Tử Điệp ở phía trước đi tới Phong Lạc Hàn theo phía sau, dọc theo đường đi trầm mặc cũng không nói một câu gì, thời điểm đi đến chổ ở của Phong Lạc Tuyết ,Phong Lạc Hàn nói:
“Ngày mai ta sẽ ở chổ hôm nay gặp chờ ngươi” nói xong không đợi Tử Điệp lấy lại tinh thần đã đi xa .
Tử Điệp lăng lăng nhìn bóng dáng Phong Lạc Hàn đi xa vẫn như cũ cô tịch, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng kia Tử Điệp mới buồn bã ỉu xìu trở lại chổ Lạc Tuyết, Lạc Tuyết quan tâm tiến lên hỏi nàng vì sao lại không vui, Tử Điệp lắc đầu cái gì cũng chưa nói bổ nhào lên giường ngã đầu ngủ vùi.
Sáng sớm ngày hôm sau Tử Điệp liền chuẩn đi tới nơi đã hẹn, một thân váy màu thủy lam, đai lưng cùng màu khéo léo trên chiếc eo nhỏ, hợp thể càng làm cho dáng người nàng thoạt nhìn càng thêm mạn diệu nhiều vẻ, trang sức màu đỏ, tóc bị nàng dùng một cây kim trâm màu ngà cố định lộ ra chiếc cổ ngọc trắng nõn thon dài, Tử Điệp phi thường vừa lòng bộ dạng hiện tại của mình đối với gương thản nhiên mỉm cười, cười một cái khuynh thành, cười thêm một cái khuynh quốc, Phong Lạc Tuyết không khỏi xem ngây người, nàng không nghĩ tới Tử Điệp có thể mỹ đến mức làm cho người ta đui mù, trong mắt ẩn tình miệng mỉm cười, Lạc Tuyết ngơ ngác nói:
“Tử Điệp tỷ tỷ ngươi thật đẹp , ta cảm thấy cái gì cũng không có thể hình dung vẻ đẹp của ngươi” !
Tử Điệp không khỏi cười cười, chính mình cũng không hiểu được mình mặc như vầy là vì ai, là vì hắn sao? Tử Điệp không muốn biết đáp án.
Tử Điệp cơ hồ là khẩn cấp đến nơi hẹn, trái phải nhìn xung quanh không thấy thân ảnh Phong Lạc Hàn, trong lòng có cảm giác mất mát trầm trọng làm nàng khó chịu muốn khóc, nghĩ rằng hắn có lẽ là nói đùa, có lẽ sớm cũng đã quên, nghĩ đến đây không khỏi ngồi xổm xuống, bả đầu vùi thật sâu vào hai lòng bàn tay, Phong Lạc Hàn lẳng lặng đứng bên cạnh nàng vừa định vươn tay ôm, Tử Điệp quay người lại mạnh mẽ ôm lấy Phong Lạc Hàn, vùi đầu ngửi mùi hương chỉ có trên người hắn hỏi bằng giọng mũi nghiêm trọng nói:
“Ta nghĩ rằng ngươi sẽ không đến đây” .
“Làm sao có thể, ta làm sao có thể để ngươi một người tại đây khổ sở” . Phong Lạc Hàn ôm lấy Tử Điệp nói, nhẹ tay đở đầu nàng ra, vừa rồi Phong Lạc Hàn còn do dự đến hay không đến, hắn chưa bao giờ biết sợ hãi là cái tư vị gì, hiện tại lại sợ hãi đến như vậy, nhưng cước bộ vẫn không tự chủ được đã đi tới, thời điểm thấy Tử Điệp tất cả băn khoăn của hắn đều biến mất, cho dù là nhất sương tình nguyện cũng muốn ở bên người nàng, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vì yêu phấn đấu quên mình.
“Kia… Vậy ngươi…” Tử Điệp không biết nên nói như thế nào, để tay đặt ở trước ngực Phong Lạc Hàn.
“Chỉ có ngươi một người” thông minh như Phong Lạc Hàn thông qua hành động Tử Điệp sao không lĩnh ngộ được ý tứ của nàng.
Tử Điệp từ trong ôm ấp của Phong Lạc Hàn ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sưng đỏ nhìn hắn, hai tay đang chạm mặt Lạc Hàn thật lâu không dời đi, kiễng mũi chân hôn lên môi Lạc Hàn, Phong Lạc Hàn kinh ngạc một chút rất nhanh đảo khách thành chủ, gắt gao ôm lấy Tử Điệp như là muốn khảm nhập nàng vào trong thân thể mình, đôi môi ai cũng không nghĩ buông ra lẫn nhau, thật sâu hung hăng hôn đối phương, Tử Điệp bị hôn suyễn, mặt đỏ như hoa kiều diễm, Phong Lạc Hàn hít sâu khống chế chính mình, Tử Điệp xem trọng hắn như vậy hắn không nghĩ vào lúc này sẽ làm thương tổn nàng. Đột nhiên bị buông ra Tử Điệp ánh mắt mê ly nhìn Phong Lạc Hàn, đôi môi bị hôn qua như mật đào kiều diễm ướt át, không khỏi dẫn nhân muốn đi nhấm nháp.
“Không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, nếu không…” Phong Lạc Hàn thở hổn hển nói.
“Nếu không thế nào…” Tử Điệp không sợ chết lấy tay ở trên người Phong Lạc Hàn loạn vẽ , sau đó ha ha ha cười ha hả.
Phong Lạc Hàn giờ phút này mới phát hiện, cách Tử Điệp càng gần càng có thể phát hiện trên người nàng còn nhiều điểm hấp dẫn người, giống như bây giờ nghịch ngợm.
Phong Lạc Hàn chưa từng giống như bây giờ xem qua Tử Điệp, tĩnh lặng như xử nữ, linh động như thỏ chạy tựa hồ để hình dung nàng lúc này, tay hai người găt gao nắm chặt vào nhau , Tử Điệp đầu khoát lên vai Phong Lạc Hàn nhắm mắt lại hưởng thụ yên tĩnh cùng hạnh phúc khó có được này, Phong Lạc Hàn quay đầu nhìn Tử Điệp nói:
“Tử Điệp, hiện tại nếu chúng ta đã nhận định lẫn nhau như vậy ngươi không thể lại tiếp tục ở trong cung , tìm cái lý do nói cho Hoàng Thượng ngươi muốn trở về nhà , qua mấy ngày nữa ta sẽ tự mình tới quý phủ cầu hôn , ta một ngày cũng không muốn ngươi ở trong cung, hoàn cảnh phức tạp không thích hợp với ngươi” .
“Ân, được, ta sẽ nghe theo an bài của ngươi, chút nữa sẽ nói với Hoàng Thượng”
Tử Điệp từ từ nhắm lại hai mắt nói.
Phong Lạc Hàn đưa Tử Điệp rời đi, một đường Tử Điệp tâm tình tốt không thể nào tả hết,trong lòng thật cao hứng nhưng trên mặt Tử Điệp vẫn thản nhiên như trước kia, cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh Tử Điệp, Phong Lạc Hàn mới xoay người trở lại căn nhà trước kia, lẳng lặng đứng ở đàng kia, nhìn khung cảnh vui vẻ trước kia, khóe miệng hơi hơi giương lên.
“Nương, ta đã tìm được người nữ tử sẽ sống cả đời với ta rồi , ta sẽ dùng cả đời đi trân trọng nàng, không cho nàng chịu một chút thương tổn” Phong Lạc Hàn đứng nơi đó lời thề son sắt nói.
Tử Điệp bước chân nhẹ nhàng đến chỗ Lạc Tuyết,lúc nhìn thấy Phong Lạc Hiên ở bên trong, ngây ra một lúc, không biết hắn lúc này đến đây là có chuyện gì, Lạc Tuyết kéo tay Tử Điệp qua nói là Hoàng Thượng đã chờ nàng rất lâu rồi, Tử Điệp trong lòng có một tia bất an.