Woojin đi đến ga Sadang vào lúc 11 giờ. Anh gọi cho mẹ mình để xem khi nào bà xuống.
“Dạ vâng ạ. Gặp mẹ sau ạ.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Woojin nhìn về phía Sunggoo.
“Chúng ta rảnh cho đến 3 giờ chiều. Cậu có muốn ăn gì không?”
“Em rất vinh dự. Hyung-nim.”
“Này, ngưng gọi tôi như thế đi.”
“Hì hì, em thực sự vinh dự mà. Em nên đưa anh đi đâu đây?”
“Mmmm. Có món nào mang lại cho tôi cảm giác như trở lại Trái Đất không?"
“...”
Sunggoo đứng hình luôn. Cậu không nghĩ ra câu trả lời nào dí dỏm để đáp lại cả. Sunggoo vừa kịp nghĩ ra câu trả lời trước khi sự im lặng kéo dài hơn.
“Hahaha. Anh có muốn vào một chuỗi nhà hàng Hàn Quốc không? Em có biết một nơi.
“Hừm, đến đó vậy.”
Woojin nhìn ra ngoài cửa sổ và chỉ vào một nơi. Sunggoo dụi mắt khi cậu thấy nó.
“Đây ạ?”
“Đúng vậy.”
[Thế giới Kimbab]
Sunggoo thầm trách bản thân.
‘Vừa cầm chút tiền mà mình đã định phung phí rồi trong khi Hyung-nim thì tiết kiệm.’
Woojin và Sunggoo gọi món của mình sau khi đỗ xe trước Thế giới Kimbab. Woojin gọi một hộp Kimbab và Ramen. Anh biểu hiện một cảm xúc sung sướng khi thưởng thức các món ăn.
‘Đây, chính cái vị này.’
Anh hoài niệm về quá khứ, hồi còn là học sinh cao trung năm 3.
Đây là cái vị anh đã thưởng thức vào lúc đó. Cảm tưởng như 20 năm làm [Chiêu hồn sư] đã trôi vào dĩ vãng. Woojin cảm thấy như mình hồi xuân về cái năm tháng làm học sinh đó.
“Hoo-roop.(TLN: tiếng húp sợi mì). Hyung-nim. Em nên chọn loại Hầm ngục nào tiếp theo đây?”
“Mmm. Có thứ gì giống danh mục quái vật không? Nếu có một danh sách các quái vật 1 sao và 2 sao được sắp xếp theo cấp độ của chúng thì càng tốt.”
“Tất nhiên là nó có tồn tại.”
“Vậy thì sẽ quyết định sau khi tôi xem nó.”
“Vâng, đại ka. Em sẽ cho anh xem ở quán cà phê sau khi sắp xếp các thông tin.”
Woojin và Sunggoo hướng về quán cà phê Angel Angel và gọi cà phê. Sunggoo liếc Woojin trước khi cậu gọi người pha chế.
“Thực đơn ở đây có thứ gì tượng trưng cho hương vị của Trái Đất không? Có thứ gì tạo cảm giác như vậy không?”
Trước câu hỏi của Sunggoo, người pha chế cau mày trong khi lườm vị khách kia như sắp lòi cmn cả con ngươi ra. Sunggoo quay lại nhìn Woojin nhưng chỉ nhận được cái nhìn kỳ lạ từ anh.
“Cậu có vị dị thật đấy. Tôi muốn uống Cà phê Mocha."
“...”
Sau khi nghe những lời đó từ Woojin, Sunggoo liền ngồi xuống với khuôn mặt đỏ ửng.
“Cho tôi một Americano và một Cà phê Mocha.”
“Ok. 10$ nhé.”
Sunggoo run rẩy bê cái khay rồi ngồi xuống thì Woojin buông một câu chế giễu.
“Giá cà phê ngày nay cũng hợp lý đấy chứ.”
“Gần bằng giá một bữa trưa luôn.”
Woojin nhìn quanh nội thất quán cà phê. Khi anh đến đây lần trước anh đã rời đi mà chưa gọi thứ gì nên lần này anh hơi bất ngờ khi mà giá cà phê đắt hơn anh nghĩ.
Bột canh và gạo có giá 6$, cũng gần ngang giá một cốc cà phê...
Điều đó không đồng nghĩa là có ít người ở đây vì quán cà phê lớn này gần đầy rồi. Woojin gián tiếp hỏi một câu.
“Để mở một cửa hàng như này thì tốn bao nhiêu?”
“Một quán cà phê sao? Em cũng không chắc, có lẽ là vào khoảng 1 triệu đô."
Cậu không biết giá thuê một quán cà phê rộng lớn cao 3 tầng này là bao nhiêu. Sunggoo suy tư về vấn đề đó rồi cậu áng chừng câu trả lời
‘Sẽ thật tuyệt nếu mình có thể mở cho mẹ một cái.’
Anh thấy cà phê khá đắt đỏ nên kinh doanh nó chắc sẽ thuận lợi. Nó trông có vẻ ít khó khăn hơn so với làm việc tại nhà hàng. Hôm nay anh đã làm ra 300,00$, vậy thì anh sẽ gom được 1 triệu đô nếu làm việc chăm chỉ trong 3 ngày.
Woojin thảnh thơi nghĩ. Nếu anh mua một căn nhà thì anh không còn muốn gì nữa. Anh sẽ tiếp tục tấn công Hầm ngục để lên cấp và tiền tự khắc sẽ đến thôi.
Tiền đối với anh chỉ là thứ tầm thường, anh chỉ tự hỏi là nếu mở một cửa hàng như này để mẹ anh có thứ để làm cho vui.
Pew pew, Pyo-ro-ro-rong..
Woojin nhấp một ngụm Cà phê Mocha và tập trung chơi game điện thoại. Trong khi anh bận rộn chơi game thì Sunggoo chìa ra một số dữ liệu trên máy tính bảng của mình.
“Hyung-nim. Em tìm được rồi.”
“Đưa tôi xem. Vậy làm sao để tôi bật nó trên điện thoại?”
“Điện thoại thông minh cũng giống vậy, hyung-nim.”
Woojin kéo lên trên cùng của màn hình rồi nhìn vào danh mục quái vật.
Rakwi trong Hầm ngục 3 sao và những con quái như Goblin hay Kobold từ Hầm ngục 2 sao cũng được phân loại theo sao.
Quái vật từ 1 đến 3 sao được phân vào loại quái cấp thấp, từ 4 sao trở lên được phân vào loại quái cấp cao.
Quái vật 4 sao phổ biến nhất là Troll. Chúng di chuyển nhanh và có đủ trí thông minh để sử dụng công cụ. Hơn nữa, chúng có khả năng hồi phục vượt trội nhưng vẫn chưa phải loại khó đối đầu.
“Em nghe là khung cảnh của Hầm ngục 4 sao trở lên có đôi chút khác biệt. Tất nhiên là cá nhân em chưa từng vào cái nào."
Hầm ngục 3 sao thì vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu là dạng ga tàu điện ngầm. Tuy nhiên, khi bước vào Hầm ngục 4 thì giống như bước vào một thế giới khác vậy. Lối vào chỉ có công dụng như một cánh cửa.
“Khi nào vào thì sẽ biết thôi.”
Woojin chú ý vào những con quái 4 sao và so sánh với cấp độ của mình,
‘Nếu ở cấp độ đó thì mình vẫn kham được.’
Có những con dễ đối phó nhưng cũng có những con khó. Tuy nhiên, Woojin cảm giác như mình có thể chiến được với quái cao như 4 sao.
Nếu Woojin muốn lên cấp thì tốt hơn là đột kích những Hầm ngục hạng cao hơn thay vì những Hầm ngục hạng thấp.
“Vậy ai là người chỉ định số sao?”
“Nó là giá trị có thể đo được.”
“Cái gì được đo cơ?”
“Năng lượng của Hầm ngục.”
“Có thứ như vậy sao?”
“Vâng ạ. Mỗi lần Hầm ngục được khởi tạo thì đó là lúc năng lượng Hầm ngục được đo. Các đội đọc các bản đánh giá đó để quyết định họ có nên đột kích Hầm ngục đó hay không.”
Woojin gật gù cái đầu. Những ngôi sao được chỉ định không phải dựa trên quái vật mà dựa vào cấp của Hầm ngục. Những con quái được phân loại phụ thuộc vào cấp độ của Hầm ngục mà chúng sinh ra nhiều nhất.
Vậy nên không có gì lạ khi con quái 3 sao như Hobgoblin trong Hầm ngục 2 sao.
“Trước hết thì tôi muốn nhìn và trải nghiệm nó. Tìm thêm nhiều Hầm ngục 4 sao đi.”
“Chúng ta không có danh sách từ Hầm ngục từ 4 sao trở lên mà cần phải hẹn trước. Em sẽ tìm sẽ có cái nào còn trống lịch trình không.”
Woojin đã biết được Hầm ngục 4 sao trở lên giống như một chiến trường. Woojin dành số thời gian còn lại để nghe Sunggoo giải thích nhiều thứ khác nữa.
Sau đó họ rời khỏi quán cà phê khi đến giờ phải đi.
“Hyung-nim. Em có thể giúp anh được mấy việc vặt vãnh nên có gì thì anh cứ nói.”
“Không cần đầu. Mẹ tôi là người sẽ ở đó nên bà ý nên xem nó.”
“Vâng ạ, hyung-nim. Nếu anh cần gì thì cứ gọi em.”
Cậu kính cẩn cúi đầu chào Woojin. Anh gật đầu ưng ý khi Sunggoo rời đi.
“Mình đã nhận được một người hầu tốt.”
Đôi lúc Sunggoo có làm quá mọi việc lên nhưng Woojin thực sự thích người ân cần như Sunggoo. Anh chậm rãi hướng về phía nhà hàng của Soongmi.
Soongmi đang ngồi trên quầy trong khi đắm mình vào trò chơi điện thoại. Dù đang được điểm cao thì ả cũng bỏ luôn cái điện thoại xuống rồi đột nhiên đứng dậy.
“Uh-muh, Oppa à. Anh đến rồi sao? Anh đã ăn gì chưa?”
“Ukm, tôi ăn rồi.”
“Hay là anh uống chút cà phê nhé.”
“Không cần đâu. Tôi đi ngay bây giờ ý mà. Mẹ tôi đâu?”
“Anh đợi chút, em gọi cô ý ngay đây.”
Soongmi đi vào trong bếp, ả thấy Lee-soogyong và một người phụ nữ đang bận bịu vì đang là giờ cơm trưa. Cô đang rửa một đống bát đĩa bẩn.
“Un-muh. Mẹ (chồng) ơi, anh Woojin đang ở đây nè, mẹ nhanh ra ngoài đi.”
“Để cô làm nốt chỗ này đã, Soongmi.”
Trước câu trả lời khó xử của Lee-soogyong, mụ đồng nghiệp bên cạnh liền nhặng xị lên.
“À bà Lee hẳn phải hạnh phúc lắm. Con trai bà kiếm được rất nhiều tiền nên bà đang định đi xem nhà.”
“Cách cậu ấy kiếm tiền giống như quý ông yankee, Neil Gates.”
“Aigo. Đúng vậy, tôi cũng nghe vậy. Ông ta tên Neil gì gì đó. Tôi nghe là ông ta kiếm được rất nhiều tiền. Woojin của bà cũng như ông ta vậy.”
“Đúng vậy, tôi thật ghen tị quá à. Nếu con trai tôi giống Woojin, tôi sẽ lập tức nghỉ làm ở đây luôn.”
“Nhanh lên. Con trai mẹ đang đợi đó.”
“Cô vẫn phải phân công trước khi đi.”
Trước những lời khen của đồng nghiệp, Lee-joongyung ngừng rửa chén đĩa với một nụ cười gượng gạo
“Bả sẽ ra sau khi xong việc, Oppa ngồi đi ạ, cũng nhanh thôi ạ.”
“Ừm.”
Soongmi kéo chiếc ghế ra cho Woojin ngồi và ngồi đối diện anh. Thấy vậy Woojin liền hỏi.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Hì hì. Em đang ngắm mặt Oppa thôi mà.”
“Thế à, nhưng tôi thấy không thoải mái khi có thứ xấu xí nhìn tôi.”
Mặt Soongmi vẫn dịu dàng trước lời nói thẳng thắn của Woojin.
“Thật là, anh vẫn mạnh mẽ như ngày nào.”
“Ừm, vậy đi pha cho tôi một cốc cà phê.”
“Vâng, oppa. Nếu oppa thấy không thoải mái thì em sẽ lén lút nhìn oppa vậy.”
Giờ thì Woojin đã nhớ những ký ức ngày trước, dạo đó Soongmi cứ bám lấy anh dẫu anh đã nói không thích ả. Trong khi Woojin thưởng thức cốc cà Soongmi pha thì mẹ anh xong việc.
“A, con trai của mẹ đây rồi.”
Phía sau bà Lee-soogyong là những bà cô đồng nghiệp theo sau. Họ đến để ngắm đứa con quý báu của bả. Woojin không thoải mái nên anh giả vờ ho trước những ánh nhìn chằm chằm của họ.
“Đi thôi mẹ.”
“Được rồi, sao chúng ta lại đi xem nhà trong khi không có tiền?”
Bả hỏi anh một câu với sự kỳ vọng. Woojin cố nhịn cười khi bả hỏi anh với một đôi mắt ngấn lệ. Anh nghĩ mình cũng nên quen dần với điều này.
“Mẹ không phải lo, chúng ta có tiền mà mẹ. Hôm nay con gửi tiền vào ngân hàng rồi.”
Woojin đưa cho bà xem những con số trên điện thoại. Dẫu vậy trong bà vẫn tràn đầy sự kỳ vọng, khi nhìn vào những con số Lee-soogyong không khỏi ngỡ ngàng. Khi anh nói muốn chuyển nhà thì bà chỉ nghĩ anh có khoảng 5,000$ là cùng.
“B.. ba trăm nghìn đô sao?”
Trước những lời lắp bắp của bà, Soongmi trợn ngược mắt lên rồi nhìn vào những con số. Bà nói không hề sai.
“Ôi trời ơi, trúng mánh rồi. 380,000$ lận! Roused là tuyệt vời nhất!.”
Làm Roused kiếm được rất nhiều tiền. Họ từng nghe về số tiền Roused có thể kiếm được nhưng họ không thể kiềm chế nổi sự bất ngờ khi tận mắt nhìn thấy. Mẹ của Woojin bất ngờ đến nỗi không nói thành lời.
“Ah-yooh. Bà Lee quả là có cậu con trai xuất chúng. Chỉ trong một ngày mà đã kiếm được hàng trăm ngàn đô.
“Haigo. Ông Neil gì gì đó thì có gì đáng nói chứ. Bà còn không cần phải ghen tỵ với Mahnsook luôn.”
“Mahnsook là tên bỏ mẹ nào thế?”
“À, bà biết họ đó. Những người phân phối gas ở khu đầy những kẻ hách dịch.”
“À, tôi từng nghe rồi. Bà Kim hiểu biết rộng thật đấy.”
“Ho ho ho. Bà Lee đã kiên nhẫn đợi cho đến tận bây giờ! Chẳng phải bà từng nói trở lại Woojin sau khi chơi trò chơi nào đó và bà cảm thấy lo cho cậu ấy sao.”
“Giờ thì bà có thể nghỉ việc rồi có thể mở một cửa hàng cho riêng mình.”
“Nếu bà Lee mở một cửa hàng thì có thể thuê tôi, tôi sẽ sẵn lòng làm cho bà.”
Lee-soogyong sực tỉnh sau khi nghe những lời tán nhảm của các đồng nghiệp.
“W.Woojin à.”
“Chúng ta đi xem nhà chứ mẹ?”
Woojin cười dịu dàng trong khi nhìn bà.
*
Woojin dẫn mẹ đi xem qua một vài căn hộ trong khi một nhân viên bất động sản hướng dẫn họ. Khuôn mặt mẹ anh tràn đầy hạnh phúc như đang mơ khi bước vào mọi căn hộ.
Có quá nhiều căn hộ bà thích đến nỗi khó có thể quyết định chọn cái nào. Những căn hộ này đều tuyệt vời ngôi nhà hiện tại của họ, thậm chí còn hơn cả ngôi nhà trước khi anh biến mất nữa.
Dù có vào thời điểm đó thì họ cũng không thể mua một căn hộ như này với cái giá 300,000$.
Khi họ đang định chọn một căn hộ thì vấn đề xảy đến từ một người không ngờ tới.
“Hoong. Em không thích căn này.”
Đã hết giờ tan trường ở trường mẫu giáo nên Sooah cũng đến xem nhà. Tuy nhiên, cô bé lại hờn dỗi và khó chịu với mọi căn hộ họ đến.
“Sao con không thích căn hộ này, Sooah?”
“Chúng ta không được nuôi chó ở đây. Mẹ đã hứa với con là nếu chuyển đến nhà mới thì mẹ cho con nuôi chó.”
“Ui trời, con bé này.”
Khoảng nửa năm trước, Sooah muốn nuôi một chú chó. Tuy nhiên, nơi ở của họ quá nhỏ để nuôi chó nên Lee-soogyong đã hứa với cô bé sẽ để Sooah nuôi một con vào lần chuyển nhà tới.
Dù đã qua một thời gian dài rồi mà Sooah vẫn còn nhớ. Khi bà nhìn Sooah, cô bé biểu hiện một khuôn mặt cố chấp.
Woojin thầm nghĩ hành động của cô bé thật dễ thương, nên anh bật cười thích thú. Rồi anh nói với nhân viên bất động sản.
“Tôi đoán tòa chung cư này không phù hợp rồi. Chúng ta chỉ đi xem qua mấy căn nhà thôi được không?”
“Tất nhiên là có ạ nhưng giá thì có hơi… Hahah.”
“Vậy thì chúng ta đến xem trước đã.”
Cuối cùng thì họ cũng tìm thấy một căn nhà mọi người đều thích trong số những căn nhà đôi trên thị trường.
“Toẹt vời! căn nhà này thật toẹt vời.”
Sooah nhảy lên vui sướng khi được ở căn nhà 2 tầng với một cái sân nhỏ ở phía sau. Sau sự cố bùng nổ Hầm ngục ở ga Sadahng thì một khu nhà ở nông thôn mới, được hình thành trên khu đất mới có sẵn.
Khi đó những con quái vật đã đập phá các ngôi nhà nên nơi đó phổ biến hơn là những nhà đơn ở gần các trạm.
“Tôi sẽ mua căn này.”
Woojin đưa ra một quyết định thẳng thắn nhưng người nhân viên bất động sản lại có một biểu cảm khó coi trên mặt.
“Căn nhà này được rao bán nhanh trên thị trường nên giá của nó thấp hơn so với thị trường nhưng giá của nó vẫn là 603,000$ vậy nên giá tiền chênh lệch so với những gì anh yêu cầu vẫn là khá lớn…”
“Được rồi, tôi sẽ ký hợp đồng.”
“Vậy chúng ta quay lại văn phòng thôi.”
Người nhân viên bất động sản gọi cho chủ sở hữu rồi họ gặp nhau ở văn phòng. Sau đó Woojin gọi cho Sunggoo.
“Alo, Sunggoo à. Tôi đang cố mua một căn nhà nhưng có thiếu một chút nên là cho tôi vay chút tiền.”
[...]
Hành động tội lỗi nhất là lấy lại thứ bạn đã đưa cho người khác...
[À thì, hyung-nim à. Em sắp ký hợp đồng để mua vài thứ nên là …]
“Ý là cậu không muốn cho tôi vay tiền?”
[Dạ em nào dám. Em lại còn vinh dự là đằng khác, khi mà được hyung-nim vay tiền.]
Khóe miệng Woojin cong lên.
“Khi chúng ta hoàn thành Hầm ngục tiếp theo. Tôi sẽ trả thêm lãi nữa nên là không cần lo.”
[Em cảm ơn ạ. Hyung-nim.]
Sau khi giải quyết gọn gàng vấn đề tiền nong, Woojin hướng về phía văn phòng bất động sản.