớn. Đây là quy luật tự nhiên rồi. Sunggoo lạy phật để có thể tự cứu rỗi lấy tâm hồn mình.
“Cậu hẹn lúc mấy giờ?”
“5 giờ ạ.”
Sunggoo đã trả phí cho cuộc hẹn rồi nên họ có thể sử dụng Hầm ngục đó mà không cần phải xếp hàng, chỉ cần đặt lịch hẹn là được. Nó là một Hầm ngục nổi tiếng vì vậy lịch hẹn chật kín cả tuần.
Không ai biết khi nào Hầm ngục được đặt lại nên họ chỉ có thể đặt lịch hẹn một tuần một lần.
“Lần này chúng ta sẽ đi đâu?”
“Ta đang hướng về lỗi ra thứ 6 của ga Gwachun.”
Uh? Chỗ đó gần trường cấp 3 của Woojin.
Woojin mỉm cười khi nhớ lại khoảng thời gian đầu, khi anh vào nhầm lối ra thứ nhất của ga Gwachun.
Hai người trên chiếc xe mới toanh đang hướng về ga Gwachun.