Mình đổi lại Khứ Hồi Thạch thành Quy Hoàn Thạch nhé.
***
“Đội trưởng. Hai tên kia đặt lịch ở lối ra thứ 6 của ga Gwachun sao?”
“Hầm ngục đó thuộc hội nào?”
“Thuộc quyền sở hữu của hội Hwarang ạ.”
Jung-minchan cau mày.
“Chúng hành động không khác gì những kẻ nghiệp dư.”
Không thể nào mà một Roused hạng F có thể đột kích được Hầm ngục 4 sao. Thế mà chúng còn đ*o biết luôn? Chắc chúng chỉ mù quáng đặt lịch hẹn như lũ nghiệp dư.
Nhưng anh chưa được kiểm chứng năng lực của họ nên càng khiến anh tò mò hơn. Không biết họ có bao nhiêu sự tin mà dám đột kích một Hầm ngục 4 sao chỉ với 2 người?
“Chúng ta có Hầm ngục 4 sao nào gần đó không?”
“Chúng ta có, là lối ra thứ 11 của ga Chungsa.”
“Thế thì cũng gần đó. Có lịch hẹn nào trong khoảng thời gian đó không?”
“Mmmm. Có lịch đào tạo cho tân binh của chúng ta.”
“Bảo họ đến nơi khác và làm trống lịch trình ở đó.”
“Sao cơ ạ?”
“Nếu cậu muốn bắt một con cá thì cậu cần phải quăng mồi.”
Thứ anh ta nói toàn là về câu cá. Kim-haemin thầm càu nhàu trong khi thay đổi lịch trình.
“Cậu đi cùng tôi đến Gwachun.”
“Vâng, vâng ạ.” (Lỗi trong dịch thuật. Nae = Yes. Haemin đổi thành Nae-ee)
“Tôi sẽ đến siêu thị nên cậu hãy chuẩn bị mọi thứ cho tôi.”
“Vâng ạ.”(Haemin đổi Nae thành Nwei)
Haemin trả lời với thái độ vui vẻ. Minchan vỗ vai cậu một cái khi đứng dậy. Haemin là một kẻ khó chịu nhưng anh trong đội anh chỉ có thể tin mình cậu ta vì Haemin có khả năng tiếp thu cũng như xử lý công việc nhanh chóng.
*
Woojin cùng Sunggoo tới ga Gwachun đúng thời gian hẹn nhưng lại gặp phải một tình huống khó khăn.
“Không phải hai người chỉ mới là Roused hạng F thôi sao? Vậy cớ sao lại đến Hầm ngục 4 sao, mà lại còn chỉ với hai người?.”
“À thì. Không phải tôi đã nói mọi chuyện sẽ ổn sao? Tôi rất tự tin chúng tôi có thể làm được.”
“Nhưng cậu cũng không thể vào được.”
“Anh không có quyền hạn gì cũng như trách nhiệm với chúng tôi, vậy nên hãy để chúng tôi vào.”
“Nếu cậu muốn tự tử thì đi mà đến sông Hangang. Sao mà lại muốn tự tử ở đây hả? Không được là không được, quy định là vậy.”
Người nhân viên của cục chặn đường cậu mà không tỏ chút nhượng bộ. Sunggoo quay lại chỗ Woojin với biểu cảm vô vọng trên mặt.
“Hyung-nim à. Em không nghĩ chúng ta có thể vào được. Em xin lỗi. Đáng ra em nên tìm hiểu kỹ về nơi này.”
Sunggoo thầm trách bản thân vì cậu đã quá phấn khích khi ký hợp đồng mua xe vào hôm qua. Thu nhập của cậu đã tăng đáng kể nhưng là nhờ Woojin đã chia sẻ thu nhập của anh.
“Thôi thì đành chấp nhận vậy, cũng có làm được gì hơn đâu.”
“Tôi sẽ trả lại phí đặt lịch.”
Cậu đã mất 2,000$ chỉ để đặt lịch hẹn.
Người phụ trách lịch hẹn không nghĩ rằng 2 Roused hạng F sẽ cố đột kích Hầm ngục này. Người nhân viên nghĩ Sunggoo đặt lịch hẹn theo lệnh của một tổ chức nào đó nên anh mới chấp thuận yêu cầu đặt lịch.
Đây là một kinh nghiệm quý báu đối với người nhân viên.
“Đành đổi lịch trình vậy. Tôi sẽ đến Cục để đánh giá lại hạng của mình. Cậu thử tìm xem có Hầm ngục nào gần đây không.”
“Vâng ạ.”
Sunggoo làm bộ mặt hối lỗi. Rồi nhanh chóng xử lý công việc.
“Ồ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở một nơi như này.”
“Hử?”
Jung-minchan làm một biểu cảm bất ngờ rồi tiến đến chỗ Woojin và Sunggoo.
“Thật trùng hợp. Cho tôi hỏi là đang có chuyện gì xảy ra vậy? Nếu được thì tôi có thể giúp một tay.”
Sunggoo kể với Minchan tình cảnh hiện tại. Minchan làm mặt đăm chiêu rồi liếc trộm Woojin để xem phản ứng của anh.
Woojin cười khinh khỉnh khi đọc thấu ý định của Jung-minchan. Trùng hợp sao? Xạo chó.
Woojin gật đầu về phía Sunggoo. Ý bảo Sunggoo cứ nói đi.
Sunggoo bắt đầu giải thích chi tiết.
“Vậy nếu chúng tôi làm như này thì sao? Hầm ngục thuộc hội của chúng tôi ở ngay ga tiếp theo. Tôi sẽ để cậu sử dụng nó.”
“Thật sao? Hyung-nim thấy thế nào?”
Sunggoo quay sang nhìn Woojin và đợi quyết định của anh. Woojin thờ ơ hỏi.
“Tôi chắc anh không mong đợi sự báo đáp nào đâu nhỉ?”
“Chỉ cần có ấn tượng tốt về chúng tôi là được.”
Minchan nở một nụ cười thân thiện đáp lại nụ cười của Woojin.
“Tôi sẽ sử dụng nó với sự cảm kích.”
“Anh là người rất thẳng thắn.”
Minchan cười khi nhìn Woojin.
Phản ứng của Woojin đã mềm mỏng hơn hôm qua.
Không phải. Chắc ngay từ đầu hắn không phải là kẻ đáng sợ. Phản ứng hôm qua chắc là do quy tắc nào đó.
“Haha. Theo tôi nào.”
Minchan thầm hét lên trong vui sướng trong khi hộ tống cho hai người. Ngay sau khi họ rời đi, người nhân viên được phái đi của hội Hwarang nhanh chóng gọi điện.
“Đội trưởng. Jung-minchan vừa đến đây rồi mang hai Roused hạng F đi rồi cư xử với họ như hoàng tộc vậy.”
[Cậu vừa nói gì cơ?]
“À thì. Vừa đây thôi, hai Roused hạng F muốn vào Hầm ngục 4 sao. Họ không đủ tiêu chuẩn nên chúng tôi có tranh cãi. Anh có nhớ đội trưởng của hội Búa Rìu không, người luôn cố xử sự thanh lịch ý? Anh ta đã mang hai Roused hạng F đi đâu đó. À không, giống như hộ tống thì hơn.”
[Nếu thằng khốn Jung-minchan hành động thì chắc hắn đang có ý định câu cá…]
“Vậy sao? Hay mấy thằng khốn đó đang giấu gì đó chăng? Không hiểu sao hai Roused hạng F lại cố đột kích Hầm ngục 4 sao.”
[Giờ thì tôi kết thúc cuộc gọi đây. Để tìm thông tin về chúng.]
Đội trưởng của đội hỗ trợ hội Hwarang cũng bắt đầu bận rộn.
Ga Gwachun và tòa thị chính thành phố Gwachun cách nhau không xa lắm nên đến đó chỉ mất một lúc. Họ tán chuyện một lúc trên đường đi.
“Nếu cậu vào hội của chúng tôi thì có thể dễ dàng tránh được những điều nhỏ nhặt. Hơn nữa cậu còn có thể nhanh chóng tăng thứ hạng Roused của mình. Hội của chúng tôi dành rất nhiều sự hỗ trợ cho Roused của mình.”
Trong suốt quãng đường ngắn, Minchan lặp đi lặp lại điểm mạnh của hội Búa Rìu. Woojin biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, đây là cái giá của đặc ân nên Woojin chấp nhận nghe kẻ kia lảm nhảm.
“Jeez. Nghe có vẻ tiện lợi.”
“Thực sự tiện lợi đó ạ. Cần tiền sẽ được cung cấp tiền. Cần trang bị sẽ được cung cấp trang bị. Cậu sẽ được hỗ trợ mọi thứ mình muốn.”
Woojin trả lời để chiều lòng anh ta một chút.
“Các thành viên của hội Búa Rìu chắc hẳn rất thích điều này.”
“Haha. Cảm ơn lời đánh giá của cậu.”
Chắc phần nào đó anh ta nói là sự thật.
“À, chúng ta đến nơi rồi. Hãy yên tâm sử dụng Hầm ngục này. Cậu không cần phải trả phí sử dụng.”
“Đó cũng là một đặc ân sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Phí cho Hầm ngục 4 sao rất đắt vậy mà anh ta nói Woojin không cần phải trả, quả là một đặc ân lớn.
Woojin chấp nhận mà không chút bận lòng.
“Tôi rất lấy làm cảm kích. Thế còn nhân viên ở đây thì sao?”
“Tôi sẽ sửa lại hạng của Woojin-nim và Sunggoo-nim.”
“Thật là những lời nói thân thiện.”
Trước câu trả lời của Woojin, Minchan thầm cười trong lòng.
Không có đặc ân nào miễn phí cả. Dù Minchan không muốn nhận lại thứ gì thì đặc ân anh cho đi sẽ khiến thâm tâm họ có chút thiện cảm với hội Búa Rìu.
Nếu ai đó mời bạn một bữa thì bạn sẽ tự nhủ với bản thân là phải mời lại họ vào lần tới. Đó là bản chất của con người khi cảm thấy gánh nặng này.
Ít nhất thì Woojin sẽ đánh giá cao hội Búa Rìu hơn những hội khác. Khi mà bạn nhóm lửa thì hãy chắc mình nhóm đúng cách.
“Làm ơn hãy đợi một chút. Tôi sẽ chuẩn bị quà cho hai người…”
“Ồ. Anh cũng đã chuẩn bị quà cho chúng tôi sao?”
Woojin tỏ ý gì là từ chối món quà cả. Thấy vậy, Minchan hét lên vui sướng trong lòng. Đối với Roused thì khả năng tiềm tàng của Woojin khá dị thường nhưng anh mới chỉ ở cái độ tuổi 24 non nớt.
Minchan thấy rằng Woojin không có nhiều kinh nghiệm sống. Anh không ngần ngại nhận mọi thứ từ người khác. Giờ thì Minchan đã chắc chắn. Con mồi này đã nằm trong lòng bàn tay anh.
“Đợi một chút.”
Minchan đi đến chỗ chiếc xe của mình ở bãi đỗ xe để lấy quà. Trong lúc đó thì Kim-haemin quay lại chỗ hai người kia rồi thân thiện bắt chuyện.
“Hehe. Anh Woojin có vẻ rất khác với ngày hôm qua.”
“Hử? Ý anh là sao?”
“À thì. Tôi rất sợ bắt chuyện với anh.”
Woojin cười trước sự táo bạo của Haemin. Tâm trí Woojin ngày hôm qua như một mớ bòng bong vì anh mải suy nghĩ về Trahnet.
“Hôm qua tâm trạng của tôi không tốt lắm.”
“Hehe. Vậy chắc hẳn anh là người hành động theo cảm xúc. Hôm nay trông anh có vẻ lịch sự hơn. Sau vụ này anh có muốn uống chút Soju không?”
“Thế thì còn gì bằng.”
Lần nào Haemin cũng mời uống Soju.
Haemin khéo léo tâng bốc Woojin và Sunggoo. Cậu cố gắng thích ứng với tâm trạng của cả hai.
Sunggoo chỉ biết lắc đầu nguây nguẩy khi thấy họ cư xử như vậy. Họ cố nịnh bợ Woojin nhưng chắc gì anh ý sẽ vào hội?
‘Làm vậy là sai lầm. Chậc chậc.’(These guys are barking up the wrong tree)
Sunggoo cảm thấy có lỗi với Minchan và Haemin khi họ cứ cố lấy lòng Woojin. Woojin không đến mức xấu xa nhưng anh cũng chẳng phải kẻ có lương tâm.
Sunggoo nghĩ hyung-nim của mình trông thật tuyệt vời khi hành động như vậy.
“Ài, đợi lâu phát chán. Cậu bảo với anh ta đưa qua cho tôi sau khi tôi ra nhá.”
“Anh muốn vào Hầm ngục sao?”
“Gặp lại cậu sau nhé, rồi chúng ta đi uống soju.”
“Hehe. Tôi sẽ đưa anh đến một nơi toẹt vời.”
Woojin và Sunggoo nhanh chóng đi xuống cầu thang.
“Chúng tôi đã đặt nhiều thời gian cho lần hẹn này, vậy nên hãy cứ thoải mái chiến nhé.”
Woojin cười vui vẻ và khuất dần khi tiến vào Hầm ngục trong khi vẫy tay. Khi đã thấy họ khuất sau rào chắn, Kim-haemin cười sung sướng trong khi vẫy tay.
Đột nhiên, Haemin bỗng cảm thấy sợ vãi đái. Cổ cậu tự rụt lại như một con rùa quay sang bên cạnh.
Tim của cậu như muốn nhảy ra ngoài.
Đội trưởng Jung-minchan cau mày mày trong khi trừng mắt nhìn Haemin.
“Cậu đang làm cái đ*o gì vậy?”
“Thì em đang nhìn họ đi vào?”
Trước câu trả lời đó, một đường gân nổi trên trán Jung-minchan.
“Không phải tôi đã bảo là đi lấy quà sao?”
“Haha. Không phải anh định đưa sau khi họ tấn công xong Hầm ngục sao? Đợi họ ra rồi đưa là được mà.”
Trước những lời của Haemin, Jung-minchan chỉ muốn bụp cho cậu một nhát nhưng anh đã ngăn bản thân lại. Minchan đánh rơi cái túi thể thao lớn xuống sàn, nó rơi cái bụp khi chạm đất.
Vì nó khá nặng nên khi rơi xuống thì cái khóa bị rách để lộ ra những thứ ở bên trong.
Trong đó có bộ lọc nước, bộ sơ cứu, vải và một dụng cụ dò đường. Hơn nữa còn có một tấm bản đồ với vị trí của [Quy Hoàn Thạch] và một hướng dẫn cho Hầm ngục này với vị trí của kẻ địch.
‘Bộ dụng cụ sinh tồn sao?’
Hầm ngục từ 1 đến 3 sao là Hầm ngục cấp thấp. Từ 4 đến 6 sao là Hầm ngục cấp cao.
Đó không chỉ đơn giản là phân loại giữa hạng cao và thấp mà cái chính là sự khác biệt của cấu trúc Hầm ngục.
Món quà Jung-minchan đã chuẩn bị không gì khác ngoài bộ dụng cụ sinh tồn.
“Mấy thằng khốn hạng F đó cố đột kích Hầm ngục hạng cao mà không biết gì về nó sao?”
“À, thì…”
Nghe thấy vậy mặt Haemin tái nhợt đi. Đội hình khuyến nghị để tấn công Hầm ngục 4 sao là phải có đội trưởng ít phải Roused hạng C và số phải lại bét cũng phải hạng D trở lên.
Thế mà đây lại có hai kẻ vào đó mà không biết tí gì về Hầm ngục.
“Giờ thì đếch có đặc ân gì nữa. Chúng ta đã đẩy 2 kẻ kia vào chỗ chết.”
“...”
Tấn công một Hầm ngục 4 sao mà không có chút thông tin gì về nó, sợ thật.
Haemin thận trọng lên tiếng.
“Anh có nghĩ họ sẽ còn sống mà trở ra không?”
“Để mà nói thì họ tay không vào rừng.”
“...”
Mặt Haemin cắt không còn một giọt máu. Đúng ra thì từ đầu anh nên nói là dụng cụ sinh tồn thay vì một món quà. Minchan và Haemin im lặng một hồi.
“Đội trưởng ơi, lỡ họ làm được thì sao?”
“Là sao?”
“Thì là chuyện gì sẽ xảy ra khi họ còn sống mà trở ra.”
“À thì…”
Nếu họ vào rừng mà không mang gì theo mà còn sống trở ra khỏi nơi toàn quái vật chỉ với hai người thay vì một đội...
“Nếu thế thì họ cũng phải hạng B.”
Khuôn mặt Minchan tối sầm lại khi nói ra những lời đó.
“Không trừ khả năng họ có thái độ thù địch với hội chúng ta.”
Họ đã bị đẩy vào chỗ chết mà không được cung cấp bất kỳ thông tin thích hợp nào. Minchan sẽ không thể phản bác lại dù họ có cáo buộc anh đưa họ vào tròng. Họ cũng sẽ bị khiển trách bởi Cục Quản Lý Roused.
Nhìn nhận thực tế thì giống như họ đã đẩy hai Roused hạng F vào một Hầm ngục 4 sao.
“Cậu nhanh bảo họ thay đổi thứ hạng Roused của hai kẻ kia ngay đi.”
Ánh nhìn của Jung-minchan càng khiến Haemin lúng túng hơn.
*
Woojin và Sunggoo xuống tầng với tốc độ đều đặn. Woojin hạ gục quái vật rồi tìm và đánh dấu xác có [Huyết thạch] với ma thuật đánh dấu. Sunggoo theo sau anh và mổ xác những con quái để lấy [Huyết thạch].
Cả hai đã lo lắng vì đây là Hầm ngục 4 sao nhưng mà quái vật ở đây lại yếu hơn họ tưởng, chỉ ngang với quái từ Hầm ngục 2 hoặc 3 sao là cùng.
“Cậu có chắc đây là Hầm ngục 4 sao không?”
“E..em không chắc lắm.”
Sunggoo không phải chiến đấu với quái vật nên cậu cũng không rõ chúng mạnh ra sao nữa. Ngay cả quái vật 2 sao cũng là đối thủ khó nhằn với Sunggoo. Vì vậy cậu không thể nói chúng khác biệt ra sao. Woojin nói chúng yếu nên cậu chỉ dựa trên những lời đó mà nhận định thôi.
“Có lẽ Hầm ngục này dễ hơn những Hầm ngục thông thường.”
“Ai biết. Làm nhanh lên còn về.”
Woojin dùng ma thuật [Tìm Kiếm] sau khi quét sạch tầng thấp nhất cũng là tầng để xe. Woojin ngạc nhiên lần đầu tiên sau khi vào Hầm ngục này.
“Sao [Quy Hoàn Thạch] không có ở đây?”
“Sao mà thế được.”
Sunggoo ngừng thu thập [Huyết Thạch] rồi tiến tới chỗ Woojin với biểu cảm lo lắng.
‘Do cấp độ của kỹ năng [Tìm Kiếm] quá thấp sao?’
Nếu Woojin tăng cấp độ của kỹ năng [TÌm Kiếm] thì sẽ tăng phạm vi. Nếu muốn tìm một vật phẩm được giấu ở một nơi bí mật thì anh phải học ma thuật cấp cao hơn, nhưng yêu cầu bạn phải có nghề [Ma thuật Sư].
“Mmmm. Chúng ta sẽ tìm lại trong khi quay về. Xử lý nốt đống [Huyết thạch] đi.”
“Vâng ạ.”
Woojin nghi ngờ không biết Hầm ngục này có phải là 4 sao không nữa. Phẩm chất quái ở đây thấp hơn bình thường. Woojin có cách chính xác để đánh giá như vậy, dựa vào [Điểm Thành Tựu]
Rakwi cho 3 điểm, tỷ lệ rớt [Huyết thạch] không cao nhưng bù lại là số lượng đông đảo. Woojin nghĩ thà đột kích Hầm ngục Rakwi còn tốt hơn.
“Em thu thập xong rồi, hyung-nim.”
“Giờ thì kiếm [Quy Hoàn Thạch] rồi về thôi.”
[Quy Hoàn Thạch] không phải lúc nào cũng rơi từ xác quái vật, nó có thể được giấu ở nhiều nơi khác nhau. Vậy nên Woojin dò lại quãng đường trước đó bằng ma thuật [Tìm Kiếm].
Dù đã đến gần lối ra họ cũng không thấy dấu vết của [Quy Hoàn Thạch] ở đâu cả. Woojin bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
“Chúng ta lên đến tận lối ra rồi…”
Sunggoo lẩm bẩm với chính mình. Khi họ lên cầu thang, một cánh cổng tỏa ra ánh sáng đỏ hiện ra trước rào chắn.
Weeeeeee.
Nó phát ra những tiếng kỳ lạ. Woojin và Sunggoo quan sát nó với vẻ mặt nghi ngại.